Phố cổ ngày chủ nhật hình như thức dậy muộn hơn các con phố khác. Khi bình mình đã rót mật lốm đốm vòm lá trên cao, hắt vào mảnh tường rêu những vệt như dát quỳ óng ánh, khi hè phố đã khe khẽ vài bước chân ngập ngừng ngó nghiêng như tìm kiếm một ẩn hình nào đó theo tấm bưu thiếp xưa bạc màu, thì phố vẫn khép hờ những cánh cửa như còn muốn níu giấc say sau một đêm thứ bảy quá nồng nhiệt… Không muốn lãng phí thời gian khi được phép dừng lại phố cổ chưa đầy 48 giờ, và cũng là muốn thật nhiều hơn có thể để được gần bên Hà Nội, một góc tương tư như chưa bao giờ khuyết trong ngăn ký ức mỗi ngày một đầy thêm. Con phố vẫn như đang còn mê mải im lìm nối dài giấc mơ, Hà Nội đã thúc giục tôi xuống phố để trọn vẹn đắm mình trong một ban mai trong trẻo tĩnh lặng, phóng khoáng bước chân, thênh thang ánh mắt. Hít một hơi thật sâu, hình như tôi vừa chạm vào làn hương thơm ẩn hiện khó nắm bắt đang lướt ngang qua…
Cuống quít mắt dài theo phố vắng, một dáng tất tả xa xa, một gánh hoa đong đưa chao nhẹ như đang khuấy động khoảng không gian vô hình, rảo nhanh bước chân… Có ai đã từng cùng lúc được thở trong nhẹ bẫng phiêu ảo mùi hương trộn lẫn của hoa loa kèn ngọt ngào dịu dàng cuối mùa với hoa sen thanh thoát diệu vợi đầu hạ? Phố vẫn thưa thớt bóng người, em ngược nắng đi về phía tôi, và lạ lùng đến mơ hồ hư thực, trên tay em là hai ôm hoa sen và loa kèn đang tỏa hương, mùi hương có chút kỳ bí hoang ảo.
Ngọn gió đâu đó trên cao chùng chình vờn cánh lá, rồi lả lướt thả nhẹ xuống, dẫn dắt hương hoa đưa hạ về thong dong ngang phố đến ngơ ngẩn cả bước chân…
Tôi và em là hai vị khách café đầu ngày của khu phố cổ, tiệm nằm ngay góc giao nhau của ba con phố, ngồi ở đó có thể ngước mắt lên nhìn nắng luồn qua những tán lá xanh, nhảy nhót bên những khung cửa sổ hé mở chút xíu của ngôi nhà kiểu Pháp xưa, đủ để trí tò mò hình dung một hơi thở nhẹ, một đôi mắt lấp ló đâu đó trong ô cửa nhìn ra. Ngồi ở đây cũng có thể đưa ánh nhìn lên cao nữa ngắm bầu trời xanh thăm thẳm trong veo trong vắt, mịn mượt như tấm khăn lụa, không gợn mây, thi thoảng một cánh chim chao nghiêng duyên dáng mềm mại điểm xuyết trên cái nền xanh hiền hòa đó.
Thú vị nhất là ngồi ở góc phố này, vừa nhẩn nha nhấm nháp vài chiếc bánh bích quy cùng tách café sánh đặc, vừa thong thả lướt mắt nhìn những gánh quà Hà Nội phố sắp đặt dọn hàng, những cửa tiệm lần lượt mở cửa cho một ngày mới. Một gánh bún riêu bún ốc, một hàng bún mọc bún thang, một hẻm nhỏ bày bún chả thịt nướng, kế bên là bánh cuốn nóng…, những món quà sáng đã thành danh của Hà Nội từng lên sóng CNN và nằm trên nhiều trang Web các hãng lữ hành quốc tế nổi tiếng.
Tới tiệm phở bò phở gà mở rộng cánh cửa đón khách phả mùi nước dùng thơm quế hồi ào ra như khiêu khích bất kỳ một tâm hồn nhạy cảm với ấm thực phố. Và như để hòa nhập, chen vai cùng các hàng quà thuần Việt là tiệm bánh mì Pháp với loại bánh baguette nóng hổi giòn tan kẹp paté béo ngậy, cũng nhấc cánh cửa ngoài để lộ qua tấm kính chắn tủ màu vàng hấp dẫn của những chiếc bánh mì vàng ruộm, cuộn paté nậu đậm có một lớp mỡ bọc ngoài đầy quyến rũ.
Một vài xe hàng rong chầm chậm ngang qua, trái ngược với chiếc xẽ cũ kỹ có phần lấm lem bụi bặm, dáng tần tảo lam lũ của chủ nhân, những xe hàng trái quả, rau củ lại tươi roi rói, đầy sắc màu, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật sắp đặt hấp dẫn đến kỳ lạ, một sự phối màu ngẫu hứng mà hài hòa… Phố cổ Hà Nội bình yên đến thanh nhàn, hình như mọi thứ ở đây đều có chút gì chùng chình như níu thời gian dừng lại để hạ về thong dong ngang phố, cho lữ khách là tôi không khỏi bâng khuâng khi phải xa…
Bên tôi, em, Hà Nội dịu dàng, ngọt ngào trong hương hoa kỳ ảo loa kèn và sen đến mềm người. Loa kèn đẹp đến ngây ngất, như cái đẹp tuyệt mỹ tận hiến cuối cùng để nhẹ nhàng nhường cho sen mùa tỏa sắc ướp hương thanh cao linh diệu. Giữa chùng chình giao thoa của hai loài hoa là em, vừa thanh xuân vừa nồng nàn, vừa như thực vừa như mơ, không cho tôi đủ lơ đãng, mà để tim tôi lỗi nhịp, khi chạm vào em, cảm nhận hạ về thong dong ngang phố cổ…
Kết Thúc (END) |
|
|