Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Nắng Trong Em Là Anh Tác Giả: Sưu Tầm    
    Sáng sớm, khác với thường lệ cô dậy sớm hơn mọi ngày, không phải vì bị mẹ gọi dậy sớm mà là có một người tình nguyện ngày nào cũng gọi cô dậy và qua chở cô đi làm, đó là anh…
    Lần đầu tiên em gặp anh là ở trạm đón xe của công ty vào một hôm trời mưa tầm tã… Trong khi anh đang say sưa với cái headphone trên tai thì em ngán ngẩm với thời tiết hôm nay. Ra đường với váy hoa và đôi giày búp bê trắng rất nhẹ nhàng và hậu quả là bây giờ là bộ trang phục đang làm hại khổ chủ là em khi bất thình lình thì trời mưa rào….
    Em nhìn trời rồi lại nhìn đường, “thôi xong đôi giày chắc sẽ đổi màu sau khi mình lên xe mất” càng nghĩ em càng ghét mưa kinh khủng… Thở dài và em đứng cạnh bên anh lúc nào không biết nhưng lúc đó tâm trạng em chẳng còn hơi đâu mà để ý người xung quanh nữa, em chăm chú lướt tay trên màn hình điện thoại nhắn tin cho chị cùng phòng rằng khả năng sẽ đến muộn vì mọi hôm em đi xe máy nhưng chẳng hiểu sao trời xui đất khiến thế nào bước ra đường nhìn thời tiết đẹp em lại muốn đi xe của công ty và giờ là phải đợi xe mà không rõ bao giờ xe mới đến… và em mới được gặp anh…
    -Nắng rồi kìa!!!!
    Em giật mình nhìn sang anh rồi cũng nhìn theo tay anh chỉ những tia nắng hiếm hoi đang hửng lên dần. Trời vẫn chưa tạnh hẳn nhưng có những tia nắng nhỏ bé đó thật làm tâm trạng con người thay đổi… Em nhìn sang anh 1 lần nữa và tim em dường như đang đập không theo nhịp khi anh nở nụ cười với em. Liệu đó có phải là nụ cười tỏa nắng mà người ta vẫn thường nói trong những câu chuyện tình không nhỉ? Hình như em đang bị “sét đánh” không phải vì trời mưa mà vì ánh nắng của một ai đó rồi…
    Cuối cùng thì cả anh và em đều lên được xe. Em và anh tình cờ lại chọn cùng một chỗ để ngồi. Đầu óc lúc đó còn đang trên chín tầng mây nên em cũng chẳng hỏi được anh tên là gì và làm ở bộ phận nào? Ngoài nụ cười của anh đã in đậm trong 1 ngăn nào đó trong tim em rồi…
    -Ơ em bị làm sao mà đờ đẫn thế kia? Ốm à? – chị cùng phòng nhìn em thắc mắc
    -Chị ơi em bị cảm nắng rồi…
    -Chết có cần uống thuốc không chị lấy cho… mà trời mưa cơ mà sao lại bị cảm nắng???
    Phì cười vì câu nói của chị bạn nhưng em cũng chẳng buồn giải thích với chị ấy nữa vì em còn đang nghĩ đến anh, em sẽ gọi anh là Nắng nhé!
    Nắng thường có mặt ở bến xe lúc 6h30 sáng , anh rất cao, cao hơn em đến một cái đầu thì phải, anh rất hay cười và nghe headphone khi đợi xe, cũng không biết anh có biết rằng có một đứa con gái như em luôn cố tình dõi theo anh mỗi sáng khi mà nhà em và công ty không quá xa, đi xe thế này em lại mất thêm công đi bộ từ nhà ra nhưng vì cứ nhìn anh trái tim của em lại như ấm lại … Ôi!! Hôm nay trời nắng đẹp quá!!
    -Chị ơi em thích Nắng…..
    -Mày thích nắng thì liên quan gì đến chị… chị ghét nắng, đen da lắm, bao nhiêu tiền vào da rồi đấy – Chị bạn vẫn ngây thơ không hiểu trong khi em thì say nắng mất rồi.
    Không biết tên cũng chẳng thể hỏi trực tiếp, em thấy mình thật ngốc nghếch khi cứ âm thầm dậy thật sớm mỗi buổi sáng để kịp ra bến xe cùng anh, làm mẹ phải ngạc nhiên vì mẹ không còn phải khản cổ gọi em dậy đi làm mỗi sáng như mọi khi nữa, mấy chị cùng công ty thì không hiểu vì sao cứ sáng em lại đi xe của công ty và chiều thì bắt các chị ấy lai về trong khi em có thể tự đi xe máy… Đến bản thân em cũng không hiểu được cơn say này bao giờ em mới có thể tỉnh đây. Có lẽ do em thích nắng lắm nên em cũng rất thích anh…
    Kể từ khi chia tay mối tình đầu Hạnh chưa đủ tự tin để đến với bất cứ một mối tình nào nữa, một vết thương dường như quá lớn so với sức chịu đựng của cô. Anh chia tay cô không một lý do, không một giọt nước mắt, kỉ niệm ngắn ngủi kết thúc bằng hai từ chia tay lạnh nhạt của anh khiến cô ngã khụy suốt mấy tháng trời. Đã 3 năm kể từ giây phút đấy cô không còn có niềm tin vào bất kì người đàn ông nào nữa dù họ có thật lòng với cô như thế nào đi nữa cũng không thể lấy đi những vết sẹo vẫn còn trong trái tim cô. Cô chưa từng thấy rung động hay có cảm tình với bất cứ người đàn ông nào cho đến khi cô gặp anh – dường như ánh nắng từ nụ cười của anh đã làm tan chảy trái tim lạnh giá từ lâu nay của cô mất rồi…
    Dường như ám ảnh của mối tình cũ khiến cô không đủ tự tin để đến với anh, cô chỉ biết âm thầm ngắm anh từ xa bởi cô sợ cảm giác bị bỏ rơi thêm một lần nữa. Cảm giác đau đớn từ con tim, đôi mắt sưng vù vì nước mắt và tinh thần hỗn loạn như một cơn ác mộng đã ám ảnh cô suốt thời gian sau khi chia tay, phải mất rất nhiều thời gian cô mới lấy lại được thần trí như hiện giờ. Cô không biết gì về anh đến cả tên cũng không dám hỏi bởi cô sợ nếu hỏi được tên thì còn có thể đối diện với nhiều sự thật khác như anh đã có bạn gái hay đại loại như cô không phải gu con gái mà anh thích. Vậy nên quyết định im lặng và dõi theo cô cảm thấy như thế cũng đủ sưởi ấm trái tim cô đơn của cô rồi… Hãy cứ để cô say một lần thôi, cũng đủ rồi…
    Cơn say dường như không muốn tỉnh cứ càng ngày càng kéo cô vào cơn say, chỉ một nụ cười của anh vào buổi sáng mà khiến cô ngẩn ngơ cả ngày, chỉ vì nhạc chuông điện thoại của anh mà cô bật nghe cả ngày không biết chán, giọng nói ấm và trầm của anh lúc nào cũng thoang thoảng bên tai cô khiến cô mê mẩn đến lạ thường. Chưa bao giờ cô có cảm giác như thế này, thời gian, không gian của cô bị anh ảnh hưởng phần lớn, nhiều khi chợt tỉnh chợt mê cô muốn vùng ra nhưng không hiểu sao bước chân cô cứ lôi cô theo anh ra đến bến xe, đi vào công ty và kết thúc bằng việc cả ngày cô nghĩ về anh. Chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm – có hôm anh ốm nghỉ 1 tuần mà đầu óc cô như phát điên, cô muốn đến thăm anh nhưng không dám, buổi sáng ra bến xe không nhìn thấy anh mà nước mắt cô chỉ trực tuôn rơi. Cô đứng vào vị trí mà anh vẫn thường đứng để đón xe, chạm vào nơi bàn tay anh luôn đặt trên chiếc cột gần đó, đút tay vào túi quần và nghe headphone, nhắm mắt vào cô cũng có thể tưởng tưởng ra anh, nỗi nhớ anh cồn cào thắt nhẹ con tim cô… cứ thế cô chỉ biết chờ, biết đợi trong nỗi nhớ anh.
    Cô không tự lý giải được bản thân mình – một cô gái yêu một chàng trai đến cái tên, địa chỉ nhà, tích cách như thế nào cũng không hề hay biết, chỉ biết ngày ngày đón xe cùng anh đến công ty, cô cứ đắm say cái dáng vẻ ấy, khuôn mặt ấy như một đứa trẻ mê mẩn một món đồ chơi, tình yêu của cô chỉ đơn giản và nhẹ nhàng như vậy thôi….
    Anh – Nắng – anh luôn cảm giác được sự xuất hiện của một người con gái ở bến xe của công ty – ngày nào cũng vậy anh cố tình đến thật sớm để được nhìn thấy dáng vẻ lanh chanh của cô gái với mái tóc dài ngang vang nhẹ nhàng. Cô thường đứng rất xa anh nhưng anh có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng toát ra từ cô, mùi hương ấy làm anh nhớ cô, ngày nào chưa thấy cô anh cũng thấy bồn chồn không yên. Anh cao ráo, điển trai và tài giỏi, anh cũng đã từng yêu rất nhiều cô gái trước đó nhưng ngoài khuôn mặt đẹp ra anh chưa bị họ thu phục bởi bất kì những cái khác. Và khi nhìn thấy cô anh như bị cô hút hồn vậy, cô nhẹ nhàng nhí nhảnh như một đứa trẻ, khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt lúc nào cũng ngập tràn niềm vui. Anh cảm thấy thích thú khi ngày nào cô và anh cũng đi cùng một chuyến xe, tuy không hiểu rõ về nhau cũng chưa lần nào nói chuyện nhưng anh cảm nhận được sự trong sáng từ người con gái này, trái tim anh như rộn ràng hơn khi có sự xuất hiện của cô… anh cười nhiều hơn khi bất chợt nghĩ đến cô…
    Anh bị ốm mất 1 tuần vì sốt virut, những ngày ở nhà khiến nỗi nhớ cô của anh như bùng nổ, anh chỉ muốn chạy thật nhanh ra bến xe để nhìn thấy cô, để được nghe tiếng bước chân cô chạy. Anh cũng dần bị cô chinh phục từ lúc nào không biết, anh chỉ biết rằng anh rất nhớ cô, vậy mà anh lại nhút nhát không dám tiếp cận cô khác hẳn với tích cách phong lưu của anh trước đây, anh sợ sự trong sáng của cô không có chỗ cho sự phong trần của anh. Và anh cứ mê mẩn như vậy trong cơn mê, mồ hôi đầm đìa vì sốt, anh mơ thấy cô, muốn níu tay cô nhưng không thể….anh cứ ú ớ như vậy cho đến khi trời sáng. Ánh nắng hắt nhẹ bên cửa sổ, anh quờ tay bắt gặp ánh nắng nhẹ nhàng đang nhảy nhót… anh làm trái tim bao người phụ nữ phải loạn nhịp và giờ trái tim anh cũng không đập đúng theo điều khiển của anh nữa mỗi khi anh nhớ đến cô….
    Anh và cô, hai người cứ thầm yêu nhau trong nỗi nhớ, niềm vui của họ là được nhìn thấy nhau mỗi sáng đi làm….họ yêu nhau nhưng không ai dám thổ lộ, một con tim sợ bị tổn thương , một con tim sợ làm người khác tổn thương – hai trái tim muốn đập chung một nhịp mà lại sợ lý trí của mình không cho phép… Và cứ thế họ âm thầm yêu nhau, nhớ nhung nhau… Cho đến khi.
    Công ty mở tiệc liên hoan mừng 15 năm thành lập lại đúng vào ngày lễ tình nhân nên mọi người muốn tổ chức một buổi party đôi, đó là những ai đi dự tiệc đều phải đi đôi một nam, một nữ. Thông tin được truyền ra làm náo loạn cả công ty, ai cũng tích cực tìm cho mình một người bạn đi cùng phù hợp, phòng kinh doanh và phòng nhân sự là hai phòng có số lượng nam nữ khá bằng nhau, lại ở cũng một tầng nên việc chọn lựa khá nhanh chóng. Hai trưởng phòng quyết định cho hai phòng gặp nhau để đôi bên quen nhau dễ lựa chọn hơn vì mang tiếng là cũng tầng nhưng do cấu trúc của tòa nhà mỗi phòng lại đi bằng một cửa riêng nên việc giao lưu gặp nhau từ trước đến giờ luôn bị cản trở.
    Chị em phòng nhân sự thấy thích thú trước sự gặp gỡ này bởi trong công ty nổi tiếng đẹp trai và tài giỏi chính là phòng kinh doanh, nếu được cặp đôi với họ thật sự khiến cho đám con gái phòng khác phải ghen tị. Chỉ riêng có cô là thờ ơ với thông tin đó, bởi trong lòng cô chỉ có anh mà thôi người con trai nào cũng không làm cô thấy hứng thú nữa. Cô rất muốn người đi cùng cô đến dự tiệc là anh nhưng chắc hẳn anh sẽ đi với một mỹ nữ nào đó trong công ty cô đoán chắc chắn là vậy. Cô nằm bò xuống bàn và thở dài, cô chẳng còn hứng thú với bữa tiệc này nữa rồi, nếu nhìn thấy anh tay trong tay với một cô gái khác chẳng thà cô ở nhà còn hơn. Nghĩ đến đó thôi mà tim cô đã sôi máu lên rồi, cô làm gì có tư cách gì mà ghen với cô gái bên cạnh anh, chẳng nhẽ chỉ vì cô đi với anh đi làm nhiều hơn với cô ấy, thật bùn cười. Cô thấy bản thân mình thật kém cỏi và ngốc nghếch…
    Cuộc gặp gỡ định mệnh rồi cũng đến, hai phòng hẹn nhau ở quán cà phê Mộc trước cổng công ty, phòng kinh doang đa số là con trai nên đến trước để tỏ phép lịch sự, còn phòng nhân sự thì đúng tích cách của phụ nữ – sẽ đến muộn một chút – thời gian đó họ sẽ tranh thủ trang điểm lại một chút – cô với tay lấy chiếc túi xách chả thèm để ý quần áo bước ra khỏi công ty. Chị cùng phòng trách móc:
    -Cái con bé này, sắp ế đến nơi rồi đấy, đi gặp đấng mày râu mà em chả ra dáng là một người phụ nữ đẹp gì cả, môi cũng không đánh, cầm lấy và thoa một chút hồng vào môi hộ tôi cái.
    -Em biết rồi mà chị – cô cầm thỏi son môi miễn cưỡng thoa một vài đường cơ bản, sức lực để thoa son cô còn chẳng có nữa rồi.
    Trong khi cô buồn bã đến vậy thì bên phòng kinh doanh cũng có một người chán nản chẳng kém gì cô.
    - Chú em tôi hôm nay làm sao vậy, được gặp phụ nữ mà mặt mày lại thế này à? – Dũng bên phòng kinh doanh quay sang hỏi Sơn.
    - Chắc do em vừa ốm dậy – anh chỉ biết cười nhạt vì thực ra trong lòng anh chẳng mấy hứng thú với buổi gặp này, cả tuần nay anh không được nhìn thấy cô anh thấy trống trải đến kì lạ, đến sáng nay đi làm cũng không thấy cô đi cùng bến chắc cô đã không còn đi làm bằng xe công ty nữa rồi, với tay lấy cốc cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm, anh thấy lòng mình còn đắng hơn vị cà phê…
    Tiếng ồn ào từ bên phòng nhân sự ùa vào quán, cô lặng lẽ bước đi sau cùng tránh né sự chào hỏi từ mấy anh bên phòng kinh doanh, nhanh chóng tìm cho mình một góc khuất nhất cô lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống, đang loay hoay để tìm ghế ngồi thì cô thấy một bàn tay đưa ghế cho cô, giọng nói quen thuộc mà cô đã in trong tâm trí nhẹ nhàng nói với cô:
    -Mời em ngồi…
    Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, cô nhìn anh sững sờ, cô tưởng mình đang mơ trong chốc lát hai đôi mắt dán lấy nhau như muốn đắm chìm mãi trong đó, cả nhóm nhơ ngác khẽ nhắc hai người:
    -Ơ kìa Sơn sao lại để Hạnh nó đứng thế, chàng trai ga lăng nhất phòng kinh doanh đó mọi người –anh trưởng phòng Minh khẽ trêu, tiếng cười cất lên xóa tan khoảng khắc ngượng nghịu, má cô đỏ ửng lên, anh lại trêu cô:
    -Em không ngồi là anh mỏi tay lắm đó!
    Lúc này cô mới khẽ ngỗi xuống, bàn tay nắm chặt lấy chiếc ví cầm tay, trái tim khẽ thở đạp liên hồi. Anh cũng chưa lấy lại được bình tĩnh, quay sang nhìn thấy đôi má hồng ửng của cô thì chợt mỉm cười hạnh phúc…
    Cả giờ hai bên phòng nói với nhau rất nhiều chuyện, tiếng cười không lúc nào dứt, còn riêng cô và anh thì không còn để ý đến câu chuyện của mọi người nữa bởi họ lúc này chỉ muốn câu chuyện dành cho hai người. Anh cảm nhận được đây là cơ hội của anh, nếu anh bỏ qua cơ hội lần này thì chắc hẳn anh sẽ hối hận mãi mãi, lấy hết dũng khí anh quay sang cô khẽ nở nụ cười:
    - Anh là Sơn, làm bên phòng kinh doanh hàng xóm của phòng nhân sự bọn em. Rất vui vì hôm nay được làm quen với em, người đồng hành mỗi sáng đến công ty với anh.
    Nghe Sơn nói đến ba chữ “ người đồng hành” Hạnh bỗng đỏ ửng má, vậy là chắc chắn anh biết rằng mỗi sáng có một cô gái ngốc nghếch dậy từ sáng sớm để đón xe cùng anh đến công ty. Cô xấu hổ đến mức ấp úng trong cả cả câu nói:
    - Vâng, em là Hạnh phòng nhân sự, em rất vui khi được gặp anh hôm nay, quả là một sự tình cờ có duyên a ạ.
    Hạnh cười và Sơn cũng cười theo cô. Đôi má đỏ ửng và nụ cười trong sáng của cô khiến cho anh không thể nào điều khiển được tình cảm của mình nữa, Hạnh thực sự đã hút hồn anh đến mê dại, chưa người con gái nào khiến cho Sơn có cảm giác hạnh phúc như lúc này, anh mạnh dạn cầm điện thoại chủ động xin số điện thoại của cô. Anh muốn sẽ được sánh đôi với cô trong buổi tiệc lần này, và có cơ hội anh rất muốn thổ lộ cho cô biết tình cảm của anh, nếu còn giữ nó trong tim chắc tim anh sẽ nổ tung ra mất.
    Sau hôm gặp nhau định mệnh ấy, cho Sơn số điện thoại của mình, ngày nào Hạnh cũng thấy bản thân mình có sự hồi hộp không rõ ràng, cứ khi nào điện thoại có tin nhắn hay điện thoại cũng khiến Hạnh giật mình, bản thân cô đang chờ Sơn, chờ thái độ của Sơn sau buổi gặp gỡ hôm đấy, cô hi vọng rằng cô sẽ may mắn được cùng Sơn sánh đôi trong buổi tiệc của công ty vào cuối tuần này, nhưng cô cũng chả tự tin gì vào bản thân mình, không xinh đẹp cũng chẳng hấp dẫn, một người có chỉ tiêu phụ nữ cao như Sơn chắc gì đã chọn cô chứ. Không dám thở dài nhưng Hạnh cũng tự giác bỏ mấy ý nghĩ vô vọng đó ra khỏi đầu để tiếp tục làm việc.
    Thứ năm rồi thứ sáu, Sơn cứ soạn tin rồi lại xóa, cứ định gửi lại lưu vào Tin nháp, Sơn đã yêu rất nhiều cô gái khác, bản thân anh cũng được bạn bè mệnh danh là sát gái, vậy nhưng anh cứ cảm thấy rằng nếu đem những chiêu bài tán gái trước đây của anh để sử dụng đối với cô thì thật quá thấp hèn, cô như một giọt sương sớm trong trẻo mà anh chỉ sợ khẽ đụng vào sẽ khiến nó rơi vỡ mất.
    Chỉ còn mai nữa là đến ngày thành lập công ty, chị em trong công ty ai nấy đều cũng đã chọn được cho mình người đồng hành phù hợp, không thì chí ít cũng là cạ cứng với nhau, các chàng trai thì đều hài lòng với sự lựa chọn của mình bởi đối với đàn ông thì mọi người phụ nữ đều là vật báu rồi. Ngày hôm đó đối với nhân viên trong công ty chẳng khác gì như ngày hội, ai nấy cũng sắm sửa cho mình những bộ đồ đẹp nhất, trông các đấng mày râu đều mạnh mẽ với những bộ vest lịch lãm, còn chị em phụ nữ thì súng sính với váy đầm và những kiểu tóc cầu kì sang trọng.
    Đã hai giờ chiều, Hạnh đã từ chối rất nhiều lời mời đi cùng vào buổi tiệc tối, cô đã không cho phép mình hi vọng nhưng mỗi khi nghĩ về anh cô lại chẳng muốn đi cùng với ai, nhưng nghĩ đến việc sẽ chẳng còn ai có thể đi cùng cô vì ai cũng đã chọn được đôi phù hợp cô lại thấy chạnh lòng, cô nhủ với bản thân rằng nếu đến chiều không không có thêm một lời mời nào nữa cô sẽ ở nhà và bỏ phí một buổi tiệc vui của công ty. Nằm dài ra bàn, đang định đeo headphone để xả stress thì có tiếng tin nhắn đến. Là anh – cô không tin vào mắt mình nữa, vội vàng ấn Read, anh hẹn cô ra ban công tầng 5. Chẳng kịp suy nghĩ cô vội lấy áo khoác nhẹ bước ra ban công, anh đã đứng đó từ lúc nào, trên tay còn cầm 2 cốc cacao nóng vẫn bóc khói, hôm nay anh thật nhẹ nhàng với quần âu và sơ mi xanh dương nhạt, nếu anh không đang ở đây và làm việc cùng công ty với cô chắc cô đã ngắm mê mẩn như những anh diễn viên Hàn Quốc cô vẫn hay xem rồi. Anh quay lại nhìn thấy cô lại nở nụ cười, điều cô ghét nhất ở anh chính là khi anh cười, vì khi anh cười cô không điều khiển được con tim mình.
    - Tối nay em đi với ai đến dự tiệc công ty vậy Hạnh? – Vừa nhâm nhi cốc cacao nóng Sơn vừa nhẹ nhàng hỏi dò Hạnh - Dạ em chưa biết đi với ai anh ạ vì chưa có lời mời nào hấp dẫn đối với em – Hạnh vui vẻ trêu đùa
    - Vậy em đi với anh có được không? Đi với anh chắc không có điều gì làm em hấp dẫn nhưng anh hứa sẽ làm vệ sĩ của em… Hạnh quay sang – khuôn mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và ngỡ ngàng “ Anh muốn đi cùng em sao?”. “ đúng, anh rất muốn đi cùng với em” – Sơn khẳng định.
    Như có một nguồn điện nào đó phải cực mạnh đi qua cơ thể của Hạnh. Cô cảm giác cơ thể tê cứng lại không thể làm được gì nữa, cô muốn nhảy cẫng lên lúc này nhưng lại sợ xấu hổ trước anh. Cô khẽ mỉm cười nhưng khuôn mặt trẻ con không giấu nổi vẻ thỏa mãn, “ Vậy em sẽ để anh làm vệ sĩ cả buổi tối nay cho em, thôi em về chuẩn bị đã nhé, tối hẹn gặp anh nhé” Cô nhanh chóng bước chân để tránh mặt anh lúc này nếu không cô sợ anh sẽ phát hiện ra hai má cô đã đỏ ửng như quả cà chua chín và niềm vui thì chẳng thể giấu đi đâu nữa. Anh nhìn cô lật đật chạy đi mà muốn phì cười, anh nói vọng theo cô: “Vậy anh sẽ đón em ở đâu?” Hạnh ngoái đầu lại nhanh chóng trả lời: “ Ở điểm đón xe của công ty anh nhé!!” Sơn như chợt hiểu ra điều gì đó, anh khẽ đặt tay lên com tim và thầm nói “Tim ơi anh yêu cô ấy”
    Lao như điên về nhà, Hạnh chẳng kịp cời giầy cô lao thẳng lên phòng và lục tung tủ quần áo, mọi bộ đồ đều khiến cô cảm thấy không ưng ý, thật ra tất cả đều ổn nhưng vì người đi chung với cô là Sơn khiến cho cô mất bình tĩnh trong việc chọn đồ, thử rồi lại thay cuối cùng Hạnh quyết định mặc chiếc váy trắng ren xòe với những đường cúp ngực tinh tế, làn da trắng của cô thấp thoáng sau chiếc khăn voan nhìn cô chẳng khác một cô công chúa tinh khôi. Lâu lắm rồi, cô mới có cảm giác làm đẹp cho người khác ngắm, nhìn vào gương Hạnh lại mỉm cười, có lẽ cô đã tìm lại được bản thân mình của ngày xưa.
    Chuẩn bị mọi thứ đã xong xuôi, đứng trước điểm hẹn Sơn cứ thấy trống ngực mình đánh liên hồi, hôm nay nhìn anh thật bảnh với mái tóc vuốt cao. Bộ vest hoàn toàn vừa với thân hình càng tôn dáng vẻ đàn ông của Sơn một cách đáng ghen tị, các cô gái đi qua ai cũng không kìm chế được ánh mắt và quay lại nhìn Sơn ngưỡng mộ. Nhìn đồng hồ, 7h kém 5, anh hẹn Hạnh 7h, anh chỉ mong năm phút trôi thật lâu để anh lấy lại bình tĩnh, anh thật sự bị Hạnh làm cho bản lĩnh đàn ông của mình bị mềm yếu. Lâu lắm rồi mới có cảm giác được chờ đợi một cuộc hẹn với người con gái làm trái tim mình loạn nhịp, cảm giác hỗn độn thật…
    Hạnh bước đến chỗ hẹn, cô đã nhìn thấy Sơn, nhìn thấy Sơn thật sự Hạnh cảm thấy tự ti với bản thân mình, anh thật không hổ danh là viên ngọc của phòng kinh doanh, nét đẹp nam tính với cách ăn mặc đúng thời thượng khiến cô có cảm giác nếu mình không giữ chắc con người này chắc chắn sẽ mất rất nhanh, sẽ mất mãi mãi. Cô chậm rãi bước tới đầu xe của Sơn, hai tay bám chặt vào chiếc sắc nhỏ, nếu so với Sơn, Hạnh cũng chẳng thua kém chút nào. Cô không xinh lộng lẫy như những cô gái chân dài khác, nhưng vẻ đẹp của cô trong sáng như viên ngọc, hai má bầu bình, đôi mắt long lanh đẫm lệ, khuôn mặt hài hòa khiến cho người đối diện phải lúng túng, anh như bị nét đẹp của cô làm cho mê muội hơn, cô khẽ đập vào vai anh nói: “Anh Sơn, mình đi chứ ạ?”.
    Đến lúc này anh mới chợt tỉnh, anh khẽ mời cô lên xe, cô khẽ vòng tay vào eo anh để ngồi lên, chỉ thế thôi mà khiến anh như chẳng còn làm được việc gì, mãi không thấy anh nổ máy, cô khẽ vươn người lên hỏi anh: “Xe hỏng hả anh?” Anh quay lại, hai khuôn mặt đối diện nhìn nhau, đôi mắt của cô khiến anh bối rối, “À không, anh đi ngay đây, hôm nay em đẹp lắm”. Nói xong a rồ ga đi, hai khuôn mặt – một của người trước một của người sau đều khẽ mỉm cười, trái tim thổn thức chẳng nói lên lời.
    Nắng trong em là anh…
    Em cứ tưởng rằng Nắng là của trời, chỉ trời mới có được Nắng, nhưng bây giờ thì em đã biết rằng Nắng của em chính là anh, cảm ơn vì anh đã đến sưởi ấm trái tim em,….
    Có lẽ không phải là cặp đôi đẹp nhất trong buổi tiệc ngày hôm đấy, nhưng trong mắt của hai người, Sơn và Hạnh, ngày hôm đó là ngày đẹp nhất của họ, bởi trái tim hai người, một đang quên đi quá khứ, một đang đi tìm hiện tại đã tìm thấy nhau. Tình yêu nhiều khi đến vội vàng mà bản thân con người cũng chẳng hề biết đến nó đang tồn tại…
    Sơn yêu Hạnh, anh đã trót để con tim phải nói ra điều đó với cô, anh sợ rằng nếu anh không nói ra thì cô sẽ tuột khỏi anh mất. Sau khi được cùng cô tham dự bữa tiệc đó, anh nhận ra rằng anh cần ở bên cô, anh có cảm giác rằng trái tim cô bằng pha lê, cần được bảo vệ và che chở, và anh sẽ tình nguyện làm điều đó vì cô. Mỗi khi cô cười, mỗi cử chỉ của cô đều làm mờ tâm trí của anh, anh không nghĩ được việc gì khác ngoài nghĩ về cô, và tối hôm đó khi đưa cô về, anh đã mạnh dạn để con tim mách bảo lý trí rằng anh cần có cô ấy… Chính là ngày hôm nay…
    Hạnh chưa kịp cảm nhận hết hạnh phúc mà cô đang có đó là được đi bên anh, được nghe anh nói, được trông thấy anh cười… mọi thứ của anh đều làm cô thấy xung quanh chỉ toàn là màu hồng, màu của hạnh phúc thì cô đã được cảm nhận thêm một hạnh phúc lớn hơn bao giờ hết… điều mà trái tim cô đang thổn thức vì nó…
    Đưa cô về đến cửa nhà, đã 11h khuya, mọi thứ đều bình lặng một cách êm ái, gió khẽ thổi se se lạnh khiến cô khẽ rùng mình, cô định chia tay anh bước nhanh vào nhà cho đỡ lạnh, vừa bước đi được mấy bước thì bàn tay cô đã bị bàn tay anh giữ lại, trông giây phút đó, cô thấy toàn thân như nóng bừng lên, cái nắm tay của anh siết lấy tay cô mạnh mẽ như sợ nếu buông ra thì cô sẽ chạy mất, cô chưa kịp định thần, định quay lại thì anh đã kéo cô vào lồng ngực, hơi thở của cô càng dồn dập hơn, nhưng cô còn cảm nhận một thứ còn nóng hơn cơ thể cô đó chính là trái tim anh, tiếng đập trái tim anh làm cơ thể cô mềm ra, hai tay cô không chủ định vòng ra sau lưng anh, anh cúi xuống hôn nhẹ vào mái tóc cô như để lấy lại bình tĩnh trước hành động bất ngờ đó của mình.
    Cô nhắm mắt lại, cảnh vật xung quanh cũng dường như đang nín thở theo dõi hai người, không một tiếng động ngoài hai trái tim đang hướng về nhau, cứ đứng như vậy một lúc cho đến khi cô giật mình mở mắt, định thoát khỏi vòng tay anh thì anh nhẹ nhàng cúi xuống áp hơi thở mạnh mẽ của mình vào khuôn mặt cô, cô dường như hóa đá, không biết phải làm gì, chỉ kịp nghe anh nói thầm bên tai rằng “ Hạnh, sao em lỡ cướp mất trái tim anh” – rồi chuyển từ tai anh đã xuống đến môi cô, nụ hôn nồng cháy là câu trả lời cho mọi câu hỏi lúc này, anh yêu cô và cô cũng rất yêu anh, họ thuộc về nhau…
    Sáng sớm, khác với thường lệ cô dậy sớm hơn mọi ngày, không phải vì bị mẹ gọi dậy sớm như mọi ngày, mà là có một người tình nguyện ngày nào cũng gọi cô dậy và qua chở cô đi làm, đó là anh. Bước vào nhà tắm, nhìn vào trong gương, khẽ chạm tay vào môi, cô lại nhớ đến nụ hôn mãnh liệt tối hôm qua, cô khẽ cất tiếng hát “Yêu anh, yêu anh yêu những giấc mơ – giấc mơ dài thật dài và em không có lối ra…”. Ngoài cửa sổ những giọt nắng khẽ chạm đất xóa tan cái lạnh không biết là của thời tiết hay là của một trái tim đang yêu nào đó.
    Anh được cùng cô đi ăn sáng, cùng cô đi làm, được đưa cô về và đi dạo quanh các con phố nhỏ, được ngắm cô cười và được yêu cô. Anh đang là người đàn ông của hạnh phúc, tính cách của cô thật đáng yêu, cô lúc thì như trẻ con khiến anh chỉ muốn bật cười, khi lại như một thiếu nữ cứ vô tư trong sáng khiến anh luôn muốn nâng niu và che chở. Hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc, tình yêu của anh như một dòng suối chảy mạnh mẽ không ngừng, lúc nào cũng đong đầy yêu thương, “anh đã tìm thấy em rồi, người con gái anh nguyện chỉ yêu suốt cả cuộc đời….”
    Cả công ty như rộn ràng hơn về thông tin của cặp trai xinh gái đẹp của hai phòng Kinh doanh và Nhân sự đang hẹn hò. Hàng ngày anh và cô sánh bước bên nhau đến công ty thôi cũng đủ để cho bao nhiêu ánh mắt phải ghen tị. Từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến tan ca chẳng bao giờ anh và cô không nhớ đến nhau, dù chỉ được bên nhau trong tích tắc cũng làm hai người ngập tràn niềm vui hạnh phúc. Cả ngày họ cứ đắm say trong tình yêu, cuộc sống của cả hai như đều tìm thấy được niềm vui nơi trái tim vụng về yêu và nhớ.
    Hạnh phúc vô hình làm sao có thể vẽ..
    Chỉ có con người mới vẽ nên hạnh phúc mà thôi…
    Anh đã vẽ hạnh phúc nơi con tim em đó, hãy yêu anh đến hết cuộc đời này được không em…?
    Nắng của trời hãy để mây mang đi xa nhé, anh là của em và để em giấu trong trái tim em….
    Tình yêu chẳng cần phô trương hay giành giật… chỉ đơn giản là tìm đúng mảnh ghép mà thôi…Nếu đã là của nhau thì dù anh hay em có ở nơi nào đi chăng nữa, chắc chắn sẽ về bên nhau bởi trái đất hình tròn mà con người lại có lực hút. Lực hút từ con tim….
    Hãy yêu khi có thể….

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Mảnh Tình Sầu
» Lời Cuối Cho Anh
» Cho Tôi Xin
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Một Thoáng Yêu Đương
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Thư Bố Gửi Con
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Crazy Fan!!!!
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Mơ Xuân
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Con Trai Của Vova
» Thổn Thức Dây Tơ
» Vẫn Chưa Đâu 1