Có những lúc, ta cố làm ra vẻ lạnh lùng, đấy chỉ là không muốn để đối phương biết ta vẫn còn lưu luyến họ.
Có điện thoại gọi đến, ta biết chắc là anh ấy gọi, nhưng cố tình để reng cả chục tiếng mới nhấc máy. Ta không muốn anh ấy biết ta chờ suốt bên máy điện thoại, cầm máy rồi, ta cũng tình queo giả vờ hỏi rằng:
"Anh tìm em có việc à?"
Thực ra em rất lưu luyến giọng nói của anh.
Những khi không gặp, em nhớ anh cả ngày, rất muốn được sà vào lòng anh. Thế nhưng lúc gặp mặt, em lại chắp tay sau lưng, nghiêm chỉnh đứng trước mặt anh. Chắc anh sẽ nghĩ em là người chẳng có tình cảm gì cả.
Thực ra em rất lưu luyến anh.
Sau phút hẹn hò thì cũng đến lúc chia tay. Anh đưa em về nhà, em nào có muốn về. Em rất muốn anh đi dạo cùng em, và nếu có đi dạo đến sáng thì càng hay. Em mong được nghe anh trò chuyện, mong được biết nhiều hơn nữa về anh. Nhưng khi anh đưa em về nhà, khi còn chưa kịp nói lời từ biệt thì em đã nhanh nhẩu cướp lời: "Tạm biệt!"
Chẳng đợi anh quay đi em đã vội bước vào. Nhưng anh có biết khi anh quay người đi, em luôn ngoảnh lại dõi theo dáng anh?
Em rất lưu luyến dáng hình anh.
Lần sau, khi nào anh cảm thấy em rất lạnh lùng thì anh có hiểu rằng em đang rất quan tâm?
Kết Thúc (END) |
|
|