“Here I Am, my love, u will never have to cry because I will be here, stand by you forever! I love you so much, my heart will go on because u live!”
Em đã rơi tõm vào biển xanh của anh rồi đó Ánh mắt sao chan chứa và lạ thường Dịu dàng, cương quyết và chân thành Anh sẽ ở đây ư, nơi đây ư? Em đã chạy trốn những “vuốt ve” của tình yêu bởi em sợ móng vuốt của nó. Có thể cắt cụt móng và dũa mòn tình yêu khi tới bên em không Richard?”
Anh là một giáo viên tiếng Anh đến từ Luân Đôn, làm việc cho đại học Quốc gia, partime hợp tác với Lesh và một vài trung tâm khác. Tôi quen anh khi tham gia club Lesh và thường gọi anh là “bọ ngựa”. Người anh người dong dỏng cao, mái tóc vàng vàng hung hung, nước da trắng và đặc biệt có đôi mắt… màu xanh.
Buổi đầu tiên với tất cả ngỡ ngàng và lạ lẫm của lần đầu tiên đứng trên bục giảng, anh say sưa thật chậm với những phát âm, những cấu trúc… Anh mặc chiếc áo mơ mi màu cam lòe loẹt in hình khối rối mắt. Tôi chịu không đánh giá được con người anh sẽ có xu hướng như thế nào về tính cách – thứ mà tôi luôn định hình sẵn trong đầu khi mới tiếp xúc với người lạ. Có lẽ tôi tới đây không phải vì mục đích tìm bạn trai, mở rộng mối quan hệ. Tôi cần học tiếng Anh, cần luyện tập nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa bởi chỉ có tôi biết được lí do… Gửi Ray ( trighle nose) “Em muốn thấu hiểu anh, muốn biết anh nói gì, biết anh nghĩ gì… Bên anh và bên anh, em say giấc nồng Bên anh và bên anh, em được chìm trong căn phòng ấm áp Hơi ấm của anh bao chùm lên sự lạnh giá trong em Từng bước, từng bước một đã làm tan tảng băng “ngoan cố” trong em Và khi đã tan chảy và thiêu rụi… … Anh đi, ra đi, và đi mãi, đi mãi Rời xa nơi đây, rời xa em, xa em mãi mãi “ Club sinh hoạt một tuần 1 buổi vào tối chủ nhật trong vòng 2 tiếng đồng hồ, mọi người tới đây được thảo luận về những chủ đề ngắn ngay trên lớp dưới dạng hướng dẫn của các câu hỏi, mẫu câu trả lời (dành cho những người bắt đầu), chia sẻ kinh nghiệm làm sao để nâng cao trình độ Tiếng Anh, trình bày về một chủ đề đưa ra cuối buổi hôm trước. Học phí rất rẻ 35/ 5 buổi chủ nhật… … Tôi mải mê với cậu bạn cặp discuss với mình mà không biết có một ánh mắt thường xuyên dõi theo từng cử chỉ, nét mặt của mình. Anh chạy từ nhóm này sang nhóm khác, mỗi nhóm nói chuyện với anh khoảng 5 phút và change rất nhiều. Tôi cũng tiếp xúc với anh vài lần, mỗi lần như vậy, tôi thường tránh nhìn vào mắt anh, bởi tôi sợ sẽ bị “chết đuối” trong biển xanh đó. Tôi sợ sẽ như Lupin – tên người con trai đầu tiên tôi yêu, anh đã trở về với biển xanh, thứ tôi chu du cho những đam mê và du lịch. Sau khi anh đi, đã có một “căn phòng mơ ước” đến bên tôi, nhưng “rồi căn phòng ấm áp” của tôi – Ray cũng đã xa tôi mãi mãi. Sự đau khổ, dằn vặt của Lupin và Ray cứ thay phiên nhau đến trong giấc mộng mị hằng đêm. Và giờ đây, lịch sử đang lặp lại ư? Có một biển xanh khác đang hiện diện trước mắt tôi với ánh nhìn sao không giống như những thành viên khác. Tôi không thích điều đó, tôi cố tình tảng lờ anh, cố tình “don”t care” anh, bởi tôi đâu có muốn hai chữ “tình ái” được xếp vào thư viện văn chương của mình. Vì vậy tôi đã loại anh ngay từ ban đầu! … Buổi học thứ 4 kết thúc, trời đổ cơn mưa lạ! Mọi người nháo nhác xếp sách vở, đổ dồn ra cổng. Hôm nay ti vi dự báo có áp thấp và mưa giông lớn, tôi loay hoay cất cuốn từ điển to uỳnh mới mua vào ba lo. May quá có túi nylon lúc mua hàng vẫn còn – “chỉ cần sách không ướt là ok rồi” - tôi nghĩ vậy và thu xếp nốt đống giấy tờ còn lại vào cặp, ngập ngừng một chút trước làn mưa xối xả, xoa xoa đôi tay đã lạnh cóng vì thay đổi thời tiết. Tôi nhắm mắt lại, hít thật sâu và quyết định lao ra “thác lũ”. Bỗng có một lực thật mạnh khi tôi định băng qua bên kia đường, khuôn mặt tôi đập mạnh vào cái gì đó ráp ráp nhưng ấm ấp. Đầu tôi quay cuồng vì cú đảo ngược vừa rồi, cộng thêm tiếng còi xe inh ỏi không biết từ đâu phát ra. … Một lúc sau khi đã định thần lại, có cái gì đó kẹp chặt lấy vai, và “Tôi đang đứng dưới trời mưa – đúng? Tôi chưa bị xe đâm? – Chắc vậy! Tôi vừa được cái gì đó kéo lại? – Hình như thế! Cái gì đang áp sát vào tấm thân run rẩy vì lạnh?” Ty tỷ câu hỏi nhảy loạn xạ trong cái đầu ong ong của tôi. Bất giác tôi ngẩng mặt lên, một luồng điện xẹt qua… “Lại ánh mắt đó, lại màu xanh đó! Tại sao nó lại ở đây, tại sao nó lại dịu dàng tới thế, tại sao nó lại xuất hiện lúc này?” Mải nghĩ, tôi bỗng thấy đầu óc quay cuồng và lạnh ngắt, không còn màu xanh nữa mà là một màu đen tối thui… Tôi ngất lịm! Giờ lại là màu gì đó vàng vàng, không trắng trắng, cũng không phải mà là cả trắng lẫn vàng…
Sau một hồi chớp đảo con ngươi, tôi xác nhận đang ở trong một căn phòng có màu “vàng nhạt” của ánh điện ngủ, có mùi sáp thơm tí tách cháy. Tôi mở to mắt và giật phắt dậy, tôi đang ở đâu đây? Đây là nhà của ai, phòng của ai, giường, gối, chăn của ai? Lại một sơ ri câu hỏi đặt ra trong đầu. Tôi đưa tay lên trán vì thấy nóng nóng mặt và đầu đau như búa bổ. Bỗng cánh cửa phòng mở ra, một thanh niên bước vào, cái dáng người dong dỏng cao hình như tôi đã gặp ở đâu, mái tóc vàng hung hung… Tới gần, tôi giật mình mắt trợn tròn và hét thật to “A – Á!” Anh ta hơi giật mình, còn tôi thì “giật nảy”. Dường như anh ta hiểu cảm xúc của tôi lúc này. Tội đưa ngón trỏ lên miệng và tuôn một câu xanh rờn “bình tinh nào, binh tình … toi sẽ giai tíc cho em!” Câu tiếng Việt anh ta nói làm tôi bật cười, không nhịn được. Lúc này tất nhiên tôi nhận ra anh – ông thầy “bọ ngựa” ở Lesh’s club. “Alright… uhmhum!” “But trước hét em phải eat cái nay dã” Tôi nhìn bát cháo nghi ngút khói, không hiểu tại sao cứ thế gật đầu và cầm ăn luôn. Chắc tại tôi đói quá… “Nóng quá !” “Hử!” – ánh mắt lo lắng “So hot, I can’t”
“Ah yep, slow, be careful!” “Sao tôi lại ở đây? Mà sao anh cũng ở đây, đây là nhà ai, phòng ai, hôm qua tôi đi đang đi học về cơ mà?” “Em là super question sao mà show mọt list câu hỏi ra vậy, ăn đi rồi từ từ tôi sẽ trả lời cho em biết, nhé!” – một cái nháy mắt tinh nghịch khiến tôi bình tĩnh trở lại. “Tối qua em đi học về, lúc băng qua đường vì vội mưa nên em cứ lao ầm ầm, tí xíu thì bị xe tông, may mà tôi đã chạy kịp kéo em lại!” “Sao anh lại đi theo tôi, sao anh biết…?” “Vì em đánh rơi thẻ xe bus, hỏi không có về sao? Vội vội vàng vàng gom sách hết vô cặp mà vẫn sót cái bus card”. “Oh vậy là anh chạy theo đưa giúp tôi cái thẻ đó tôi hả? tôi có thể trả tiền lẻ khi đi vé ngày mà” “Vậy ra Việt Nam cũng tiện ghê ha, ở Anh họ không có cách đó, chỉ có mua vé tháng, chỉ có buscard mới đi được, thiệt tuyệt!” “Tất nhiên, đất nước tôi mà!” Tôi cười nhòe và tiếp tục đưa thìa cháo vô miệng, thật ngại khi có một người cứ nhìn mình ăn chằm chằm, đã thế lại là đàn ông nữa chứ. Ánh mắt đó vẫn dõi theo khi tôi cúi xuống, nhìn tôi nhăn nhó ăn. Tới thìa thứ 3 thì tôi không thể nuốt được nữa, tôi bị sặc do nóng và nhiều hơi. Anh vội vàng rút khăn giấy lau vết cháo dính trên tay, trên môi và đưa cốc nước cho tôi. Tôi bối rối, anh vẫn lau chỗ vương còn lại. “ Tại sao tôi ở đây, sao anh cũng ở đây” “Đây là nhà tôi, hôm qua sau khi tôi kéo em lại thấy người em nóng bừng và ngất lịm đi, tôi vội gọi xe đưa em về đây. Nếu em không thấy tôi khiếm nhã thì đừng ngại, bởi tôi cũng không còn cách nào khác, nhà em ở đâu tôi cũng đâu có biết, điện thoại cũng không có. Con gái kiểu gì ra ngoài không mang theo phone”. Miệng “bọ ngựa” nói, tay anh ta làm và ánh mắt đã thôi không nhìn tôi nữa, nhưng giờ đây tôi đang nhìn anh, nhìn vào mái tóc của anh. Nó thật giống với “vàng hung bồng bềnh” của Ray, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh và đâu đó mắt tôi đã nhòe đi, một giọt đã lao xuống gò má, tôi không kịp ngăn lại. Tôi nhớ Ray, tôi nhớ anh. Cũng cái đêm đó, tôi bị sốt cao, tỉnh dậy Ray cũng lo lắng, cũng chăm sóc tôi và mắng mỏ tôi như vậy… Bỗng nhiên “biển xanh” chiếu rọi ! Anh ta ngẩng lên vì thấy tôi im lặng quá. Biển xanh lại thay thế “vàng hung bồng bềnh” làm tôi nhớ tới Lupin, tôi lại tha thiết! Tại sao trong anh lại có cả Lupin, cả Ray! Tại sao anh lại hiện diện nơi đây? Ánh mắt ngỡ ngàng như lại dịu dàng ngay lập tức, tôi quay mặt đi, gạt vội những giọt nước còn lại và hít thật sâu “Cám ơn anh, Richard! Cám ơn anh vì chiếc buscard và cám ơn anh vì đã giúp tôi khi tôi bệnh, tôi sẽ xin đáp ơn anh sau. Giờ tôi phải đi!” Vừa nói tôi vừa vội với lấy cặp và lao ra khỏi phòng, chưa quen phương hướng, tôi đâm sầm vào cánh cửa và ngã lăn ra sàn. Anh vội vàng tới đỡ tôi dậy, tôi bối rối và cám ơn rồi quay đi để tránh cho anh ta thấy được lần nữa những giọt nước mắt vô dụng của tôi. “Sao con người đó lại có được điều đó, có được cả Ray và Lupin, sao anh ta lại có cả 2 con người đó? Tại sao, tại sao, Ray, Lupin anh ở đâu, anh ở đâu, sao để em một mình trên thế gian này. Ray, em đã mất Lupin, em đã mất tất cả và em chỉ còn lại anh, tưởng như anh mang tới niềm hi vọng, niềm hạnh phúc cuối cùng của cuộc đời em. Vậy mà anh cũng ra đi, đi tới một đất nước khác, nơi không có em để em đơn côi nơi đây!” … Buổi học tuần tiếp, tôi vắng mặt. Tuần tiếp theo tôi cũng vắng mặt. Tới tuần thứ 3, “Song from secret garden” vang lên, một số lạ nhấp nháy. “Alo, Lan nghe, xin hỏi ai đó ạ?” “Am I, Richard!” Giọng nói ấm quá, tôi hơi bối rối “How was doing? U hadn’t came to class, what’s happened for u?” “ uhm hum, I’m fine, thanks u ! and u?” “Yes, of course fine, but u made I worried” Cớ gì anh ta lo lắng cho mình? “ Everything ok, thanks !” “Vậy tôi có thể tới thăm em không?” Bỗng anh ta nói tiếng Việt một cách chuẩn xác, tôi hơi bất ngờ…. Để trả ơn lần trước anh ta giúp đỡ tôi, tôi đành nhận lời và mời anh ta tới dùng café. Lẽ ra nên gặp ở ngoài, nhưng tôi không không thích quán xá nên đã cả gan mời người lạ “mà cũng không xa lạ” tới nhà. 15’ sau thấy tiếng chuông cửa reo. Tôi mở cửa, anh chào tôi bằng một giỏ hoa quả và nụ cười tươi rói, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng. Tôi mời anh vào nhà, mời anh ngồi, lấy café và bánh panda cho anh.
“Ơ em cũng thích loại Panda cake này à!” “Yep, rất ngon và vui mắt mà” “Bọ ngựa” khen nhà tôi nhỏ nhưng ngăn nắp và ấm cúng nhưng không bằng nhà anh được. Tôi nhớ lại căn phòng của anh tràn ngập ánh nến và gối mềm đều có mùi thơm lạ, rất dễ chịu… Đồng hồ chỉ 11h, tới bữa trưa, tôi nhã nhặn mời anh ở lại dùng bữa vì cũng tới giờ ăn trưa, tôi đang dở làm nồi canh khoai tây, tôi mời anh ngồi ở phòng khách xem ti vi trong khi chờ tôi. “Bọ ngựa” không từ chối mà còn đề nghị phụ bếp cho tôi. Anh ngồi đó, gọt hoa quả và lau đũa bát, còn tôi lần lượt bày ra các món, canh khoai, cá ngừ sốt cà, khoai tây chiên, và một ít cà muối (món khoái khẩu của tôi). Chúng tôi bàn về những món Âu Á một cách tự nhiên và thật nhiều lúc nào không biết, anh cho tôi một cảm giác thân thiện, thoải mái. Tôi không ngờ ông thầy giáo quen hơn 1 năm nay lại dễ chịu tới thế… Nhìn cách anh gọt hoa quả, tôi biết anh là người hay làm bếp và khá chung tình, “người ta nói nếu gọt vỏ táo không bị đứt thì tình yêu sẽ không bị chia lìa”. Anh nói món cá sốt và khoai tây chiên ở Anh người ta nói là “fish and chips” rất đặc trưng của Anh đó nhé! Anh ta rất thích món canh khoai tây của tôi, nói rằng ở Hà Lan người ta chuộng nhất món này. Nói tới đây, ánh mắt tôi buồn nặng trĩu, anh như hiểu được điều đó và đưa cho tôi một miếng táo có khắc hình mặt con mèo… “Ngộ quá, anh làm từ khi nào vậy?” “Từ lúc em cứ mải diễn thuyết về làm sao chiên khoai tây chuẩn như hàng KFC “ Tôi cười và anh cũng cười, chúng tôi vừa nhâm nhi hoa quả anh mang tới và xem Mr.Bean trên Cartoon network… Kể từ lần đó, tôi không còn quá khắt khe giữ khoảng cách với anh, nhưng tôi vẫn ý thức rõ chính xác rằng “Anh là người thầy, người bạn của tôi, như thế và mãi mãi là như thế, vạn vật sẽ không gì đổi thay!” Thi thoảng tôi tới nhà “bọ ngựa”, dùng cơm với những món đặc trưng của Anh, trà sữa vào buổi chiều đông, và anh tới nhà tôi với những món sở trường, tôi phô diễn cho anh: gà rang muối, nem rán, bún chả, nộm thịt bò… Chúng tôi tặng cho nhau những món quà sau mỗi lần đi du lịch đâu đó, anh mang cho tôi cờ nước Anh, một chiếc đồng hồ có dáng gần giống với đồng hồ Big beng ở London, chụp cho tôi rất nhiều ảnh về Oxford Uni, ngôi trường tôi hằng mơ ước với những cánh cổng và lâu đài cổ kính, với những giá trị khoa học bậc nhất… “Em trong sáng và vô tư thấy an lòng, ánh mắt em sáng lên khi tôi kể về những địa danh thằng cảnh, cách làm bù nhìn tuyết, về mùa đông nước Anh. Em là người ham học hỏi và khám phá, nhưng em cần phải bứt phá hơn nữa sẽ giành được thành công và em sẽ có được những thứ em hằng mưa ước cô bé ạ!” Anh giới thiệu về gia đình có 2 anh em trai, em gái hiện làm PhD cùng ngành với tôi bên Đức, mẹ cũng làm giáo viên giống mẹ tôi và ba là kỹ sư… Anh tới Việt Nam theo một chức phi chính phủ, giúp đỡ các nước đang phát triển về ngôn ngữ để rút ngắn khoảng cách về hội nhập. Anh yêu Việt Nam, yêu con người, khung cảnh nơi đây. Anh nói, ở đây con người thân thiện, xã hội an toàn hơn bên Anh và các nước khác nhiều, trí thức Việt Nam có tài năng nhưng điều kiện và sự ưu đãi ở Việt Nam chưa tốt, các suy nghĩ hủ tục và lạc hậu vẫn còn, nhiều người đàn ông Việt Nam vẫn còn gia trưởng, luôn coi việc chăm sóc con cái và nội trợ, việc nhà là của phụ nữ… Thi thoảng tôi và anh cùng đạp xe lên bờ hồ đi dạo, luồn lách vào dãy phố cổ, tìm cho kỳ được những coffee shop vừa ngon, rẻ và thú vị, cuối tuần tôi đưa anh lên chợ đêm Đồng Xuân ở Hàng Ngang, Hàng Đào. Chúng tôi cùng vẽ bức ký họa chì của một lão ông ở chợ đêm, mỗi người giữ một bản, cùng đi chụp ảnh Hàn Quốc. Anh nói vì chiều tôi nên mới đi chụp ảnh này, bữa nào sẽ dẫn tôi đi tác nghiệp bằng máy của anh kèm theo một cái nháy mắt đầy bí ẩn. Hóa ra anh cũng biết nhiếp ảnh, thứ mà tôi mơ ước, là đam mê của tuổi trẻ mà tới giờ tôi vẫn chưa thực hiện được, để có một professsional camera không phải đơn giản… Mỗi lần anh như vậy tôi lại cảm động và nhớ tới Ray rất nhiều. Ray là người Hà Lan, cũng giống Richard, Ray là giáo viên Tiếng Anh. Ray và tôi không có quá nhiều kỷ niệm nhưng cũng có những bức hình chụp chung, cũng có những nụ hôn, những ấm áp bên nhau và Ray là người vô cùng có ý nghĩa với tôi bởi anh là người đã mang tôi ra khỏi “ rào cũi” của quá khứ về Lupin. Richard rất biết giữ lời hứa, cuối tuần tiếp theo, anh đưa tôi ra bãi đá sông Hồng. Nơi này tôi nghe nói rất nhiều nhưng chưa tới bao giờ. “Hôm nay em sẽ là MẪU của riêng anh, còn anh sẽ là photographer cho riêng em!” Những bức hình ghi lại những góc chụp lạ, rất chuẩn tôi không ngờ anh có thời gian tìm hiểu và anh có khả năng về nhiếp ảnh tới thế. Chụp chán chê, tôi muốn ngồi nghỉ, anh đi lấy đồ ăn và nước. Tôi cầm chiếc máy nặng trịch đưa lên và bắt đầu bấm, niềm đam mê bấy lâu, máu nghệ thuật chảy ngược lại, tôi bắt đầu bấm, bấm liên tục, chỉnh, xoay… nằm bò, cúi xuống, quỳ gối…
Mải mê tới mức, khi tôi lia ống kính lần cuối từ trên cao để lấy toàn bộ khung cảnh của bãi sông, tôi bắt gặp ánh mắt anh, màu xanh sâu thẳm, tha thiết và như muốn thấu hiểu tôi, dù cho ánh mắt đó đi qua cả Len máy ảnh. Tôi vờ như không có chuyện gì và tới nơi anh ngồi, bánh và nước đã được chuẩn bị sẵn… “Anh không ngờ em lại biết chụp ảnh và chụp say sưa tới thế!” “Chỉ là bắt chước nghệ sĩ một chút thôi mà” tôi nhoẻn miệng cười và cô giấu lí do xác đáng nhất rằng TN (Ray) là người đã dạy tôi chụp, mang niềm vui từ những bức ảnh tới cho tôi. “Ăn đi em, từ sáng em chưa ăn gì, cẩn thận đau bao tử!” “Được rồi thưa thầy đáng kính, thầy cũng ăn nhiều vào thay vì coi em là con nít!” Quả thực tôi bé hơn anh rất nhiều, anh hơn tôi 10 tuổi, cao 1m90 còn tôi thì mới có 1m63. Đi bên anh lúc nào tôi cũng có cảm giác được che chở, được bảo vệ thật nhiều, thật an toàn khi bên anh, tôi có thể thoải mái đi dép cao gót thật duyên dáng. Những tấm hình anh chụp anh đều rửa ra, mua một cuốn album nhỏ gài tất cả vào tặng tôi, hóa ra có những bức ảnh anh chụp tôi đang ngồi hướng đôi mắt thật xa, nơi chân trời có màu đỏ vàng của hoàng hôn, buồn như thật đẹp… “Nỗi buồn trong em thật buồn nhưng cũng thật đẹp, vì thế đừng cố tỏ ra nó xấu xa và ghẻ lạnh với chính mình, cô bé ạ!” Thế rồi anh thắc mắc sao có một tấm ảnh tôi chụp 1 con “mantis”. Đó là bí mật, tôi sẽ không nói đâu, chỉ bắt trước anh nháy mắt ra vẻ bí hiểm… bắt tội đêm nào anh cũng chừa 1 sms cuối sau khi chúc tôi ngủ ngon “em giải thích về con mantis cho anh đi!”… Tôi nói để mai anh mời em đi ăn Kichi Kichi, rồi tới kem, tới Lotteria…. nó vẫn là bí mật với anh… Cuối cùng anh ra tối hậu thư “Nếu em không nói, anh sẽ đêm nào cũng đứng trước cửa nhà em cho em khỏi ngủ luôn”. Nói là làm, 3 đêm liên tiếp tôi mắc dịch và đầu hàng anh ở đêm thứ 4. “Thì anh nhìn coi, body anh có khác gì con bọ ngựa đâu, mỗi lần anh quay lên bảng viết, tay anh lồng khồng, lưng hơi cong cong, em kêu với cậu bạn thân rằng anh giống con mantis quá!” Khốn khổ mặt “bọ ngựa” méo xệch vì lời thành thật của tôi… “Giờ thì anh giống Mantis hơn rồi đó, thôi em chỉ vui thôi, làm gì căng thẳng vậy. Em đền mời anh một ly cacao nóng nhé, rồi về ngủ cho yên giấc” “Không, 2 ly phạt em!” ” alright. humhum !” - o O o - Tháng 12 tới, trời lạnh thực sự, tôi hạnh phúc vì được mặc áo ấm, đội mũ len và đeo găng, quàng khăn nữa. Bàn tay tôi thêm lạnh giá, tôi biết, tôi biết chứ. Tôi đang sẵn sàng cho những xúc cảm mặc định sẽ đến vào tháng 12 này: Không anh, không anh và chỉ còn lại em, mất Lupin mãi mãi và mất đi bàn tay rộng lớn ấm áp… “Song from secret garden!” réo rắt vang lên liên hồi, một ngày không biết bao lần, cứ vang lên cùng với nhịp rung của máy phá tan sự tĩnh lặng tôi đã “biển thủ” cho căn nhà trong tháng 12. Tôi biết anh gọi, có hàng chục cuộc gọi và sms, nhưng tôi không hề nhận máy một lần hay reply cho anh yên tâm. Tháng 12, mặc định chuỗi ngày của riêng tiềm thức, riêng cho quá khứ của tôi, tôi không muốn ai tới, chạm vào và ở bên kể cả anh. Tôi không muốn anh phải gánh chịu những bất hạnh từ tôi…
Ngày thứ 7, tiếng gõ dồn dập khiến tôi phải chạy nhanh ra mở cửa, anh lao vào như cơn lốc xoáy và không màu mè ôm chầm lấy tôi. Hai bàn tay ấm nóng của anh áp chặt vào hai má lạnh ngắt, xoa xoa bàn tay của tôi. Anh hỏi tôi có chuyện gì vậy, có chuyện gì mà anh không thể biết, không thể liên lạc với anh… tôi đã khiến anh phải lo lắng, phải khổ sở. Tôi không bất ngờ trước những tình cảm thể hiện trong lời nói của anh, bởi tôi biết những tháng ngày qua trong anh có một điều gì đó vượt quá xa tình bạn, tình thầy trò đơn thuần trong anh. Và nó dành cho riêng mình tôi! “I’m fine, everything ok, thank you!” “Em có chắc không, Lan” “Yes, sure !” – Tôi trả lời nhưng không nhìn vào mắt anh, tôi sợ “Anh không nghĩ thế, lý do gì khiến em cứ mãi giấu đi trái tim mình, cảm xúc của mình. Em vờ cứng cỏi với ai, với tôi ư, em không làm được đâu và mãi mãi sẽ không làm được điều đó, em đừng như vậy nữa. Như thế những người đã yêu thương em có an lòng không? Reinoud sẽ không bao giờ trở lại bên em và Lupin cũng không sống dậy để yêu em được. Hãy nhìn vào sự thật và chấp nhận đi …!” - giọng anh cao vút và đầy tức giận, từng lời nói như xoáy sâu vào trái tim thương tổn của tôi. Hình ảnh Lupin hiện lên và tiếp đó là Ray… tôi buông thõng đôi bàn tay… Tôi nhìn vào mắt anh, cái nhìn ướt đẫm đầy tức giận, anh hiểu được điều đó và đã biết mình mắc sai lầm nhưng vẫn nghiêm nghị mà dịu dàng như đã ở đó chờ sẵn tôi “phản giận” lại. “Anh là cái gì? Tại sao anh dám nhắc tới Lupin và Reinoud, tại sao anh lại biết họ, anh cho phép anh… “ Lời nói có vẻ vô tình nhưng, sức lực của tôi đi đâu hết mất rồi, không còn được mạnh mẽ và hùng hổ nữa. tôi phản bác một cách yếu ớt. Tôi cúi mặt và im lặng. Tôi ngăn không cho “biển xanh” kia nhấn chìm mình, bởi tôi đang chới với trong một “biển xanh” khác, và tôi sắp hết hơi rồi. Tôi sợ, nỗi sợ thực sự đang bao vây. Nhưng không được nữa rồi, ngón tay anh đã nâng cằm của tôi lên, đặt một nụ hôn tha thiết vào đó và một lên trán… lúc này tôi đã chết đứng vì không thể chống cự, “biển xanh” đã ập tới lúc nào không hay, và … Em đã rơi tõm vào biển anh nơi anh rồi đó Em không còn sức chống cự nữa Em biết mình sẽ có một ngày chết đuối trong làn nước xanh thăm thẳm Vì bên anh, em đã tìm lại được chính mình, tìm lại được những yêu thương và ân cần bấy lâu Vì em biết anh có thể bảo vệ, có thể bên em mãi mãi - o O o - Anh nhìn tờ lịch trước mặt, có một vòng tròn màu xanh nước biển khoanh vào con số 25 mang tên “My memory”. Anh nói anh hiểu, vì anh đã tập học thêm tiếng việt để có thể đọc được blog của tôi. Anh biết Ray là ai và Lupin có ý nghĩa như thế nào với tôi, và… “HERE I AM!” – xin em hãy để tôi được bên em, xin em đừng bắt tôi phải rời xa em! Hãy chạm vào đây, bên ngực trái anh này, hãy đặt bàn tay nhỏ bé trong bàn tay anh, đừng đan các ngón vào nhau mà hãy cuộn tròn rồi đặt vào chính giữa bàn tay của anh. Như thế em sẽ không bao giờ bị lạnh và cô đơn nữa” Tôi đã òa khóc, lần đầu tiên tôi không giấu diếm anh, tôi khóc nức như một đứa trẻ, không màu mè, không giữ ý. Khóc là cứ khóc, đau là cứ đau, mất mát là mất mát. Tôi để cho mọi thứ xâm chiếm, không chống cự, để nó cưỡi lên thân thể, dẫm nát trái tim… cứ để chúng một lần cuối làm như thế, sẽ thấy đau nhưng là lần cuối cùng. Vì anh đã bên tôi, đã ở đây, bảo vệ và che chở cho tôi! Chúng tôi bên nhau, bên nhau và sẽ không còn một khoảng cách nào có thể tách xa nữa!
Kết Thúc (END) |
|
|