7 năm trước anh gặp em - lúc ấy em là một cô bé sinh viên năm đầu còn rất ngây thơ, còn anh là một sinh viên năm ba đã trải qua không ít vui buồn thời sinh viên… Anh và em ở cùng nhà trọ. Lúc đó, anh mới dọn đến nhà trọ của em. Qua sự tiếp xúc thường ngày, anh và em thân nhau như 2 anh em.
Một thời gian sau, anh đã dọn đi nơi khác ở. Anh chỉ đến thăm em vào những dịp sinh nhật, lễ để tặng hoa và quà. Rồi anh ra trường, cuộc sống cuốn anh đi nhiều nơi, chỉ liên lạc với em qua tin nhắn hay những cú điện thoại vội vàng mà chủ yêu là hỏi thăm về sức khỏe, chuyện học hành…
Vào một dạo nọ, anh về lại trường, em lúc ấy đã là sinh viên năm cuối, anh và em có dịp ngồi uống cafe kể nhiều chuyện đã trải qua với anh, với em. Em khác hơn lúc trước, trong câu chuyện của em như đang ẩn chứa một nỗi buồn về một mối tình thầm lặng, xa xăm cho một ai đó mà không thổ lộ nên lời.
Rồi cuộc sống lại cuốn anh đi tiếp, anh càng ít liên lạc với em hơn. Thỉnh thoảng một vài tin nhắn cho qua quýt, dần dần anh quên cả việc nhắn tin hỏi thăm em.
Anh hay viết blog như một điều chia sẻ về cuộc sống của chính anh, và thỉnh thoảng anh cũng vào blog của em xem và anh đã hiểu người ẩn mặt mà em thầm lặng yêu là ai.
Hiểu ra câu chuyện, anh đã đọc hết tất cả các bài viết của em. Nhiều lần anh cũng muốn comment những bài viết rất buồn đó và khuyên em đừng nên yêu anh nhưng anh sợ rằng em lại hiểu theo cách tiêu cực nhiều hơn nên đành im lặng.
Anh là người đã từng yêu và từng thất bại trong tình yêu, anh hiểu tình yêu không như em nghĩ về nó. Khi chúng ta không thuộc về nhau thì em ơi đau khổ làm chi? Đừng tự mãi ôm ấp mối tình không có thực, mối tình căm lặng và hằng đêm phải tự mình buồn khổ, khóc thương. Em hãy nhìn đi, cuộc sống vẫn diễn ra một cách rất tự nhiên: mỗi năm vẫn có 4 mùa riêng biệt, trăng vẫn tròn hàng tháng, nắng vẫn nhẹ vào buổi sáng, mây trời vẫn trôi lang thang khi trời xanh trong… Buồn làm chi em ơi, hãy quên đi cho tâm trạng được nhẹ nhàng và cuộc sống vui vẻ hơn. Biết đâu một ngày nào đó hạnh phúc thực sự sẽ đến với em...
Còn anh, anh thích sống theo cách sống của chính mình, tìm vui trong những ngày bình dị, đời thường, lấy sự bận rộn trong công việc làm niềm vui. Đêm về tự thưởng cho mình ly cafe ở một góc quán thân quen, ngắm nhìn mọi người qua lại trên phố… vì với anh, tình yêu trai gái không phải là tất cả.
7 năm đã qua, hãy để tất cả trôi vào dĩ vãng… Chúc những người yêu anh và cả những người đã từng làm anh buồn sống thật hạnh phúc! Chúc em luôn luôn mỉm cười với cuộc sống này…
Kết Thúc (END) |
|
|