Cô – một cô gái ngoài 20 luôn nghĩ: Tình yêu là gì chứ, yêu nhau tha thiết, thề non hẹn biển rồi hứa hẹn đủ điều, nào là hạnh phúc giản đơn mỗi sớm mai thức dậy có nhau trong đời…Cứ yêu cứ hứa cứ ước nguyện để đến cuối cùng quay lưng thành hai lối rẽ chỉ còn lại là những hận tình, bi ai, đau đớn và dằn vặt. Tất cả chỉ là phù du và ảo ảnh, chẳng có gì là mãi mãi, cuộc sống này trần trụi và đáng buồn. Chỉ nên tin vào chính mình, sống cho mình đó mới là hạnh phúc, yêu thương mong manh dễ vỡ, yêu bao nhiêu sẽ phải chịu bấy nhiêu tổn thương.
1. Kí ức
Cầm tập vở có điểm 10, Linh hớn hở chạy thật nhanh về khoe mẹ, bỗng dưng mặt cô bé tái xanh, đôi mắt hoảng sợ khi thấy 2 người đàn ông mặc áo đen, đội mũ lưỡi chai đứng 2 bên cửa nhà và một người phụ nữ đang ra sức chửi vả thậm tệ: con đàn bà xấu xa, mày đáng bị thiên lôi đánh chết, đồ quỷ cái, con hồ li tinh…
Linh òa khóc chạy đến ôm mẹ đang vật vã trên nền nhà:
- Mẹ ơi! Mẹ!…Mẹ sao thế? mẹ chảy máu rồi kìa…
- Người phụ nữ túm lấy bờ vai đang run lên bần bật của cô bé rồi ném cái nhìn oán hận, cay nghiệt nói: Mẹ con mày là thứ rác rưởi, mày là đồ nghiệt chủng, mẹ mày chuyên đi cướp chồng người khác đấy. Tao cảnh cáo chúng mày lần cuối cùng nếu còn quyến rũ chồng bà, tao sẽ xé xác mẹ con mày, khiến chúng mày không còn đất sống nữa đâu…
Họ ra về, hai mẹ con ôm nhau khóc tức tưởi.
Cô đã bao lần chứng kiến cảnh mẹ bị hành hạ như thế này, tâm hồn cô bé sớm đã bị tổn thương. Mẹ ôm cô bé vào lòng: “Mẹ xin lỗi bé Linh của mẹ, từ giờ mẹ sẽ không để con phải đau lòng như thế, mẹ sẽ không để họ làm tổn thương con đâu”
Sau lần ấy, hai mẹ con chuyển lên cao nguyên sống và làm ăn ở đó cho đến tận bây giờ.
Dù đã hơn chục năm trôi qua cuộc sống hai mẹ con đã khác, bình yên và thanh thản nhưng cứ mỗi lần cô đứng từ phía sau nhìn thấy mẹ cầm tấm ảnh khóc thầm là những kí ức kia lại ùa về dữ dội đau đớn, quặn thắt, nghẹn ứ…
Mẹ từng kể với Linh về thời trẻ có một tình yêu say đắm, họ đã có những ngày tháng đẹp đẽ bên nhau, yêu nhau nồng cháy tưởng chừng không gì có thể chia lìa, ngày ấy hai người còn là sinh viên, đã hứa với nhau sau khi tốt nghiệp sẽ làm đám cưới, nhưng rồi cuộc tình ấy trở nên dang dở, người đàn ông đó đã bỏ lại mẹ ra đi và Linh là kết quả của một cuộc tình buồn đầy nước mắt. Khi mẹ mang thai Linh, gia đình họ hàng xa lánh, hắt hủi mẹ, mẹ bỏ đi rồi sinh ra Linh. Mẹ là người phụ nữ đẹp, một vẻ đẹp mặn mà với đôi mắt long lanh đượm buồn nên có rất nhiều người đàn ông theo đuổi nhưng mẹ quyết định ở vậy nuôi Linh, cũng chính vì thế mà đã từng có biết bao cuộc ghen tuông nổ lửa xảy ra, chuyển nhà nhiều lần mới có lúc yên ổn.
Có lẽ vì những tổn thương đã đọng lại quá sâu trong trái tim Linh nên cô luôn sống khép mình, trầm ngâm, lạnh lùng và xa cách. Cuộc sống của Linh được mẹ và cô bao bọc rất cẩn thận, hằng ngày chăm chút cây vườn và bận bụi với quán cà phê nhỏ. Cô không yêu ai, không rung động, trái tim cô đã đóng băng, những uất hận không thể xóa nhòa, yêu thương với Linh mong manh như cơn gió…Và cũng chẳng bao giờ cô muốn hỏi mẹ về bố cả, cô mồ côi bố, cô hận người đàn ông phụ tình ấy.
2. Gặp gỡ
Nam Phong, chàng trai Hà thành đẹp trai, mê nhiếp ảnh, sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng không hạnh phúc. Phong thích đi bụi, một mình một ngựa sắt ngao du đó đây và lang thang chụp ảnh. Phong cũng cô đơn và như một cơn gió không ai có thể nắm bắt được cảm xúc của anh, không ai làm trái tim anh rung động. Nhưng anh luôn khao khát kiếm tìm cho mình một tình yêu đích thực, một người con gái có thể lắng nghe anh chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống…
Một mùa đông nữa lại đến, mùa đông của tuổi 25 ập lòng như bão không còn cái bồng bột, ngông nghênh, khờ dại thuở nào, Phong đã cảm nhận được sự đổi thay trong chính con người anh, một nỗi cô đơn ngay cả khi đứng giữa đám đông, một sự thiếu vắng cái gì đó mà anh không thể gọi thành tên trong trái tim mình. Phải chăng vì cô đơn quá lâu nên con người ta thường nảy sinh những tâm lí kì lạ, muốn được ai quan tâm, muốn được ai yêu thương dù cho con người ấy có mạnh mẽ, ngạo mạn thế nào. Khác xa với một Nam Phong hết mình vì bạn bè, chịu chơi, cuồng nhiệt trong mắt mọi người là một Nam Phong trầm ngâm, sâu lắng, đa cảm, nhiều tâm sự. Anh thoắt ẩn thoắt hiện, có thể biến mất một thời gian rồi sau đó trở lại cũng đầy bất ngờ. Bật Radio, nghe một bài hát, Phong như thấy con người mình trong đó.
“Thành phố bé thế thôi
Mà tìm hoài chẳng được
Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người
Thành phố bé đến thế thôi
Mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình”
Cái lạnh xứ Bắc làm cảnh vật thêm buồn, một điệu buồn da diết như bản nhạc “November Rain” khiến lòng người mơn man và muốn đi đâu đó thật xa tìm một chút bình yên, một chút mới lạ, để đổi gió để thêm màu sắc cho cuộc sống. Mùa đông năm nay Nam Phong có một cảm giác lạ khó tả, biết đâu ở một thời điểm nào đó vào một giây phút nào đó sẽ có một điều gì đó đặc biệt đến với anh. Xem lại cuốn nhật kí hành trình, anh đã biết mình sẽ đi đâu, sẽ đến với mảnh đất Tây Nguyên nắng gió, nơi có núi non trùng điệp, có những con đường dốc dài xanh ngát những rặng cây hai bên và bạt ngàn một màu trắng tinh khôi của những đồi cà phê phảng phất hương thơm ngọt ngào. Nhưng vào dịp này sẽ chẳng có cơ hội được hít hà cái hương thơm ngọt ngào ấy thay vào đó sẽ được đắm chìm trong màu vàng như nắng của rất nhiều dã quỳ. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng sẽ tạo nên một chuyến đi tuyệt vời.
Trải qua một hành trình dài trên con ngựa sắt quen thuộc, Nam Phong đặt chân tới Đà Lạt vào lúc hoàng hôn đang dần buông. Cảnh đẹp say đắm hồn người, Phong cho xe chầm chậm qua những con đường, nhắm mắt hít thở khí trời cao nguyên. Bỗng có những tiếng ơ…ơ… kéo dài rồi Rầm!!!
Hai chiếc xe máy ngã ra, hai con người đau điếng nhìn nhau
- Bộ anh không có mắt hả? đi đứng gì kì vậy?
- Tôi…tôi…tôi xin lỗi. Phong đứng dậy luống cuống đến đỡ cô gái dậy
- Tôi gì mà tôi, ui chao. Cô gái xuýt xoa vịm vào tay Phong đứng lên
- Cô có sao không, có cần đi bệnh viện không?
- Nhìn thế này mà không sao à, cũng may là tôi đi chậm không là có án mạng rồi. Anh mới học đi xe đấy à, đi đứng đường đồi mà tiêu diêu vậy?
- Cô đau sao mà nói nhiều thế!
- Anh lại còn dám lớn tiếng với tôi hả. Chứ bộ không phải, chả nhẽ tôi vu oan cho anh hả?
- Vâng! Thưa cô là tôi sai, tôi rất ăn năn và hối lỗi, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, đền bù, trả tiền thuốc men cho cô. Phong nói với vẻ mặt rất đáng thương, chân thành nhận lỗi.
- Đó là việc đương nhiên. Tôi đâu dễ dàng tha cho anh. Hức!!! Cô gái nhìn Phong tức tối.
- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?
- Cách đây 5 cây số
- Mà anh cũng đau mà, đưa tôi sao đây
- Á!!! Cô nói tôi mới nhớ là tôi cũng rất đau
- Ui chao! Anh diễn tuồng đó hả? thật là…
- Thật là sao? Tôi đau thật mà.
Cô ném cho Phong một ánh mắt hình viên đạn rồi rút điện thoại bấm bấm
Gọi người giúp xong cô bảo: Anh không phải người ở đây phải không?
- Ừ! Tôi đi du lịch
- Tôi tha cho anh đó, anh đi đi, không cần anh đền bù gì hết, người nhà tôi sắp đến đón tôi rồi
- Ơ… nhưng mà…tôi cũng chưa có chỗ nào để đi hết
- Mặc kệ anh, liên quan gì tới tôi đâu, bộ định theo tôi hả?
- Được không?
- Không… anh tự lo cho mình đi.
Nói xong cô quay đi cùng hai người bạn để lại anh một mình…
3. Cảm giác lạ và như thể Anh yêu em.
Từ sau hôm va chạm đó, Nam Phong có một cảm giác rất lạ, trong đầu anh cứ thấp thoáng khuôn mặt, ánh mắt của một người con gái. Lạ thật, trước giờ gặp bao cô gái xinh đẹp, giỏi giang cũng không thấy làm sao, với cô gái này lại…càng nghĩ càng mong có một sự tình cờ sẽ đến.
Quán cà phê Phong Linh nép mình giữa núi đồi bao la, không gian quán cũng giống như cái tên, ngập tràn chuông gió đủ màu sắc, leng keng hòa thành một bản nhạc dìu dặt, đung đưa. Nơi này nằm cách xa trung tâm thành phố nên rất yên tĩnh, mang một phong vị lãng mạn mê mẩn hồn người.
Nam Phong bước vào quán tìm một góc cạnh cửa sổ. Cô ơi cho cháu một tách cà phê sữa ạ
Bỗng anh tròn xoe mắt, ấp úng khi thấy một cô gái trẻ bước ra với nụ cười trong veo, giây phút nhìn nụ cười ấy anh cảm giác như chiều thu đang tỏa nắng, ánh nắng sáng chói mà đầy dịu dàng.
- Cô! Đúng là cô rồi. Anh reo lên khiến mọi người xung quanh cũng quay ra nhìn tò mò.
- Là anh sao, đúng là có duyên thật đấy!
- Anh uống gì?
- Tôi gọi rồi. Gặp lại cô tôi mừng quá! Tôi có thể làm bạn cô không?
- Sao???
- Tôi tên Nam Phong. Còn cô
- Phong Linh. Mặt cô không biểu đạt chút cảm xúc nào
- Sao cô lạnh lùng thế, “Phong Linh” cái tên thật hay và ý nghĩa.
- Anh thưởng thức cà phê đi, tôi có việc phải đi rồi
- Ơ! Cô…
Linh quay bước đi để lại Phong đang thất vọng tràn trề…
Phong thầm nghĩ cô gái này thật đặc biệt, lạnh lùng, bàng quang, đôi mắt lại rất có hồn, cảm giác những giọt long lanh có thể chực trào ra được…
Đêm trên mảnh đất cao nguyên lành lạnh và mênh mông quá, giữa bao la con người thật nhỏ bé, đứng ở một nơi cao đủ để thu gọn cái mênh mông ấy trong tầm mắt, Nam Phong đã có một quyết tâm và anh thực sự hứng thú với mảnh đất này…
Ngày ngày, Phong đều đặn đến cà phê Phong Linh, đôi khi gặp cô cố níu kéo vài ba câu, đôi khi lại lặng lẽ đưa ánh mắt tìm bóng dáng ấy ở đâu đó.
- Anh có vẻ là người dư giả thời gian và an nhàn quá nhỉ?
- Ý cô là sao?
- Ngày nào anh cũng vãng lai đến đây
- Cô quan tâm tôi à?
- Tôi chẳng rảnh
- Tôi có một kì nghỉ dài, tôi đi du lịch đương nhiên phải tận hưởng rồi
- Thế thì còn nhiều nơi đẹp hơn, tôi thấy anh ở đây hoài chả đi
- Vì tôi thích, có sao không?
- Chả sao hết
Linh không nói nữa lại quay đi, lần nào cũng thế, lần nào anh cũng cảm thấy chút hụt hẫng, xao xác trong lòng.
Anh biết chiều nay cô lên trên đồi nên cầm máy ảnh đi theo, chắc sẽ chụp được nhiều cái hay.
- Anh theo tôi làm gì?
- Cô đi đường cô, tôi đi dường tôi, tôi cũng có việc của mình, cô nghĩ gì hay vậy
- Được! thế anh đi trước đi
- Cô cứ tự nhiên tôi còn đang ngắm cảnh. Phong cười ranh mãnh
Anh bước theo cô, cứ đi lại dừng, cứ đi lại dừng, anh lại giả vờ ngó lơ đãng, một quãng Linh tỏ vẻ giận giữ:
- Anh thật phiền, tôi thấy ghét anh rồi đấy, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa
- Tôi thích cô, thích cô từ lần đầu tiên tôi gặp cô.
- “Vớ vẩn!” Linh quay đi
Phong nói với theo: Tôi chưa bao giờ có cảm giác này với một người con gái nào, dù cô có lạnh lùng thế nào tôi cũng sẽ không bỏ cuộc
Cứ như thế ba tháng anh ở lại đây và dõi theo cô
Ở nhà có việc gấp cần anh về ngay. Trước khi đi, anh viết cho cô một lá thư.
“Phong Linh thân mến!
Cô biết không ngay từ giây phút ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt cô khi chúng ta đụng xe vào nhau, tôi đã thấy tim mình loạn nhịp, tôi thấy ở cô một cô gái vừa dịu dàng vừa cứng rắn, mạnh mẽ. Gặp lại cô tôi đã rất vui, tôi nghĩ đó là duyên phận, bao lâu tôi đi tìm kiếm một người con gái mình thực sự yêu thương và nhờ chuyến đi này tôi nghĩ tôi đã tìm được.
Đặt bút viết những dòng này tôi đã dốc hết can đảm để thổ lộ lòng mình. Tôi xin lỗi vì đã đi dò hỏi về cô, nhưng chỉ là tôi muốn được hiểu hơn về cô. Cô và mẹ đã đến đây sống từ lâu hai mẹ con nương tựa vào nhau, không có một người thân quen nào, tôi có thể cảm nhận được nỗi cô đơn lạnh giá chất chứa trong lòng từ ánh mắt của cô. Tôi không quan tâm về quá khứ của cô ra sao, điều tôi quan tâm là tôi cần che chở, mang hạnh phúc đến cho người con gái tôi yêu, xin cô hãy để tôi được bên cô, hàn gắn những tổn thương trong cô. Tôi sẽ đợi đến ngày cô chấp nhận tôi, dù phải đợi đến bao lâu đi chăng nữa.
Tôi biết khó có thể làm cô tin tưởng được tôi nhưng tôi tin thời gian sẽ chứng minh tấm lòng chân thành của tôi dành cho cô. Tình yêu của tôi dành cho cô không phải là cảm giác thoáng qua hay là phút rung động mà nó là mối tình sâu lắng trong tim khi lúc nào cũng nghĩ tới cô, nó đã ám ảnh tôi suốt thời gian qua mà trước giờ tôi không hề có. Tôi sẽ chờ cô cho tôi một cơ hội, tôi tin mình sẽ đem đến hạnh phúc cho cô”
Linh đọc xong lá thư, cô lặng buồn ngồi thẫn thờ, cô nghĩ đến những ngày qua, cô thầm hỏi: Hạnh phúc là gì?
Thời gian trôi đi thấm thoắt một năm, đều đặn từng lá thư tay Nam Phong gửi đi không một hồi âm, những lần anh trở lại chỉ nhận được cái nhìn thờ ơ, sự lạnh nhạt của Linh.
“Linh à sao em lại sắt đá và tàn nhẫn như thế, anh xin em đấy, xin em cho anh cơ hội.” Nam Phong dầm mưa dưới nhà Linh thổn thức
Cô cầm ô chạy ra nói trong nước mắt: Xin anh đừng làm thế, đừng tự giày vò mình, đừng làm mình thêm đau khổ nữa
- Tại sao? Em lo sợ điều gì? Cho anh một lí do đi
- Lí do là tôi không yêu anh
- Em nói dối, em cũng có tình cảm với anh chỉ vì em mãi không chịu thừa nhận
- Anh về đi tôi có nói thế nào đi chăng nữa anh cũng không hiểu đâu
- Anh hiểu vì em không dám đối diện với hiện thực, em lo sợ bị tổn thương, em lừa dối bản thân không cho mình cơ hội, đừng như thế, em là em là con người bằng da bằng thịt sao lại không có tình cảm, sao phải đóng cửa trái tim. Em còn nhớ bức ảnh anh chụp em trong buổi chiều hoàng hôn không? Anh đã gửi ảnh dự thi, họ đã tài trợ cho anh sang Nam Mĩ tu nghiệp 2 năm. Nếu em bảo anh đừng đi anh sẽ không đi.
Im lặng…chỉ có tiếng mưa và gió thổi từng cơn , hai con người đứng đối diện nhìn nhau trong màn mưa nhạt nhòa. Bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng phát ra nhưng dường như có thể xé tan màn đêm lạnh lẽo:
- Anh đi đi và hãy quên Phong Linh đi, hãy xem như một giấc mơ và coi như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau
Trong màn mưa lạnh ấy, Nam Phong đau đớn tột cùng, tưởng như tan nát cả cõi lòng. Sao có thể quên, sao đó lại là giấc mơ được khi nó quá rõ ràng và đã làm đau trái tim mình. Trái tim Phong Linh là đá thật sao, vô tình và sắc nhọn…
Nam Phong phóng xe đi trong đêm mưa, đường trơn và tinh thần bất định đã dẫn đến một tai nạn khiến anh hôn mê
Đêm đó Linh đã thức trắng, cô khóc rất nhiều, cô suy nghĩ, cô tàn nhẫn với anh và với cả chính mình sao?
Linh biết tin vội vàng, hớt hải vào bệnh viện. Nhìn thấy anh băng bó đầy mình cô không cầm được lòng òa lên đau đớn: Xin anh mau tỉnh lại đi! em có lỗi với anh, hãy tha thứ cho em, em rất ân hận, anh đã làm tan chảy trái tim em rồi, tỉnh lại đi anh…
Hơn nửa tháng Phong hôn mê, Linh không rời khỏi anh, lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc, nói chuyện với anh, kể cho anh nghe về sự cô đơn của Linh trước đây và về sự ấm áp của cô khi bên anh.
“Bác ơi! anh Phong đâu ạ, anh ý đâu rồi bác?” Linh vừa khóc vừa đi quanh phòng bệnh hỏi mẹ Phong
“Linh”!!! Một giọng nói ấm áp, dịu dàng phía sau lưng cô. Là anh, anh đã tỉnh dậy đang đứng trước mặt cô, đang dang dộng vòng tay đón cô vào lòng
Họ ôm nhau trong niềm hạnh phúc sau bao thử thách, bao chờ đợi…
Linh đã động viên Phong hãy đi tu nghiệp, thực hiện ước mơ của mình, cô sẽ đợi đến ngày anh trở về và bên nhau mãi mãi
Anh yêu em! chuông gió của anh, anh sẽ trở về, ngày ấy, anh sẽ trả lời cho em biết hạnh phúc là gì.
-OoO-
Phong Linh đã sống những ngày tháng đầy u sầu, cô đơn và lãnh đạm trước tình yêu. Cô sẽ sống như thế và sẽ chẳng có gì thay đổi hoặc cuộc đời cô sẽ chẳng bao giờ cô thấy nó màu hồng nếu như không có cuộc gặp gỡ định mệnh đó, nếu như không phải là anh. Anh đã đến và cho cô biết thế nào là hạnh phúc…
Chỉ cần kiên nhẫn, yêu thương sẽ đến; chỉ cần chân thành, hạnh phúc sẽ nở hoa. Trong cuộc đời mỗi người dù sớm dù muộn sẽ có một ai đó đến bên và sưởi ấm trái tim ta.
Hãy yêu đơn giản vì yêu thôi, bởi yêu thương ở đâu cũng luôn tồn tại và lớn lao vô cùng. Yêu thương không cần sự cầu kì, đánh bóng, nó được gọt giũa bởi tấm chân tình và sự hi sinh, bởi hai trái tim chung nhịp đập thổn thức. Có những con người làm nên số phận và những số phận tạo nên những cuộc đời gắn kết bởi hai chữ “duyên nợ”, có những tình cờ tự nhiên như thế nên cuộc sống mới có những đáng yêu và ta trân trọng.
Kết Thúc (END) |
|
|