24 tuổi, Chị tốt nghiệp Đại học với một cái ngành được coi là "hiếm". Có lẽ là do "hiếm" quá mà hầu hết các doanh nghiệp đều không cần, thậm chí là không thèm liếc mắt đến bộ hồ sơ của chị. Lúc còn ngồi ở giảng đường được thầy cô giảng dạy những kiến thức chuyên ngành Chị cứ tưởng sau này những kiến thức đó sẽ làm cho cuộc đời Chị khởi sắc. Bao nhiêu ước mơ chị dệt nên trong bị đầu...bỗng tiêu tan dần theo cuộc hành trình tìm kiếm việc làm.
Với tấm bằng cử nhân hạng khá trong tay, chị lao vào công cuộc tìm kiếm việc làm với bao hi vọng. Và rồi, hết lần này đến lần khác đã làm cho hi vọng trong chị mất dần từ lúc nào mà đến bản thân chị cũng không hay biết. Hàng chục bộ hồ sơ được gửi đi nhưng số lượng hồi âm thì không đến 1/10. Lang thang trên từng ngõ ngách, lần mò theo từng con hẻm, băng qua bao nhiêu con đường trên mảnh đất Sài Gòn gần 3 tháng trời chỉ mong kiếm được một việc làm ổn định thôi chứ chưa nói đến là việc làm đúng chuyên ngành. Ấy thế mà bao nhiêu ngày trôi qua chị vẫn chưa tìm được bến đỗ của năng lực và trí óc.
Có lúc, mệt mỏi quá chị ngồi thụp xuống dưới hành lang vỉa hè với bộ hồ sơ trên tay mà nước mắt cứ chực trào nơi khóe mi. Nhưng với ý chí mạnh mẽ chị không thể gục ngã như thế, lấy tay quẹt ngang dòng lệ gượng dậy bước nhanh trên con đường phía trước.
Hôm nay chị mang hồ sơ đến một công ty bất động sản nộp và hồ sơ chị ứng tuyển vị trí nhân viên văn phòng như thông tin đăng tuyển trên một trang web tìm việc làm. Hai ngày sau chị được mời lên công ty để tham dự lớp đào tạo. Ôi...! không có gì hạnh phúc hơn lúc này. Bao nhiêu hi vọng lại ùa về, chị lấy lại tinh thần để chuẩn bị cho buổi huấn luyện ngày mai.
9:20 am: Chị đã có mặt tại công ty, ngồi trong căn phòng chờ với những ứng viên khác. Trong đầu chị chỉ có một nguyện vọng là mong rằng mình làm được. Ngồi nghe anh Trainer thao thao bất tuyệt giảng về công việc, nào là sàn vàng, là môi giới, là giao dịch, là thị trường, là nhà đầu tư. Mọi kiến thức đều mới mẻ đối với chị, bởi vì chị là dân xã hội có bao giờ được nghe về những kiến thức kinh tế. Hoang mang và mơ hồ nhưng trong đầu chị vẫn xuyên suốt một quan điểm là "người ta làm được thì mình sẽ làm được". Chị nung nấu một ý chí sắt đá để có thể làm tốt công việc này. Cuối buổi Trainer phổ biến cách thức làm việc và không quên nhắc nhở mỗi nhân viên khi muốn làm công việc này thì phải có tài khoản là 2 triệu thì mới làm được. Lúc này chị mới nhận ra một điều là công ty này cũng thuộc một loại của công ty lừa đảo - đăng tin một đằng mà làm một nẻo. Chị oán giận cái xã hội lừa lọc "treo đầu dê bán thịt chó". Chị muốn chửi vào mặt những con người giả tạo, lừa lọc, kinh doanh trên sự lừa bịp.
Tính đến nay, từ ngày chị rời quê lên Sài Gòn đã được 2 tháng mà chưa kiếm được việc làm. Ngồi trong bóng đêm, bật một tí nhạc Trịnh để nghe chị thấy cuộc đời sao khó nhọc, gian truân không thể ngờ trước được. Bây giờ, chị mới thấm thía câu nói "Đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ". Không khi nào hơn lúc này chị thấy câu nói đó đúng tuyệt đối. Bao nhiêu mơ ước ban đầu của chị bây giờ tan theo mây khói, bay về một nơi xa xăm mù khơi.
Mới đó mà đã đến đầu tháng, thời gian thoáng qua như một giấc chiêm bao trong khi chị chưa làm được gì ra tiền. Bao nhiêu là thứ tiền, nào là tiền phòng, tiền điện, tiền nước, tiền internet rồi tiền ăn những ngày tháng tiếp theo. Ôi! Mới nghĩ tới thôi chị đã không biết phải làm sao xoay sở, trong khi gia đình dưới quê thì khó khăn nên chị không thể mở miệng xin gia đình. Bao nhiêu khó khăn chất chồng đang đè lên vai chị, chị thật sự bất lực trong hoàn cảnh này. Trong lúc tuyệt vọng chị chỉ muốn buông xuôi tất cả. Hơn khi nào hết, lúc này chị muốn trốn khỏi cái thế gian này, thậm chí chị chỉ muốn ngủ một giấc thật dài không bao giờ tỉnh dậy để không phải đối mặt với tình trạng hiện tại. Bao nhiêu suy nghĩ lóe lên trong đầu chị, nhưng rồi một phút chị đã dập tan tất cả. Chị nghĩ đến công sức bốn năm chị bỏ ra, nghĩ đến hi vọng của ba mẹ đã dành cho chị, nghĩ đến giọt mồ hôi vất vả của gia đình nuôi chị bao năm qua và với nghị lực của chính con người chị, chị không cho phép mình có suy nghĩ tồi tệ đến thế!
Sau bao nhiêu thất bại trong công cuộc đi tìm việc làm và đứng trước những khó khăn hiện tại chị không thể làm được gì hơn nên chị quyết định đi làm công nhân!
Hân – cô bạn thân cùng thời sinh viên với chị, ở cùng phòng với chị. Hân cũng tốt nghiệp Đại học Sư phạm hẳn hoi nhưng do không có tiền lót đường nên cũng bơ vơ không xin được việc làm. Hai con người gặp nhau, hai số phận khác nhau nhưng cùng chung một hoàn cảnh. Cả hai đều là nạn nhân của cái xã hội bất công. Cái xã hội mà chỉ có tiền với quyền đi trước.
Ngày tháng cùng nhau rông ruổi trên những chặng đường để kiếm việc làm, cùng nhau san sẻ những buồn vui, khó khăn trong cuộc sống. Bây giờ cả hai đã nhận ra một điều là muốn có sức để đi tiếp thì đầu tiên phải có tiền. Cả hai quyết định đi làm công nhân kiếm tiền để giải quyết những khó khăn trước mắt.
Những ngày tháng đi làm công nhân đầu tắt mặt tối, vô cùng vất vả, thậm chí bị chửi, bị sĩ nhục nhưng vì tương lai chị đã cố gắng hết sức. Có lúc giữa đêm khuya cựa mình không nổi chị chỉ muốn bật khóc. Chị ngẫm mà thấy cuộc đời mình sao ngang trái đến thế. Rồi khi mưa, vô tình chị lại nhớ đến ngày tháng năm xưa chị là sinh viên. Ngày ấy chị cũng hãnh diện như bao người, chị cũng có một anh chàng người yêu tốt đẹp như ai, chị cũng được trân trọng trong ánh mắt của mọi người xung quanh. Nhưng thoáng một cái, chị cũng không ngờ cuộc sống của mình lại là như thế này. Chị che giấu mọi người trong gia đình để đi làm công nhân, gặp bạn bè chị không dám đối mặt, thậm chí chị chia tay người yêu cũng chỉ nghĩ rằng chị không bằng anh ấy, chị không ngang cấp với anh ấy. Để rồi, trong những lúc này chị lại thấy mình đơn côi quá! Chị nhớ anh ấy, chị nhớ ngày xưa quá đi mất.
Ấy thế mà đã hai năm trôi qua, đã hai năm chị đồng hành với màu áo công nhân. Trong ngần ấy thời gian Hân và chị đã đồng hành cùng nhau trên những chặng đường vất vả. Cả hai đã nương tựa lẫn nhau, bảo ban nhau mà sống cho qua ngày qua tháng.
Hai năm vừa qua chị đã phụ giúp cho gia đình rất nhiều, nhưng đổi lại chị lại phải mang nỗi dằn vặt bản thân vì đã lừa dối gia đình. Chị không cho gia đình chị biết là chị đang làm công nhân, vì chị sợ nhìn thấy nỗi thất vọng trên gương mặt ba chị, sợ nhìn thấy giọt nước mắt xót xa của mẹ hằn sâu trong mắt chị, sợ nhìn thấy giọt mồ hôi thêm nặng hạt của các anh trên đồng ruộng, sợ bà con hàng xóm lời ra tiếng vào....Tất cả những lý do đó buộc chị phải lừa dối bản thân, lừa dối gia đình. Chị biết làm như thế là sai, là không tốt, thậm chí là bất hiếu nhưng chị không thể nào làm khác hơn trong hoàn cảnh này. Những dịp lễ, tết chị về thăm gia đình có tất cả anh chị em sum họp, lúc nào về chị cũng dành dụm cho mẹ tiền để xoay sở, cho ba tiền tiêu vặt, mua quà và mua những thứ cần thiết trong gia đình. Ba mẹ chị tự hào về chị, khen chị ngoan, giỏi. Và mỗi lần như thế chị chỉ biết gượng cười và xót xa đến tận đáy lòng, nước mắt chị đang rơi nhưng rơi trong một góc lòng. Chị thất vọng cho chính bản thân mình bởi vì chị nghĩ chị đã thất bại trong con đường sự nghiệp công danh. Ngẩng mặt lên thở dài và chị lại thầm trách ông Trời, nhưng chị biết người đáng trách nhất không ai hết ngoài bản thân chị, chính chị đã tự chọn cho mình con đường đi và chính đôi chân của chị đang bước trên con đường mà chị đã chọn. Có trách thì trách bản thân chị vô dụng, trách chị không giỏi giang, trách chị không bằng người ta, trách chị nhu nhược...
Nhưng có oán trách như thế nào thì cũng không thể làm được gì hơn, chị buột miệng nói một câu mà hai năm vừa qua câu nói ấy luôn đồng hành trong cửa miệng của chị "thôi kệ đến đâu hay đến đó". Nhiều lúc thốt câu này lên chị thấy ghét bản thân mình vô cùng, cũng nhiều lần chị đã tự nhủ là không thể buông xuôi thế, nhưng biết làm gì khi bản thân chị cần tiền, gia đình chị cũng đang cần tiền như thế. Ai bảo chị sinh ra trong gia cảnh khó khăn, ai bảo số phận chị trái ngang và ai bảo chị lựa chọn sai lầm để rồi bây giờ tiếc nuối và hối hận. Nếu biết cơ sự như ngày hôm nay chị thà không đi học Đại học để gia đình chị không bị kiệt quệ sau bốn năm nuôi chị ăn học. Mỗi lần nghĩ như thế chị lại dằn vặt bản thân, căn rứt thân mình để rồi nghị lực trong chị lại trỗi dậy, chị tăng ca liên tục, chị lao đầu vào làm bất kể tình trạng sức khỏe cả chị đang dần giảm sút, bất kể ngày hay đêm.
Có thể đối với một số người thì số tiền lương 6 triệu đồng cho một tháng tăng ca liên tục của chị không cao nhưng đối với chị đó là số tiền khá lớn và 6triệu cũng là số tiền mơ ước của bao nhiêu sinh viên ra trường mới đi làm. So với một người kiếm được việc làm khi ra trường thì số tiền này hơn hẳn, số tiền này là mồ hôi là công sức của chính bản thân chị chứ không sung sướng như bạn bè chị cứ sáng cắp giỏ xách lên công sở rồi đợi đến tối cắp về và đến tháng lĩnh lương. Cái gì cũng có cái giá của nó, chị làm bằng chính công sức của mình, nhận thành quả giọt mồ hôi của chính mình đôi khi chị còn hãnh diện hơn cả khối người làm sang mà tư tưởng chệch hướng. Không có nghề nào cao quý, nghề nào thấp hèn mà nghề nào làm bằng chính sức lao động của mình cũng là nghề cao quý. Nghĩ thế cho thấy thoải mái tâm hồn vậy.
- o O o -
Một buổi chiều đi làm về, đang chạy xe trên đường đột nhiên chị nghe có tiếng í ới kêu tên chị sau lưng. Chị ngoảnh đầu lại thì thấy anh ấy, anh người yêu của chị mà hai năm rồi chị đã bặt vô âm tín. Một sự gặp gỡ bất ngờ chị quá ngạc nhiên nên tay lái mất cân bằng, cứ mãi nhìn anh nên chị chạy xe loạng choạng. Thấy thế anh ấy ép chị vào lề đường và mời chị vào quán nước ngồi nói chuyện. Chị đi theo anh như người bị mộng du.
Vào quán, chị kéo ghế ngồi thụp xuống nhưng mắt vẫn không rời khỏi gương mặt anh. Vẫn là gương mặt này, vẫn những cử chỉ điệu bộ mà chị đã lạc mất suốt hơn 2 năm trời dài biền biệt. Chị khó thở quá đi mất, mặt chị đỏ bừng lên, tim chị đập rộn ràng như khoảnh khắc của 2 năm về trước. Chị cứ mải miên man theo dòng suy nghĩ mà quên mất đi những câu chào hỏi xã giao khi gặp người quen. Anh ấy hỏi chị dạo này sao? Chị sững sờ thả hồn nhìn anh nên không nghe anh đang nói gì và làm gì? Anh thấy chị đăm chiêu nhìn mình nên hơi lúng túng trước cử chỉ của chị. Anh giả bộ ho khàn một tiếng để kéo chị quay về với hiện tại và lúc này chị mới giật mình, chị thấy ngại ngùng và hơi lúng túng trước anh. Anh lại hỏi chị dạo này chị như thế nào một lần nữa, chị cười khảy một cái và nói là chị cũng bình thường thôi. Anh lại hỏi: "Dạo này em làm gì?". Chị khó chịu trước câu hỏi của anh, ban đầu chị trả lời ấp úng nhưng sau chị nói thật là chị làm công nhân vì chị thừa biết trên người mình đang mang màu áo công nhân. Với lại chị nghĩ không có gì chị phải giấu trong khi chị với anh ta không còn là gì, chị nghĩ làm công nhân cũng cao quý như ai mặc dù hơi vất vả chút thôi.
Anh nhíu mày trước câu trả lời của chị và hỏi: "Sao thế?". Chị ngạc nhiên hỏi lại anh: "Sao là sao?" Anh nói: "Sao em học ra mà làm công nhân?". Chị ngẩng cao đầu nói với vẻ đầy tự tin: "Làm công nhân thì sao anh? Làm công nhân không được à? Luật nào cấm em làm công nhân hả anh?".
Anh hơi bất ngờ trước câu trả lời gắt gỏng của chị nhưng với vẻ điềm đạm, bình tĩnh nên anh chỉ cười và im lặng trong khoảnh khắc. Một lúc sau anh lại hỏi: "Em đi làm có vất vả lắm không?" Chị nói: "Công việc vất vả nhưng mà làm bằng chính sức lao động của mình nên em cũng hài lòng". Anh gật đầu mỉm cười nhìn chị trìu mến.
Rồi chị hỏi: "Dạo này anh sao?" Anh đáp: "Anh cũng vẫn như xưa có điều tâm trạng anh không được tốt".
Chị vội vàng hỏi lại: "Tại sao lại như thế?".
Anh nhìn vào đôi mắt của chị và nói: "Tại vì anh nhớ em, nhớ trong từng khoảnh khắc, trong mọi hoàn cảnh".
Chị chỉ im lặng không biết nói gì vì lúc này chị thấy tim mình đau quặn, chị thấy có lỗi với anh – người đang đối diện với chị. Anh lại hỏi: "Sao buông tay, ra đi không nói với anh một lời, không cho anh lấy một lý do, em có biết làm như thế là em ác lắm không, em tàn nhẫn lắm không?".
Chị không biết nói gì, bao nhiêu lời nói vào lúc này cũng chỉ là ngụy biện và không còn quan trọng nữa rồi. Anh lay vào vai chị nói tiếp: "Em hãy cho anh một lý do dù muộn màng để an ủi anh cũng được". Chị vẫn im lặng mặc cho anh có hỏi ngàn lần và có lay chị đến trăm lần. Anh vò đầu, bứt tóc trước thái độ dửng dưng của chị, anh nói là dạo này nhìn chị cứng rắn quá! Không còn là cô bé mít ướt mà anh quen ngày nào? Chị vẫn im lặng. Sự im lặng của chị làm anh thấy khó chịu, làm anh thấy bị xem thường, bị xúc phạm nên trong phút chốc cả hai đều im lặng. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt đến mức kinh ngạc.
Chị không ngờ sau 2 năm gặp lại anh lại như thế này. Gía như chị có thể ngẩng cao đầu khi xưa thì hay biết mấy, và giá như chị là một cô bé của năm xưa thì chị sẽ không đối xử như thế này. Bao nhiêu ý nghĩ giằng xé hiện lên trong đầu chị làm chị cảm thấy bế tắc trước hoàn cảnh hôm nay. Không chịu được cảnh im lặng nên chị đã xin phép anh về trước vì có việc. Chị nói chị rất vui khi gặp lại anh. Anh cười nhạt và nói nhẹ nhàng: "Như vậy mà vui sao? Có lẽ em vui quá nên có thái độ này đối với anh". Chị nói: "Dù sao đi nữa em cũng thấy hạnh phúc khi được gặp lại anh, thấy anh mạnh khỏe và thành đạt thế này là em mãn nguyện rồi". Nói xong chị vội vàng đứng dậy đi thật nhanh về phía trước, bước chân của chị sao hôm nay khó lê bước đến thế! chị thấy khó thở vô cùng, đặt nhẹ bàn tay lên con tim chị trấn áp và thầm nhủ là không nên xúc động và đau đớn thế này. Thầm nhủ và nói với bản thân rằng anh ấy chỉ là người dưng thôi mà sao mày lại như thế này hả con ngốc? Chị chạy xe nhưng sao phía trước chị mọi thứ dường như đang nhòe dần vì đôi dòng nước mắt ứa ra từ khóa mi.
Vừa về đến phòng là chị chạy ùa lên gác ngồi khóc, chị khóc thành tiếng và nấc lên thành lời. Nước mắt chị đang chảy từng dòng tuôn trào như chưa bao giờ được chảy ra, những giọt nước mắt đã bị ức chế từ 2 năm nay nay có dịp tuôn trào. Chị lúc này như một đứa trẻ con chỉ biết khóc và gào thét. Hân nhìn thấy chị như thế cũng hoảng loạn không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng chạy lên ra sức hỏi nhưng hỏi mãi hỏi hoài thì câu trả lời vẫn là tiếng gào khóc của chị đến nát lòng, xót gan. Nhìn thấy chị đang gồng mình lên trong những tiếng nấc, nước mắt nước mũi dàn dụa Hân ôm chị vào lòng vỗ về, nước mắt ứa ra từ khóe mi Hân và dần dần chảy xuống hòa chung với nước mắt chị. Giọt nước mắt của Hân là giọt nước mắt của sự cảm thông, chia sẻ và đồng cảm của tình bạn, tình người. Còn giọt nước mắt của chị là giọt nước mắt của bao nhiêu đau khổ, dằn vặt, giọt nước mắt ấy chắt lọc từ trong tim, giọt nước mắt được cất dấu tận đáy lòng từ hai năm qua.
Sau bao khoảnh khắc cảm xúc chảy tràn, chị nằm bất động, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà, lê đôi tay lên khóe mắt để quẹt ngang dòng lệ cuối cùng còn sót lại trên gương mặt đang mệt nhoài theo những tiếng nấc. Chị đứng lên lấy lại phong thái của chính con người chị và chạy nhanh xuống gác lấy một tô cơm ngồi ăn. Hân từ trong phòng tắm đi ra thấy chị ngồi ăn ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra, cô hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại chợt hiểu ra vì cô quá hiểu con người của chị. Hân khẽ lắc đầu và mỉm cười trước hành động của chị.
Ngồi xuống bên cạnh chị, Hân hỏi chị chuyện gì đã xảy ra. Chị ngừng ăn, im lặng một lúc và nói: "Hôm qua trong lúc đi làm về tui đã gặp được anh ấy và rồi kí ức của ngày xưa lại trỗi dậy mãnh liệt như hôm nào mà không có cách nào kiềm chế được". Hân đã hiểu ra mọi chuyện, cô cảm thông và thương cho tình yêu của họ, thương cho số phận của chị và cũng thương cho chính bản thân mình. Sợ nước mắt lại rơi trên đôi má gầy gò của chị nên cô lảng sang chuyện khác. Hân hỏi vu vơ vài câu để đánh lạc hướng nhưng chưa nói dứt câu thì thấy chị đang nghẹn ngào trong ngụm cơm đang nuốt xuống cổ họng với hàng nước mắt đang rơi tọt xuống tô cơm chị đang cầm trên tay. Lần đầu tiên trong đời Hân thấy cảnh nước mắt chan cơm, nổi đau khổ tột cùng của chị một lần nữa khiến Hân phải rơi nước mắt và ôm chị vào lòng trong tiếng thổn thức ngập tràn. Chưa bao giờ Hân thấy chị yếu đuối thế này và chưa bao giờ chị khóc nhiều như hôm nay. Một cơn mưa bất ngờ đỗ xuống hòa vào tiếng khóc của chị. Tiếng khóc hòa trong tiếng mưa tạo nên một cảm giác buồn đến thê lương. Không ngờ sức mạnh của tình yêu nó mãnh liệt đến thế, sức mạnh đó có thể nhấn chìm một con người chơi vơi trong mớ cảm xúc hỗn độn mà trong phút chốc không thể tìm được cách thoát ra được. Cứ thế cho đến khi cơn mưa vừa tan thì những dòng lệ trên khóe mi chị cũng khô dần.
Trời Sài Gòn đã bước vào một mùa đông giá buốt.
Không khí của một đêm Giáng sinh tràn ngập khắp phố phường. Người người qua lại, xe cộ tấp nập, ánh đèn chiếu sáng lập lòe phản chiếu khắp mọi ngõ ngách và đâu đâu cũng nghe từng nốt nhạc của bài hát Merry Christmas vang lên. Cả Sài Gòn chìm trong tiếng cười và niềm hân hoan đón một mùa Giáng sinh an lành nhưng sao chị lại thấy lạc lõng giữa muôn ngàn nhịp điệu rộn ràng đó.
Trong khi người người đổ xô đến các trung tâm Thành phố, tới các Nhà thờ lớn thì hôm nay chị lại vào Chùa tìm chút bình yên trong tâm. Thật trùng hợp, Giáng sinh năm nay lại trùng với ngày Rằm tháng 11 nên mọi người tới Chùa thắp nhang, khói hương tỏa ra nghi ngút. Lang thang trong sân Chùa nhìn mọi người ngang dọc qua lại trong ánh đèn vàng vọt lung linh chiếu sáng huyền ảo kết hợp với ánh hào quang của Đức Thế Tôn ẩn hiện lập lèo, mờ mờ ảo ảo lẫn lộn. Ngôi chùa lúc này bỗng dưng tuyệt đẹp, chị ngồi ngắm và miên man, đắm chìm trong suy nghĩ. Chiếc ghế đá chị đang ngồi là nơi mà ngày xưa cả anh với chị đã từng ngồi qua. Bây giờ khi tất cả đã qua nhưng khi ngồi lại nơi này sao chị thấy tim mình vẫn còn ấm nồng và thân thương quá đỗi. Ngôi Chùa đã lưu giữ bao nhiêu kỉ niệm của hai người. Đã lâu lắm rồi chị mới trở lại nơi đây để nuông chiều cảm xúc của bản thân mà từ lâu chị cố kìm sâu trong tận đáy lòng.
Đang miên man chìm đắm về những kí ức xa xăm thì bỗng nhiên điện thoại rung lên kèm theo chuông bài hát Romeo và Juliet vang lên da diết. Chị giật mình nhìn vào màn hình điện thoại...bất ngờ hay ngạc nhiên. Vẫn là số điện thoại quen thuộc đó,chị nhấc máy lên và alo, vẫn là giọng nói ngày xưa quen thuộc vang lên ấm áp trong điện thoại: "Em làm gì mà ngồi thẩn thờ ở đó?". Ngạc nhiên chị hỏi lại: "Ngồi ở đó là ở đâu? Sao anh biết?" Như một luồng điện chạy ngang qua làm cho tim chị thót lại và bất ngờ thấy "cố nhân xưa" xuất hiện từ đám đông dưới luồng khói nhang nghi ngút. Anh bước ra từ đám khói bịt bùng và từ từ tiến về phía chị ngồi. Không ngờ chị lại gặp được anhtrong một hoàn cảnh như thế này. Trái đất này nhỏ bé quá! Bây giờ chị mới cảm nhận được ý nghĩa của câu nói "Có khi nào trên đường đời tấp nập ta vô tình đi lướt qua nhau". Giây phút hiếm hoi cho mãi mãi, khoảnh khắc ngắn ngủi trong niềm hạnh phúc vỡ oà đến mức chị không tin vào mắt mình. Bàn tay bất giác đưa điện thoại rời khỏi tai mà mắt vẫn dính chặt vào anh. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên chị và mỉm cười. Chị cứ nhìn anh trơ trơ mà chưa nói được lời nào. Một hơi ấm lạ thường toát ra từ anh mà con tim chị có thể cảm nhận được. Anh nhìn về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng: "Cuối cùng, cái ngày này cũng đã đến. Anh đã đợi em suốt gần 2 năm qua, thật không uổng công đúng không em?". Chị cố ngăn dòng cảm xúc để không rơi lệ trước mặt anh, cố kìm nén và cất giọng nói: "Ai bắt anh phải chờ? Em không đáng để cho anh làm như vậy".
Anh nheo mắt nhìn chị hỏi: "Đáng lắm chứ em, hai năm qua anh sống được là nhờ khoảng kí ức về em, không hiểu sao những lúc anh thành công, thất bại hay tuyệt vọng thì anh lại tìm đên nơi này như người bị mộng du. Và mỗi lần anh lê bước tới đây là mỗi lần anh lại hi vọng gặp em. Em đi rồi nhưng hình ảnh của em không hề rời khỏi tâm trí anh, em vẫn ngự trị trong tim anh dù bất cứ anh ở đâu và làm gì? Để đến hôm nay khi gặp lại em tại nơi này thì anh đã mãn nguyện. Mãn nguyện vì một trái tim chân thành nơi em. Anh tin là thế!". Những giọt nước mắt đã kịp ứa ra từ đôi mắt vốn dĩ ướt lệ của chị, nhưng vội vàng chị nén lại và lấy tay quẹt nhanh cho khỏi rơi xuống. Chị cười và nói trong nghẹn ngào: "Anh đừng như thế! Em không xứng với tình cảm của anh đâu". Chị nói chưa dứt câu thì anh đã đưa cánh tay kéo chị gục vào đôi vai to lớn của anh và nói: "Khóc đi em, anh muốn em là em của ngày xưa, đừng cố kìm nén như thế chứ em. Anh đau lòng khi thấy em thổn thức không thành tiếng như thế! Khóc đi để nước mắt em tưới mát trái tim anh đã bị em bỏ rơi khô cằn suốt bao năm qua". Nghe anh nói thế, lúc này chị không thể kìm nén được nữa, chị khóc òa làm ướt đẫm manh áo trên bờ vai anh. Anh đưa đôi bàn tay vuốt nhẹ lên tóc chị và ôm chặt chị vào lòng, chị nép mình trong vòng tay ấm áp của anh mà khóc như một đứa trẻ mặc cho mọi người qua lại cứ nhìn. Tim anh thắt lại, đôi kính trên mắt anh đang nhòe dần và hình như anh cũng đang rơi lệ.
Sư thầy đứng trên hành lang chánh điện đã chứng kiến cảnh rơi lệ của hai người từ khi bắt đầu. Sư là người anh tin tưởng để kể hết tâm trạng mỗi lần đến đây với bao hi vọng. Nhìn hai người khóc trong sự hạnh phúc Sư mỉm cười hiền hòa và tiến lại gần anh nói: "Chúc mừng con đã tìm thấy được tri kỉ của mình" Sư vội vàng nắp lấy tay anh và tay chị đặt vào nhau và nói: "Sống trên đời cần có một tấm lòng. Chỉ cần có tâm, có lòng thì đời sẽ mỉm cười với con. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, hai con phải biết trân trọng và nắm lấy hạnh phúc" Rồi Sư nhìn vào ánh mắt chị và nói chân thành: "Con gái! Hạnh phúc đơn giản lắm chứ không phải cao xa như con nghĩ đâu? Hạnh phúc là được ở bên người mình yêu thương, được làm những gì mình muốn, được an nhiên và tĩnh tại trong tâm. Sư mong con hiểu và trân trọng hạnh phúc thực tại khi nó đang ở quanh ta. Cây cỏ cũng có cảm xúc cũng có linh hồn và toàn bộ cảnh vật nơi đây đã minh chứng cho tình yêu của anh bạn này trong suốt thời gian qua. Con hãy dùng một trái tim chân thành mà đón lấy một tình yêu vững bền con nhé!" Chị chợt thức tỉnh trước những lời khuyên chân thành của một vị Sư đáng kính. Chị nói lời cám ơn vị Sư trong tiếng nấc và Sư gật đầu đáp lại lời cám ơn bằng một nụ cười an nhiên.
Bóng dáng nhà Sư đã khuất dần sau những bóng cây trong khuôn viên Chùa. Chị ngẩng mặt lên nhìn anh và nói: "Xin lỗi anh" Anh nhìn sâu vào mắt chị và nói: "Quay về với anh đi em, anh mong em hãy hiểu cho trái tim của anh". Chị im lặng một lúc rồi mỉm cười đáp: "Chúng mình làm lại từ đầu đi nhé!" Anh đáp: "Không, anh chưa bao giờ ngừng yêu em nên anh chưa trở về với vạch xuất phát ban đầu mà ngược lại tình yêu trong anh mỗi ngày mỗi lớn lên theo nỗi nhớ. Chúng mình hãy tiếp tục yêu em nhé!"
Kết Thúc (END) |
|
|