Một chiếc chuông gió kêu leng keng không bị thời gian khỏa lấp. Lấp đầy những khoảng trống mong manh để lại từng giọt đơn côi mãi lấp đầy trong kí ức. Ngày hôm qua ta bước ra đường và thấy Sài Gòn đẹp, thật đẹp trong màn sương giăng phủ kín bầu trời. Ta tự hỏi liệu một ngày nào đó cái thế giới đẹp ấy trong ta phải bị đánh đổi bởi một câu chuyện đau lòng, hay bị trôi tuột giữa cơn mưa ướt át. Trôi tuột đi như chiếc lá khô mỏng manh không có chỗ nương tựa.
Yêu thương rồi cũng sẽ nhạt nhòa theo tháng năm, kí ức rồi cũng sẽ được thời gian khỏa lấp. Ấy thế mà trong từng chút đơn côi ta vẫn chọn cho mình cách quay lưng, cách bỏ đi. Dù lòng vẫn đầy hối tiếc. Người ta bảo ta cần có can đảm, cần có chút đổi thay. Nhưng bản thân chỉ biết chọn con đường bảo thủ, vô tâm. Bản thân chỉ biết đi hoài, đi mãi mà không tìm được cho mình cái đích đến cuối cùng. Phải chăng ta chỉ biết nhìn mãi ngày hôm qua, hôm qua mà không hề nhìn thấy cho mình một ngày mai đang đợi...
Ngày hôm qua, ta nhắm mắt thật chặt bước về phía giáo đường để tìm chút bình yên giữa dòng người hờ hững. Cố tình đẩy trôi chút phong trần còn sót lại giữa bụi đường mờ mịt. Nhắm mặt thật chặt để thấy tiếng chuông sao mà ngân vang đến lạ? Thấy giữa chốn đông đúc ít ra bản thân cũng bớt đơn côi. Tự nhủ thầm rằng mình vẫn còn vẹn nguyên cái tính cách ngày nào. Và cái tính cách ấy vẫn chưa bị Sài Gòn làm chủ.
Ngày hôm qua, bước trên đường ta vô tình gặp mặt bạn thân quen, ta cố kêu tên thật to. Nhưng vô tình hay lãng quên người quay lưng đi vội. Bỏ lại ta lạc lõng giữa dòng người xa lạ. Phải chăng chỉ là một thoáng chốc người quên ta là ai? Hay là ta vô hình trong mắt họ? Bất chợt mỉm cười. Vì đã từng có một ngày hôm qua ta lo lắng cho một ai, đã từng có ngày hôm qua ta yêu thương, trân trọng tình cảm ngỡ như không có gì chia li. Và hôm nay người quay lưng để ta đơn côi như chiếc lá trên cành rơi trong gió. Rồi thì biết được thế nào hiện tại và quá khứ.
Ngày hôm qua
Ngày hôm qua, ta mơ ước mình là một họa sĩ. Phác họa cho mình một bức tranh cuộc sống bớt âu lo. Chêm vào những khung cảnh, nhưng nụ cười vui vẻ. Rồi thì bật cười trước bức tranh màu mè tươi đep. Nhưng bất chợt một giọt màu đen ta lỡ đánh rơi và bức tranh đó. Và rồi trượt chân té ngã, ngã để nghĩ ngơi, để dừng lại suy nghĩ tiếp cho con đường của ngày hôm nay có nhiều ngã rẽ.
Và thế rồi ngày hôm qua cứ thế trôi đi, hững hờ không định kiến. Ta vô tình nhặt nhạnh những mảnh vỡ cũ xưa. Những kí ức đêm ba mươi gió lạnh. Ngồi bên mẹ lau chậu bông kiểng chưng Tết. Hay hoảng hồn vì tiếng kêu của những con thạch sùng trong đêm. Những ngôi sao, những tiếng hò reo của lũ bạn hàng xóm, những giấc mơ sáng mai được tiền lì xì còn mãi ẩn hiện, những chiếc bánh Tết, hay mùi nhang khói thơm nồng trang nghiêm, hay những giọt nước mắt vì những trận đòn cảnh cáo cuối năm... Nay bỗng chợt tỉnh. Sao kí ức lại đẹp đến thế... Ngày hôm qua của hôm qua nữa thật là khó quên... In hằn trong từng mạch máu.
Những kí ức cay nồng chợt ẩn hiện trong khóe mắt đánh thức bản thân nhớ rằng ngày hôm qua hay cứ để là của ngày hôm qua... Ta sẽ để mình sống thật đúng nghĩa với ngày hôm nay. Chỉ là nhớ lại để tìm cho mình một ngã rẽ, một hướng đi đúng...
Chiếc chuông gió vẫn cứ kêu leng keng từ hôm qua đến tận hôm nay... Nó sẽ kêu hoài không ngừng nghĩ nếu như có ngọn gió góp thêm. Nó sẽ đẹp hơn, hay hơn nếu có người thưởng thức... Và sẽ mãi cho ta một cảm giác yên bình dù thời gian vẫn mãi trôi...
Hãy để quá khứ vào ngày hôm qua... hôm qua nữa...
Kết Thúc (END) |
|
|