Nó và Thiên quay lại, đó là người nó đã từng được nhìn thấy qua tấm ảnh. Hải Vy-Người yêu của Thiên. Nó nhẹ nhàng thả tay áo của Thiên. Nhìn cô ấy và Thiên trò chuyện, nhìn cánh tay khoác vào nhau của họ...nó thấy nhoi nhói trong lòng liền quay đi hướng khác. Đây là cảm xúc quái quỷ gì mà khó chịu đến vậy?
- o O o -
Có tiếng gì đó như tiếng sóng biển nhẹ nhàng đánh thức nó dậy, nó uể oải vươn vai, hé mắt nhìn. Bên kia tấm kính, mưa đọng lại từng hạt long lanh như pha lê, chậu sen đá rung ring khe khẽ. Nó hít một hơi dài, một buổi sáng bình yên và tuyệt vời quá đỗi. Điện thoại trên bàn chợt rung rung. Nó mỉm cười, ai định tô đẹp thêm ngày mới xinh tươi này của nó vậy chứ? Nó bấm nghe, cất giọng nhỏ nhẹ:
- A lô, Minh nghe ạ!
- Cái con khốn nạn kia, mày chết ở chỗ nào mà giờ chưa đến hả? Tao gọi còn không thèm nghe máy. Có biết tụi tao đợi mày bao lâu rồi không? Mau mang xác đến đây. Bây giờ hoặc không bao giờ! Now..w...w
Nó vội vã đẩy điện thoại ra xa rồi mà tiếng nói oanh vàng âm lượng Chaien ấy vẫn không ngừng làm nó toát mồ hôi hột. Nó bỏ lỡ điều gì à? Hôm nay? Nó liếc nhìn đồng hồ trên tủ, rồi cái vali đỏ chót dưới tủ rất sáng và chói đập vào mắt nó. Mắt nó chợt nở to hết cỡ, nó lấy tốc độ tia chớp phóng vào nhà vệ sinh, vừa chải đầu,vừa đánh răng... Sau vài phút, những tiếng loảng xoảng trong phòng tắt lịm, cửa phòng vệ sinh bật mở. Một cô gái xinh xắn với áo sơ mi trắng dài cột eo, quần short ngắn lao từ nhà vệ sinh đến tủ quần áo, chụp mũ lên đầu,lấy điện thoại rồi kéo chiếc va li đỏ đến bục cửa. Xỏ một đôi giày vải cá tính, liếc mắt qua căn phòng em trai, trống rỗng. Tốt, nó khóa cửa, kéo va li chạy ra đầu ngõ. Giờ mà gọi taxi thì không kịp rồi. Mắt nó dừng lại tại chiếc xe dựng bên gốc cây có treo bảng xe ôm. Xe ở đây, còn chủ xe?
Nó gào lên:
- XE ÔM...
- Đây đây, đợi chút. Ba nước nữa thôi.
Từ âm thanh, nó nhìn vào quán nước bên kia đường, một đám chừng 5,6 người đang vây quanh một bàn cờ, không ngừng la lối cái gì mà "lên mã","chiếu tướng"...Nó nghiến răng, tự mình đặt va li lên xe, đội mũ bảo hiểm, tiện thể dắt xe sang quán nước. Nhìn đám đông nhộn nhạo ấy, nó lấy giọng lịch sự:
- Chú nhanh giùm, cháu gấp lắm rồi.
- Rồi rồi, có khách nên tôi đi đã, cứ để nguyên đó nha.
Nó nói địa chỉ, thúc giục đi nhanh trong khi hai tay còn bận tết mái tóc thành một bím lệch. Bác xe ôm ham đánh cờ đáng mến chở nó phóng xuyên qua những con hẻm ẩm ướt, xuyên qua những tiếng xôn xao của khu chợ nhỏ rồi ra đường lớn, cuối cùng phanh két lại bên hông công viên. Nó nhìn quanh, điểm hẹn vắng tanh. Xong rồi! nó uể oải trả mũ bảo hiểm, trả tiền xe, kéo va li đến ghế đá, mở điện thoại, mắt ầng ậng nhìn tin nhắn:
"Xin lỗi, chúng tôi không thể đợi được tiểu thư. Chào thân ái và quyết thắng. P/s: Không phải tụi tao bỏ rơi mày mà vì xe không thể đợi mày được. Nghỉ lễ vui vẻ đi con bạn chết tiệt"
Thế đấy, nó nhìn va li, trong đó có những chiếc váy tuyệt vời, những chiếc bikini, xăng đan, kem dưỡng da...Tất cả nó đã phải chuẩn bị kĩ lưỡng như thế nào, giờ đây chuyến đi của lớp, chuyến đi khoe thân và ngắm trai của nó đành ngậm ngùi tan nát. Tại sao? Cuối cùng là tại sao?
20 phút trôi qua, một chiếc phân khối lớn dừng lại trước mặt nó, chàng trai ngồi trên xe thong thả tháo mũ bảo hiểm, mái tóc màu nâu được giải thoát, bay tung lên theo những cái lắc đầu. Anh chàng điển trai ấy nháy mắt với nó:
- Người đẹp, đi thôi!
- Xách va li lên đi!
Nó hờ hững đứng lên, khoanh tay trước ngực, chân đá đá vào cái va li. Chàng trai tội nghiệp vội vàng chống xe, nhanh chóng biến xe và va li thành một thể thống nhất rồi cười rạng rỡ. Nó lắc đầu, giá mà anh chàng điển trai này không phải em trai nó thì tốt biết mấy, đáng tiếc. Vừa nãy nó đã nhớ ra nguyên nhân khiến nó đánh mất chuyến đi biển. Tối qua, em trai đã vào phòng chị nó, ỉ ôi về chuyện đang tán tỉnh một cô nàng và lên kế hoạch chinh chiến kịch liệt ra sao...Còn nó thì tay dọn đồ, miệng ba hoa về chuyến đi biển thần tiên với niềm sung sướng vô hạn. Cuối cùng, khi nó đặt đồng hồ báo thức, cậu em trai yêu quý của nó đã đề nghị chị nó đổi toàn bộ nhạc chuông điện thoại với lí do ' mai đi biển, chị đặt chuông tiếng sóng biển đi'. Và cuối cùng, cái tiếng sóng biển ấy đã êm dịu lặp lại cả chục lần vẫn không thể mở được đôi mắt nó. Nó trừng mắt với cái nụ cười nham nhở đầy nịnh nọt rồi leo tót lên xe, trùm đầu trong chiếc mũ bảo hiểm, gục đầu trên lưng em trai yêu quý, quyết định tiếp tục đi tìm giấc mơ dang dở.
Xe đột nhiên khựng lại, xung quanh tràn đầy những tiếng hú hét. Nó mở choàng mắt, xung quanh nó có rất nhiều chàng trai cô gái trong những trang phục bụi bặm. Huých vai đứa em, nó hỏi nhỏ:
- Không phải về nhà sao?
- Đằng nào chị cũng chuẩn bị đồ đi biển rồi. Đi cùng tụi em luôn đi.
Lác đác mấy tiếng vỗ tay, vài giây suy nghĩ, đành vậy, nó gật gật đầu. Đứa em chợt lên tiếng:
- Thế thì xuống xe đi.
- Sao lại xuống?
- Đương nhiên, em phải chở cô ấy rồi.
- Cô ấy?
Nó ngước lên, một cô nàng vai đeo ba lô, tay cầm mũ bảo hiểm đang ngại ngùng cười với nó. À, nó vội vàng trèo xuống xe, kéo thằng em yêu quý ra một góc, tháo mũ hỏi:
- Thế giao chị mày cho ác ma nào?
Nó nhìn theo hướng thằng em vưà chỉ, một chàng trai đang săm soi lại con xe, ngồi xổm quay lưng về phía nó. Nó ỉu xìu:
- An toàn chứ?
Đứa em gật đầu lia lịa, lôi điện thoại lướt lướt rồi chìa trước mặt nó. Trong điện thoại là một cô gái rất xinh đẹp, tóc xoăn bềnh bồng, váy áo thướt tha...nói chung là rất thần tiên.
- Thấy mình không đáng để so sánh rồi chứ? Người yêu của đội trưởng đó. Thế nên yên tâm, không đến lượt chị đâu.
Nó liếc lại hình, gật gật đầu. Thằng em cười toe toét, kéo nó đi về phía chàng trai
- Đội trưởng.
Giây phút chàng trai quay lại có lẽ là giây phút chậm chạp nhất nó từng trải qua...mái tóc, ánh mắt, sống mũi thẳng, đôi môi quyến rũ... đẹp chết người. Nó đứng sững, mắt mở to, nuốt nước bọt đánh ực một cái, trai đẹp là ở trước mắt rồi. Nó liếc một vòng xung quanh, ố ồ nhìu trai đẹp khác nữa nhé. Dù tất cả đã có đôi có cặp nhưng không sao, nó sẽ tìm cơ hội chụp chung với các anh chàng này cho lũ bạn đã bỏ rơi nó biết tay. Nghĩ thế nó nhếch mép, tiến về phía hai chàng trai đang nói chuyện, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chào anh, làm phiền anh quá.
- Chào em, anh là Thiên, anh nghe Bảo nói rồi, hoan nghênh em.
Trong khi nó còn bẽn lẽn chưa kịp nói thêm gì, va li của nó đã lập tức được đưa đến rồi nhanh chóng được buộc gọn gàng phía đuôi xe. Thiên phủi tay quay người nói to:
- Chuẩn bị xuất phát.
Lập tức xe ai người ấy ngồi, sẵn sàng nổ máy, nó cũng vội vàng đội mũ leo lên sau tấm lưng vững chãi. Tự thấy tác phong rất chuyên nghiệp. Đột nhiên, Thiên quay người nhìn nó, ánh mắt lướt từ mặt đến đùi trái rồi quay đầu nhìn sang đùi phải. Không phải chứ, nó chỉ là mặc quần short hơi ngắn thôi mà, đừng nói là nó đang ngồi sau lưng một tên đẹp trai nhưng hám gái đấy nhé. Trong khi nó còn đang liên tưởng vẩn vơ thì một tấm khăn mỏng và áo khoác được Thiên đặt vào tay nó.
- Đi xe máy khác với ô tô, đi xa, cần mặc kín, che chân lại nếu không sẽ cháy nắng đấy. Cẩn thận, đừng để khăn bị vướng vào bánh xe.
Nó ngoái đầu nhìn dãy xe phía sau, tất cả mọi người đều mặc quần dài, áo khoác kín bưng. Nó vội vã mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, Thiên giúp nó kéo khăn che đi đôi chân. Nó cúi đầu nhìn toàn thân quái dị...chợt nhớ đến bức hình trong điện thoại đứa em...chép miệng, thật đúng là không thể so sánh.
- o O o -
Đoán chừng khoảng 3 tiếng đồng hồ sau đó, nó bị cậu em trai gọi lớn mới lờ mờ nhận thấy mình đang ngủ gục trên lưng tài xế, hai tay còn ôm eo người ta cứng ngắc. Nó vội buông tay, chùi nhanh khóe miệng, tỉnh bơ kéo khăn che chân ra, trèo xuống xe. Trước mắt nó, không gian chợt mở ra thật rộng với khung trời xanh, nước biển nhẹ nhàng xô bờ. Làn gió thổi vào khiến lỗ chân lông mát rượi, nó tháo mũ bảo hiểm, giang hai tay hô lớn: 'Biển đẹp quá đi !!!'
Tiếp tục chương trình của nhóm, trong khi những chiếc lều được các chàng trai dựng lên thì các cô gái lo việc ăn trưa. Khu cắm trại thật lớn, ít người và sạch sẽ khiến nó thích mê, chỉ mong nhanh nhanh được khám phá. Thế nhưng sau bữa ăn, cái nắng biển hơi chói khiến nó từ bỏ ý định, chui tọt vào thư viện mát mẻ, tùy tiện kiếm một chỗ nằm rồi đắp sách lên mặt...ngủ ngon lành. Lúc nó mở mắt đã hơn năm giờ chiều, chết tiệt, lỡ bao thời gian vui chơi mà sao chẳng có ai gọi nó dậy.
Nó chạy ra khu cắm trại, dưới cái nắng héo hon, gió chiều mát lịm, thời điểm của náo nhiệt đã đến. Các cặp đôi đã thay đồ tắm biển rồi nào là chia đội chơi bóng chuyền, nào là đua thuyền trên cát...mắt nó sáng bừng, vội xông ra tham gia tất, còn chụp được rất nhiều ảnh với các hotboy đăng lên mạng, lũ bạn ghen tị khiến nó sướng tít cả mắt. Đúng 7h, tiệc tối bắt đầu. Nó khoác lên mình bộ váy dễ thương để rồi cùng các nàng khác ngồi... nướng hải sản. Đau lòng nhưng không sao, hải sản tươi ngon tuyệt, lửa trại bập bùng cháy, thế là hát, là nhảy, là chếnh choáng say với tuổi trẻ đến tận khuya. Càng khuya, các cặp đôi lục tục rút dần đi. Cuối cùng, chỉ còn lại nó và anh chàng đội trưởng im lặng ngồi trước đám lửa. Em trai nó trước khi rời đi đã thì thầm vào tai nó: "Chị yêu, ngủ cùng đội trưởng phải ngoan nhé" đến lúc đó nó mới sững người. Ai cũng có đôi, cùng lều là đương nhiên. Còn nó với đội trưởng này...anh ấy rất đẹp trai...cơ mà là hoa đã có chủ haizz nó thấy tuổi trẻ bây giờ sao phóng khoáng quá đi. Điện thoại báo tin nhắn, nó uể oải lôi ra:
"Con bạn khốn nạn, dám khoe ảnh đi biển chọc tức đám ông à. Nói cho mày hay con An có người yêu nhá, tối còn tỏ tình hôn môi nhá...chậc chậc mày lạc giữa đám trai mà ko kiếm được anh nào thì tệ lém nhá". Tin nhắn còn kèm tấm hình kiss lãng mạn. Nó thở dài, keo này thua rồi, nó có thể kiếm 'con mèo' nào mà hôn với chả kiss chứ?
- Minh lạnh không? Vào nghỉ trước đi. - Tiếng Thiên bất ngờ vang lên khiến nó giật mình.
- À...Lạnh gì chứ? Biển đêm thật đẹp ha - Nó vội vã đánh trống lảng, ngó lên những vì sao trên trời.
- Minh lần đầu đi kiểu này đúng không? Chắc không quen hả? - Thiên vừa bỏ thêm củi vào đống lửa vừa cười hỏi.
- À... đúng vậy đó. Cảm thấy không tự nhiên lắm.
- Nhóm tụi anh thích nhiếp ảnh, đi xa để chụp là bình thường. Bọn anh thích cắm trại, ngủ giữa không gian bao la. Sáng mở mắt là thấy thiên nhiên vây quanh rất thú vị. Vì không đặt trước nên hết lều, Minh đừng ngại. Đi thôi!
Nó chậm chạp đi theo sau bóng lưng vào chiếc lều bé tẹo. Trong lều ấm áp, treo một chiếc đèn bão xinh xắn. Cái gối ôm đặt giữa hai cái áo được cuộn lại làm gối.
- Anh mượn gối chỗ thuê lều. Chăn thì phải đắp kẻo lạnh. Minh nằm bên kia đi.
Nó gật đầu, nằm xuống tấm nệm mỏng, co đầu gối để tránh cái va li và ít đồ cuối lều. Bên kia, Thiên đã nằm xuống, nhắm mắt sau khi chia cho nó nửa chiếc chăn. Bên ngoài lều có tiếng sóng, tiếng gió rì rào, nó kéo chăn lên mặt, hóa ra trải nghiệm nằm lều cũng thú vị đó chứ?
- o O o -
Nửa đêm, nó tỉnh giấc, cái chăn đã bị hất ra thảo nào nó thấy hơi lạnh. Vừa kéo chăn lên vừa liếc qua bên cạnh, thoáng giật mình. Khuôn mặt quay sang gần như là sát vào mặt nó, Thiên đang ngủ say với hơi thở trầm ổn. Ôi thật là ông trời khéo trêu ngươi...nó tự dưng đỏ mặt, Mắt nhìn thẳng trần lều, đếm đến mấy trăm con cừu rồi mà vẫn không buồn ngủ, nó lôi điện thoại ra đọc tin tức. Đột nhiên, một ý nghĩ đen tối lướt qua đầu nó. Nó xích lại gần Thiên hơn, lăm lăm điện thoại trên tay với nụ cười nham hiểm...
- o O o -
Những âm thanh loạt xoạt khiến nó thức giấc, Thiên đang loay hoay dọn đồ. Nó dụi dụi mắt hỏi:
- Sáng rồi ạ?
- Làm Minh thức giấc à, xin lỗi nhé. Anh đi chụp ảnh sớm. Minh ngủ thêm đi. Mới hơn 4h thôi.
Nó gật gật đầu nhưng lại không buồn ngủ nữa: 'Em đi theo được không?'
Thiên dường như bất ngờ rồi cười tươi: 'Ok, sẽ hơi mệt đó nhé, khoác áo vào, gió lạnh đấy!'
Nó co ro bước theo Thiên, trời đã hưng hửng sáng, gió biển lạnh thổi từng cơn khiến nó rùng mình. Nhìn từng dấu chân Thiên phía trước nó bắt chước một bộ phim nào đó cố giẫm vào những dấu chân phía trước. Khi trèo lên đến cồn cát cao, góc trời đã ửng hổng, nắng đã hé vài tia trên mặt Biển, Thiên quay lại cười với nó: 'Mệt đúng không? Dừng lại nghỉ chút đi 'Nó đã tháo giày đi chân đất, liền ngồi phịch xuống mõm đá nhỏ: 'Nếu không mặc váy chắc đỡ hơn'. Phải công nhận cảnh biển buổi sáng tuyệt đẹp, không khí cũng trong lành...đến cả sóng biển cũng lăn tăn không ồ ạt. Nó thẩn thơ ngắm cảnh, Thiên lại ngồi cạnh: ' Muốn xem vài tấm không?'. Nó ngó đầu vô xem: ' Đẹp hơn bên ngoài đó anh. Em vô hình anh chụp liệu có đẹp hơn như vậy không?'. 'Chắc xấu ' Thiên bật cười làm nó xịu mặt quay đi chỗ khác. 'Thật ra chụp ảnh nghệ thuật khác với ảnh chụp thông thường, không phải cứ cười là được. Minh không ngại thì làm người mẫu, Thiên chụp cho'. Thế là tức khắc nó biến mình thành con rối, tùy ý cho Thiên giật dây chạy chỗ này chỗ nọ, biểu cảm mặt tạo dáng các kiểu...
Sau buổi chụp ảnh cả nhóm lại kéo nhau về lại thành phố. Kết thúc chuyến đi ngắn ngủi ấy nó kết luận đã lãi to, được tham gia nhóm, kết bạn được rất nhiều người, còn được Thiên hứa sẽ chỉnh cho một bộ ảnh. Niềm vui cứ thế theo nó, ngủ còn sung sướng cười.
- o O o -
Ba tháng sau
Nó đang nằm gặm táo trên giường, thằng em lao vào như cơn lốc, giật lấy quả táo, hí hửng:
- Người đẹp, tối nay đi triển lãm chứ?
- Ok, nhận được thiệp của nhóm rồi.
- Thấy nói mấy bộ ảnh được ông lớn nào đầu tư nên hoành tráng lắm. Tối diện đẹp vô nha.
7h tối, nó mặc bộ váy xòe xinh xắn, đi theo đứa em bước vào cổng chào. Những bức ảnh được trưng dọc theo lối đi, bài trí sinh động. Nó tha hồ ngắm nghía, chợt có giọng hỏi:
- Em xem có hiểu gì không đó?
Nó quay đầu, là Thiên ăn mặc bảnh bao đang đứng cười. Nó liền vênh mặt, kéo tay Thiên chỉ vào ảnh, vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên là hiểu...chút ít rồi. Anh chắc không chụp đẹp được thế này đâu ha.
Từ sau hôm đi biển, nó và Thiên thường xuyên nói chuyện, trao đổi qua facebook, họp nhóm mỗi cuối tuần nên đã trở nên thân thiết. Thiên cũng quý mến nó, chỉ cho nó nhiều điều về nhiếp ảnh. Chợt phía sau lưng Thiên có giọng nhỏ nhẹ:- Em không đến muộn chứ?
Nó và Thiên quay lại, đó là người nó đã từng được nhìn thấy qua tấm ảnh. Hải Vy-Người yêu của Thiên. Nó nhẹ nhàng thả tay áo của Thiên. Nhìn cô ấy và Thiên trò chuyện, nhìn cánh tay khoác vào nhau của họ...nó thấy nhoi nhói trong lòng liền quay đi hướng khác. Đây là cảm xúc quái quỷ gì mà khó chịu đến vậy?
Trong lúc nó còn đang hoang mang thì đèn trong sảnh đột nhiên tắt, chỉ còn lại những ánh đèn tại những bức ảnh. Tất cả tập trung vào màn hình lớn. Nó bỏ qua màn giới thiệu, cảm thấy mọi thứ nhàm chán đến mức muốn bỏ về.
- Bạn Minh Minh đâu rồi ạ! Vâng, bạn Minh Minh là người đặc biệt trong bộ ảnh. Mời bạn lên khán đài để chủ nhân bộ ảnh cảm ơn ạ!
Tiếng người dẫn hô to làm nó chựng lại, nhìn về khán đài. Tay nó liền bị kéo, em nó hớt hải:
- Lên đi chị, tìm chị nãy giờ
- Nhưng chị đâu liên quan gì?
- Em cũng không biết nhưng nó kêu chị nhất định phải lên. Cứ lên đã.
Nó ngập ngừng bước lên, trên ấy Thiên cũng đang bối rối nhìn nó. Thế này là thế nào? Nó cứ thế để người ta cảm ơn, để người ta trao hoa, để người ta dẫn ra vị trí ngồi.
"và bây giờ là bộ ảnh tình yêu từ biển, xin mời mọi người chiêm ngưỡng..."
Trong tiếng nhạc du dương, mắt nó chợt mở to, trên màn hình là nó và Thiên, từ tấm đầu tiên khi cô đứng còn Thiên ngồi sửa xe, rồi đến ảnh Thiên kéo khăn che chân giúp cô, ảnh cô cuộn người ôm eo Thiên ngủ quên trên xe, ảnh cô dang tay hô to trước Biển, Thiên dựa vào xe cười , ảnh cô ngủ trong thư viện và Thiên đang ngồi đọc sách bên cạnh, ảnh nó ngồi mơ màng còn Thiên đang cời đống lửa, ảnh nó bước theo Thiên lúc sáng sớm, ảnh nó và Thiên cùng xem ảnh chụp, ảnh Thiên vén tóc cho nó...Ảnh nó và Thiên!!! Nó quay sang, Thiên nhìn nó cười gượng gạo. Nó quay vội xuống sảnh, Hải Vy đang nắm chặt túi xách quay đi. Nó im lặng ngồi xem hết bộ ảnh có nó rồi đến những bộ ảnh khác, thi thoảng lại nhìn sang chiếc ghế của Thiên, chiếc ghế đã trống tự khi nào...
- o O o -
Đã mấy ngày nó không rời khỏi nhà. Tối hôm ấy nó nhận được lời xin lỗi từ chủ nhân buổi triển lãm vì tự ý sử dụng hình ảnh của nó. Bộ ảnh được đăng công khai trên face nhóm và tag cả nó. Lũ bạn liên tục gọi điện hỏi thăm về bộ ảnh làm nó tắt luôn điện thoại tập trung vào học tập. Chỉ là tối ấy Thiên rời khỏi rất nhanh và đến giờ cũng không có liên lạc gì. Đang ngồi gõ máy lạch cạch, nó nghe thấy cửa mở Rầm một cái, tiếng chân chạy bình bịch. Rồi, em trai nó lại muốn gì nữa đây:
- Chị, em thật không ngờ đấy. Chị muốn quậy cỡ nào nữa?
Nó ngưng tay: - Sao? Chuyện gì nữa?
Điện thoại được chìa ra trước mặt nó. Bộ ảnh có mặt nó đang rất hot, nó liếc em nó: - chỉ thế thôi à? Đứa em nhướn mày ý chỉ xem tiếp đi. Nó miễn cưỡng lướt xuống, không khí như chợt đông cứng lại. Bức ảnhThiên và nó ghé sát đầu, môi sắp chạm môi, ngủ dưới ánh đèn trong lều, bức ảnh mà nó lén chụp chỉ gửi để lũ bạn ghen tị bây giờ nằm chình ình trên mạng. Bên dưới bình luận rộn ràng lắm. Nó thở hắt, vứt điện thoại lên giường, uể oải hỏi: - Chắc đứa bạn nào đăng...giờ sao?
- Giờ sao? Chị thật là... Nghe nhóm nói Hải Vy vì bộ ảnh nên đã bay ra nước ngoài, ảnh điện thoại thông báo là làm thủ tục xong rồi, chắc cũng bay theo rồi...
Ra vậy, nó đứng đó mà như bị rơi xuống vực, nó đẩy đứa em ra ngoài. Chốt chặt cửa. Nó mở bộ ảnh, ngắm lại từng tấm, chạm tay vào nụ cười của chàng trai...nước mắt thi nhau rớt. Nó đau khổ, lẽ ra nó không nên gặp Thiên ngày đó, không nên thấy trống ngực đập rộn ràng khi gặp Thiên, không nên nhen nhóm tia hi vọng nào, không nên từng xấu xa mong Thiên và Vy rạn nứt...
Cuối cùng, Thiên đã rời xa nó, mang theo cả nụ cười ấm áp, mang cả những cú cốc đầu hay xoa đầu nó trìu mến, mang cả những rung động của nó đi mất, im lặng mà biến mất khỏi cuộc đời nó. Lòng nó giờ như khoảng không ngoài ô cửa, chỉ có màn đêm vài ngọn gió lay rèm..
Kết Thúc (END) |
|
|