Là Của Nhau Sẽ Về Bên Nhau !
Mưa! Những hạt mưa rơi tí tách giữa nền đất trắng xóa. Từng tia chớp như xé toạc bầu trời xanh, đứng bên hiên cửa sổ, Cô vẫn im lặng giơ tay ra hứng những hạt mưa đang trút xuống vạn vật. Hôm nay, ngày 7 tháng 7, lại một mùa Thất Tịch nữa đã đến, vẫn khung cảnh này, trong tiềm thức của cô Thất Tịch chưa bao giờ vắng mưa!
Cô - một người quá đỗi bình thường, luôn âm trầm với những mộng mơ về một tình yêu đẹp. Cô tin, tin trên đời này có một thứ tình yêu bất tử! Với cô, người bạn duy nhất chính là cuốn sổ " Tự Bút " mà cô luôn mang theo bên mình, nó chứa đựng bao xúc cảm của cô, của những gì liên quan đến cuộc sống của cô... trong đó có Anh!
Anh - Một người trái ngược hoàn toàn với cô, anh là một con người con trai hoàn hảo, anh có một khuôn mặt điển trai, xét về khía cạnh học tập hay thể thao anh đều vượt bậc. Anh là niềm mơ ước của bao nhiêu cô gái. Và tất nhiên, trong đó... có cô!
Thu bàn tay về, cô xoay người bước vào trong, ngồi vào bàn học giở từng trang nhật ký, hình ảnh của anh lại xuất hiện...
Ngày ấy, ngày đầu tiên cô nhập học,ngày cô bước chân vào trường đại học, người đầu tiên cô gặp là anh, người đầu tiên làm cô rung động cũng là anh! sự xuất hiện của anh làm cho mọi thứ như sáng bừng lên. Cô cho rằng đây là thứ tình cảm nhất thời của bản thân nhưng không biết rằng tình cảm đó về sau sẽ làm cô đau đến khắc cốt ghi tâm. Thời gian thấm thoắt cũng đã được hai năm kể từ ngày cô gặp anh, đã hai năm đơn phương anh, dõi theo anh cô chưa từng thấy mệt mỏi nhưng cũng chưa từng một lần can đảm theo đuổi anh!
Gấp cuốn sổ lại, hướng mắt nhìn ra xa phía cửa sổ, trời đã tạnh, cô bước ra ngoài, leo lên chiếc xe đạp thường ngày cô vẫn đi và bắt đầu di chuyển tới trường. Bước tới khu vườn phía sau của trường, cô lại bắt gặp hình bóng của anh. Anh đang ngồi tựa vào gốc cây đọc sách, cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi tới cái cây gần đó cũng tựa vào góc cây nhưng quay lưng lại với anh. Cô nhớ nơi đây là lần đầu cô gặp anh. Cô vô tình lạc vào khu vườn này khi đang trên đường tìm lớp, rồi anh cũng vô tình xuất hiện, rồi cũng vô tình cô say nắng anh! Đây là lần đầu tiên cô rung động trước một người con trai. Cô thầm nghĩ:
" Liệu rằng có thứ tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên? "
Cô tự cười với ý nghĩ đó của bản thân rồi cô nhìn lên trời, cô nghĩ trời sẽ lại bắt đầu đổ mưa, xoay người đứng dậy, cô nép bên gốc cây lén nhìn anh thì anh đã ngủ, cô nhìn xung quanh và biết anh không mang theo ô, cô nhón chân đi khẽ đến phía anh rồi đặt cái ô của mình xuống bên cạnh anh và lặng lẽ lùi ra xa.
Quay lại với anh, lúc anh đang say sưa trong giấc ngủ thì một giọt mưa rơi xuống khuôn mặt anh tuấn của anh làm anh giật mình tỉnh giấc. Trời bắt đầu đổ mưa. Anh khua tay tìm vội cuốn sách anh ngạc nhiên khi bên cạnh mình có một chiếc ô đã để sẵn ở đó, anh lại nhớ về những ngày trước đây, những khi trời mưa bất chợt hay anh vô tình quên thì lại có một chiếc ô đã đặt ngay ngắn trước tủ đồ của anh. Anh đứng dậy nhìn lên bầu trời và nở một nụ cười nhẹ, anh nói thầm, chỉ đủ một mình anh nghe thấy:
" Cảm ơn "
Rồi quay người bước đi. Từ đằng xa, cô đứng dưới mưa nhìn anh đi khuất rồi mới quay về, cô nhìn lên bầu trời và nghĩ Hôm nay là ngày thất tịch, Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau, đây có lẽ là những giọt nước mắt vui mừng cho sự tương phùng của họ. Họ chắc đang hạnh phúc và cô cũng thế...
Về tới nhà, người cô ướt nhẹm đi, cô vội chạy nhanh lên phòng thay đồ, xong cô lại ngồi vào bàn viết nhật ký. Cô đã không nhận ra rằng bản thân mình đã thay đổi. Bây giờ cô không còn bất cần, không còn dán mắt vào những cuốn tiểu thuyết dày cộm nữa. Cô bắt đầu biết quan tâm, biết nhớ thương một người!
Cô luôn dõi theo anh, mỗi bước chân, hành động của anh, đều được cô thu vào trong tầm mắt. Cô không muốn anh chịu bất cứ tổn thương nào, cô chính là đang can tâm tình nguyện hứng chịu tất cả thay anh. Hai năm trôi qua, cô vẫn âm thầm bên anh, hi sinh tất cả vì anh như vậy, mỗi ngày cô đều được gặp anh, đối với cô như vây là hạnh phúc! Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, có lẽ duyên phận giữa anh và cô cũng như con đò, cũng phải cập bến, cũng phải có một kết thúc.
[ Sáu tháng sau ]
Hôm đó, cô có việc bận ở nhà nên chạy nhanh ra nơi gửi xe để về vô tình cô nhìn thấy đám nam sinh đang đặt chiếc gậy đã bôi keo lên xe anh, cô đang lúng túng không biết làm sao thì anh xuất hiện và đang bước gần tới chiếc xe, cô không kịp suy nghĩ mà lao tới xe anh cầm vội chiếc gậy, cô ấp úng nói:
" Của...của em "
Cô vừa cầm chiếc gậy lên thì một đường keo dài dính ở xe anh, anh không nói gì, lấy xe ra và bước đi. Cô cúi gầm mặt xuống:
" Trời ơi, lần đầu chạm mặt anh thì lạc đường. Lần này chạm mặt anh lại trong tình huống này. Ông trời ơi, sao ông nhẫn tâm với con thế này "
Cô vừa phụng phịu vừa ngước đầu nhìn trời than thở không để ý rằng có một anh mắt đang khẽ liếc nhìn cô và mỉm cười..!
Đúng vậy,chính vì anh quá hoàn hảo nên anh trở thành trung tâm của mọi trò đùa của đám nam sinh cá biệt đó. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi loay hoay với chiếc gậy đang dính chặt ở tay cô, sau một lúc vật vã cuối cùng cũng gỡ ra được và leo lên xe phóng nhanh về nhà để đi đón anh trai du học Mỹ trở về. Cô đứng bên cạnh ba mẹ hớn hở chờ đợi, đột nhiên mặt cô biến sắc, người con trai cô yêu đang ôm một người con gái khác, cô chớp chớp mắt ngăn dòng lệ đang chực tuôn ra, nhìn vội qua hướng khác cô nhìn thấy anh trai rồi cô chạy tới ôm chầm lấy anh mà khóc òa, cô đau, đau hơn bao giờ hết! Cô mặc dù không công khai theo đuổi anh, mặc dù cô luôn chôn chặt tình cảm đó nhưng trái tim cô như bị ai bóp nghẹn...
Những ngày sau đó, cô không theo anh mỗi ngày nữa. Anh trai cô du học trở về và muốn đưa cả gia đình cô qua định cư nước ngoài. Cô sốc, thật sự sốc. Chẳng lẽ duyên phận cô và anh là chấm dứt như thế? cô không dám cãi lời anh nhưng cũng không đồng tình, suốt mấy ngày hôm đó cô ở trong phòng không đi đâu. Anh cô thấy vậy liền đưa cô ra ngoài dạo phố, bước qua một cửa hàng, cô bắt gặp hình bóng anh. Nỗi nhớ anh đột nhiên lại tăng lên, cô kéo anh trai mình vào quán và lặng lẽ nhìn anh! Có lẽ anh làm thêm ở đây. Nhìn anh một hồi lâu, cô lại nhớ tới cảnh anh ôm người con gái khác ở sân bay, cô cụp mắt xuống vô hồn nhìn xa xăm.
" Nhóc, em sao vậy " - Anh trai cô khua tay trước mắt nhưng cô vẫn không có phản ứng
" NHÓC " - anh trai cô bất quá gọi lớn làm cô giật mình đứng dậy
" Dạ "
Cô vừa nói xong thì phía sau lưng cô... " Choảng " Tiếng ly nước rơi xuống đất vang lên một âm thanh chói tai giữa khung cảnh yên tĩnh, cô vội quay lại nhìn, là anh, chưa kịp định thần lại thì người khách phía sau lưng cô đứng dậy vẻ mặt tức giận:
" Làm cái trò gì vậy hả? Cậu có biết là đôi dày này của tôi mắc tiền lắm không? "
" Tôi xin lỗi, là tôi sơ ý " - Anh cúi đầu trước vị khách đó.
" Một lời xin lỗi thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Ông chủ đâu rồi " - Vị khách đó bực tức hét toáng lên.
" Xin quý khách bình tĩnh, hôm nay chúng tôi sẽ miễn phí tất cả cho quý khách, quý khách xin hãy bỏ qua cho " - Quản lý bước ra kính cẩn cúi đầu trước vị khách kia và hướng ánh mắt sang nhìn anh:
" Cậu bị đuổi việc. "
Thấy vậy, vị khách kia cũng hạ giọng:
" Thôi được, lần này tôi bỏ qua. "
Thỏa thuận xong, người quản lý quay đi lạnh lùng. Anh cũng bước đi thay đồ và rời khỏi quán.
Nguyên nhân là do cô mà? Lỗi là của cô? Vì cô mà anh bị đuổi việc sao? Cô vội đuổi theo anh ra ngoài, lại một lần nữa cô bắt gặp anh và cô gái đó đi với nhau. Cô đứng chôn chân tại chỗ! Có phải anh sẽ mãi mãi không để tâm đến cô đúng không?
Trở về nhà, cô quyết định sẽ cùng anh trai đi du học. Có lẽ anh đã có cái nhìn không tốt về cô, mặc dù cô luôn dõi theo anh, luôn xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng đó là lần thứ ba cô chạm mặt anh. Hôm đó cô tới trường để làm thủ tục xin nghỉ, đó là buổi học cuối cùng. Như thói quen, lúc ra về cô lại đi theo sau lưng anh, nhìn từ xa, cô lại bắt gặp đám nam sinh hôm nọ đang ở trên tầng hai cầm xô nước chỉ chực có đợi anh đi ngang qua là đổ nước xuống, cô lại không suy nghĩ mà lao tới đẩy anh ra , bao nhiêu nước đổ ập xuống người cô, một mùi khó chịu từ người cô bốc ra. Có lẽ đây là lần cuối cô bảo vệ anh, lần cuối cô xuất hiện trong cuộc đời anh! Anh đứng dậy định thần lại và xoay người về phía sau thì nhìn thấy cô:
" Lại là cô sao? " - Anh nhướng mày nhìn cô khó chịu rồi cởi áo khoác ra bước tới khoác cho cô rồi xoay người đi thẳng không nhìn lại một lần! Cô giơ tay lên giữ áo anh rồi bước theo anh. Sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đó? Anh căm ghét ghét cô đến vậy sao? Cô muốn xa anh chậm một chút, muốn ghi nhớ hình ảnh anh kĩ hơn. Cô cứ bước theo anh mãi cho tới khi về đến nhà anh, nhìn anh khuất bóng bước vào nhà, cô mới xoay người trở về, cô bất ngờ khi thấy cô gái đó đang đứng trước mắt, đang nhìn cô!
" Có thể gặp tôi một chút? "
Cô gật đầu rồi đi theo cô gái đó đến một khu vườn:
" Tôi đã chứng kiến tất cả, em thích cậu ta đúng không? "
" Không còn quan trọng nữa, anh ấy sẽ hạnh phúc bên chị đúng không? "
" Sao em lại nói vậy? Em thích cậu ta bao lâu? "
" Hơn hai năm " - Cô cười, một nụ cười tự giễu
" Thời gian qua, anh ấy chưa từng thân thiết với người con gái nào ngoài chị, có lẽ anh ấy rất yêu chị! Ngày mai em sẽ đi Mỹ, Em hi vọng anh ấy sẽ hạnh phúc. Em sẽ chúc phúc cho hai người " - Nói xong cô cười nhẹ rồi xoay lưng bước đi, nước mắt cô đã rơi tự lúc nào.
Cô cười trong nước mắt, bây giờ cô mới hiểu được như thế nào là đau đến khắc cốt ghi tâm! Cô bước đi mà không biết rằng phía sau lưng cô, cô gái đó đang nhìn cô khẽ thở dài:
" xin lỗi, xin lỗi cô gái! Trong tình yêu con người rất ích kỷ! Vũ Phong, tớ xin lỗi, tớ yêu cậu, tớ không thể giữ người con gái cậu yêu ở lại được, xin lỗi! "
Thời gian thấm thoắt trôi qua vô tình. Lại một mùa thất tịch nữa đã tới. Ngày mà Ngưu Lang Chức Nữ được tương phùng thì lại là ngày cô lên máy bay, tới một đất nước xa xôi, rời xa tất cả những gì thân thương nhất và đặc biệt là rời xa anh, mối tình đầu của cô!
" Mẫn Nhi, chuẩn bị thế nào rồi? " - Anh trai cô bước vào phòng
" Đã xong " - cô cười tinh nghịch với anh rồi hướng cửa sổ nhìn ra ngoài - " Hôm nay là ngày thất tịch phải không ạ? "
" Đúng vậy "
" Tại sao lại không có mưa ạ? Ngưu Lang và Chức Nữ không gặp nhau sao ạ? Sao lại không có mưa? " - Cô ngước đầu nhìn anh trai
" Sẽ gặp " - Anh cười xoa nhẹ đầu cô - " Chỉ là sớm hay muộn mà thôi "
" Anh, em muốn ra ngoài một chút? " - Cô nhẹ giọng
" Được, 2 giờ chiều nay sẽ bay, em nhớ về sớm
" Vâng ạ "
Cô cười nhẹ rồi lấy áo khoác và đi ra khỏi nhà, hôm nay là ngày cuối cô ở lại Việt Nam, cô đút tay vào túi rồi bước đi. Sắp rồi, cô sắp phải rời xa nơi cô đã sinh ra, nơi có người con trai cô yêu. Cô đi, mọi chuyện sẽ kết thúc! Cô mỉm cười băng qua đường, chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô nhìn lại, là anh, người đang đứng đó là anh. Cô có nên cảm ơn ông trời đã cho cô gặp anh lần cuối không hay oán hận ông đang trêu ngươi cô.? Cô lặng người ngắm nhìn bóng dáng anh!
Chợt...
Một chiếc xe băng qua, một vật sắc nhọn từ xa văng tới chỗ anh do vận tốc xe quá nhanh, mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt. Cô chỉ kịp nhìn thấy anh ôm mặt và quỵ xuống, cô hét lên:
" ANH!!! "
Rồi lao tới, đỡ anh dậy, cô ôm chặt anh vào lòng.
" Làm ơn đi, anh đừng có gặp chuyện gì "
Cô run rẩy nói trong nước mắt.
Mưa! Trời bắt đầu đổ mưa! Cô gào khóc van xin người cứu anh, tay vẫn ghì chặt anh vào lòng!
[ Một Tháng sau ]
" Cậu mau dậy ăn sáng đi, lát nữa sẽ rất khó chịu đấy "
" Tớ biết rồi, đến giờ cậu vẫn không thể nói cho tớ biết ai đã hiến giác mạc cho tớ? "
" Một lát nữa, sau khi mắt cậu lành lại, tớ sẽ nói. Nếu cậu không nhìn lại được thì đừng hòng biết được "
" Được rồi "
...........................................................
" Từ từ thôi, sẽ rất khó chịu đấy " - Bác Sỹ
" Được "
Anh từ từ mở nhẹ mắt ra, tuy có một chút đau đớn nhưng khi quen dần với anh sáng, anh bắt đầu nhìn thấy lại. Tất cả đều vui mừng chỉ riêng anh là tâm trạng rối bời.
" Được rồi, tớ sẽ nói cho cậu... cách đây một tháng trước, cậu gặp tai nạn, có một cô gái đã đưa cậu vào viện. Có một vật nhọn bay vào mắt cậu khiến giác mạc của cậu không còn lành lặn, cậu không thể nhìn thấy, và sẽ mù vĩnh viễn nếu không có cô gái ấy hiến giác mạc cho cậu. Cô gái ấy chính là Mẫn Nhi, trước khi Nhi đi đã dặn tớ không được nói cho cậu mọi chuyện. Đúng vậy, tớ yêu cậu nên đã không muốn tác thành cho cậu và Nhi. Thật ra người con trai ở sân bay hay người ở quán cafe lúc trước đó chính là anh trai của Nhi. Hôm nay cậu tháo băng cũng là lúc Nhi sẽ qua Mỹ cùng gia đình, tớ nghĩ... " - Cô chưa nói hết câu thì anh đã lao ra khỏi phòng.
------------------------------+-------
" CHU MẪN NHI, ĐỪNG ĐI, ANH YÊU EM! "
Anh chạy tới sân bay hét lên khi nhìn thấy một cô gái đang mò mẫn tìm đường đi. Anh lao tới ôm chặt cô vào lòng.
" Anh yêu em, anh biết em vẫn luôn đi theo anh, anh biết em luôn dõi theo anh, biết em luôn ở cạnh anh, biết em chính là người đã đặt những chiếc ô ở tủ anh. Anh biết tất cả, anh đã yêu em từ rất lâu rồi, anh không muốn nói ra vì anh sợ mất em. Là anh hiểu lầm em, suýt đánh mất em! Xin em, đừng đi! "
" Em... đã không còn xứng với anh nữa rồi! " - cô đau khổ gỡ tay anh ra
" Đôi mắt này của anh là do em tặng, em không xứng đáng với anh thì chẳng còn ai xứng đáng hơn! Xin em, trở về bên anh! Từ nay trở về sau, anh sẽ là đôi mắt của em. Xin em đừng đi. " - Anh ôm chặt lấy cô.
" Em gái, Cuộc đời này không có gì là hoàn hảo! Đến cuối cùng trời vẫn mưa, Ngưu Lang, Chức Nữ vẫn sẽ gặp nhau. Là của nhau thì dù có đi bao nhiêu đường vòng vèo thì vẫn sẽ gặp nhau thôi " - Anh trai cô bước đến
" Cô òa khóc rồi cũng ôm chặt anh vào lòng! "
The End!
Kết Thúc (END) |
|
|