“Vừa hay thu đã về mày nhỉ?!”
“Cốp !”…..
“uizaaa..aaa…Chứ gì nữa z???”-Nó thốt lên nhăn nhó.
“mày không hiểu hay giả bộ không hiểu vậy?nước mình chỉ có hai mùa mưa và khô thôi,giờ này trời mưa gió ầm ầm,thu cái nỗi gì bà nội hoho!!”
“thì cũng vậy thôi,mùa thu thì mới có mưa chứ ho?..ek,mà sao cứ cốc đầu người ta hoài àk?ta lớn không nổi ta bắt đền á ngen”-Nó phụng phịu như mọi hôm.Hắn bĩu môi làm mặt xấu rồi lại cười hehe làm Nó khó chịu …
Nó và Hắn vẫn hay như thế,tranh luận riết nhưng rồi Nó luôn là kẻ thua cuộc.Nhiều lúc Nó bực lắm cơ,Bạch Dương muốn nói mà không nói được thì ức chế cỡ nào.Hắn cũng là một boy Bạch Dương chính hãng nên có lẽ phần nào hiểu về Nó mà như đoán trước được Nó định làm gì,nói gì Hắn luôn có thể đối đáp trơn tru..haizzz..và kết quả là nó thua.
Nó và Hắn ngồi cùng bàn,không biết là định mệnh trời đặt hay là gì nữa,Hắn luôn xuất hiện trong cuộc đời Nó-chọc tức Nó.Năm nay đã là năm cuối cấp rồi,tốt nghiệp kì thi quốc gia này rồi Nó cũng thoát khỏi Hắn.Ban đầu Nó vui nhưng mấy ngày nay,cứ vào giờ ra chơi Nó lại hay nhìn ra cửa sổ,cái cây lá vàn đập vào mắt Nó, những chiếc lá thu đã rơi nhiều hơn,những cơn gió bất chợt và cả cơn mưa phùn đổ về,cái không khí hanh hanh ẩm ướt cuốn lấy con người ta đến mệt mỏi,và chợt Nó thấy xao lòng.Những kỉ niệm ùa về,Nó nhìn Hắn rồi lại nhìn ra cửa sổ,Nó im lặng.Thời gian trôi qua nhanh quá,cứ vùn vụt đến bất ngờ….
“Này,này…mày có vấn đề gì àk?!”
……
“weee,ui chaaa,chắc sáng nay ăn bậy bạ bị đau bụng chứ gì?coi cái mặt kìa,nhăn hơn cả mặt khỉ” ^^
……
“lạ thế cơ chứ?! Ngố nhí nhố mà cũng có ngày buồn cơ àk? Kaka…”
Nó vẫn cứ im lặng,còn Hắn thì cứ tiếp tục trêu chọc Nó đến khi Nó bật cười mới thôi.ấy mà nhờ có thế nên chẳng bao giờ Nó thấy nhàm chán mỗi ngày đến lớp cả.kết quả là có lúc Nó cười đến không thể ngừng luôn cơ.
Một ý nghĩ vu vơ hiện ra trong đầu Nó mấy bữa nay.: phải chăng Nó thích Hắn?có lẽ vậy….
Lũ bạn đứa nào cũng nghĩ Nó với Hắn là một đôi,hiềm nỗi trong đó không có Hắn và cũng chẳng có Nó.Nó biết Hắn từ cái thời “cởi chồng tắm mưa” kìa nhưng chơi với Hắn thì đến mãi THPT Nó mới chơi.Nó nhớ….
Cách đây 11 năm,ngày đó Nó đúng chất là nhí nhố hơn con ngố luôn, lại còn hay khóc nhè nữa chớ.Nó gặp Hắn trong kì thi “Bé khỏe, bé ngoan” do trường tổ chức.Vì có nhiều bé tham dự nên buổi thi kéo dài đén tận chiều.Buổi chiều mẹ Nó bận công chuyện không đến đón Nó đúng giờ được,Nó ôm phần quà ngồi mếu máo….Nó khóc,đôi mắt đỏ lừ,giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh. Gió thu khẽ vuốt ve mái tóc Nó như vỗ về,những chiếc lá thu lại rơi,mấy đứa trẻ cũng dần về hết,chỉ còn Nó…và chỉ có vậy.Hắn ở đâu xuất hiện,chìa tay đưa cho Nó viên kẹo mút..:
“Có quà thế mà còn khóc nhè.Lêu lêu….”
Nó ngạc nhiên,trước mắt Nó là một tên lạ quắc,khuôn mặt vênh váo,nhưng tinh nghịch.
“Nek,không ăn thì thôi nhá”
Tuy ngạc nhiên nhưng Nó vẫn nhận viên kẹo Hắn đưa…và Nó thôi khóc…
“cám ơn,..mà..mà mẹ ấy đâu?”
“mẹ tao chưa tới”
“ấy không sợ à?”-Nó hỏi
“không,sợ gì chứ,mua kẹo ăn hết sợ,mẹ tao nói thế”
Nó hỏi tên Hắn và rồi im lặng,Hắn cũng không hỏi gì thêm mà chỉ lêu lêu chọc tức cho Nó thôi khóc.Cơn gió thu lau khô nước mắt hay là viên kẹo ngọt ngào của ai kia?trong sân trường chỉ còn lại Nó và Hắn,cây lá và gió…Có một thằng nhóc và một con nhóc đang rượt nhau,tay cầm kẹo mút,tiếng cười lấp đầy mùa thu….
Lên cấp hai,Nó gặp lại Hắn trong một lớp học thêm.Nó không nhận ra Hắn nữa,chỉ có cái tên là quen thuộc.Hắn lúc này là một nhóc lớn hơn trước,lém lỉnh và tinh quái,Hắn bày đủ trò để chọc các bạn,trong đó có cả Nó.Hắn ngồi sau lưng Nó để rồi Nó không thoát khỏi những trò như giật tóc,dán giấy sau lưng,giấu hộp bút,vẽ bậy vào vở…Nó khồn đốn vì Hắn nhưng Nó không làm được gì hơn ngoài cái nguýt dài tức tối,Nó không chống đối hay nói cách khác là không thể chống đối vì bọn “đồng minh” của Hắn quá chi là đông đúc.Mâu thuẫn lên đến tột đỉnh khi Hắn bày trò và làm đổ lọ mực lên chiếc áo khoác Nó mới mua,Nó hét lên,Nó giận dữ..nhưng Nó chỉ khóc.Cô giáo mắng Hắn,an ủi Nó nhưng cũng chẳng thay đổ được gì.Nó chuyển nhóm học thêm..Hắn học cùng trường với Nó nhưng Nó chẳng quan tâm,Nó quên Hắn như Hắn chẳng nhớ nó vậy.Những mùa thu lại trôi qua,êm đềm nhưng trống vắng……tuổi thơ Nó ngọt ngào như trang cổ tích,nhưng ít sóng gió quá thì đâu còn thú vị nhỉ?tuổi thơ không kỉ niệm tựa như vòng tay ôm không có nhiệt độ,lạnh,lãng,vô vị…
……
Cấp ba,ma xui quỷ khiến thế nào mà Hắn học cùng lớp với Nó.Nó vẫn nhớ cái tên quen thuộc ấy,nhưng kỉ niệm với cái tên ấy lại chẳng mấy hay ho.Nó vui vẻ với những người bạn mới,Hắn cũng vậy,chẳng ai nhớ ai.Lớp 11,nhỏ bạn cùng bàn với Nó chuyển trường,Nó được điều qua ngồi với Hắn và lúc này câu chuyện mới thực sự bát đầu…
“Chia lãnh thổ ra ngen,xâm phạm là chiến tranh thế giới !!!”-lời đe dọa đầu tiên của Hắn.
“Lớn ùi,con trai lớp 11 ùi mà như con nít íiiii..,K-I-B-O bà cố,hứ!!”
“Cái gì? Có muốn sống không?”
Nó giơ tay hàng: “thôi đây chẳng muốn chiến tranh ngen”
..Qua ngồi với Hắn nhưng Nó chẳng mấy vui,Nó nói nhiều như sáo,hát hò cả buổi nhưng lại coi Hắn như không khí,vì mỗi lần nói chuyện là Nó và Hắn lại xung đột à.Có lẽ vì cả hai giống tính nhau nên “sống chung” bàn nó thế.Hắn tự tin với cái mỏ dẻo cua gái,Nó nhõng nhẽo với khuôn mặt dễ thương.Hắn nhận đủ thư tỏ tình của lũ con gái lớp dưới,Nó nhận đầy hoa của các anh con trai lớp trên.Nó chế đủ mọi bài hát khuấy động lớp,Hắn bày đủ trò chọc thầy cô.Nhờ 2 đứa nó mà có lẽ cái lớp nhộn nhịp lên trông thấy,hai đứ giống nhau nhiều quá nên có khi cạnh tranh nhau ra mặt.Một nước thì không thể có hai vua mà…
Một ngày thu ồn ã,gió mạnh như muốn cuốn đi hết tất cả,lá rụng kín sân trường và chốc chốc lại xoáy lên mù trời..
“Chắc lại sắp mưa oy,chán thế cơ chứ,quên mang áo mưa,hic”-Nó thở dài
“Ngu thì chết chứ bệnh tật gì”-Hắn cười đắc trí
“Không nói có ai nói mày câm hông? Cóa nhất thiết cứ phải cười lên nôic đâu người ta như thế không chứ,hic?”
Hắn vẫn tiếp tục cười,giống như vui sướng lắm í vì cái sự quên của Nó.
Trời mưa thật,Nó bối rối,nhưng rồi cũng đành tắm mưa vậy,Nó phải về đúng giờ để còn chuẩn bị đi học thêm.Nói là làm,Nó xông pha vào cơn mưa như đi đánh trận địa vậy.Tới nhà xe,chợt có bàn tay kéo Nó lại:
“Đã ngu ùi còn tỏ ra nguy hiểm à?mặc áo mưa vô đi,mày mà ướt ùi đau ra đó thì tao lại khổ vì lớp bị trừ điểm mày nghỉ học mất”
“hả???”
“thôi không nói nhiều,mặc vô đi,giả bộ ngại đồôôô..tao đợi tạnh mưa rồi về,khỏi lo.Với trọng trách là ‘bí thở’ của lớp tao nói là phải nghe,xong!!
“Bộ mày uống nhầm thuốc à?đã thế ta không khách khí nha,cám ơn,hehe”-Nó nhận chiếc áo mưa và chẳng quan tâm tới ai kia,giờ thì ai ngu hơn ai nhỉ?Nó nghĩ thầm và rồi cứ vu vơ cười…
Sau hôm đó,không biết tại Hắn bị nước mưa ngấm vào não hay gì nữa mà thái đị đối xử với Nó tốt lên trông thấy.Hắn nhường nhịn hết mọi ý kiến của Nó,không đối chấp với Nó nữa,tự phong danh hiệu hộ tống Nó về nhà sau các buổi học.Tạng cho Nó sách tham khảo,các tác phẩm Nó tìm mua mà chưa được.Sẵn sàn ngồi chế nhạc với Nó,lắng nghe Nó kể vài ba câu chuyện không đầu không cuối,mua kẹo mút cho Nó…vv và vv với cái lí do là:chẳng có lí do gì.Hắn dành cho Nó những ‘đặc ân’ như chưa từng có cuộc chiến tranh nào vậy.Nhiều lời đồn xuất hiện,Nó và Hắn bỗng chốc trở thành tâm điểm của lớp học.Nó vu,Hắn vui và cả lớp đều vui vì không phải chứng kiến cái cảnh hai đứa nó rượt nhau,chống nạnh lên la ó nữa.Lúc dầu Nó thấy lại nhưng rồi cũng quen,vì ít ra như thế Nó thấy tốt hơn nhiều,Nó bắt đầu có thiện cảm với Hắn,nhẹ nhàng với Hắn hơn rồi thì nhận luôn Hắn làm ‘người tình không bao giờ cưới’…Chỉ trong vòng 1 tháng mà mọi thứ thay đổi như thế đấy. Nó nghĩ cũng chỉ là đùa thôi mà nên cứ vô tư với mọi lời đồn,có lẽ Hắn cũng vậy để rồi Nó và Hắn ‘hòa bình’ cho thế giới hòa bình…
Lên lớp 12,thầy giáo thoải mái hơn,cho cả lớp tự do chọn chỗ ngồi.Hắn tình nguyện ở lại ngồ với Nó với lí do gần cửa sổ cho có ánh sáng nè,rồi kèm Nó học anh văn nè,rồi bắt Nó kèm họ văn nè-2 môn bát buộ thi tốt nghiệp…thôi rồi,với cái mỏ dẻo của Nó thì cả 1001 lí do í.Nó bó tay,nên thôi im lặng cho rồi…mà nói thật thì Nó vui khi Hắn làm như vây,một năm học ngồi cùng bàn có biết bao kỉ niệm đẹp,lấp đầy hết cả những quan niệm xấu của Nó về Hắn.Nó vui với cái hiện tại này và coi Hắn như một chiến hữu cùng tiền tuyến với Nó,sẵn sàn đứng ra bênh đỡ Hắn mọi lúc mọi nơi.
“nek,sao tốt với tao quá vậy?mưu đồ gì đây?”-Nó hỏi Hắn
“hợp tác cùng phát triển mà,chiến tranh chỉ gây khốn khổ cho dân chúng thôi,mày không thấy sinh vật còn sống cộng sinh mà huống chi con người,hj”
“hơ hơ,phép so sánh hay nhất trong ngày á! Thôi nghiêm túc nha!”
Hắn vẫn vô tư: “ờ thì nghiêm túc mà,thôi thôi với mày thì có nói cũng không phân biệt được thật giả gì đâu ha”- Hắn cười khanh khách
Nó nhăn mặt,rồi chẳng thèm quan tâm.Gió thu đã lạnh hơn,thoáng đưa hương hoa từ một miền nào đó xa xôi đến.Lúc này Nó đã quen có Hắn bên cạnh để cùng hợp tác,một cảm giác kì lạ.Nghe những lời đồn của lũ bạn nhưng Nó lại thấy vui vui,mặc dù vậy Hắn và Nó chư 1 lần đi chơi riêng hay nói chuyện ngọt ngào với nhau cả.
Buổi hoạt đong ngoại khóa đầu tiên trong năm học mới,lớp Nó vui như chợ tết.Kết thúc buổi sinh hoạt,Hắn đề nghịc trò chơi ‘nói thật’ để nhận xét về bạn bè qua 2 năm học chung.Cả lớp vỗ tay hưởng ứng,đén lượt Nó bị phạt,Hắn hỏi:
“mày thích tao nhất khi nào hả con người tình không bao giờ cưới?”
Cả lớp ồ lên tiếng cười,vỗ tay hưởng ứng.Nó đơ mất trong 3 giây rồi mỉm cười trả lời
“Khi mày đội mũ,đeo kính và bịt khẩu trang đó thằng bí thở ak”-lớp Nó cười ầm lên,Nó và Hắn biên đạo chương trình mà Hắn chơi Nó thế đấy,cũng may là Nó nhanh trí.
Tối,Nó nhận được tin nhắn từ Hắn: “Chiều mai nghỉ học,rảnh đi với tao tới đây nha”
“đi đâu cơ?”
“4h,ok”
“là sao?”
……
…..im lặng,Nó không nhận thêm được tn nào,gọi cũng không trả lời.Đúng là cái đồ khó ưa,Nó quăng điên thoại và chìm vào giấc ngủ…Đúng 4h chiều hôm sau,Hắn xuất hiện trước cổng nhà Nó “nhanh đi bà..aaaaaa”-Hắn hối.
Nó ngạc nhiên nhưng rảnh rỗi đi với Hắn xả stress cũng ổn,Nó đi theo Hắn.Càng ngạc nhiên hơn khi Hắn dẫn Nó tới trước trường mẫu giáo,đã lâu lắm rồi Nó không tới đây,hàng cây vẫn thế,xích đu vẫn thế,mọi thứ vẫn như xưa nhưng đẹp hơn và khang trang hơn.
“Sao lại tới đây?”
“Tự dưng tao nhớ nơi đây và muốn cùng mày tới đây thôi..”
Sự bình thản của Hắn càng làm Nó ngạc nhiên hơn,Hắn như sâu lắng hơn,chắc đây là lần đầu Nó thấy Hắn nghiêm túc.
“túm lại là sao?”- Nó hỏi
“Mày nhớ nơi này chứ?nhớ cái buổi thi ‘bé khỏe-bé ngoan’ í”
Nó như hiểu ra điều gì đó,Nó im lặng….
“mày vẫn thắc mắc sao tao đối xử tốt với mày chứ gì? Tao không có ý gì đâu,vì tao nhận ra mày là con nhóc đó thôi”-Hắn cười nhẹ nhàng
“sao cơ?”
“đúng là cái đồ..đồ…mày í,…tao vô tình đọc được blog maỳ.Có thể tao là fan của mày đấy,tao thấy mày cũng có mặt tốt hơn tao nghĩ í chứ.12 năm trước đó..cảm ơn viên kẹo của tao đi nha,haha.Cái đồ quỷ khó ưa mà mày nhắc cũng là tao phải không?”
Nó đỏ mặt: “sao mày biết blog của tao được,tao giấu kĩ thông tin lắm mà?”
Hắn tinh nghịch: “Nghệ thuật nó ở chỗ đó,cả năm tròi mà mày vẫn xem thường tao thế àk,mà đã nói là tao vô tình thấy mà,dòng chữ của mày cứ phang thẳng vào mắt tao,ai chẳng biết chứ?”
Nó chợt thấy xôn xao,kí ức ùa về,hôm nay đúng 12 năm trước Nó gặp Hắn,thì ra khi biết Nó là nhỏ hùi đó,Hắn đã thay đổi cái nhìn về Nó.Hắn quá vô tư nên chẳng nhớ Nó và không nhận ra Nó.Trong kí ức của Hắn chỉ có hình ảnh của 1 cô bé dễ thương,khóc nhè và thích kẹo của Hắn thôi.Tuổi thơ Hắn cô đơn và thiếu tình cảm vì ba mẹ luôn bộn bề với công việc.Hắn chỉ thật sự vui khi có Nó ,chỉ có Nó làm bạn với Hắn,nghe lời Hắn và rồi không biết từ lúc nào Hắn đã cho Nó vào 1 góc trái tim. 1 thời gian dài không gặp Hắn không nhận ra Nó,khi biết Nó vẫn âm thầm theo dõi và để ý về Hắn,Hắn vui và mọi thứ thay đổi thế đấy.Một thằng con trai thiếu tình cảm nên những niềm vui dù nhỏ bé nhất vẫn thật ngọt ngào và quý giá biết bao
Giờ thì Nó hiểu,Hắn hiểu…cả hai đã là 1 góc kỉ niệm của nhau…
“ăn kẹo nè mày”
“ờ,cám ơn”
Nó chưa kịp lấy đã bị Hắn giật lại,đúng là tên rắc rối ư chọc tức người ta mà
“sau này có viết về tao nhớ lăng-xê cho tao lên cao cao chút nha,mày phải biết là tao rất ẹp troai,rất kute và siêu giỏi nữa nhé,haha!!!!”
“ đồ quỷ,tao lăng cho mày die lun…..”
Trong sân trường chỉ có 1 thằng nhóc và một con nhóc rượt đuổi nhau,tay cầm kẹo mút,tiếng cười lấp đầy cả mùa thu.
Tuổi thơ ngọt ngào và êm dịu,những kỉ niệm trẻ con nhưng thú vị-một phần không thể thiếu của cuộc đời.Cái vị tuổi thơ ấy,Nó và Hắn đã nếm…cái vị tuổi thơ ấy sẽ chẳng nơi đâu có ngoài trái tim hai đứa, sẽ chẳng ai mua được bằng bất kì giá nào.
Kết Thúc (END) |
|
|