Bạn có nghĩ mình xấu không? Nếu bạn nghĩ mình xấu thì hãy đọc tiếp, còn nếu không, thì thôi.
Vì bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được một đứa con gái xấu thì sẽ trải qua những chuyện gì, để đi tìm bản thân mình. Bởi vốn dĩ bạn sinh ra đã đẹp, mà đẹp, thì có quyền. Còn người xấu, sinh ra đã mang một cái tội, rất nặng.
- o O o -
Khi tôi nói, xấu là một cái tội, thì không phải tội trong "tội lỗi", mà là tội trong "tội nghiệp". Đúng rồi đấy, bởi ngoại hình của mình mình không quyết định được thì việc gì mà bảo mình mắc tội. Nhưng mà chính vì cái mà mình không quyết định được ấy, làm cho mình gánh một cái tội khác: Tội nghiệp.
Tôi xấu! Tuy không đến mức ma chê quỷ hờn. Nhưng cũng đủ để mỗi lần ra đường đi dạo ban đêm, nhỡ có mặc quần ngắn hay áo hở hang một chút, là sẽ có mấy thằng chạy xe lướt qua sát sàn sạt nhìn mặt rồi lè lưỡi chạy đi.
Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên ý thức được cái tội của mình khi mang một ngoại hình không vừa mắt. Đó là một ngày trời cao trong xanh sương sớm long lanh, cô bé ở trọ cùng cấp hai với tôi chở tôi đi bằng xe đạp (đi đâu không nhớ), trên cái con đê chạy dọc theo đồng lúa đang mùa trổ, đẹp vô cùng. Nói chung, mọi chuyện sẽ rất bình thường như bao lần hai chị em đạp xe cùng nhau khác, nếu nó không nổi hứng mà quay lại nói với tôi rằng: "Chị ơi, em nói chị đừng buồn...anh A chê chị xấu...!".
Cũng không hiểu lúc đấy nó nghĩ gì mà nói thế. Và tôi, một cô bé lớp 7 mang một tâm hồn trong sáng, chưng hửng đến muốn vật ra đằng sau xe mà lăn lông lốc trên đường. Cái tên A ấy, đã có lần, véo mà tôi và bảo: "Càng nhìn càng dễ thương!". Thật tội nghiệp.
Và lần đầu tiên trong đời, tôi rơi nước mắt vì bị tổn thương lòng tự trọng. Hôm đấy tôi đến lớp học thêm tiếng anh ở một trung tâm như bình thường. Và giờ học diễn ra khá vui vẻ. Cho đến giờ ra chơi, cô bé nhỏ tuổi nhất lớp chạy lại ngồi trước mặt tôi và tỏ ra đầy đau khổ:Thực ra, tôi chưa bao giờ ảo tưởng rằng mình đẹp, nên không buồn theo kiểu thất vọng tràn trề. Nhưng sau cái lần đấy, tôi bắt đầu để ý đến thái độ của người khác nhìn mình nhiều hơn. Và bắt đầu học thói quen không tin lời ai nếu họ bảo mình xinh. Vì rõ là nói dối. Thậm chí còn khiến tôi mất thiện cảm đối với người đó. Những chuyện tương tự như thế còn xảy ra nhiều lần nữa, lâu thành quen.
Đến khoảng giữa năm lớp 10, khi ấy tôi mới được bố mẹ cho dùng điện thoại. Bằng một con đường lòng vòng và lằng nhằng này nọ, tôi cũng bắt đầu cái kiểu suốt ngày nhắn tin nói chuyện vẩn vơ linh tinh với những người xin được số tôi từ ai đó theo kiểu bắc cầu.
- Hôm qua chị gặp anh họ em rồi hả?
- Ừ, hôm qua gặp ở chỗ hội trại.
- Trời ơi, tại chị mà em bị chửi đây này.
- Sao, chị làm gì đâu?
- Anh em bảo chị xấu vậy mà em cũng cho anh ý số điện thoại.
Có thể cô bé vì quá nhỏ tuổi để hiểu hết được những lời mình nói dễ gây tổn thương đến mức nào. Và dù cô đã hạ thấp giọng và nói lý nhí hòng để tôi không nghe thấy. Nhưng tôi đã nghe thấy. Và tôi thấy mình như kiểu bị oan.
Tất nhiên rồi, hầu hết những chuyện đau lòng vì ngoại hình đối với con gái mà nói, đều liên quan đến cài giống nòi trái dấu còn lại. Giờ khi đã lớn rồi, đã hiểu nhiều hơn rồi, tôi thấy những chuyện đó cũng bình thường thôi. Ngay cả bản thân mình còn thích ngắm gái đẹp thì trách sao được bọn đàn ông con trai không thèm nhìn gái xấu.
Nhưng, con trai chỉ là không nhìn, không thích thôi, chứ không khinh (trừ khi cái đứa đấy đã xấu lại còn thần kinh). Với một đứa con gái xấu mà giỏi, đàn ông có thể không yêu, nhưng sẽ nể. Nhưng với một bộ phận không hề nhỏ lũ con gái xinh đẹp, thì dù gái xấu có giỏi đến đâu, chỉ vì bạn xấu, nên bạn bị khinh. Để giải thích cho hiện tượng này, thì tôi chỉ có thể nghĩ rằng, có lẽ lúc nhào nặn, chúa thấy họ đẹp quá mà mê mẩn, nên quên lắp não trước khi chuyển xuống đất làm người.
Có một chuyện gần đây mới xảy ra, liên quan đến blog mà tôi đang cố để gây dựng. Đấy là câu chuyện về cái comment đầu tiên. Xin phép không đăng toàn văn, vì nó bậy vô cùng và nhảm vô cùng. Đại khái là chửi bới tôi loạn xạ lên, bảo tôi hãy cút về cái nhà quê và thôi "đú bẩn" ở Hà Nội. Nhưng vấn đề là, giá mà nó chửi tôi vì tôi viết ngớ ngẩn, viết lung tung, câu cú không ra thể loại gì thì còn hiểu được. Đằng này, túm lại vấn đề chỉ là đã xấu, nhà quê còn bày đặt.
Nghĩa là tôi chả làm cái quái gì tổn hại tổn thương đến họ. Chỉ vì tôi xấu thôi. Không vừa mắt thì thế thôi. Ô lạ nhỉ...Ô lạ nhỉ... Nhân tiện đây nói cho bạn hiểu, bạn xinh đẹp, đó là mình cũng mong muốn đến cái lúc được đi khỏi cái đất Hà Nội này lắm. Mình chả ham hố Hà Nội của bạn đâu... Chuyện này nếu có dịp, mình sẽ phân tích cho bạn sau.
Thế đấy, gái xấu thì không có được quan tâm. Nếu đi dọc đường có trật xích xe thì tự mà xoay lấy. Nếu đi ăn mà quên mang tiền thì ngồi mà đợi bạn mang đến thôi. Nếu công việc được giao thì tự mà làm chứ đừng hòng nhờ vả. Muốn người khác công nhận thì phải nỗ lực gấp rất nhiều lần. Và trên hết, phải học cách tự thấy mình xinh đẹp và đáng được tôn trọng.
Gái xấu không có cách nào để hết xấu đâu, dù có trau chuốt mấy thì cũng chỉ bớt xấu đi thôi. Rồi cũng có người chỉ trỏ và bảo: "Con này con kia ngày trước xấu như ma, giờ còn đỡ...". Nên đừng tin cái câu: "Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp!". Và nếu một cô gái xấu được ai đó yêu thương thật lòng, thì hẳn, cô gái ấy đã nỗ lực rất nhiều để luôn mỉm cười và tự tỏa sáng.
Đều là con gái, dẫu xinh đẹp là tốt nhưng nhất định phải phân biệt đối xử như vậy ư? Chúng tôi cũng đâu muốn vậy? Chúng tôi sinh ra vốn không được xinh đẹp giờ lại chịu sự dè bỉu từ mọi người?
Kết Thúc (END) |
|
|