Em gái anh cuối cùng cũng đủ lớn, đủ hiểu ra rằng, con người ta không cần thiết phải có trái tim đập mãi, chỉ cần nó không biết mệt mỏi trao đi yêu thương là đủ.
- o O o -
Một bài share trên facebook hiện lên, anh dừng lại. Một người đàn ông suy tim giống anh hiện ra trước mặt. Thân hình gầy ốm xác xơ, da dẻ tím tái, với kinh nghiệm học y của anh, anh biết rõ cả anh và ông lão đều chỉ đếm ngược từng ngày thôi. Thế nhưng ông ấy người thân không có, cái chết cận kề. Anh lặng rơi nước mắt. Có thể đó là tương lai của anh, hoặc thậm chí tương lai đó đối với anh cũng là xa xỉ nữa.
Anh kiểm tra ví tiền của mình, còn có ba trăm lẻ sáng một bà cô cho anh, anh định đưa mẹ lấy thuốc. Ngẫm một lúc, anh lấy xe phi lên huyện, cứ chiếu theo thông tin anh thấy được mà gửi, ba trăm tiền thuốc của anh, coi như giúp ông lão ăn chút gì đó cuối đời.
Anh trở về nhà, lòng cứ nghĩ mãi về ông lão. Không có người thân như ông lão, liệu là bất hạnh hay là hạnh phúc đây? Anh mới có 27 tuổi, em gái còn chưa trưởng thành, cha mẹ cũng đã già. Mẹ thì 27 năm chưa có lấy một giấc ngủ yên, cha thì thương anh mà không dám khóc. Vậy thì bản thân cô độc chống chọi bệnh tật đớn đau hay có người thân ở cạnh nhưng họ chịu dày vò không dứt, thế nào mới tốt?
"Reng..."
Anh bắt máy. Dòng suy nghĩ của anh còn chưa kịp thoát, đầu dây đã vang lên "Anh, em được nhận vào làm việc rồi." Là Huệ, cô bé nằm ở viện Tim ba năm trước cùng anh. Nụ cười của cô bé rạng rỡ lắm, có mỗi vấn đề là cô bé phải dùng son, thì môi mới tươi. Không sao cả, cái mà anh thích là cách mà cô cười, bỏ quên sự đời. Ngày cô vào phòng mổ, anh ở ngoài cũng đứng ngồi không yên. Rồi ngày cả hai xuất viện, cô ấy đi về phía sự sống, anh thì vẫn thế. Dẫu sao anh vẫn mừng, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc. Cô ấy không chỉ là người con gái anh thích, mà còn là tương lai anh không dám nghĩ tới trong lòng...
"Chúc mừng em nhé! Đợt nào anh lên Hà Nội, anh mời em một bữa". Hai người họ nói mãi, về tương lai của cô ấy, về hạnh phúc mà cô ấy muốn có sau này. Từ đợt cô ấy mổ, cô ấy ước mơ nhiều hơn, cùng anh đạt được nhiều hơn. Và cô ấy cũng nói, cô ấy bắt đầu hi vọng về một gia đình hạnh phúc, ở đó cô ấy mong có anh... nhưng ba lần anh từ chối, bảy lần cũng là lảng sang chuyện khác...
Anh thức dậy giữa đêm, đầu óc không tỉnh lắm. Cái chân phù dịch từ hồi tết, đến giờ vẫn còn làm anh đau. Rồi anh thở dài, ngủ thêm một giấc. Nhưng đến sáng lại không dậy được nữa. Anh yếu ớt gọi mẹ. Anh nhìn không rõ mẹ thế nào, chỉ thoang thoáng nghe thấy mẹ nói rằng bố đã gọi xe cấp cứu rồi, em gái thì vừa khóc vừa nói anh cố lên một chút. Sao mà ồn ào thế này? Anh mệt quá lại ngủ đi lần nữa.
Tỉnh dậy đã trong bộ đồ bệnh nhân rồi. Buồn cười quá, làm sao mà những 27 năm, anh hít thở không khí bệnh viện nhiều hơn cả ở nhà. Mẹ ngủ gục bên cạnh, anh nhìn quanh. Đây là chắc là Việt Đức rồi. Anh trước đó có nói lần tới anh muốn đến Việt Đức xem sao, cơ hội của anh biết đâu lại ở đấy. Cái viện này lạ quá, chắc là Việt Đức rồi. Bố bỗng vào, nay lại mua cho anh ăn na. Na ở viện đắt lắm, anh ăn gì cũng được mà, không nhất thiết phải mua đồ ngon làm gì. Rồi anh lại cười, từ cái ngày anh tắm bằng nước dừa, cho đến ngày anh ăn na thôi cũng thấy tiếc, gia đình anh đã tốn không biết bao nhiêu là tiền cho trái tim yếu ớt của anh...
Ba tuần nằm viện anh không nghĩ nhiều. Lúc đi cũng không mang theo gì, muốn trốn viện một bữa đi ăn với cô gái của anh mà không cách nào liên lạc được. Anh sợ mình hứa mà chẳng làm được với cô. Anh thấy bố mẹ nằm dưới nền đất lạnh, kiệt sức mà ngủ say, anh từ từ bước trên giường bệnh xuống "Con muốn nằm với bố mẹ, từ lúc có em gái, bố mẹ chẳng ngủ với con". Mẹ tỉnh giấc, mắt liền ướt ướt, rồi vội giấu đi, mẹ cười với anh, mở rộng vòng tay. Anh nằm vào giữa, bố ở cạnh bên còn mẹ thì ngồi dậy xoa bóp chân tay cho anh. Anh không nghĩ gì, chợt nói "Tự nhiên con thấy mẹ giống cái Hương quá. Nó bướng lắm, con chẳng nói chuyện được với nó. Con cũng muốn dịu dàng với nó, nó là em gái tuyệt nhất trên đời của con..." xong rồi anh lại mệt, lại ngủ thiếp đi.
Mấy ngày trước có đoàn bác sĩ ở Đức sang thăm anh. Anh cũng bày tỏ rồi, lấy anh làm thử nghiệm cũng được, anh muốn có một cơ hội cho mình, cũng muốn đóng góp cho y học, vì chính anh cũng là người của y học. Nhưng anh lại bị từ chối. Bố mẹ đi vào sau khi họ đi ra, mẹ có giấu cỡ nào anh cũng thấy trong mắt mẹ là sự hoảng loạn. Anh biết rồi. Phải về nhà thôi.
Em gái cứng đầu của anh, một tháng anh vắng nhà lại ngoan như thế. Con bé dọn dẹp quán xuyến nhà cửa, chăm sóc cho bà chu đáo, anh cũng mừng. Cũng chưa thể gửi gắm cái gì vào con bé, nhưng ít ra cũng hi vọng được rồi. Trách nhiệm trên vai anh, con bé cũng sẽ gánh vác được. Anh hôn lên tay bà, cùng với cả nhà ăn bữa cơm gia đình, gặp mặt bạn bè vui vẻ. Còn mừng vì ông lão anh giúp hồi tháng trước đã có đủ tiền nằm viện. Anh thì có gia đình ở bên, ông lão cũng không bị xã hội bỏ rơi.
Rồi anh quyết định đi. Mẹ anh có thể sẽ đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng mẹ sẽ không nghĩ quẩn vì còn có em gái mà. Sau đó chừng hai ba năm gì đấy, mẹ sẽ được ngủ yên giấc suốt quãng đời còn lại. Em gái anh dẫu chưa trưởng thành, nhưng lần từ biệt này nó nhất định sẽ trưởng thành. Bà nội thì, cháu đi trước bà một bước vậy. Xin lỗi bố, con không thể thay bố bảo vệ gia đình, cảm ơn bố vì bố mãi là người đàn ông tuyệt nhất đời con. Con biết bố nhất định sẽ ôm mẹ hằng đêm, mặc cho mẹ khóc, mặc cho mẹ điên dở tỉnh say. Lời hứa của anh với Huệ, có kiếp sau thì anh nhất định sẽ bù đắp.
Chị gái ấy hôm đưa anh, khóc muốn phát điên vì đến chậm một chút. Chị gái ấy cũng chấp nhận lời hứa của anh, kiếp sau đồng hành với anh. Chị gái ấy lần đầu gặp mặt gọi em gái anh một tiếng "em", và coi bố mẹ anh là "bố mẹ" của mình.
- o O o -
Tôi vào facebook của anh, khóc không biết bao nhiêu là nước mắt. Người đàn ông chia sẻ bài viết về ông cụ bệnh tim hôm đó nhắn đến lần nữa. Nói cảm ơn anh, nhưng thật buồn là ông cụ không qua khỏi. Tôi lục lại mọi thứ và kịp hiểu, anh trai mình tuyệt đến nhường nào. Tôi lại khóc. Thượng đế cũng thật là, ông lão với anh làm gì có duyên, thế mà lại mất cùng ngày cùng tháng, cùng năm với nhau. Một người trẻ còn bao ước mơ dang dở, một cụ già không còn gì vướng bận, cùng nhau vụt sáng thành vì sao trên trời.
Gần hai năm đã trôi qua. Cuối cùng mẹ cũng chấp nhận để anh đi, cuối cùng mẹ cũng ngủ ngon giấc. Còn em thì vẫn thức dậy vào giữa đêm, gặp ác mộng một chút cũng không sao cả, bởi vì em biết anh luôn đồng hành cùng em. Em gái của anh trưởng thành thật rồi. Sau này lớn lên cũng muốn kiếm thật nhiều tiền, đem đi làm từ thiện, rồi đến viện tim nắm tay truyền động lực cho từng người một.
Em gái anh cuối cùng cũng đủ lớn, đủ hiểu ra rằng, con người ta không cần thiết phải có trái tim đập mãi, chỉ cần nó không biết mệt mỏi trao đi yêu thương là đủ. Trái tim anh yếu ớt là thật, không đủ sức cũng là thật. Nhưng anh có bao nhiêu thì đem hết thảy trao đi bấy nhiêu. Anh đã nghỉ làm, lấy đâu ra tiền nhưng thương ông lão xa lạ liền đem hết vài đồng dính túi để cho ông lão. Anh yêu chị ấy, nhưng chị ấy cần gặp người có thể chở che chị ấy cả đời sau này. Anh thương bố mẹ, nhưng anh cũng phải buông bỏ thôi, anh cứ sống như thế biết bao giờ bố mẹ mới ngừng khóc hằng đêm. Còn cả em gái anh nữa, kém anh những mười một tuổi, nhưng nó cũng cần phải tự mình trưởng thành.
Anh có một trái tim đẹp, một trái tim lộng lẫy và sáng giá. Em gái của anh, nhất định sẽ đem hết trái tim đập khỏe mạnh này để yêu thương mọi cảnh đời mà anh không yêu thương kịp.
Kết Thúc (END) |
|
|