Pippi phát hiện một Xìpung Một sáng nọ, như thường lệ, Thomas và Annika chạy xộc vào bếp nhà Pippi và gọi lớn: “Chúc buổi sáng tốt lành!”, nhưng không có tiếng đáp lại. Pippi đang ngồi chễm chệ trên bàn bếp, tay bế con khỉ nhỏ là Ông Nilsson, môi nở nụ cười mãn nguyện.
“Chúc cậu buổi sáng tốt lành,” Thomas và Annika lặp lại.
“Các cậu thử hình dung xem,” Pippi mơ màng nói, “các cậu hãy thử hình dung tớ đã phát hiện ra một thứ này nhé. Chính tớ chứ không phải ai khác!”
“Cậu đã phát hiện ra cái gì cơ?” Thomas và Annika hỏi. Chúng không hề ngạc nhiên, bởi bao giờ mà Pippi chẳng phát hiện ra một thứ gì đó. Nhưng chúng muốn biết lần này là thứ gì. “Cậu phát hiện thấy gì vậy, hả Pippi”
“Một từ mới,” Pippi đáp, mắt sáng ngời sung sướng nhìn Thomas và Annika. “Một từ mới toe!”
“Từ gì thế?” Thomas hỏi.
“Một từ tuyệt vời,” Pippi đáp. “Một trong những từ hay nhất mà tớ từng nghe.”
“Thì cậu hãy nói ra đi nào!” Annika giục.
“Xìpung!” Pippi dõng dạc, vẻ đắc thắng.
“Xìpung?” Thomas không hiểu. “Từ ấy có nghĩa gì?”
“Giá mà tớ biết được!” Pippi đáp. “Điều duy nhất tớ biết là nó không có nghĩa là máy hút bụi.”
Thomas và Annika suy nghĩ một lát. Cuối cùng Annika bảo:
“Nhưng nếu cậu không biết nghĩa của từ đó, thì nó chẳng có ích gì cả!”
“Ừ, đó chính là điều khiến tớ bực mình,” Pippi thừa nhận.
“Ai là người đầu tiên tìm ra ý nghĩa của tất cả các từ nhỉ?” Thomas thắc mắc.
“Hình như là một đống các cụ giáo sư,” Pippi nói. “Và quả thật có thể nói các cụ ấy quá ư kỳ cục. Họ nghĩ ra những từ mới quái làm sao! Nào là cái chậu, cọc gỗ, sợi dây và tất cả những từ đại loại như thế… Không ai hiểu nổi họ moi chúng từ đâu ra. Vậy mà Xìpung, một từ thực sự tuyệt vời, họ lại chẳng nghĩ ra được. May mắn làm sao tớ lại phát hiện ra nó! Và nhất định tớ sẽ còn tìm cho ra ý nghĩa của nó.”
Nó ngẫm nghĩ một lúc.
“Xìpung! Liệu đó có thể là mũi nhọn của một cán cờ quét sơn xanh lơ không nhỉ?” Nó rụt rè lên tiếng.
“Làm gì có cán cờ nào mà lại quét sơn màu xanh lơ?” Annika nói.
“Ừ, cậu có lý. Thế thì quả là tớ chẳng biết sao nữa. Hay đó có thể là tiếng dộng khi người ta lội trong bùn và bùn đùn lên qua các kẽ ngón chân chăng? Tụi mình thử nghe xem thế nào nhé.”
Annika liền lội quanh trong bùn và bỗng vang lên tiếng Xìpung tuyệt vời.
Nhưng chính Pippi lại lắc đầu.
“Không, không được rồi. Như thế cùng lắm là chỉ nghe thấy tiếng bì bọp thôi, từ ấy thích hợp hơn.”
Nó vò đầu bứt tai.
“Sao mỗi lúc lại càng thêm bí hiểm thế này. Nhưng dù bí hiểm đến đâu thì tớ cũng vẫn sẽ tìm ra nó. Biết đâu có thể mua nó trong cửa hàng thì sao nhỉ? Đi nào, tụi mình sẽ đến các cửa hàng hỏi xem.”
Thomas và Annika không phản đối. Pippi bèn đi đến bên chiếc vali đầy ắp tiền vàng của nó.
“Xìpung,” nó nói, “nghe có vẻ đắt đây. Có lẽ tốt hơn hết là tớ mang theo nguyên một đồng tiền vàng.”
Nó lấy một đồng tiền. Ông Nilsson nhảy tót lên vai cô chủ như thường lệ. Rồi Pippi nhấc bổng con ngựa từ trên hàng hiên xuống đất.
“Phải nhanh chân lên,” nó bảo Thomas và Annika. “Tụi mình đi ngựa. Đi bộ, nhỡ đến nơi đã chẳng còn sót lại một Xìpung nào nữa. Tớ sẽ chẳng ngạc nhiên nếu ông thị trưởng đã mua hớt tay trên mất cái Xìpung cuối cùng.”
Khi con ngựa chở Pippi, Thomas và Annika trên lưng phi nước đại qua các phố trong thị trấn, thì móng của nó gõ vang trên các phiến đá lát đường khiến tất cả lũ trẻ thịt trấn đều nghe thấy, hớn hở chạy ùa ra, vì chúng thích Pippi kinh khủng.
“Pippi ơi, đi đâu thế?” Chúng gọi to.
“Tớ đi mua Xìpung,” Pippi đáp và dừng ngựa. Lũ trẻ đứng lại, trông rất đỗi ngơ ngác.
“Đó là một món ăn ngon à?” Một cậu bé hỏi.
“Còn phải nói!” Pippi đáp và liếm môi. “Ngon tuyệt vời. Chí ít nghe có vẻ như thế.”
Đến trước một hiệu bánh, Pippi nhảy khỏi lưng ngựa rồi nhấc Thomas và Annika xuống đất. Đoạn chúng bước vào cửa hiệu.
“Cháu muốn mua một túi Xìpung,” Pippi nói. “Nhưng phải giòn vào ạ.”
“Xìpung ư,” cô bán hàng dễ thương đứng sau quầy nói vẻ nghĩ ngợi. “Tôi không nghĩ là cửa hiệu chúng tôi có thứ đó.”
“Sao lại không, nhất định cô có mà,” Pippi khăng khăng. “Mọi cửa hiệu tốt đều có bán thứ ấy cả.”
“Phải, nhưng bán hết mất rồi,” cô bán hàng đáp. Cô chưa một lần nghe cái từ Xìpung, nhưng lại chẳng muốn thừa nhận cửa hiệu của mình không có nhiều hàng xịn như mọi hiệu khác.
“Ồ, vậy ra ngày hôm qua cô đã bán thứ ấy ạ?” Pippi hăm hở reo lên. “Cô quý mến ơi, cô hãy bảo cho cháu biết trông nó như thế nào đi cô. Cả đời cháu chưa thấy Xìpung bao giờ cả. Nó có sọc đỏ hả cô?”
Cô bán hàng dễ mến đỏ bừng cả mặt mũi, đoạn cô nói:
“Ôi chao, tôi nào có biết nó là cái gì! Chúng tôi không có bán thứ đó.”
Pippi rời cửa hiệu trong tâm trạng vô cùng thất vọng.
“Đã thế tớ phải tiếp tục tìm,” nó nói. “Chưa tìm ra Xìpung tớ sẽ chưa về nhà.”
Cửa hiệu tiếp đó là một hiệu bán đồ sắt. Ông bán hàng lịch sự cúi chào lũ trẻ.
“Cháu rất muốn mua một Xìpung,” Pippi nói. “Nhưng chất lượng phải vào hạng tốt nhất, loại có thể dùng để đánh chết cả sư tử ấy ạ.”
Vẻ mặt ông bán hàng trở nên rất chi láu cá.
“Xem nào, để xem nào,” ông ta vừa nói vừa gãi đằng sau tai.
Ông ta lấy một cái cào nhỏ bằng sắt đưa cho Pippi.
“Cái này đúng không?” Ông ta hỏi.
Pippi tức giận nhìn ông ta.
“Đây là thứ mà các ông giáo sư gọi là cái cào,” nó nói. “Nhưng bây giờ đột nhiên cháu lại muốn mua một cái Xìpung cơ. Ông đừng tìm cách đánh lừa một đứa trẻ vô tội như thế.”
Ông bán hàng bèn cười mà bảo:
“Tiếc là cửa hiệu chúng tôi không có bán thứ ấy. Cháu thử lại hiệu tạp hoá chỗ góc phố hỏi xem.”
“Cửa hiệu tạp hoá,” Pippi làu bàu khi cùng Thomas và Annika bước ra phố. “Cứ như tớ biết thì ở đó chẳng có đâu.”
Trong một lúc, trông nó đến là ủ rũ, nhưng rồi mặt nó lại sáng rỡ lên.
“Có lẽ Xìpung là một căn bệnh chăng,” nó nói. “Tụi mình sẽ đi hỏi bác sĩ.”
Annika biết nơi ở của bác sĩ, vì cô bé đã từng đến đó để tiêm chủng.
Pippi bấm chuông. Một cô y tá ra mở cửa.
“Ông bác sĩ có ở đây không ạ?” Pippi hỏi. “Một trường hợp rất nghiêm trọng, bệnh nặng lắm ạ.”
“Mời các em đi vào theo lối cửa này,” cô y tá nói.
Ông bác sĩ ngồi bên bàn làm việc khi lũ trẻ bước vào. Pippi đi thẳng tới trước mặt ông, nhắm tít mắt và thè lưỡi ra.
“Cháu bị làm sao vậy?” Ông bác sĩ nói.
Pippi lại mở to cặp mắt xanh trong veo của nó ra và rụt lưỡi lại.
“Cháu sợ là cháu bị bệnh Xìpung ạ,” nó nói. “Vì cháu thấy ngứa ngáy khắp người. Và hễ cháu ngủ là mắt cháu cứ nhắm tịt lại. Thỉnh thoảng cháu còn bị nấc. Còn hôm Chủ nhật cháu thấy khó ở sau khi đã chén nhẵn một đĩa xi đánh giày trộn với sữa. Cháu thường ăn rất ngon miệng, nhưng lại hay nuốt nhầm sang cuống họng khác nên chẳng ăn được bao nhiêu. Chắc là cháu bị nhiễm bệnh Xìpung rồi. Xin bác sĩ bảo cho cháu biết một điều thôi: bệnh này có lây không ạ?”
Ông bác sĩ ngắm nhìn gương mặt xinh xắn khoẻ mạnh của Pippi rồi bảo:
“Ta nghĩ cháu khoẻ hơn phần đông những người khác. Ta tin chắc là cháu không bị bệnh Xìpung đâu.”
Pippi hăm hở vồ lấy cánh tay ông bác sĩ.
“Nhưng dù sao cũng có một căn bệnh tên như thế, phải không ạ?”
“Không,” ông bác sĩ đáp, “không có bệnh ấy. Nhưng giả sử có đi chăng nữa, thì ta cũng không tin là nó sẽ tấn công cháu.”
Trông Pippi đến là âu sầu. Nó nhún chân chào ông bác sĩ, cả Annika cũng vậy. Còn Thomas cúi chào ông. Đoạn chúng đi ra với con ngựa đang đứng chờ bên hàng rào trước nhà.
Cách đó không xa sừng sững một ngôi nhà cao ba tầng. Một cửa sổ ở tầng trên cùng mở toang. Pippi chỉ lên đó và nói:
“Tớ sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cái Xìpung đang ở trên kia. Để tớ leo lên đó xem sao.”
Nó leo thật nhanh theo đường ống máng. Khi đã lên ngang tầm cao của cửa sổ, nó không chút nghĩ ngợi quăng mình bay trong không trung và bám lấy tấm tôn dưới bậu cửa sổ, co tay đu người lên cao và thò đầu vào bên trong.
Có hai quý bà đang ngồi trong phòng chuyện trò to nhỏ. Chẳng có gì lạ nếu họ sững người khi bất chợt một mái đầu tóc đỏ ngoi lên từ dưới bậu cửa sổ và cất tiếng hỏi:
“Cháu rất muốn biết có Xìpung ở trong này không ạ?”
Cả hai bà bắt đầu rú lên vì kinh hãi.
“Lạy Chúa che chở, cháu nói gì kia, cháu bé? Có phải đó là một tên tù bị sổng ra không?”
“Đó chính là điều cháu đang muốn biết,” Pippi lễ độ đáp.
“Ôi trời, có lẽ nó đang chui dưới gầm giường!” Một bà thét lên. “Nó có cắn không?”
“Cháu nghĩ chắc là có,” Pippi đáp. “Có vẻ nó có những chiếc răng nanh cực lớn.”
Hai bà ôm chặt lấy nhau. Pippi chăm chú săm soi xung quanh, nhưng cuối cùng nó buồn bã tuyên bố:
“Không, ở đây chẳng có lấy một sợi râu mép của Xìpung. Xin các bà tha lỗi vì cháu đã quấy rầy. Cháu chỉ muốn hỏi thử, vì cháu tình cờ đi ngang qua đây.”
Nó lại tụt theo đường ống máng xuống đất.
“Buồn quá,” nó bảo Thomas và Annika. “Trong thị trấn này không có Xìpung. Tụi mình lên ngựa về nhà vậy.”
Thế là chúng quay về. Khi chúng nhảy từ lưng ngựa xuống trước hàng hiên, thiếu chút nữa thì Thomas đã giẫm phải một con bọ cánh cứng nhỏ đang bò dọc con đường cát.
“Ồ, cẩn thận, một con bọ cánh cứng!” Pippi kêu lên.
Cả ba đứa ngồi thụp xuống quan sát con bọ. Nó đến là nhỏ. Hai cái cánh màu xanh lá cây và óng ánh như kim loại.
“Một con bọ cánh cứng nhỏ thật xinh,” Annika nói. “Tớ muốn biết nó là loại bọ gì.”
“Không phải bọ dừa,” Thomas bảo.
“Cũng chẳng phải bọ hung,” Annika thêm.
“Bọ sừng cũng không phải nốt. Thế thì bọ gì được nhỉ?”
Một nụ cười hạnh phúc rạng ngời trên mặt Pippi.
“Tớ biết,” nó nói. “Đây là một con Xìpung!”
“Cậu hoàn toàn chắc chứ?” Thomas hỏi.
“Chẳng lẽ cậu không tin tớ nhận ra một con bọ Xìpung nếu nó xuất hiện trước mặt tớ sao?” Pippi nói. “Trong đời cậu, cậu đã từng thấy một vật gì đậm chất Xìpung như nó chưa?”
Pippi thận trọng đem con bọ đến bỏ ở một chỗ an toàn, nơi không còn sợ ai có thể giẫm phải.
“Xìpung bé bỏng yêu quý của tao,” Pippi dịu dàng nựng. “Tao đã biết cuối cùng rồi thế nào tao cũng sẽ tìm được một con Xìpung mà. Nhưng kể cũng buồn cười thật. Chúng tao đã lùng khắp thị trấn để tìm cho ra một con Xìpung, trong khi suốt thời gian ấy, nó nằm ngay trước mũi Biệt thự Bát nháo mới oái oăm chứ.” |
|
|