Thắng Bại Do THiên Định
Thư Hùng Quyết Một Phen
Phan Đắc Thọ xoay người như một cái vụ, tuy địch nhân phun luồng khói độc ra trước nhưng mũi Khô Cốt Đinh lại bay đến đích trước. Khô Cốt Đinh bay xuyên qua rừng đao một cách xảo diệu, “cạch” một tiếng gọn lỏn vang lên, ám khí găm trúng trên cách tay trái Phan Đắc Thọ, còn luồng khí độc lão ta tránh được.
Nhanh như chớp, Phan Đắc Thọ bay người lên triền núi, chẳng cần nhìn xem Qua Siêu Sinh truy kích theo, cũng không đoái hoài đến Khô Cốt Đinh găm trên tay, vút người lên như chiếc pháo thăng thiên, qua ba lần thăng giáng, lão đã lên đến đỉnh triền núi.
Vừa đáp chân xuống đất, lão đưa thẳng cánh tay ra, giục:
– Nhanh, cắt bỏ cả thịt lẫn đinh!
Bốn người đều cả kinh, Đào Kỳ Trung vội nhảy tới, cầm cách tay Phan Đắc Thọ kéo ra, đưa mũi đoản đao rạch tay áo, thấy mũi Khô Cốt Đinh có độc găm lút Vào trong thịt sâu nửa thốn, rất nhanh, vùng thịt xung quanh đã hiện lên màu đen và sưng to.
Phan Đắc Thọ nghiến răng quát:
– Kỳ Trung, ngươi còn nghĩ gì nữa, ra tay nhanh!
Đào Kỳ Trung sửng sốt, nói:
– Nhị đương gia, quá sâu...
– Sâu thêm tí nữa thì ta đã tự chặt cánh tay bỏ đi rồi, cũng không cần đến ngươi ra tay.
Phan Đắc Thọ trợn mắt quát tiếp:
– Đào Kỳ Trung, ra tay nhanh!
P Ngọn tiểu đao xẹt một vòng, miệng Đào Kỳ Trung méo xệch đi, Phan Đắc Thọ không những không kêu đau, ngược lại còn cảm thấy nhẹ hẳn người đi.
Độ bốn lạng thịt bị cắt bỏ, mũi Khô Cốt Đinh mà xám găm giữa máu thịt màu tím đen, Đào Kỳ Trung cầm lên trên tay, nghiến răng nói:
– Khốn nạn! Trên mũi Khô Cốt Đinh này có chất kịch độc!
Tô Kiệt đứng một bên chăm chút nhìn, nói giọng ngạc nhiên:
– Hoàn toàn giống như mũi Khô Cốt Đinh vừa rồi găm trên vai thuộc hạ, sao mũi này lại có độc?
Diêu Cương lấy ra chiếc khăn rịt thuốc băng vế thương lại, nói:
– Nhị đương gia, đinh độc đã nhổ trừ tận gốc, phải nghỉ chốc lát, không thể động thủ, nơi này có bọn tôi chắn giữ, bọn nó không lên được đâu!
Phan Đắc Thọ xếch ngược đôi mày. Khi trên tay trái bị trúng Khô lâu đinh, lão cảm thấy tê buốt, biết rằng ám khí của địch nhân có kịch độc, lão là một tướng sa trường có kinh nghiệm nhiều khi lâm trận, nên biết rằng nếu không cắt bỏ thịt độc ngay lập tức, thì thần tiên cũng khó cứu nổi.
Vì thế lão không để chậm trễ một phút giây nào, cũng không tức giận tìm địch thủ để truy sát, liền đề tụ chân khí bay người trở lại triền núi.
Lúc này, Qua Siêu Sinh thấy Phan Đắc Thọ vẫn đứng hiên ngang, ném ánh mắt phẫn nộ nhìn xuống, trong lòng hết sức ngạc nhiên. Gã ta không ngờ Phan Đắc Thọ phản ứng nhanh như vậy, và dám cắt đi khối thịt trên tay như vậy.
Trong rừng tùng vẫn chưa thấy bọn đại hán xông tới, chỉ có Qua Siêu Sinh trợn mắt ngây người đứng một mình, trên tay cầm hai chiếc đầu lâu, gã cất giọng:
– Phan nhị đương gia, ngươi sao mới chạm mặt đã vội thoái lui rồi? Lẽ nào tự chấp nhận thua hay sao?
Phan Đắc Thọ đanh giọng:
– Qua Siêu Sinh, ngươi là một tên tiểu nhân độc hiểm. Ngoài ám khí độc vật ra, ngươi còn có gì để lão phu chiêm ngưỡng nữa nào?
Qua Siêu Sinh ngẩng đầu cười như ma tru quỷ khóc, nói:
_ Song phương quyết đấu, không từ bất cứ điều gì. Đã ước định rồi, phải quyết tử đến hơi thở cuối cùng, đến giọt máu cuối cùng, ngươi làm như vậy quả thật khiến cho ta lắm thất vọng!
Phan Đắc Thọ gầm lên như sư tử rống:
– Tính Qua kia, sáp mặt lần thứ hai ta sẽ đánh tan xác ngươi!
Tô Kiệt vội nhỏ giọng:
– Nhị đương gia, thương thế của lão...
Phan Đắc Thọ trợn ngược đôi mày, cơ nhục trên mặt giật giật liên tục, nói:
– Vết thương trên da thịt không đủ để làm giảm lòng quyết tâm sát địch của ta, các ngươi trấn giữ ở đây, xem ta giết tên chó chết đó!
Dứt lời, lão lao thẳng xuống rừng tùng. Hai bóng người sáp vào rồi phân ra, lại xáp vào... Qua Siêu Sinh múa cặp đầu lâu chống trả lại hai luồng đoản đao...
Trong tay hai người đều là loại đoản binh khí, trên không trung vang lên những tiếng long óc long tai!
Đứng từ xa nhìn, hai bóng người tựa như hai con mãnh hổ vồ lấy nhau, lao vọt giữa rừng tùng, khi thăng khi giáng, những tiếng gào thét làm rung chuyển cả khu rừng!
Qua Siêu Sinh lại mừng thầm, vì hai người cách triền núi mỗi lúc một xa, và dần dần kéo gần khoảng cách với khu đất trống...
Ngay lúc này, Phan Đắc Thọ lướt người như con chim ưng, ánh đao lóe lên như điện, phẫn nộ quát:
– Qua Siêu Sinh, ngươi tự đặt cho ngươi là siêu sinh, sao không thi triển chiêu thuật tà môn đó đi?
Qua Siêu Sinh nói giọng hung dữ:
– Lão Phan, ngươi đề tỉnh ta, chính là ngươi đề tỉnh ta hạ độc thủ!
Gã lao vọt người, hai tay vung cao...
Phan Đắc Thọ hai con mắt tợ như lồi ra khỏi tròng, trừng mắt nhìn đối phương, hơi chùn thế lại, vẫn chưa phát hiện đối phương tung ám khí, búng người ra ngoài ba trượng, hét lên:
– Qua Siêu Sinh, ngươi là con hồ ly không thể dung thứ!
Qua Siêu Sinh bỗng bay vượt qua đầu Phan Đắc Thọ, chặn đường thoái lui của Phan Đắc Thọ, miệng hô lớn:
– Sát!
Bọn đại hán áo tro lập tức phóng người tới, lao phía trước là mười hai tay cận vệ của Qua Siêu Sinh.
Phan Đắc Thọ lúc này mới phát hiện mình bị trúng “dụ địch kế” của địch nhân, cơn phẫn nộ trỗi dậy tột độ, quát:
– Lũ gian trá!
Qua Siêu Sinh lạnh giọng:
– Đối phó với người của Kim Gia Lâu, nhất là Phan Nhị đương gia ngươi, ta không bao giờ dám khinh suất, hắc hắc...
Tiếng cười của gã ta nghe tợ tiếng khóc. Phan Đắc Thọ vung đao ngang dọc chém bổ tới tấp về phía Qua Siêu Sinh.
Khi quyết liều mạng, lão ta hầu như quên đi tất cả. Bỗng thấy từ trong hai chiếc đầu lâu của đối phương có tiếng vù, vù như ong bay, mười mấy mũi Khô Cốt Đinh bay vút ra như một lằn tên bắn thẳng vào người Phan Đắc Thọ, như muốn biến lão ta thành một con nhím!
– Súc sinh!
Phan Đắc Thọ gầm lên, gập người xuống sát đất, đầu vai tựa mặt đất, hai chân xoay một vòng, người đa bay lui sau một cây tùng lớn.
Nhưng khi lão vừa quay người nhìn lại, bỗng thấy ở bắp đùi giật một cái rồi tê buốt...
Qua Siêu Sinh người đang ở trên không, trong lòng đang ngầm bội phục đối phương phản ứng nhanh phàm tốc, động tác chuẩn, gã hầu như không ngờ tới, đột nhiên thấy đối phương búng người dậy, gã ta mới tung mũi Khô Cốt Đinh cuối cùng ra.
Phan Đắc Thọ cười gằn một tiếng, thuận thế đâm mạnh ngọn Ngưu Giác đoản đao về phía Qua Siêu Sinh.
Choang một tiếng vang lên, Ngưu Giác đoản đao lại găm trúng ngay hố mắt trên chiếc đầu lâu bên tay trái địch nhân, nhưng vẫn có một dòng máu từ kẽ tay Qua Siêu Sinh chảy ra.
Qua Siêu Sinh rơi xuống đất, Phan Đắc Thọ đã lao nhanh về phía triền núi, miệng la lớn:
– Không được xông xuống, mau quay trở lại!
Bọn Tô Kiệt thấy những tay đại hán áo tro tràn qua, liền xông xuống cứu viện, nay nghe Phan Đắc Thọ quát, đành phải quay trở lại.
Tô Kiệt vội đưa tay đỡ lấy Phan Đắc Thọ, hỏi:
– Nhị đương gia có sao không?
Diêu Cương và Thạch Tiên Nhân định lao xuống chống trả, Phan Đắc Thọ quát:
– Nhanh lùi lại triền núi, hai người chặn hậu!
Từ trên không vang lên giọng của Qua Siêu Sinh:
– Các ngươi muốn ẩn tránh trên đó nữa sao?
Một tiếng rống như hổ gầm vang lên, thân hình cao to hung mãnh như con gấu đen của Đào Kỳ Trung lao lên không, vung liên tiếp mười chín đường búa nhằm bổ xuống trên người Qua Siêu Sinh.
Tiếng binh khí giao nhau vang lên chát chúa, nhân ảnh thoắt hợp rồi phân, phân lại hợp, Qua Siêu Sinh trên vai máu tuôn đầy, búng người lùi lại ngoài ba trượng, mặt mày nhăn nhó thiểu não.
Đào Trung Kỳ trước ngực ướt đẫm một vạt lớn, máu tươi chảy thấm ra ngoài, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, mặt đằng đằng sát khí.
Phan Đắc Thọ lên đến triền núi, lần này khỏi cần bảo, Tô Kiệt liền dùng đao cắt bỏ khối thịt bị mũi Khô Cốt Đinh găm trên đùi Phan Đắc Thọ.
Đào Kỳ Trung từ từ lùi lại triền núi, thở dốc ra một cái, nằm vật người xuống đất.
Thạch Tiên Nhân và Diêu Cương vội chạy lại, kêu lên:
– Lão Đào, lão không thể chết...
Đào Trung Kỳ nói giọng đứt quãng:
– Ta không chết... lũ kia... mới đáng... chết...
Diêu Cương cởi áo ngoài trên người Đào Trung Kỳ ra, thật khủng khiếp, phần ngực phải của lão bị dập nát, giữa máu và thịt bầy nhầy còn thấy cả gân xương lộ ra!
Tô Kiệt đưa dược vật ra, bảo:
– Rịt thuốc, băng lại, nhanh!
Phan Đắc Thọ trên vai và chân tuy bị cắt bỏ hai khối thịt, nhưng độc đã được trừ khử tận gốc, ngoài cơn đau toát cả mồ hôi ra, tính mạng vẫn được bảo toàn.
Đào Trung Kỳ mở mắt ra, thở dốc một hồi, nói:
– Nhị đương gia... thuộc hạ quyết một đao trí mệnh nhằm đâm... vào bụng gã tính Qua... không ngờ...
Phan Đắc Thọ hiểu rõ Đào Trung Kỳ bay qua đầu lão sáp chiêu với địch nhân trên không trung, Đào Trung Kỳ đưa ngực ra để dùng đoản đao ở tay trái đâm vào bụng đối thủ, đáng tiếc đối thủ không bỏ mạng đường trường.
Phan Đắc Thọ tán thán:
– Ngươi ra tay rất tốt, tuy không lấy đi được tính mạng gã tính Qua, nhưng cũng lấy được máu hắn ta, chí ít cúng làm cho hắn một phen kinh hồn!
Từ dưới chân núi vọng lên tợ như tiếng quỷ gào khóc, thất Qua Siêu Sinh quay người bước đi...
Phan Đắc Thọ ngạc nhiên, hỏi:
– Ta không tin hắn ta bỏ đi lúc này, để xem, hắn ta nhất định giở chiêu thâm độc gì đây!
Trong rừng bỗng trở nên lặng ngắt, bọn Phan Đắc Thọ nhìn xuống cánh rừng rậm rịt, không thấy một bóng người nào, bọn đại hán áo tro hầu như đi đâu mất cả.
Phan Đắc Thọ nhíu rậm đồi mày, đoạn nói:
– Chúng ta năm người bị thương hết ba, mặt trời sắp lặn rồi, mà chủ lực của địch nhân chúng ta vẫn chưa tiêu diệt được, phen này e rằng chúng ta nguy khốn đấy!
Diêu Cương tầm giọng:
– Nhị đương gia, đợi đến trời tối để thuộc hạ đi trước mở đường, lão Thạch đi sau chặn hậu, chúng ta cùng đột phá vòng vây!
Phan Đắc Thọ lắc đầu, nói:
– Như vậy cơ hội càng ít, chẳng bằng...
Ngay lúc này, bỗng có tiếng hô hào đầy sát khí vang dội, bọn Phan Đắc Thọ cúi nhìn xuống, không ngờ phía dưới vẫn không có một bóng người.
Diêu Cương trầm giọng chửi mắng:
– Chiến thuật quỷ quái gì vậy?
Thạch Tiên Nhân nói giọng căm phẫn; – Lẽ nào bọn hắn biến thành quỷ cả rồi sao?
Phan Đắc Thọ cười nhạt tiếp lời:
– Chỉ sợ còn xảo trá hơn cả quỷ nữa. Trên địa phận Kim Gia Lâu xuất hiện loại địch nhân hung hăng liều chết này, thảo nào Lâu Chủ bị sa lưới.
Đột nhiên, Tô Kiệt chỉ xuống phía dưới, quát:
– Lũ nó bò lên rồi!
Vừa dứt lời, Tô Kiệt và Thạch Tiên Nhân đã lao vọt người xuống.
Thì ra Qua Siêu Sinh đã ngầm phân mười hai tay tùy tùng thành ba toán, toán thứ nhất đã lén lút tiên lên triền núi, mục đích là muốn hất năm người Phan Đắc Thọ xuống núi, sau đó vây giết hoặc bắt sống.
Lúc này toán thứ nhất vừa lên được triền dốc, Diêu Cương và Thạch Tiên Nhân đã phóng người tới, triền núi hiểm trở, chỉ đủ để hai người song song tiến một lúc. Địch nhân tuy tiến lên bốn người, nhưng hai người phía sau chỉ biết ngước mắt lên nhìn hai người phía trước sáp chiến, không tiếp tay gì được.
Diêu Cương vừa hét lớn vừa vung búa tấn công, Khô Cốt Trảo của địch nhân đánh ngược lên chống trả, địa hình như vậy đương nhiên có lợi cho người phía trên.
Vì thế, đá cát bay tung tứ phía, Diêu Cương và Thạch Tiên Nhân song song tấn công tới tấp, đẩy lùi đối phương xuống núi một cách dễ dàng.
Phía dưới, giọng Qua Siêu Sinh vang lớn:
– Phan Đắc Thọ, sơn cùng thủy tận, cùng đường tắc lối, các ngươi sao không sớm buông binh khí quy hàng, còn hăng đấu như con dã thú vậy đâu được ích gì?
Phan Đắc Thọ cất giọng:
– Qua Siêu Sinh, giữa song phương binh nhẫn đã độ qua, máu cũng đã đổ, ngươi tuy dùng mọi thủ đoạn đê hèn để đối phó với ta, nhưng vẫn không thể làm lay chuyển lòng tự tin quyết tử và tất thắng của bọn ta. Phan đại gia lần này khuyên ngươi nên sớm thả Lâu Chủ của bọn ta ra, lập tức trở về đại mạc, bọn ngươi mới có cơ hội sống trên đời này, nếu không thì...
Qua Siêu Sinh nói giọng hung hãn:
– Bọn ngươi không đầu hàng thì chỉ có con đường chết!
Gã quay lại vung tay hô:
– Đem củi lại đây!
Thấy hai mươi mấy đại hán áo tro vội vã đi vác những cành cây khô đem đến chất đống dưới triền dốc cao như một quả núi.
Phan Đắc Thọ giận đến phát cuồng, hét lên:
– Qua Siêu Sinh, bọn ngươi định giở thủ đoạn gì?
Qua Siêu Sinh trả lời lạnh lùng:
– Đây là ngươi bức bách ta, không còn cách nào khác, ta đành phóng lửa đốt núi, ngươi bỏ lỗi cho ta!
Phan Đắc Thọ rống lên như muốn phun ra máu:
– Súc sinh kia, ngươi muốn dùng độc kế tuyệt tử tuyệt tôn đó, ngươi muốn thiêu sống bọn ta trên núi hay sao?
– Lão Phan, ngươi biết bây giờ là giờ gì không? Trời sắp tối, trong rừng nổi gió tây bắc, đương nhiên chính là thời cơ tốt nhất để bọn ta phóng hỏa thiêu cháy các ngươi, lửa lùa lên đỉnh núi, các ngươi khó thoát khỏi thủ đoạn này của ta!
Phan Đắc Thọ quay đầu nhìn vách núi phía sau, chỉ thấy vực sâu đến hai mươi trượng với vách núi đá lởm chởm như những mũi đao nhọn, dù là người có khinh công cái thế tuyệt luân cũng khó vượt qua được.
Phan Đắc Thọ đang suy nghĩ, giọng của Qua Siêu Sinh lại cất lên:
– Lão Phan, ngươi thiên vạn lần chớ xem thường ngọn lửa này, vì ta có thả Khô Cốt Độc phấn vào trong lửa, chỉ cần các ngươi ngửi thấy mùi hôi có đắng chát, tất sẽ quay cuồng bất tỉnh hết ngóc đầu lên nổi. Hu hu...
Quả đúng là biệt hiệu Khốc Vương (Vua khóc), khi đắc ý gã ta lại dùng tiếng khóc thay cho tiếng cười, thật là một người khác thường, trông giống như một người bị điên vậy!
Diêu Cương căm giận, nói:
– Nhị đương gia, chúng ta xông xuống quyết tử một trận, còn đợi gì nữa?
Thật Tiên Nhân cũng phụ họa theo:
– Đúng! Ngồi đây chịu hết chẳng bằng xông xuống quyết đánh với lũ nó một trận một mất một còn!
Phan Đắc Thọ cúi nhìn Đào Kỳ Trung, thấy Đào Kỳ Trung ưỡn ngực nói:
– Nhị đương gia yên tâm, thuộc hạ còn động chiến được, xem đây, chỉ cần Nhị đương gia hạ lệnh một tiếng, Đào Kỳ Trung sẽ xông lên trước tiên!
Phan Đắc Thọ nghiến răng ken két, vết thẹo trên trán đỏ tía, cơ nhục trên mặt săn lại, đoản đao trông tay phát sáng lấp lánh, lão buông giọng:
– Mọi người đều muốn liều mạng, ta còn đợi gì nữa chứ?
Không ngờ lão ta vừa dứt lời, từ dưới chân nói nổ bình một tiếng, ngọn lửa bùng lên cháy ngùn ngụt...
Không sai, ngọn lửa bốc cao cháy lan lên triền núi, lúc này muốn xông xuống cũng đã muộn.
Bọn Phan Đắc Thọ đều hiểu rõ, nếu ngọn lửa đơn thuần thì vẫn không ngăn được bước tiến của họ khi đã liều, nhưng vấn đề là ở câu nói cuối cùng của Qua Siêu Sinh:
trong lửa có thả Khô Cốt độc phấn!
Vì vậy, Phan Đắc Thọ liền trầm giọng bảo:
– Nhanh theo ta!
Dứt lời, lão tức tốc lùi lại vách núi phía sau, treo ngược người ở vách núi, đầu chúc xuống đến nửa trượng.
Xung quanh đó độ ba trượng đều không có cây cỏ, ngọn lửa từ dưới chân núi tràn lên thần tốc, tiếng nổ lốp bốp nghe chát cả tai, tiếng gió lùa ngọn lửa nghe rào rạo trông thật ghê rợn!
Bọn Tô Kiệt cũng treo ngược người như Phan Đắc Thọ, năm người như năm con dơi bám trên vách núi.
Lúc này ngọn lửa đã lan đến đỉnh núi...
Quả nhiên cổ nhân nói không sai... người thích trèo cao, nước luôn chảy xuống. Bây giờ đổi thành:
lửa trèo lên cao, người bò xuống thấp!
Phan Đắc Thọ hai chân móc chặt vào vách núi, từ từ ngoái đầu nhìn lên, thấy thế lửa rất mạnh, khói bốc nghi ngút che phủ cả không gian, giống như lạc vào địa ngục!
Ngọn lửa xung thiên, đương nhiên sẽ không cháy xuống dưới. Qua Siêu Sinh không ngờ rằng độc kế đó vẫn vô hiệu. Gã thấy lửa đã thiêu cháy triền núi, vẫn không thấy bọn Phan Đắc Thọ lao xuống, gã cao hứng đến chảy nước mắt, nói:
– Đúng là người của Kim Gia Lâu, thà chết chứ không chịu đầu hàng, nghĩa khí đó, dũng khí hào hùng xem nhẹ sống chết đó, Qua mỗ vô cùng kính ngưỡng và bội phục!
Nói xong, gã vái dài dưới đất, gã cứ tưởng rằng bọn Phan Đắc Thọ đã bị lửa cháy thiêu rụi.
Sắc trời đã phủ bóng hoàng hôn!
Từ trong bóng đêm chập chờn, vọng lại giọng nói lạnh lùng:
– Ngươi thiêu cháy hết người của Kim Gia Lâu rồi sao?
Qua Siêu Sinh ngẩng mạnh đầu quay nhìn vào trong rừng, thốt lên:
– Ai?
Từ trong bóng rừng tối từ từ bước ra hai người dáng hao hao gầy!
Đi trước là một thanh niên ngoài ba mươi tuổi, sắc mặt trắng xanh, đôi mắt sâu hõm, trông lãnh ngạo vô tình, sống mũi thẳng nhọn, đôi môi mỏng dính, lưng thắt đai, trông ra vẻ một hảo hán giang hồ lão luyện.
Theo sau lưng là một trung niên thấp gầy, dáng bộ nhanh nhẹn như một con khỉ.
Hai người đến trước mặt Qua Siêu Sinh, chàng thanh niên cất giọng:
– Chính ta! Lửa của các ngươi đã dẫn ta đến đây!
Qua Siêu Sinh quét ánh mắt nhìn đối phương, hỏi:
– Bằng hữu, xin cho biết đại danh!
Chàng thanh niên lãnh đạm nói:
– Cần biết sao?
– Đương nhiên cần, lỡ ra song phương là đồng đạo há không sinh sự hiểu lầm sao?
– Ta không cho rằng chúng ta là bằng hữu, vì ta lâu nay không quan hệ với loài yêu quỷ!
– Ngươi là người của Kim Gia Lâu ư?
Chàng thanh niên lạnh giọng:
– Đây là địa bàn của Kim Gia Lâu, không phải là người của Kim Gia Lâu thì của ai nữa chứ?
Chàng ta chuyển giọng, hỏi:
– Các hạ có chức phận gì trong Đại Mạc Cô Lâu Bang?
Qua Siêu Sinh chấn động cả người, hỏi:
– Bằng hữu, ngươi biết bọn ta là người của Cô Lâu Bang sao?
Chàng thanh niên hai tay buông thõng xuống, đáp lại:
– Không sai, cũng chỉ có Đại Mạc Cô Lâu Bang mới dùng đầu lâu làm binh khí. Theo ta biết, các ngươi ngoài dùng độc âm tổn ra, võ công chẳng ra gì!
Qua Siêu Sinh quát hỏi:
– Bằng hữu, ngươi là ai?
Chàng thanh niên chợt chỉ tay về phía triền núi, trầm giọng hỏi lại:
– Người bị các ngươi đốt cháy trên đó là ai?
Qua Siêu Sinh vung hai tay, mười hai tay cận vệ lập tức dạt ra vây lấy hai người ở giữa, gã nói tợ như khóc:
– Xin báo tính danh!
– Triển Nhược Trần! – Chàng thanh niên trả lời.
Giọng nói phát ra tuy không cao, nhưng âm thanh vang lâu mới dứt!
Qua Siêu Sinh đôi mày tợ như khóc tang, bỗng giương lên, hai chiếc đầu lâu trên ta xáp lại một, dáng như thi lễ, nói:
– Quả nhiên là Đồ Thủ Triển Nhược Trần, Qua mỗ xin thi lễ vậy!
Triển Nhược Trần cất giọng hỏi lại:
– Ai bị thiêu cháy trên đó?
Qua Siêu Sinh buông tiếng than thở, trả lời:
– Triển huynh, các hạ nên lượng thứ cho Qua mỗ, vì Qua mỗ mấy lần cho họ cơ hội để sống, nhưng họ nhất định muốn tận trung với Kim Gia Lâu, đến chết không quy phục, bởi vậy...ôi...
Triển Nhược Trần thấy thế lửa tắt giảm dần, liền bảo người đứng bên cạnh:
– Tiểu Hương, lên xem có ai còn sống không?
Lão lùn đó chính là Bảng Hầu Huyền Tiểu Hương, nhị bảo đầu cấp chữ Nguyệt của Kim Gia Lâu. Lão cùng đi với Triển Nhược Trần từ Trường Xuân Sơn đến Ngũ Lý Pha, mục đích là đón tiếp Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ. Lâu Chủ mất tích, Phan Đắc Thọ tất phải mau quay về Trường Xuân Sơn chủ trì đại kế cứu lấy Lâu chủ.
Lúc này, Huyền Tiểu Hương chẳng cần để mắt đến bọn đại hán vây xung quanh, lão thoắt người búng lên đáp xuống trên một cây tùng, nhanh như một con khỉ, quả thật xứng với biệt hiệu Bảng Hầu (khỉ nhảy). Lão chuyền cành thoăn thoắt, khi bọn áo tro đuổi theo thì lão ta đã đến phía triền núi.
Triển Nhược Trần mãn ý gật gật đầu, đoạn nói với Qua Siêu Sinh:
– Đại Mạc Cô Lâu Bang Khốc Vương Qua Siêu Sinh chính là các hạ chứ gì?
Qua Siêu Sinh đôi mày nhíu sát lại, ngầm phòng bị sẵn, trả lời:
– Không sai!
Triển Nhược Trần nói giọng khinh miệt:
– Vì sao xâm nhập vào Liêu Bắc Kim Gia Lâu ta?
Qua Siêu Sinh cất giọng quái quỉ:
– Đường không bằng chẳng người ta giẫm lên, lòng bất bình phát cuồng!
Triển huynh, ngươi cứ xem ta là người phát cuồng đi!
Triển Nhược Trần thoáng ngạc nhiên hỏi:
– Âm mưu bắt đi Lâu chủ của bọn ta có phải là của qúy bang không?
– Đúng vậy!
Triển Nhược Trần mặt nổi gân xanh, nói tiếp:
– Cho biết mục đích?
– Muốn gây dựng cơ nghiệp ở Liêu Bắc.
Triển Nhược Trần ngẩng đầu cười ha hả nói:
– Các ngươi cũng dám làm điều đó à?
Qua Siêu Sinh cười hăng hắc, trả lời:
– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!
Triển Nhược Trần rùng vai, hừ một tiếng, lớn giọng:
– Mưu sự tại nhân, hừ! Triển mỗ chụp đầu ngươi trước...
Vừa dứt lời, chàng búng người như chiếc lò xo bay lên đỉnh đầu Qua Siêu Sinh...
Qua Siêu Sinh kinh hãi trước động tác cực nhanh của Triển Nhược Trần. Gã xoay người, vung cặp đầu lâu đánh ngược lên, tiếng kim loại sáp nhau chan chát, kim quang lóe lên như chớp giật chân mây, cặp đầu lâu bằng sắt trong tay Qua Siêu Sinh vỡ tung, một vệt sáng xanh lè nhằm phóng thẳng vào người Qua Siêu Sinh...
Trong giây phút tính mạng như ngàn cân treo kẽ tóc này, bỗng từ trên triền núi có tiếng gọi vang lên như sấm:
– Là thiếu chủ đấy hả? Phan Đắc Thọ đây!
Vệt sáng vụt tắt, Triển Nhược Trần đã đáp người xuống đứng cách Qua Siêu Sinh ngoài hai trượng, nói:
– Tiếng gọi của Phan Nhị đương gia đã cứu được tính mạng ngươi!
Qua Siêu Sinh vẫn bình tĩnh nói:
– Tiếng gọi của lão Phan cũng cứu được tính mạng của Kim quả phụ.
Triển Nhược Trần nổi cơn thịnh nộ:
– Tính Qua kia, ngươi nói gì?
Qua Siêu Sinh không hề tỏ ra sợ hãi nói:
– Vừa rồi nếu ngươi giết chết ta, người đầu tiên đền mạng cho ta chính là Kim quả phụ đang nằm trong tay bọn ta. Điều đó lẽ nào cần phải giải thích nữa sao?
Cùng trong lúc này, sáu bóng người từ trên núi lao vọt xuống.
Phan Đắc Thọ cất cao giọng:
– Thiếu chủ, chớ tha gã tính Qua kia!
Qua Siêu Sinh rất đỗi ngạc nhiên, thốt lên:
– Lạ thật! Sao họ không khói độc giết chết nhỉ?
Bảng Hầu Huyền Tiểu Hương gọi:
– Thiếu chủ, Nhị đương gia cùng bốn vị cận vệ đều có mặt đủ cả!
Triển Nhược Trần thở một hơi dài, nói:
– Vậy thì tốt!
Chợt thấy Qua Siêu Sinh vung tay, bọn đại hán áo tro vây quanh Triển Nhược Trần tức tốc lùi lại sau lưng gã ta.
Mười hai tay vệ sĩ áo tro ném ánh mắt hung dữ chăm nhìn bọn Phan Đắc Thọ, trong ánh mắt còn hàm ẩn bao nỗi kinh ngạc.
Triển Nhược Trần bước lên, dang hai tay ra, nói:
– Nhị đương gia, Triển Nhược Trần nghênh giá chậm trễ!
Phan Đắc Thọ từ tốn tiếp lời:
– Thiếu chủ, Thọ mỗ hổ thẹn không dám đương. Thọ mỗ nhận được tin liền tốc trình trở về ngay, không ngờ địch nhân vây chặn giữa đường...
Triển Nhược Trần đưa tay đỡ Phan Đắc Thọ, kinh ngạc hỏi:
– Nhị đương gia thụ thương rồi sao?
Phan Đắc Thọ chỉ vào Tô Kiệt và Đào Kỳ Trung đáp lại:
– Hai người kia cũng thụ thương không nhẹ!
Qua Siêu Sinh đứng đối diện, lên tiếng:
– May không chết là phúc cho bọn ngươi đấy!
Phan Đắc Thọ ngẩng đầu cười hăng hắc, nhấn giọng:
– Đây gọi là nhân định bất như thiên định. Tính Qua kia, ngươi tưởng rằng ngọn lửa kia thiêu cháy được bọn ta sao? Ngươi cho rằng Khô cốt độc phấn dễ dàng giết được bọn ta ư? Bọn ta kể cả một sợi lông cũng không tổn hại, mà chỉ nghỉ lấy thêm sức ở trên đó để chuẩn bị xuống đây làm thịt các ngươi!
Qua Siêu Sinh bật lên tiếng:
– Thế này là thế nào?
Gã quay mạnh người, vung hai tay, hai chiếc đầu lâu bay đâu mất. Thất gã ta thộc tay vào người, lấy ra hai vật...
Vì thế, mười hai tay vệ sĩ liền dạt ra tứ phía, một tên trong bọn bước lại gần Qua Siêu Sinh, thận trọng nhỏ giọng:
– Phó bang chủ, tình thế bây giờ không phải là lúc cùng địch đi đến chỗ chết, mong Phó bang chủ xét nghĩ lại cho...
Qua Siêu Sinh đưa cao hai tay, nói giọng quả quyết:
– Các huynh đệ Cô Lâu Bang, sống chết đã đến thời điểm cuối cùng!
Phan Đắc Thọ buông tiếng chửi mắng:
– Lũ yêu nghiệt kia, chính là các ngươi xâm nhập vào Liêu Bắc, chứ không phải Kim Gia Lâu đến đại mạc lấy mạng các ngươi, chớ hồ ngôn loạn ngữ!
Qua Siêu Sinh chẳng thèm để tâm tới lời của đối phương, nói:
– Các huynh đệ, ta đã lấy ra Khô Cốt Hóa Thi Độc Phấn, quyết cùng địch đồng quy ư tận. Các huynh đệ nếu tận trung với Bang Chủ, thì hãy mau lấy hết ra để ra tay cùng sống chết với địch phương!
Tay cận vệ đứng cạnh bên khuyên can:
– Phó bang chủ nên nghĩ lại, chúng ta tranh thắng bại vì lâu dài, che không phải vì ngày một ngày hai!
Qua Siêu Sinh chỉ vào Triển Nhược Trần và Phan Đắc Thọ, nói với đồng bọn:
– Các ngươi nhìn rõ rồi chứ, lão Phan kia là Nhị đương gia của Kim Gia Lâu, còn tên tiểu tử cao ốm đó lại là nghĩa tử (con nuôi) của Kim quả phụ, hai người giữ địa vị chủ chốt trong Kim Gia Lâu, hôm nay vì sự tồn vong của Cô Lâu Bang, ta phải cùng chết với hai tên này mới thỏa nguyện. Các huynh đệ, thà chết vinh hơn sống nhục, theo ta giết!
– Giết!
Tiếng hô vang lên như sấm rền.
Chợt nhiên, Triển Nhược Trần nghĩ lại hôm đó chàng gặp gã vận áo màu tro, gã ta hình như có tên Thường Đông, làm phó ty hình của Cô Lâu Bang. Bấy giờ chàng muốn bắt sống hắn ta, để truy hỏi về chuyện Lâu Chủ bị mất tích, không ngờ hắn ta tung độc phấn như làn khói xám. Đôc phấn đó rất độc, nhốm vào người lập tức nghe tiếng róc...róc..., chỉ trong nhánh mắt cơ thịt máu đều tan biến thành khói, kể cả xương cũng biến thành phấn vụn!
Nghĩ đến điều đó, Triển Nhược Trần liền hô lớn:
– Khoan!
Chàng vận nhãn lực chú nhìn Qua Siêu Sinh, thấy hai tay gã ta như đang mang đôi bao tay bằng da người, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.
Qua Siêu Sinh bước từng bước tiến thẳng về phía Triển Nhược Trần...
Mười hai tay vệ sĩ của Qua Siêu Sinh mặt người nào cũng lạnh như tiền, cùng sấn bước tiến lại gàn bọn Phan Đắc Thọ...
Triển Nhược Trần lại hét lên:
– Khoan!
Qua Siêu Sinh nói giọng hận thù:
– Ta đã đợi quá lâu rồi! Huynh đệ ta bị chết nhiều như thế nhưng ta chưa thể lấy mạng được bất cứ người nào để trở về đại mạc, không bằng cùng chết với địch để tạ ân tri ngộ của bang chủ...
Triển Nhược Trần bước lên một bước, nói:
– Qua Siêu Sinh, trong tay ngươi có phải là Khô Cốt độc phấn, nếu nhiễm vào da sẽ làm nội tạng chảy ra thành nước, thi thể biến thành tro không?
Qua Siêu Sinh trợn đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên, nói:
– Không sai! Đây là một loại Khô Cốt độc phấn không màu, không mùi vị, cũng là một lộai độc vật khó thể không chế được, và người sử dụng nó cũng khó thoát khỏi cái chết. Triển Nhược Trần, ngươi sao biết được phấn độc trên tay ta?
Triển Nhược Trần chính là muốn gã ta nói ra những lười đó, vì chàng muốn bọn Phan Đắc Thọ nghe được độc phấn lợi hại như vậy trong tay địch nhân, như vậy sẽ khiến họ đề cao cảnh giác.
Triển Nhược Trần lãnh đạm nói:
– Qua Siêu Sinh, ta vẫn không tin ngươi thật sự cùng ta đồng quy ư tận!
– Hảo, hảo! Ngươi khinh miệt lòng quả quyết của bọn ta. Xem đây, ta sẽ cho ngươi biến thành một đống tro tàn!
– Ta thách ngươi, ra tay đi!
Phan Đắc Thọ vội kêu lớn:
– Thiếu chủ, thiếu chủ không thể, để đó cho Phan mỗ!
Triển Nhược Trần trừng nhìn Qua Siêu Sinh, bảo với Phan Đắc Thọ:
– Người của chúng ta lập tức phân tán ra, nên đứng đầu ngọn gió. Với công lực của các người tôi cho rằng đủ để đối phó với tình thế trước mắt!
Giọng nói vang lên đều đặn, vả lại cũng mang khẩu khí nên có của một vị thiếu chủ, khiến cho Phan Đắc Thọ ngầm thán phục và nghe theo.
Phan Đắc Thọ tuy thụ thương không nhẹ, nhưng lúc này không biết từ đâu đã tạo cho lão một sức mạnh phi thường, cặp đoản đao trên tay xé gió vụt đi, miệng rống lên:
– Giết sạch lũ nó!
Theo tiếng quát, máu tươi bắn vọt lên không trung, hai gã đại hán áo tro bị chém lòi ruột chết tươi!
Cạnh bên đó, Huyền Tiểu Hương đu người trên một cành cây tùng, đợi đến khi bên dưới bắt đầu sáp chiến, lão đột ngột chui ra phang một búa trí mệnh vào địch nhân, rồi nhảy lên trên cây lại...
Bóng người bay dạt ra tứ phía...
Mười hai tay vệ sĩ của Qua Siêu Sinh thấy địch nhân phân tán ra như vậy trong lòng mừng thầm, vì nếu như tụ tập lại một chỗ, thì nhất định Qua Siêu Sinh sẽ phóng độc phấn, một loại độc vật khiến người ta không thể phòng bị được, khi đó cùng chết cả lũ là chuyện chắc!
Lúc này, Triển Nhược Trần đôi mắt sáng rực lửa nhìn chòng chọc vào Qua Siêu Sinh, ngầm phòng bị sẵn. Chàng chiếm giữ ở thế đầu ngọn gió, hễ Qua Siêu Sinh di động thân hình, chàng cũng lập tức di chuyển theo, không để cho đối phương dành ở thế đầu ngọn gió.
Rất nhanh, Phan Đắc Thọ đã không còn ở bên cạnh Triển Nhược Trần nữa.
Họ đã sáp chiến với bọn đại hán áo tro ở triền núi bên kia. Tiếng quát tháo và tiếng kêu bi thảm vang lên không dứt.
Những tiếng kêu la chấn động trời đất đó tuy nghe thật rùng rợn, nhưng không căng thẳng và đáng sợ bằng Triển Nhược Trần và Qua Siên Sinh đang đối mặt lạnh lùng nhìn nhau.
Không có tiếng động, cũng không có tiếng kêu la!
Hai người vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Triển Nhược Trần không ra tay, Qua Siêu Sinh càng không dễ gì hạ độc.
Ánh trăng mờ tỏa, cạnh rừng tĩnh mịch, một sự tĩnh mịch mang đầy sát khí!
Trên khoảng đất rộng độ ba trượng này, Triển Nhược Trần khí định thần nhàn, vững chãi như ngọn Thái Sơn!
Đối diện với chàng, Qua Siêu Sinh nét mặt trông vẻ thê lương, rồi bật lên tiếng khóc. Triển Nhược Trần ngầm hiểu gã ta đang vận công, gã dùng tiếng khóc để vận khí lực, trên giang hồ đã từng nghe. Nếu người nào không biết sẽ dễ bị mắc lừa.
Triển Nhược Trần đôi môi mím chặt, không nói một tiếng nào, Chàng lúc này tuyệt đối không thể khinh thường ra tay, vì nếu đánh không trúng tất sẽ đi hận suốt đời!
Đột nhiên Qua Siêu Sinh ngừng khóc, trầm giọng:
– Triển Nhược Trần, ta không thể không bội phục sự trấn tĩnh của ngươi!
Triển Nhược Trần nói giọng lạnh nhạt:
– Ngươi cũng như vậy!
– Ta không bằng ngươi, vì ta đã mở miệng rồi!
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, nói:
– Tính Qua kia, ngươi tự tạo cơ hội để ra tay đấy, ta rất rõ!
– Ngươi quả nhiên là nhân vật không dễ đối đầu – Qua Siêu Sinh chuyển giọng:
– Người của Kim Gia Lâu ai ai cũng đều vậy cả, khó giao chiến nổi!
Triển Nhược Trần lạnh giọng:
– Nhưng Đại Mạc Cô Lâu Bang lại tìm đến cửa rồi đấy! |
|
|