Luân An và Luân Quốc đứng trước cổng trường đại học Ngoại Thương. Giờ này bắt đầu tan trường. Các sinh viên túa ra cổng tấp nập, nhưng không thấy bóng dáng Thục Hiền đâu. Luân Quốc định vào trong tìm thì Thục Hiền và Lan Oanh xuất hiện. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, lúng túng chờ thái độ của cô.
Đang cười đùa với Lan Oanh, mặt Thục Hiền chợt xụ xuống. Cô nguẩy đầu, háy hai người một cái rồi bỏ đi hướng khác. Luân An vội đi đến chặn cô lại:
- Bộ không nhận ra anh hả Thục Hiền?
- Thì nhận ra anh, nên mới tránh đường cho anh đó. Bộ anh không thấy sao?
Luân An mỉm cười, như thấy cái nguýt háy của cô là chuyện đương nhiên. Không nguýt háy thì đâu phải là Thục Hiền. Anh cười, dàn hòa:
- Anh đến mời hai cô đi uống nước. Đi nha Hiền?
- Ở nhà có nước nhiều lắm. Về nhà uống được rồi, không dám làm phiền anh
Luân An cũng chỉ cười. Anh quay sang Lan Oanh:
- Em là Oanh phải không? Mình gặp nhau một lần rồi. Em nhớ không?
Lan Oanh gật đầu:
- Dạ, nhớ
- Mình vào quán nước một chút đi Oanh
Lan Oanh khẽ đẩy tay Thục Hiền. Cô rất ngại khi thấy Luân An năn nỉ như vậy. Cô nói khẽ:
- Đi đi mi. Để người ta mời hoài kỳ lắm
Thục Hiền liếc Lan Oanh một cái, định gạt đi. Nhưng Lan Oanh đã nói chặn:
- Thích hay không cũng đừng từ chối như vậy. Có vẻ mình tiểu thư lắm, tao nói thật đó
Và trước cái nhìn ngạc nhiên của Luân An, Thục Hiền quay lại gật đầu lập tức:
- Đằng kia có quán kem ngon lắm, đến đó đi
Lan Oanh cười mỉm, tinh quái. Yếu điểm của Thục Hiền chỉ có mình cô mới nắm được. Thục Hiền bị Phương Ngân ám ảnh đến nỗi tuyệt đối tránh những hành động bị gán cho là tiểu thư. Và mặc dù tính tình bướng bỉnh, cô lại rất ngây thơ, hời hợt với những mối quan hệ xung quanh. Cô chơi với rất nhiều bạn, nhưng không bao giờ nhận xét hay nhận ra sự khéo léo trong cư xử của người khác. Còn Lan Oanh thì rất thâm trầm, sâu sắc để biết rõ những yếu điểm của cô.
Mọi người vào quán kem. Thục Hiền vẫn còn làm mặt giận, nhưng không còn quyết liệt như lúc nãy nữa. Luân An trầm ngâm nhìn Lan Oanh. Anh không hiểu nổi tại sao một câu nói bình thường như vậy lại có sức thuyết phục mạnh hơn cả mấy câu năn nỉ. Lan Oanh cười mím miệng, nhìn anh tỏ vẻ như hiểu. Nhưng dĩ nhiên cô sẽ không nói với anh bí mật này, một bí mật mà cô luôn dùng để điều khiển những lúc Thục Hiền giở trò ngúng nguẩy
Luân Quốc hắng giọng:
- Bỏ qua chuyện hôm trước nghe Thục Hiền. Ngày mai Hiền trở lại tập đi, không lẽ vì giận Luân Vũ mà Hiền bỏ luôn ban nhạc?
- Ai thèm giận anh ta. Xí!
- Nếu không giận thì Hiền trở lại tập đi
- Bận học lắm, không có rảnh để tập. Với lại đến đó sợ bạn bè thiên hạ đùa giỡn thì khó xử lắm
Luân quốc cười phá lên, Lan Oanh cũng bụm miệng, quay mặt chỗ khác. Chỉ có Luân An là không dám cười, vì sợ chọc cô nổi giận thêm. Anh nói như thuyết phục:
- Nếu vậy, Hiền cứ đến tập như trước. Tụi anh sẽ không để bạn bè tới trong lúc mình tập nữa
- Nhưng đó đâu phải là nhà của anh. Nhà của anh ta mà, anh ta quý trọng bàn bè lắm mà
- Nhà của ai cũng vậy thôi, chỉ cần Hiền chịu khó đến tập là tụi anh thu xếp được hết.
Nãy giờ Lan Oanh ngồi nghe. Cô rất ngại khi phải nghe người khác năn nỉ. Còn Thục Hiền thì chẳng biết ngại là gì cả, chỉ làm theo ý thích của mình, bất kể người khác có giận hay không. Thấy Thục Hiền cứ khăng khăng từ chối, cô bèn lên tiếng:
- Thật tình là lúc này tụi em bận học lắm, không tập được đâu. Tại em quyết định là Thục Hiền sẽ không hát nữa.
Luân An chợt quan tâm đến khía cạnh khác:
- Không hát thì Thục Hiền tìm chuyện khác làm à?
Thục Hiền tỉnh bơ:
- Ở thành phố này có thiếu gì việc làm, anh đừng nghĩ là không có ban nhạc của anh thì người ta chết đói. Không dám làm phiền anh đâu
- Anh không nghĩ vậy. Anh chỉ hỏi thăm thôi
Thấy có vẻ không thuyết phục được Thục Hiền. Luân An ngồi im. Thục Hiền nhìn lơ đãng ra đường như rất muốn về. Lan Oanh viết vội vào miếng giấy nhỏ, rồi luồn bàn đưa cho Luân An. Anh kín đáo cầm đọc lướt qua
"Bảo đảm ngày mai em sẽ rủ Thục Hiền đến tập với mấy anh "
Luân An ngạc nhiên nhìn Lan Oanh, nhưng cô mỉm cười tự tin và khẽ gật đầu, rồi cô đề nghị:
- Bây giờ mình về chứ? Tụi em về nha!
Thục Hiền đứng dậy, nói như tạm biệt:
- Chúc mấy anh luôn thành công nha. Bai
Cô kéo Lan Oanh bỏ đi.
Được một đoạn khá xa, Lan Oanh nói một câu làm Thục Hiền muốn nhảy lên phản đối:
- Mi biết không Hiền? Mấy người đó đang nghĩ mi ghen đó
- Cái gì?
Quả thật,Thục Hiền lập tức giận dữ ngay. Cô nói một tràng:
- Ta mà thèm ghen vì họ à? Bộ ta rảnh lắm sao mà quan tâm đến họ để ghen chứ? Xí! Toàn đám dân loi choi mất tư cách, ai thèm ghen chứ
- Mi không ghen với mọi người, chỉ với một mình anh Vũ thôi. Vì anh ấy thân với cô nàng gì đó. Mi làm vậy, chắc chắn họ sẽ nghĩ mi ghen
- Xí! còn lâu
- Thật không? Ta thấy mi nên trở lại nhà anh Vũ tập dượt một cách bình thường là hay nhất. Như vậy mới chứng tỏ được là mi không thèm ghen.
Thục Hiền làm thinh. Quả thật là cô đâu có ghét nhóm bạn của Luân Vũ đến mức phải làm căng thẳng như vậy. Cô chỉ tức vì Luân Vũ thân với cô nàng đó và không thèm quan tâm đến cô khi có họ. Cô tức kinh khủng nhưng không nói ra được. Vì vậy, cô đành phê phán mấy người kia cho đỡ tức. Cô không dám thú nhận mình đã ghen với cô nàng kia.
Vậy mà ai cũng thấy nhu vậy. Thật là xấu hổ! Nếu muốn chứng minh ngược lại, chỉ có cách là làm như lời Lan Oanh thôi.
Thậy Thục Hiền không còn ngần ngừ, Lan Oanh sợ như vậy chưa đủ sức thuyết phục nên nói thêm:
- Với lại mi đừng có để lộ chân tướng tiểu thư ra nữa. Mi phải làm như cần tiền và mi đi hát để kiếm tiền, chứ không phải vì họ. Hiểu chưa?
- ...
- Nói trắng ra là vì anh Vũ đó
- Bộ mi cũng nghĩ ta ghen vì hắn hả?
- Ờ... Ta làm sao biết được mi nghĩ gì?
- Hừm! Mi mà cũng nghĩ vậy nữa hả? Đừng có lầm
Lan Oanh cười kín đáo. Thục Hiền mà không phải lòng Luân Vũ thì phải lòng ai. Nhưng nhỏ còn tự ái, không thú nhận nên cô cứ làm như không biết cho xong
Sáng hôm sau, mọi người đang tập dượt ở nhà Luân Vũ thì Thục Hiền đến. Và trước cái nhìn ngạc nhiên của mọi người, cô nói một cách chững chạc:
- Xin lỗi vì đã đến trễ
Luân Vũ im lặng, quay mặt đi chỗ khác. Luân Quốc thích thú nhìn cô:
- Hết giận mấy anh rồi hả Hiền?
- Tôi vì công việc, nên không có chuyện giận hờn ở đây. Anh tưởng tượng cái gì vậy?
- Ờ, anh đâu có tưởng tượng gì. Hiền trở lại nhóm là anh vui rồi
Thục Hiền không trả lời. Suốt buổi sáng ở nhà Luân Vũ, cô không hề nói chuyện với ai, đúng tính cách "Đến vì công việc" như cô đã nói. Thái độ của cô hoàn toàn đối lập trước đây. Luân Vũ hình như cũng thay đổi trong cách nghĩ đối với cô. Anh dửng dưng và như thể Thục Hiền không hề quen biết, anh cũng không buồn biết cô là ai
Thái độ của anh khiến Thục Hiền tự ái ngút trời. Nếu không vì những điều Lan Oanh phân tích, chắc cô đã đùng đùng bỏ về rồi.
- o O o - - o O o - - o O o - *
Tối thứ bảy, ban nhạc biểu diễn ở Vũng Tàu. Đến khuya thì Thục Hiền bị bệnh, cô chóng mặt và buồn nôn đến lả người. Nếu Luân An không qua phòng thăm cô thì chắc không ai hay biết. Thấy Thục Hiền nằm vắt qua giường, mặt xanh mét và tóc rũ rượi Luân An hơi lo. Anh sờ tay lên trán và thấy từ trán xuống tay chân đều lạnh ngắt. Anh lay lay cô:
- Em sao vậy Hiền?
Thục Hiền nhắm nghiền mắt vì chóng mặt. Cô ráng hết sức mới thì thào được một câu:
- Em khó chịu
- Hình như em bị cảm rồi. Để anh đi mua thuốc
Anh đứng lên, đi về phòng mình. Luân Vũ và Luân Quốc đang chơi bài. Luân An lên tiếng:
- Thục Hiền bị cảm rồi, nặng lắm. Qua coi chừng cho cổ, tao đi mua thuốc
Luân Vũ buông bài xuống, nhíu mày:
- Sao không nghe cổ nói gì hết vậy? Bệnh thì phải cho mọi người biết chứ
Anh đứng dậy đi qua phòng của Thục Hiền, ngồi bên cạnh cô quan sát. Nhìn cô lúc này giống hệt con mèo bị nhúng nước. Anh sờ trán cô, Thục Hiền nhướng mắt lên nhìn. Thấy Luân Vũ cô bặm môi, gạt phắt tay anh ta
Luân Vũ nhìn Luân Quốc nhún vai chứ không nói. Rồi anh hất mặt ra hiệu:
- Mày gọi mang sữa lên đây, thêm cháo nữa
Luân Quốc vẫy tay anh ra cửa sổ, nói nhỏ:
- Làm sao cạo gió cho cổ bây giờ? Kiểu này là bị trúng gió đó. Mày cạo đi
- Mày cũng biết là không thể được rồi
- Chứ không lẽ bó tay mà nhìn? Nếu cảm nặng coi chừng chết luôn đó. Bệnh mà còn lo mắc cỡ
Luân Vũ đứng yên suy nghĩ. Anh biết trừ khi Thục Hiền bất tỉnh, chứ nếu còn chút xíu tỉnh táo, chắc chắn cô sẽ không đời nào chịu làm như vậy
Anh quay lại nhìn Thục Hiền. Cô nhắm mắt, mặt nhăn nhó như khó chịu ghê gớm. Nhớ lại cái gạt tay của cô lúc nãy, anh biết Thục Hiền rất ghét anh, ghét đến mức không muốn thấy mặt. Cô làm như vậy chỉ càng khiến anh khó xử mà thôi. Anh nhìn cô một lát rồi đến bên giường định xoa dầu cho cô thì Luân An về đến. Anh có vẻ lo lắng:
- Sao rồi?
- Vẫn vậy, chờ mày mua tuốc về đó
Anh n qua một bên, nhìn Luân An loay hoay lấy thuốc rồi đỡ Thục Hiền ngồi lên. Mọi cử chỉ của Luân An đều có vẻ chăm chút kỳ lạ. Và Thục Hiền thì chỉ đón nhận sự săn sóc của Luân An. Anh quay mặt đi chỗ khác với cảm nhận giữa cô với anh đã có một rạn nứt khó mà hàn gắn được. Ý nghĩ đó làm anh nhún vai khinh mạn và cho qua
Sáng hôm sau, không ai về thành phố vì chờ Thục Hiền. Cô có vẻ tỉnh táo hơn hôm qua, nhưng còn rất yếu. Suốt ngày cô nằm trên giường. Luân An luôn bên cạnh để trông chừng cô. Luân Quốc luẩn quẩn trong phòng đọc báo hoặc nằm dài ra ghế hát lan man. Chỉ có Luân Vũ là biến mất một cách khó hiểu
Buổi sáng anh đi lang thang bên bờ biển và ngồi tư lự hàng giờ trên phiến đá. Anh nhìn ra xa, thỉnh thoảng lại ném những viên đá ra thật xa. Anh chỉ trở về khách sạn vào buổi trưa và tuyệt đối không qua phòng Thục Hiền. Thậm chí anh chỉ nhún vai khi Luân Quốc trách anh lạt lẽo với Thục Hiền
Đến chiều thì Thục Hiền nhất định đòi về, mặc cho Luân An ngăn cản. Mọi người thu dọn hành lý, trả phòng khách sạn. Ngồi ở salon chờ Luân Quốc đến thanh toán bên quầy, Luân Vũ quay qua Thục Hiền, thờ ơ hỏi:
- Khoẻ hẳn chưa mà đòi về?
- Khỏe rồi, cảm ơn
Thục Hiền cũng trả lời với giọng nhát gừng như vậy. Thái độ lạnh nhạt của anh mấy hôm nay làm cô tự ái ghê gớm, đến mức đâm ra căm ghét anh. Suốt hôm nay, cô chờ anh vào phòng, chờ một cử chỉ quan tâm của anh. Nhưng đáp lại chỉ là sự đối xử thờ ơ hờ hững đến xa lạ, như hoàn toàn không còn là Luân Vũ trước kia nữa. Anh xem trọng bạn anh đến mức đối kháng với cô. Trên đời này, cô chưa ghét ai như vậy
Tuần sau, ban nhạc lại tập những ca khúc mới. Hầu hết những bản nhạc do nhóm biểu diễn là do Luân Vũ sáng tác. Và ban nhạc "Bốn phương" được giới trẻ yêu thích vì có phong cách trẻ trung, lãng mạn. Trước đây Thục Hiền đã từng ghiền những bản nhạc của Luân Vũ, cũng như người sáng tác ra nó. Nhưng bây giờ cô đâm ra thấy ghét và bản thân muốn làm ngược với suy nghĩ cũa mình
Suốt một tuần liền, cô cố ý đi trễ gần cả tiếng và cố ý hát sai nhạc để chọc tức anh. Cô biết, đối với Luân Vũ, không diễn tả hết những cảm xúc của dòng nhạc có nghĩa là phủ nhận và cố ý phá hỏng cảm xúc của nhạc sĩ, đó là sự xúc phạm lớn nhất
Sáng nay, Thục Hiền lại đến muộn. Trước cái nhìn nghiêm khắc của Luân Vũ, cô thản nhiên xin lỗi, như không có chuyện gì xảy ra. Cô đến đứng trước bản nhạc và bắt đầu hát
Luân Vũ chợt ngừng lại, giơ tay lên:
- Chỗ này xuống giọng và ngân dài một chút. Làm lại đi!
Thục Hiền nhìn anh một cái chứ không trả lời. Cô hát lại đoạn đầu, giọng nhạc như không có hồn không có một chút hứng thú. Luân Vũ lại khoát tay:
- Chưa được làm lại
Lại bắt đầu từ đầu. Ba lần rồi bốn lần, khiến Luân Vũ như hết chịu đựng nổi. Bây giờ thì Thục Hiền rối thật sự, cô như phát rối lên vì chính sự cố ý của mình. Cô muốn sửa nhưng không sửa được.Mọi người phải tập đi tập lại cả chục lần vì cô. Cuối cùng Luân Vũ nổi nóng quát lên:
- Đủ rồi ngừng lại
Anh dằn cây đàn xuống, quay về phía Thục Hiền:
- Cô làm sao vậy? Nếu không muốn hát thì cứ việc nghỉ đừng có đến quấy rối chúng tôi
Luân An dàn hòa:
- Làm gì dữ vậy? Hay là nghỉ một chút, lát nữa tập lại
Nhưng Luân Vũ như không nghe, anh nghiêm khắc nhìn Thục Hiền:
- Nói về thái độ của cô đi. Suốt một tuần, cô bắt chúng tôi đợi đến cả tiếng, khi hát lại cố ý đâm ngang. Cô có biết chúng tôi phải mất bao nhiêu thời giờ với cô khôg?
Thục Hiền lập tức cãi lại:
- Thế anh cho là tôi cố ý làm như vậy hả? Bộ anh tưởng tôi thích như vậy lắm sao?
- Phải không? Cô không muốn hay cố ý khiêu khích? Đừng tưởng la tôi không nhận ra ý đồ của cô. Tôi không đồng ý để người lạ vào làm xáo trộn ban nhạc này đâu
Luân Quốc lên tiếng:
- Đừng có nóng nảy vậy Vũ. Dĩ nhiên Thục Hiền không bao giờ có ý phá tụi mình, cổ chỉ vô tình mà. Đừng cãi nhau nữa
Thục Hiền đứng bật dậy như lò xo. Từ "người lạ " của Luân Vũ lại khơi lên ngọn lửa tự ái cao ngút trong cô, kéo dây cả những chuyện trước đây. Bắt đầu từ lần cãi cọ khi bạn anh đến, cô đã nén tự ái khi Luân Vũ gạt cô ra khỏi cuộc vui của anh. Vậy mà bây giờ anh lại khẳng định một lần nữa, rằng cô là người lạ trong ban nhạc. Rõ ràng là anh chỉ ban ơn cho cô. Thục Hiền quắc mắt lên, nói một tràng:
- Khỏi cần anh xem là "người lạ", tôi cũng không có ý kết thân với ban nhạc chuột cắn này đâu. Nếu không vì trách nhiệm thì tôi chẳng thèm đến đây để tiếp xúc với con người ba xu của anh.Anh tưởng kết nạp tôi tức là ban ơn đó hả? Anh biết tôi như thế nào mà dám ban ơn? Đồ kiêu ngạo!
- Thục Hiền
Luân An và Luân Quốc kêu lên, như muốn chặn cô lại, nhưng Luân Vũ đã khoát tay:
- Tụi mày ra ngoài đi, đừng ở đây nghe cô ta nói ngang. Để một mình tao thôi
- Có nghiêm trọng vậy không? Mày muốn cãi nhau với Thục Hiền hả? Cho xin đi nghe Vũ
- Tao cần nói chuyện riêng với cô ta. Tụi mày đi đi
Luân An nhún vai chịu thua, rồi cùng Luân Quốc đi ra ngoài. Còn lại hai người torng phòng, Luân Vũ đến đóng cửa lại, rồi đứng tựa vào cạnh bàn. Anh có vẻ bình tĩnh lại:
- Mỗi lần nổi nóng lên là cô lại bảo tôi kiêu ngạo hoặc muốn ban ơn. Đã hai lần như vậy rồi, bây giờ nói cho ra lẽ đi. Mục đích cô tham gia ban nhạc này là gì?
Thấy Thục Hiền không trả lời anh cười gằn:
- Ngay từ đầu, cô đã bảo cần một việc làm và tôi đã giúp cô thực hiện ý định đó. Tại sao bây giờ quay lại mắng chúng tôi và tỏ ra bất cần? Thực chất là cô cần cái gì ở đây?
Thục Hiền vẫn không trả lời. Anh cười khẩy, nói tiếp:
- Cô là ai mà kiêu ngạo vậy? Nếu coi thường tôi thì đến đây làm gì? Trong mắt cô,chúng tôi chỉ là dân du côn, rác rưởi. Thế cô tưởng chỉ cần một chút học thức là cô có quyền khinh thường người khác hay sao?
- Tôi không khing thường, nhưng cũng không thể nào tôn trọng được mấy người thiếu tư cách. Người ta bảo " hãy nói cho tôi biết bạn của anh, tôi sẽ biết được anh là người thề nào”. Đấy, bạn bè anh toàn là không đàng hoàng, làm sao bắt người khác tôn trọng
Luân Vũ khoát tay:
- Đừng xâm phạm đời tư của tôi mà hãy nói về công việc đi. Tôi hỏi lại, cô đến đây làm gì? Đến phá chúng tôi hay vì công việc?
Thục Hiền hếch mặt, kiêu hãnh:
- Sao anh cứ cho là tôi cần đến tiền hoài vậy? Tôi mà thèm nhận sự giúp đỡ của anh à? Tức cười quá đi
Luân Vũ châm biếm:
- Vậy mục đích cô trở lại đây là để tiếp xúc với Luân An? Nếu vậy, sao không hẹn gặp riêng ở đâu đó?
Thục Hiền đứng bật dậy, hung hăng định giáng cho Luân Vũ một cái tát:
- Ăn nói vô duyên!
Luân Vũ lập tức nắm tay cô lại, mắt quắc lên như nảy lửa:
- Cô là ai mà mất dạy đến vậy? Muốn làm gì thì làm phải không? Thật là quá quắt
Anh xô cô ngã xuống ghế, hất mặt lên:
- Cô có thể ngông nghênh với hai người kia, nhưng phải trừ tôi ra. Tụi nó chịu được tính nết đanh đá của cô chứ tôi thì không đâu. Đừng ngạo mạn như vậy
Bị ngã ngửa ra ghế, Thục Hiền chống tay cố ngồi lên. Cô định nói thì Luân Vũ khoát tay như cương quyết:
- Nếu muốn tiếp tục công việc thì cô hãy nghiêm chỉnh lại, bỏ tật khinh người đi. Còn không thì hãy biến khỏi nơi đây, tôi không muốn ban nhạc tan rã vì đứa con gái quá quắt như cô.
Thục Hiền đứng dậy, mím môi nhìn Luân Vũ. Cô run lên:
- Khỏi đuổi
Cô lao về phía bàn, cầm chiếc giỏ, rồi chạy ào ra ngoài, sau khi xô cửa cái rầm.
Luân Vũ im lặng ngồi xuống ghế, ngã người ra nệm. Anh lầm lì lấy thuốc ra hút, hòa toàn không có ý định đuổi theo cô. Rồi chợt nhìn thấy khung hình của Thục Hiền trên tường, anh đứng dậy gở xuống, thảy vào ngăn tủ khóa lại, như muốn chấm dứt một mối quan hệ rắc rối
Một lát Luân An và Luân Quốc về đến. Luân An nhìn quanh:
- Thục Hiền đâu?
- Về rồi và có lẽ sẽ không trở lại nữa
- Mày đuổi Thục Hiền?
- Có thể
Luân An nhìn Luân Vũ chằm chằm, khuôn mặt cau lại:
- Mày đuổi tụi tao ra ngoài để cãi với cổ phải không?
- Mày có vẻ nóng ruột?
Luân An phẩy tay, bực dọc:
- Nếu biết như vậy, lúc nãy tao đã không ra ngoài. Mày đã biết tính Thục Hiền rất tự ái, tại sao cư xử thẳng tay với cổ như vậy? Tao không đồng ý để mày đuổi Thục Hiền
Luân Vũ gay gắt ;
- Còn tao thì cũng không thể dung túng để cô ta tự do quấy nhiễu nơi này
- Cô ta quấy nhiễu hay mày khó tính?
Thấ hai người sắp găng đến nơi, Luân Quốc vội xen vào:
- Tụi bây làm gì vậy? Bây giờ đến phiên trong nhóm lục đục nữa phải không?
Luân Vũ hất mớ tóc rũ xuống trán, giọng gằn gằn:
- Tao không muốn ban nhạc này xáo trộn vì một đứa con gái. Tao nói vậy tự mày hiểu.
Anh đứng lên, bỏ đi ra ngoài. Luân An phẩy tay, giọng bất mãn:
- Nó luôn độc đoán và áp đặt mọi người. Tao không hiểu tại sao nó ác cảm với Thục Hiền như vậy?
Luân Quốc trầm ngâm:
- Bỏ qua chuyện này đi An. Tao nghĩ Thục Hiền không trở lại nữa đâu. Tụi mình đừng như vậy mà xích mích nhau nữa
- Nhưng Thục Hiền có lỗi gì chứ? Tao không đồng ý cách làm thẳng tay của thằng Vũ.
Luân Quốc im lặng, anh lờ mờ cảm thấy Luân Vũ đã nhìn xa hơn Luân An. Và vì sự tồn tại của ban nhạc nên Luân Vũ phải làm như vậy, còn anh thì đứng giữa hai bên. Chính anh cũng thấy cần làm mọi điều để ban nhạc khỏi tan rã |
|
|