Lý Trí (tt) Tiếng tivi dưới lầu vọng lên khá to…Tôi đóng cửa nhà tắm hơi mạnh tay để bố có thể nghe thấy… và không lên kiểm tra.
Cố gắng làm mọi việc thật nhanh, tôi chải răng như muốn phá bàn chải, làm sao pahir nhanh nhưng thật sạch, xóa bỏ hết mọi dấu vết của món mì dẹt hồi nãy mới được. Nhưng với thứ nước ấm từ vòi sen phun ra này thì không thể nào bỏ qua được. Hơi nóng từ từ làm dịu các cơ bắp phía sau lưng tôi. Mùi dầu gội đầu quen thuộc bất giác khiến tôi chợt nhớ lại mọi diễn biến của buổi sáng. Tôi cố gắng thôi không nghĩ đến Edward, thôi nghĩ đến hình ảnh anh ngồi im như một pho tượng trên giường tôi…mà chờ đợi… trong lúc tôi đang cố thư giãn toàn than như thế này, Cuối cùng, cũng không thể trì hoãn được nữa. Tôi khóa vòi nước, lau khô mình mẩy, và lại bắt đầu trở nên nôn nóng. Sauk hi tròng vào người chiếc áo sơ mi cổ rộng và mặc xong chiếc quần vải bống màu xám, tôi mới cảm thấy hối hận vì đã không để vào hành lý bộ pajama may bằng lụa đặc biệt (được mệnh danh là điều bí mật của Nữ hoàng Victoria đấy) mà mẹ đã tặng hồi sinh nhật hai năm về trước. Thật tội nghiệp cho món quà, nó vẫn còn nguyên mác mà đành cam chịu bị chìm vào quên lãng trong một ngăn kéo nơi quê nhà.
Tôi chụp khăn bong lên đầu, xoa tóc thật nhanh. Xong, tôi thảy cái khăn bong vào giở mây, thu gom bàn chải và kem đánh răng, cho hết vào túi rồi bước nhanh xuống lầu, để bố có thể trông thấy tôi trong bộ quần áo ngủ, với mái tóc ướt nhèm.
- Chúc bố ngủ ngon.
- Chúc… chúc con ngủ ngon, Bella – Bố thoáng giật mình khi trông thấy bộ dạng của tôi. Nhưng có lẽ chỉ có cách đó mới khiến bố từ bỏ ý định lẻn vào phòng tôi mà kiểm tra.
Tôi bước lên cầu thang hai bậc một, cố gắng không gây ra bất kỳ một tiếng động nào, sau đó là lẻn nhanh vào phòng, đóng cửa lại.
Edward vẫn ngồi im không nhúc nhích, “nỗi khao khát của chàng Adonis” (có thể đặt tên cho bức tượng của tôi là như vậy) đang được đặt trên tấm chăn bống cũ mèm của tôi. Tôi mỉm cười, đôi môi của Edward bắt đầu mấp máy… bức tượng sống dậy.
Đôi mắt anh lướt một dọc khắp người tôi, dừng lại ở mái tóc ướt mèm và chiếc áo sơ mi bạc thếch bạc thác. Anh khẽ nhướng một bên mày lên:
- Tuyệt.
Tôi nhăn mặt.
- Không, trông em tuyệt lắm, thật đấy.
- Cảm ơn anh – Tôi thì thào và ngồi xuống giường, bên cạnh anh, chấn bắt chéo vào nhau. Tôi nhìn hờ hững xuống những khe gỗ dưới sàn nhà.
- Sao em lại phải làm thế?
- Vì bố nghĩ em sẽ lẻn ra khỏi nhà.
- Ồ…Edward trầm ngâm – Tại sao bố lại nghĩ thế? – Có lẽ anh không đọc được suy nghĩ của bố rõ bằng tôi.
- Vì bố thấy em hơi vui lên một chút so với ngày thường.
Edward nâng cằm tôi lên, ngắm nghía một cách cẩn thận:
- Trông em ấm lắm cơ.
Và rất chậm rãi, anh rướn người tới, nhẹ nhàng áp chiếc má lạnh lẽo vào má tôi. Toàn than tôi bất động.
- Ưmmm… - Edward khẽ hít vào.
Đang trong lúc Edward tỏ ra than thiết như vậy, thật khó khăn khi muốn sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu để có thể đặt câu hỏi. Mãi đến một lúc sau, tôi mới có thể tập trung được lý trí của mình.
- Dường như…anh đã cảm thấy dễ dàng hơn…khi gần gũi với em rồi…phải không…
- Em cũng cảm thấy như vậy sao? – Edward thì thầm, mơn nhẹ đầu mũi lên má tôi. Và đôi tay của anh…dịu dàng hơn cả cánh bướm, vuốt nhẹ những lọn tóc ẩm ướt của tôi ra sau…âu yếm đặtvaof hõm tai tôi đôi môi tuyệt mỹ của mình.
- Vâng, …quá dễ dàng…
- Ưmmm.
- Em tự hỏi… - Đúng lúc tôi bắt đầu nói thì những ngón tay của nha lại lần xuống cổ… Giờ thì tôi không còn suy nghĩ được gì cho ra hồn nữa.
- Em hỏi đi? – Edward vẫn thở đều.
- Tại sao… - Giọng nói của tôi run rẩy, tôi trở nên ngượng nghịu - …anh lại nghĩ như thế?
Một luồng hơi lạnh lạnh phả lên cổ tôi khi Edward bật cười.
- Tất cả đều phụ thuộc vào lý trí của mình, em ạ.
Tôi ngả người ra sau; cử động bất ngờ đó khiến Edward đông cứng lại. Tôi không còn nghe tiếng thở của anh nữa.
Một cách nặng nề, chúng tôi nhìn nhau như đoán tìm thâm ý. Rồi quai hàm đanh lại của Edward từ từ giãn ra, anh tỏ ý khó hiểu.
- Anh đã làm gì sai ư?
- Không, ngược lại, anh làm em phát điên lên được – Tôi ấp úng giải thích.
Chợt khựng lại như vừa hiểu ra, anh lên tiếng:
- Thật à? – Trong giọng nói hàm chứa một sự hài lòng, và liền sau đó là nụ cười đắc thắng.
- Anh có cần một tráng pháo tay khen ngợi không? – Tôi hỏi một cách châm biếm.
Edward ngoác miệng ra cười, một nụ cười tươi rất lạ, tôi chưa từng thấy bao giờ.
- Anh cảm thấy dễ chụ đến không ngờ - Edward bộc bạch – Hơn một trăm năm qua – Giọng nói của anh bắt đầu tỏ ra bong đùa – Chưa bao giờ anh tưởng tượng nổi là trên đời này lại có một thứ gì tuyệt diệu đến thế. Chưa bao giờ anh tin rằng trên đời này lại có người… mà anh muốn gần gũi hơn cả anh chị em của mình đến như vậy… Và anh đã tìm ra… dù rằng đây là lần đầu tiên… một cảm xúc hoàn toàn mới mẻ… Thế mà anh đã làm tốt được điều đó…
- Anh thì làm gì mà chả tốt – Tôi đáp phụ họa.
Edward khẽ nhún vai, ra chiều “tất nhiên rồi!”, và chúng tôi cùng phá lên cười, những tiếng cười khe khẽ.
- Nhưng sao bây giờ lại có thể dễ dàng đến thế? – Tôi hỏi lại – Chiều nay…
- Không dễ đâu em…- Edward thở dài – Thật ra là chiều nay, anh vẫn còn do dự. Anh xin lỗi vì hành động đó, anh đúng là không thể tha thứ được…
- Không phải là không thể tha thứ được – Tôi phản đối.
- Cảm ơn em – Edward mỉm cười – Em biết không – Anh tiếp tục nói – Anh không chắc là mình đã đủ mạnh hay chưa – Một ccahs dịu dang, anh nâng bàn tay tôi lên và áp má vvaof đó – Khi ấy, vẫn có khả năng anh…mất tự chủ - Nói đến đây, mũi anh khẽ mơn trớn cổ tay tôi – Anh rất …nhạy cảm mà. Nhưng rồi anh tự ra lệnh cho mình… anh rất mạnh, sẽ không bao giờ anh để xảy ra… sẽ không bao giờ anh làm…
Tôi chưa từng thấy anh khổ sở khi phải tìm cách diễn đạt tâm trạng đến như vậy… trông anh giống hệt như một con người thực thụ…
- Thế bây giờ hết có thể rồi hả?
- Lý trí là mạnh nhất, Bella ạ - Edward nhẹ nhàng đáp lại và mỉm cười, những chiếc răng trắng lấp lóa, bất kể chúng tôi đang ngồi trong bóng đêm.
- Ồ, đơn giản quá nhỉ - Tôi tỏ vẻ khâm phục.
Edward nghếch đầu ra đằng sau, phá ra cười, tiếng cười rất khẽ…khẽ như một tiếng thì thào nhưng rất hồ hởi.
- Ừ, chỉ có em mới thấy đơn giản thôi! – Anh nhẹ nhàng chỉnh lại và quệt nhẹ ngón tay vào mũi tôi.
Nhưng bất thần gương mặt anh bỗng trở nên nghiêm nghị.
- ANh đang cố gắng – Edward thì thầm, giọng nói tràn đầy nỗi thống khổ - Nhưng nếu…một lúc nào đó, anh không chịu được…Có lẽ anh sẽ ra đi.
Tôi cau mày lại, tôi không thích nói đến chia ly.
- Ngày mai sẽ khó khăn hơn – Edward tiếp tục nói – Cả ngày hôm nay, đầu óc anh tràn ngập mùi hương của em rồi, càng lúc anh lại càng trở nên mê mẩn. Nếu phải xa em một khoảng thời gian dài như vậy, Anh lại phải bắt đầu lại từ đầu, dù rằng không đên nỗi khổ sở như ngày đầu tiên gặp em. Anh nghĩ vậy.
- Thế thì anh đừng bỏ đi – Tôi khẩn khoản.
- Điều đó thích hợp với anh hơn – Edward trả lời, gương mặt anh giãn ra bằng một nụ cười hồn hậu – Mang còng đến đây đi…anh sẽ là tù nhân của me – Nói rồi, anh nắm lấy hai cổ tay của tôi minh họa, tiếng cười một lần nữa vang lên, nhưng lần này lại thánh thót hệt như tiếng đàn. Tối nay, Edward cười rất nhiều, từ hồi quen nhau đến giờ, hôm nay là ngày đầu tiên tôi sthaays anh cười nhiều như vậy.
- Trông anh có vẻ…lạc quan hơn ngày thường – Tôi nhận xét – Chưa bao giờ em thấy anh như vậy cả.
- Ủa, chẳng phải con người thường như vậy hay sao? – Edward mỉm cười – Mối tình đầu khiến con người ta lâng lâng bay bổng mà. Điều đó thật lạ lung, phải không, nó không giống với những gì anh đã đọc hay xem trên phim ảnh.
- Vâng, rất khác – Tôi gật đầu đồng ý – Tuyệt vời hơn em tưởng nhiều.
- Chẳng hạn như… - Anh lại lên tiếng, lần này rất liến thoắng, tôi phải tập trung lắm mơi stheo kịp được anh - …cảm giác ghen tuông. Anh đã đọc về nó cả trăm lần, xem cácdieenx viên diễn tâm trạng đó trong cả ngàn bộ phim và các vở kịch khác nhau. Anh những tưởng mình hiểu cảm giác đó rõ ràng lắm. Vậy mà nó lại khiến anh ngỡ ngàng… - Nói đến đây, Edward nhăn mặt – Em có nhớ nagyf Mike mời em đi khiêu vũ không?
Tôi khẽ gật đầu, mặc dù tôi nhớ cài ngày đó vì một lý do khác.
- Đó là ngày anh bắt đầu nói chuyện lại với em.
- Anh ngạc nhiên là trong lòng mình lại nổ bùng một ngọn lửa oán giận, gần như là điên tiết…Ban đầu, anh không hiểu được cảm xúc đó. Sau đó, tâm trạng anh lại càng trở nên tồi tệ hơn khi không biết em đang nghĩ gì, tại sao em lại từ chối cậu ta. Đó đơn thuần chỉ là vì cô bạn của em? Hay là em đã có ai khác? Anh hiểu mình không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của em. Anh đã cố không quan tâm.
- Thế là xảy ra chuyện các xe nối đuôi nhau thành hàng dài…- Kể đến đây, Edward lại phá ra cười khúc khích… Còn tôi thì chỉ biết ngồi im mà…cau mày một mình trong bong đêm.
- Anh đã đợi, trong lòng nôn nóng một cách khác thường, chờ xem em sẽ nói gì với họ, để xem thái độ của em. Anh không phủ nhận là mình đã thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của em; nhưng anh vẫn không chắc lắm.
Đó là đêm đầu tiên anh đến đây. Cả đêm hôm ấy, trong lúc ngắm nhìn em ngủ, tâm can anh đã bị giằng xé dữ dội giữa những gì anh cho là đúng như đạo đức luân thường, với điều anh muốn. Anh hiểu nếu mình cứ mãi lảng tránh em như một điều nên làm hay bỏ đi một vài năm cho đén khi em rời khỏi thị trấn này, thì thể nào một ngày nào đó em cũng sẽ nói “vâng” với Mike, không thì cũng là với người khác. Ý nghĩ đó khiến anh bực tức không chịu được.
Rồi bất thần, anh nghe thấy em gọi tên anh. Em phát âm rất rõ ràng. Ban đầu, anh tưởng là em đã thức giấc. Nhưng thấy em cứ trở người không dứt, gọi tên anh thêm một lần nữa, rồi thở dài. Trong anh lại ngập tràn một cảm xúc khác: sửng sốt, mềm lòng, và thiếu tự tin. Khi ấy, anh mới hiểu mình đã không còn có thể lảng tránh em được nữa – Edward bỗng im bặt, có lẽ đang lắng nghe nhịp tim của tôi khi không lại rộn lên một cách khác thường.
Nhưng ghen tuông…đó là một cảm giác lạ lung. ANh không ngờ là nó lại ghê gớm đến như thế. Và hoàn toàn không có điểm dừng! Vừa nãy, khi bố em hỏi về cái tên Mike Newton ấy… - Edward lắc đầu một cách giận dữ.
- Ôi trời, lẽ ra em phải biết là anh đang lắng nghe… - Tôi rên rỉ.
- Tất nhiên.
- Điều đó khiến anh ghen ư, thật vậy sao?
- Cảm xúc này anh chưa trải qua bao giờ; em đang dần dần khôi phục lại bản tính con người trong anh đấy. mọi thứ sẽ trở nên thái quá vì nó rất mới mẻ.
- Anh hãy nói thật lòng mình nhé – Tôi bắt đầu trêu chọc - …Mặc dù anh sẽ không thích đâu… Nhưng Rosalie vốn dĩ là dành cho anh…Rosalie là hiện thân của một sắc đẹp thuần khiết. Dù muốn dù không thì em cũng đâu có bì được vơí chị ấy?
- Không thể phân bì được – Những chiếc răng trắng muốt của Edward lại hiện ra lấp loáng. Một cách dịu dàng, anh kéo tôi vào lòng. Tôi ngồi im, cố gắng điều hòa hơi thở.
- Em biết là mình không bì được – Tôi gục đầu vào ngực anh, lầm bầm – Nên em thấy lạ.
- Tất nhiên là Rosalie rất đẹp, nhưng dù chị ấy không giống như một người chị gái của anh, hay thậm chí Rosalie và Emmett có không thuộc về nhau đi chăng nữa, chị ấy cũng không bằng một phần mười…à không , một phần trăm nét cuốn hút của em đối với anh – Anh trở nên suy tư – Suốt gần chín mươi năm trời, anh phải sống trong sự giằng xé – là một nhân vật đặc biệt hay là một con người thực thụ đây…Không lúc nào là anh thôi tự dằn vặt mình về điều đó, anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Và rồi anh chấp nhận bỏ mặc mình, thôi không tìm kiếm gì nữa… vì khi ấy, em vẫn chưa có mặt trên cõi đời này.
- Như vậy thì không hay lắm – Tôi thì thào, vẫn giữ nguyên tư thế rúc đầu vào ngực anh mà lắng nghe hơi thở quyến rũ nhất trên đời – Em không hề chờ đợi gì cả. Vậy tại sao em lại có thể quyết định được mọi thứ một cách dễ dàng như thế?
- Em nói đúng – Edward đồng ý với một niềm phấn khích không che giấu – Anh sẽ cố gắng nhiều hơn nữa…vì em – Nói đến đây, anh buông cổ tay tôi ra, thật dịu dàng, anh vuốt mái tóc tôi, từ trên đỉnh đầu xuống đến chỗ thắt lưng. Còn bàn tay kia của anh thì nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi… - Em đã phải liều mình từng giây một khi ở bên anh, mà khoảng thời gian ấy có nhiều nhặn gì cho cam… Nhưng phải quay lưng với cuộc sống tự nhiên của em, với loài người…Điều đó có đáng không?
- Em không cảm thấy mình bị tước đoạt cái gì cả.
- Chưa đến lúc… - Giọng nói của anh đột nhiên trầm xuống, trở nên buồn man mác.
Bất giác, tôi muốn ngả người ra sau để được nhìn ngắm gương mặt của anh, nhưng bàn tay của anh như đang khóa cứng lấy hai cổ tay của tôi.
- Anh làm sao… - Tôi lắp bắp khi cả người anh bỗng sựng lại vì kích động, và thật bất ngờ, anh buông tay tôi ra…rồi không thấy anh đâu nữa.
- Nằm xuống đi! – Tiếng anh rít lên từ đâu đó trong bóng tối.
Tôi cuống quýt nằm lăn ra giường, quàng chăn vào mình, nghiêng người sang một bên, kiểu nằm này vẫn được tôi áp dụng khi ngủ. Vừa đúng lúc đó có tiếng cửa phòng bật mở, bố ló đầu vào, nghiêng ngó kiểm tra thực hư. Tôi cố thở đều, nằm im như chết.
Thời gian cứ thế trôi qua. Tôi vẫn dỏng tai lên lắng nghe…song không chắc là cánh cửa đã được đóng lại. Vào đúng lúc tôi đang phân vân thì cánh tay của Edward bất ngờ choàng qua người tôi…ở bên dưới tấm chăn, bờ môi tuyệt hảo của anh kề sát bên tai tôi:
- Em là một cô đào quá tệ… Anh có thể đảm bảo với em một trăm phần trăm rằng cái nghề diễn xuất ấy chẳng hợp với em tí nào.
- Anh thật là… Tôi lẩm bẩm, trống ngực lại bắt đầu going lien hồi.
Chỉ thấy anh ngân nga một giai điệu nào đó lạ hoắc, có vẻ như một bài hát ru em.
Rồi đột ngột anh dừng lại.
- Để anh hát ru cho em ngủ nhé.
- Đúng rồi – Tôi phá lên cười thích thú – Để em luôn có cảm giác là anh đang canh giấc cho em!
- Thì đêm nào anh cũng làm thế mà – Anh nhắc cho tôi nhớ.
- Nhưng em đâu có biết là anh đang ở đây đâu – Tôi nũng nịu đáp lại.
- Nhưng nếu em không muốn ngủ… - ANh ngập ngừng, buông lơi lời nói nửa chừng… Mọi hoạt động hô hấp trong người tôi ngay lập tức ngưng lại.
- Nếu em không muốn ngủ thì sao?
Edward cười khúc khích.
- Thì em muốn làm gì?
Tôi không trả lời ngay được.
- Em cũng không biết nữa.
- Bảo cho anh biết khi em quyết định xong nhé.
Từng hơi thở dịu mát của anh phả lên cổ tôi, cái mũi hoàn mỹ của anh mơn dọc theo quai hàm của tôi, khẽ hít vào…
- Anh lại bị mê hoặc rồi.
- …Chỉ vì anh từ chối thưởng thức rượu vang, nhưng không có nghĩa là anh từ chối luôn cả mùi hương của nó – Edward thì thầm - Ở em toát ra một mùi hương thảo mộc, hệt như mùi hoa oải hương…hay lan Nam Phi vậy – Anh nhận xét – Thơm lắm.
- Ưmmm, giờ ăn đã hết từ lâu rồi mà em vẫn còn thơm phức kia à.
Edward phá ra cười thành tiếng, nhưng liền ngay sau đó anh lại thở dài.
- Em quyết định xong rồi – Tôi bắt sang chuyện khác – Em muốn hiểu thêm về anh hơn.
- Em hỏi đi.
Tôi nghiền ngẫm một chút để đưa ra câu hỏi cần thiết nhất:
- Vì sao anh lại quyết tâm làm điều đó? – Tôi hỏi – Em vẫn không hiểu vì saoanh lại quyết định chọn cách chịu đựng một cách khổ sở đẻ không phải …sống thật… với thân phận của mình. Anh đừng hiểu lầm ý em, em rất vui vì anh đã làm điều đó. Chỉ tại em không hiểu vì sao anh lại cảm thấy khó chịu khi mình là chính mình.
Edward ngần ngừ một lát trước khi trả lời:
- Em hỏi rất hay, và em không phải là người đầu tiên đặt ra câu hỏi đó. Trong thế giới của bọn anh, phần đông mọi người đều hài lòng với số phận của mình…trong khi một số khác vẫn tự hỏi tại sao mình lại phải sống như vậy. Em cũng biết rồi đấy, bọn anh đã có giao ước… nhưng như thế không có nghĩa là bọn anh không dám nổi loạn…không dám vượt qua những giới hạn để thực hiện nỗi khát khao không ai muốn. Tất cả chỉ vì…mong muốn giữ lại một chút gì đó gọi là bản chất của con người đã từng có trong mình mà thôi…
Tôi nằm im, toàn than cứng đờ vì kinh sợ.
- Em ngủ rồi ư? – Sau vài phút không thấy tôi trả lời, anh lên tiếng hỏi.
- Không.
- Em chỉ muốn biết như thế thôi sao?
Tôi liếc mắt sang phía anh.
- Không hoàn toàn như thế.
- Em còn thắc mắc điều gì nữa?
- Tại sao anh lại đọc được suy nghĩ của người khác…Tại sao chỉ có một mình anh? Còn Alice thì lại nhìn thấy trước được tương lai… chuyện đó xảy ra như thế nào?
Tôi cảm nhận được cái nhún vai của Edward trong bong tối.
- THật sự bọn anh cũng không biết nữa. Carlisle cho răng…tất cả bọn anh đều giữ lại những đặc tính mạnh nhất của mình khi bước vào một cuộc sống mới…nơi chúng sẽ lại được tăng cường hơn nữa… giống như ý thức và các giác quan vậy. Ông cho răng anh đã từng nhạy cảm với suy nghĩ của mọi người xung quanh. Còn Alice thì hay đoán trước những tình huống.
- Thế bác sĩ và những ngwoif còn lại giữ được những đặc tính gì khi bước vào cuộc sống mới?
- Carlisle giữ được lòng nhân ái. Esme giữ được tình yêu thương mãnh liệt. Emmett giữ được sức mạnh. Rosalie có tính… ngaon cường… nếu không muốn nói là cứng đầu cứng cổ… - Nói tới đây, Edward cười khúc khích – Jasper thì rất thú vị. Hồi chưa bước sang cuộc sống mới, anh ấy có tài hùng biện, thuyết phục người khác làm theo ý mình. Giờ thì Jasper có khả năng quyết định cảm xúc của mọi người xung quanh…chẳng hạn như làm cho cả một đám đông nổi cơn cuồng nộ… hoặc là mụ mị cả đầu óc. Khả năng đó rất khó nhận thấy.
Thật khó tưởng tượng ra những gì anh đang cố thể hiện thành lời. Tôi trở nên tư lự, và Edward thì kiên nhãn chờ đợi…
- Vậy thì mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Bác sĩ Carlisle biến đổi anh, rồi người khác biến đổi ông ấy, mọi chuyện cứ tiếp tục…tiếp tục.
- Ừmmm, vậy thì em bắt nguồn từ đâu? Theo thuyết tiến hóa? Hay đơn thuần chỉ là được tạo nên? Tại sao chúng ta không chịu suy luận theo kiểu sinh tồn của những loài khác nhau…kẻ ăn thịt và con mồi? Hay chăng, nếu em không tin rằngtaats cả những gì thuộc về thế giới này có thể đều do bản than nó tự tạo nên, cũng như anh cảm thấy khó mà chấp nhận chính mình, thì cũng khó có thể tin rằng cùng một sức mạnh…mà lại tạo ra được cả các con và cá mập, hải cẩu con và cá voi sát thủ…tạo ra được những kẻ như anh và những người như em.
- Theo nguyên lý như vậy thì em là hải cẩu con, phải không?
- Ừ, đúng – Edward phá ra cười, có một vật gì đó chạm vào đầu tôi…là bờ môi của anh chăng?
Tôi những muốn quay sang anh, để kiểm chứng mối nghi ngờ đó… nhưng không dám. Sợ rằng một cử động nhỏ, bất ngờ của tôi có thể sẽ gây thêm khó khăn cho anh.
- Em đã muốn ngủ chưa? – Edward cất tiếng hỏi, phá tan bầu không gian im lặng trong chốc lát – Hay em lại có thêm những câu hỏi mới?
- Chỉ còn khoảng một hay hai triệu câu hỏi nữa thôi!
- Chúng mình còn có ngày mai, ngày mốt, rồi ngày mốt nữa… - Anh nhắc cho tôi nhớ. Bất giác tôi khẽ mỉm cười, phơn phơ tư lự.
- Anh có chắc là sáng mai anh sẽ không biến mất không? – Tôi muốn thẩm định lại cho chắc chắn – Dù sao thì anh cũng hãy còn huyền bí lắm.
- Làm sao mà anh rời bỏ em được – Edward đáp một cách chắc nịch như thể đây là một lời hứa hẳn hoi.
- Đêm nay…một câu hỏi nữa thôi… - Tôi đỏ bừng mặt. Bóng tối lúc này chẳng có tác dụng gì…Tôi biết chắc chắn anh có thể cảm nhận được sức ấm bất ngờ xuất hiện bên dưới làn da của tôi.
- Là câu gì?
- Thôi, không có gì. Em suy nghĩ lại rồi.
- Bella, em có quyền hỏi anh bất cứ điều gì cũng được mà.
Thấy tôi vẫn cứ ngậm tăm, anh bắt đầu rên rỉ:
- Anh cứ nghĩ không đọc được suy nghĩ của em sẽ đỡ bực bội hơn, Nhưng càng ngày anh càng thấy khó chịu về điều ấy.
- Ngược lại, em lại thấy vui vì anh không làm được điều đó. Nội chỉ mỗi việc anh nghe lỏm được những gì em nói trong lúc ngủ đã đủ tệ lắm rồi.
- Thôi mà, Bella, cho anh biết đi – Giọng nói của Edward ngọt lịm như đường…bình thường, chẳng ai lại nỡ bỏ qua một lời năn nỉ quyến rũ như thế.
Nhưng tôi vẫn một mực lắc đầu.
- Nếu em không cho anh biết, anh buộc lòng phải tin rằng em đang cố giấu anh một chuyện gì đó rất tệ- Edward lại cảnh báo một cách ủ ê – Nào, nói cho anh biết đi – Anh lại năn nỉ.
- Thôi thì…- Tôi ngần ngừ, cảm thấy vui vì anh không trông thấy gương mặt của tôi lúc này.
- Ừ…?
- Anh nói rằng Rosalie và Emmett rồi sẽ kết hôn…Có phải …cuộc hôn nhân đó…cũng giống như người bình thường không?
Nghe xong câu hỏi của tôi, anh phá ra cười ngặt nghẽo, nhẹ nhõm. Đó hoàn toàn không phải là tiếng cười bỡn cợt như mọi khi.
- Đó là điều em thật sự đang quan tâm à?
Không biết tại sao vừa buống ra câu hỏi, lòng dạ của tôi bỗng trở nên bồn chồn, vì vậy không thể trả lời lại câu hỏi của anh được.
- Ừ, anh nghĩ nó cũng giống như vậy – Edward trả lời – Anh đã nói với em rồi, những khát khao của con người đều có cả, chỉ có điều những khát khao đó cháy bỏng mãnh liệt hơn mà thôi…
- Ồ - Tôi chỉ biết đáp lại lời anh có thế thôi.
- Em hỏi câu đó là có ẩn ý gì không?
- Ừm…em chỉ tự hỏi…về anh, về em,.. một ngày nào đó…
Sắc mặt của Edward đột nhiên nghiêm lại, tôi cảm nhận được điều đó qua thân hình bỗng choc cứng đờ của Edward. Tôi cũng bắt đầu đông cứng lại như một phản ứng tự nhiên.
- ANh không nghĩ …là..là chúng mình có thể…làm được điều ấy.
- Bởi vì anh sẽ gặp khó khăn, khi em cứ..gần gũi như thế sao?
- Đó là cả một vấn đề, Bella à. Nhưng quả thực anh chư nghĩ đến chuyện đó. Chỉ vì em quá mỏng manh và dễ vỡ như pha lê vậy. Khi chúng mình ở bên nhau, để không làm đau em, mỗi cử chỉ của anh đều có sự đề phòng hẳn hoi. Anh có thể giết chết em rất dễ dàng, Bella à, và hoàn toàn là do tai nạn thôi – Giọng nói thì thào của Edward thật êm ái. ANh nhẹ nhàng đặt bàn tay giá lạnh lên má tôi, ôm lấy nó – Nếu có một phút nào đó anh hấp tấp và không chú ý, lỡ đưa tay ra và đụng vào gương mặt của em, em hoàn toàn có thể bị vỡ sọ. Em không hình dung nổi là mình mỏng manh đến thế nào đâu, Bella. Anh thì không bao giờ, không bao giờ được phép khinh suất lấy một giây khi gần gũi em.
Anh im lặng một lúc để chờ tôi trả lời, nhưng tôi vẫn giữ im lặng, thái độ đó của tôi làm anh lo lắng
- Em sợ ư? – Anh lên tiếng.
Im lặng một lúc nữa để những lời sắp nói ra nghe có vẻ thật hơn, tôi điềm đạm trả lời.
- Không , em không sao cả.
Có vẻ như anh đang cân nhắc, lựa chọn câu chữ để diễn đạt suy nghĩ của mình.
- Giờ thì tới lượt anh tò mò – Edward lên tiếng, giọng nói trở nên trong hơn – Có bao giờ em…? – Anh bỏ lửng câu hỏi.
- Tất nhiên là chưa – Tôi trả lời, mặt đỏ ửng – Em đã nói với anh là em chưa hề có tình cảm với ai cả, thậm chí chơi than cũng còn chưa có nữa là.
- Anh biết điều đó… Chỉ vì anh đã đọc qua suy nghĩ của nhiều người rồi. Anh hiểu tình yêu và lòng ham muốn không phải lúc nào cũng đi với nhau.
- Nhưng với em thì chúng đi chung đấy, Suy nghĩ đó lúc nào cũng hiện hữu trong lòng em – Tôi thở dài.
- Tuyệt , ít ra thì chúng mình cũng có chung quan điểm – Anh trả lời, giọng nói tỏ rõ vẻ hài lòng.
- Theo bản tính của con người thực thụ trong anh… - Tôi ấp úng khá lâu. Anh kiễn nhẫn chờ đợi - Ừm…cuối cùng, em có lôi cuốn được anh…theo cách đó không?
Edward bật cười, đưa tay xoa bù mái tóc đã gần như khô hẳn của tôi.
- Có thể anh không phải là một con người theo đúng nghĩa của từ đó… nhưng anh là một người đàn ông – Anh trả lời một cách chắc nịch.
Vô tình tôi ngáp dài.
- Anh đã trả lời xong câu hỏi của me rồi. Giờ thì em phải ngủ thôi – Giọng nói của anh nghiêm lại.
- Em cũng không biết mình có thể ngủ nổi hay không nữa?
- Anh có cần phải rời khỏi đây không ?
- Không ! – Không hiểu sao tôi lại kêu lớn lên như vậy.
Edward phá ra cười ngặt nghẽo rồi bắt đầu ngân nga một bài hát re em xa lạ… Lời ca của thiên sứ…nhẹ nhàng vọng vào hồn tôi.
Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra là cơ thể mình hoàn toàn mệt lử, một ngày dài đầy căng thẳng của lý trí và cảm xúc mà trước đây tôi chưa hề trải qua bao giờ đã nhanh chóng rút kiệt toàn bộ sức lực của tôi…Tôi bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ trong vòng tay giá lạnh của Edward. |
|
|