TRÒ CHƠI LÚC SẨM TỐI. Khi La Rô với tôi, cả hai cùng lẩy bẩy, về chiều, sắp sửa bước vào ánh sáng nhá nhem sắc tím của ngõ hẻm nghèo hèn dẫn tới khúc sông cạn nước, chúng tôi bắt gặp bôn nhỏ khốn khó đang chơi trò nhát nhau, đóng vai bọn ăn xin.
Đứa thì đội cái bao tải, đứa thì vờ làm thằng mù, đứa thì giả què…..
Kế đó tuổi nhỏ bỗng cao hứng, chúng không phải trần trụi đâu nhé, có mang giầy nhé, và mẹ chúng nó - bằng cách nào thì chỉ có mẹ chúng biết thôi – đã có cách kiếm miếng ăn cho chúng, chúng tự xưng làm hoàng tử:
- Bố ta có cái đồng hồ quả quýt bằng bạc.
- Còn bố tao có con ngựa.
- Bố tớ có khẩu súng trường.
Một thứ đồng hồ quả quýt báo thức từ rạng đông; một thứ súng trường không giết nổi cơn đói; một con ngựa sẽ đưa tới con đường cùng khổ…..
Bây giờ tới trò chơi nắm tay múa vòng tròn. Giữa cảnh thảm thương vô ngần ấy, giọng yếu ớt của một đứa con gái nhỏ, từ một nơi khác vọng lại, không cùng ngôn ngữ với chúng nó.
Giọng cất lên giống như một vòi nước nhỏ nhắn trong bóng tối. Bé gái là cháu chắt của Chim Xanh, cất tiếng ca như một nàng công chúa:
Em là goá phụ tre - ẻ….
Của ba – á tư - ớc O Rê….
….Hát thế nào nghe thế ấy! Hát lên đi, hãy mơ với mộng, hỡi đám trẻ nghèo! Thấm thoát rồi đây thời tráng niên sẽ đến, mùa xuân với lớp mặt nạ đông hàn sẽ khiến chúng bay hãi hùng ngập lòng như gặp phải kẻ ăn xin…..
Đi thôi, La Rô….. |