Ám Hại Vì quá nửa đêm mới ngủ nên lúc chải đầu trước khi đi làm, Tư Dao thấy đầu vẫn còn ong ong. Cô gọi điện cho Dục Chu, nói muốn mượn máy tính xách tay của Viên Thuyên để xem xem có phải cô ấy dùng nó để lên mạng không. Dục Chu không hiểu rõ việc này nên nói: "Không thể nào! Từ lần trước em nói với anh máy tính của Viên Thuyên trong căn hộ mới đang mở. Anh khóa nó lại rồi, sao lại có thể dùng để lên mạng được nữa?"
"Nhưng đêm qua em vẫn nhận được QQ của cô ấy. Em quen một cao thủ mạng vi tính, muốn xem xem thực ra cô ấy đã lên mạng bằng cách nào, muốn thông qua máy tính của cô ấy để tìm vài đầu mối".
"Người ấy có thể tin cậy được không? Anh đương nhiên có thể để anh ta xem máy của Viên Thuyên giúp em, nhưng em phải cẩn thận". Tư Dao hoàn toàn có thể hiểu được sự do dự của Dục Chu.
"Anh ấy là nghiên cứu sinh ở đại học Giang Kinh. Em đã kiểm tra rồi, có lẽ là đáng tin cậy".
"Được, anh sẽ mau chóng đưa cho em, em cứ đợi điện thoại".
Tư Dao ra khỏi phòng, thấy Lâm Nhuân đã chờ mình dưới cầu thang. Cô vội rảo bước đi xuống, muốn hôn anh một cái nhưng lại bị anh "tranh" trước.
"Có phải em lại ngủ không ngon giấc không?" Lâm Nhuận ái ngại vuốt ve khuôn mặt có phần vàng võ của Tư Dao.
"Ngán quá, đêm qua tiếp thu bài học về mạng, thầy giáo luôn mồm nói lung tung đủ thứ "bao la bát ngát" khô như ngói". Tư Dao cười nói.
"Anh chưa hiểu, em nói cụ thể xem?"
Hai người sánh vai đi ra cửa. Tư Dao kể cho Lâm Nhuận nghe về chuyện nửa đêm bị đanh thức bởi bài hát "Vé một chiều đến nỗi sầu muộn" tự vận hành, rồi gọi Trương Sinh đến tra phần mềm gián điệp. Lâm Nhuận lắng nghe rồi nói: "Thật là rất ly kỳ, nhưng anh chàng Trương Sinh đó có đáng tin tưởng không?"
"Em cảm thấy đó là một anh chàng cũng khá".
"Anh tin ở sự phán đoán của em. Tuy vậy, bắt đầu từ hôm nay, em phải cẩn thận ở mọi nơi. Việc giao nộp số tiền kia, hôm nay, sau khi tan tầm anh sẽ thực hiện vài thao tác, sau đó sẽ gọi điện cho em".
Điện thoại của Tư Dao bỗng đổ chuông, hóa ra Trương Sinh gọi đến.
"Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Có phải phát hiện ra điều gì không?". Lâm Nhuận đã ngồi lên xe đạp nhìn Tư Dao cười rồi phóng vụt đi.
"Mình về đến phòng thí nghiệm của bọn mình, làm hì hục đến tận bây giờ".
"Ôi, bạn không ngủ à?
Công việc là giấc ngủ tốt nhất. Không nói dài dòng nữa, mình đã tiến được một bước mang tính đột phá. Bạn sẽ không tin nổi phát hiện này đâu! IP của Kiều Kiều, Viên Thuyên, Tiểu Mạn là ba máy dịch vụ đại lý khác nhau, ba đại lý này lại có cùng địa chỉ".
"Bạn nói tiếng phổ thông được không?" (1)
-----------------
Chú thích:
(1). Ý là yêu cầu diễn đạt dễ hiểu hơn.
"Đêm qua bạn đã nghe rồi còn gì? Nói đơn giản là, ba người hoặc "ma" này dùng cùng một IP để lên mạng!"
"Sao? Bạn cũng có trí tưởng tượng đấy nhỉ?"
"Sự thật là thế, tôi chỉ lắng nghe mà thôi…".
Đột nhiên, âm thanh từ phía Trương Sinh trở lên ồn ào hỗn tạp. Cảnh tượng phía xa đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Tư Dao: một chiếc xe "Săn báo" (2) màu đen đột nhiên lao ra từ một con đường nhỏ, hung hãn lao về phía Lâm Nhuận đanh đi xe đạp ở phía trước. Lâm Nhuận hoàn toàn không đề phòng, dù bị tiếng động cơ xe làm giật mình, đã ngoái lại nhìn nhưng không kịp tránh nổi ác mộng giáng xuống ban ngày.
Thân hình to cao của anh bị hất lên cao rồi nặng nề vật xuống đất, nằm bất động.
Trên đường có vài người đi lại, đứng đờ ra vì cảnh tượng trước mặt, có người hét lên. Tư Dao chạy thật nhanh về phía đó. Chiếc xe "Săn báo" nổ máy, chạy mất hút.
Tư Dao vừa chạy vừa gọi 110.
Lâm Nhuận tỉnh lại đi!
Anh là điều tốt đẹp duy nhất còn lại của cuộc đời em tương lai em. Anh tỉnh lại đi!
- Các anh cho tôi đi theo xe!
- Cô là người nhà à?
- Vâng, đương nhiên rồi!
Chú thích:
(2). Một loại ô tô việt dã do Trung Quốc sản xuất. |
|
|