Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Dài » Đau Thương Đến Chết ( Phần I ) Tác Giả: Quỷ Cổ Nữ    
Nỗi Buồn Ly Biệt

    Nghĩa trang Vạn Quốc cách nhà mới của Tư Dao một cái hồ. Nghĩa trang nằm ở ngoại thành phía Tây, cách xa thị thành ồn ào, có sắc nước hồ Chiêu Dương làm say lòng người, quanh nghĩa trang ken dày tùng bách quanh năm xanh tốt; dù đang mưa lất phất nhưng vẫn khiến người ta lưu luyến không nỡ xa khung cảnh tuyệt đẹp này. Nhưng tâm trạng của Tư Dao thì còn nặng nề hơn cả không khí nơi đặt bàn thờ Viên Thuyên, không còn tâm trí nào ngắm cảnh, cô cùng Thường Uyển vội đi vào đại sảnh để vĩnh biệt Viên Thuyên.
    Trên bức tường ở giữa phòng treo tấm ảnh phóng to, chụp Viên Thuyên lúc tốt nghiệp, Viên Thuyên đang cười rạng rỡ, khuôn mặt tràn đầy vẻ đẹp của tuổi thanh xuân.
    Nhưng hiện thực thật là tàn khốc, tuổi thanh xuân ấy đã tan biến.
    Bạn đã ra đi như thế này ư?
    Đó là câu hỏi không cần trả lời, cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Dao suốt mấy hôm nay. Cô không nguôi nhớ đến người bạn gái rất thân của mình, cô đã khóc hết nước mắt. Mỗi sáng trước khi đi làm, cô đều mất rất nhiều thời gian trang điểm để mọi người ở công ty không nhận thấy sự khác thường. Giờ đây nhìn khuôn mặt tươi cười của Viên Thuyên vẫn như ngày nào đang còn sống, cô lại trào nước mắt.
    Bố mẹ Viên Thuyên nhìn thấy Tư Dao và Thường Uyển ở cửa liền ra đón. Hai người đã gặp Tư Dao nhiều lần, thấy cô, họ lại nghĩ đến đứa con xấu số. Họ vừa đi vừa khóc. Tư Dao vội bước tới chào hỏi và đỡ lấy hai người; Tư Dao nghẹn ngào, cảm thấy cảnh người đầu bạc khóc kẻ đầu xanh, cảnh ngộ cực kỳ đau xót, sao có thể nén lìng mình được? Cô hít một hơi thật sâu, an ủi họ: "Cô chú đừng quá đau lòng, cháu nghe nói sức khoẻ cô không tốt, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, cô hãy nén đau thương. Cô chú đã biết cháu và Viên Thuyên là bạn thân từ thời trung học, bạn Uyển và Viên Thuyên cùng học đại học, cũng coi nhau như chị em, từ nay chúng cháu xin gắng sức quan tâm săn sóc cô chú".
    "Vấn đề là, nếu chúng ta còn sống được đến sau này". Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau Tư Dao.
    Tư Dao giật mình, như bị câu nói ấy đâm vào da thịt.
    Tất cả đều do lỗi của tôi!
    Cô gái đứng đằng sau có khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt tròn thật hoàn hảo, mở to, thoáng trong đó một nét bi phẫn, đang nhìn Tư Dao rất dữ dằn.
    "Tiểu Mạn, cậu nói vậy thì rất tệ, Tư Dao đang rất khổ tâm rồi". Thường Uyển mạnh mẽ che chở cho Tư Dao.
    Bà Nguỵ Dung Bình - mẹ Viên Thuyên - nhìn Thương Tiểu Mạn đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Tư Dao. Thường Uyển bèn nói: "Cô chú đừng để ý Tiểu Mạn nói lung tung, cô ấy vì quá đau xót thành ra lú lẫn cả rồi".
    Tiểu Mạn vẫn nhìn Tư Dao, lạnh lùng nói: "Mất đi một người bạn tốt như vậy, tôi đương nhiên rất đau lòng, nhưng Thường Uyển nói sai rồi, tôi tỉnh táo hơn lúc nào hết".
    Tất cả đều do lỗi của tôi! Tư Dao thấy đầu choáng váng, không sao chịu nổi liền nhắm mắt lại.
    Bà Dung Bình như chợt hiểu ra điều gì: "Các cháu đều là bạn thân của nhau, có tất cả năm người đúng không?"
    Tiểu Mạn gật đầu: "Chúng cháu vào đại học, rồi quen nhau ở Hội du lịch của trường, cùng đi du lịch mùa xuân mùa thu, du lịch cuối stuần, du lịch hè; đã đi chơi núi rất nhiều lần. Một vài bạn nam gọi đùa chúng cháu là "Năm tráng sĩ núi Lang Nha" (1). Sau khi tốt nghiệp, Viên Thuyên, Thường Uyển Nhi và Tư Dao ở lại thành phố, cháu về Vũ Hán với bố mẹ, còn một bạn về Thượng Hải; lâu nay, mỗi năm bọn cháu phải tụ tập với nhau ít nhất một lần".
    Bà Dung Bình chợt kêu to: "Cháu nói còn một bạn nữa, có phải là Kiều Kiều không? Là bạn... vào mùa hè năm nay đã đi trước, đúng không?"
    Thường Uyển cảm thấy tình thế đã đến lúc khó bề kiểm soát, vội nói xen vào: "Cô đừng nghĩ như thế, Kiều Kiều mất là do gặp chuyện bất ngờ".
    "Nhưng lẽ nào Viên Thuyên chết, cũng là chuyện bất ngờ?" Tiểu Mạn lập tức vặn lại.
    Bà Dung Bình nước mắt tuôn trào không sao cầm nổi. Lúc này Tiểu Mạn mới cảm thấy mình hơi quá đáng, lập tức nín thing. Thường Uyển véo mạnh vào tay Tiểu Mạn, và luôn miệng an ủi bà.
    Tư Dao vẫn nhắm mắt, từng cảnh từng cảnh suốt hai tháng qua lần lượt hiện ra đầy bi thương. Thật không tưởng tượng nổi, chỉ hai tháng mà cô như bị giày vò suốt hai năm. Suốt hai tháng qua,mọi việc đều chẳng ra sao, tâm trạng cô luôn khó chịu, công tác cũng đầy trắc trở, bạn thân thì ra đi. Mọi việc cứ thế nối đuôi nhau đến.
    Lẽ nào những điều người ấy nói là sự thật?
    Tại nghĩa trang Vạn Quốc có dịch vụ hoả táng và mai táng. Sau nghi lễ vĩnh biệt, thi thể được hoả tiêu, tiếp đó là lễ an táng giản đơn, thời gian được sắp xếp rất sát sao. Cha mẹ Viên Thuyên đi trước bê lọ tro, khách đến đưa tang đi phía sau. Họ đi trong mưa, bước trên con đường lát đá tiến về mộ của cô.
    "Năm tráng sĩ" còn lại ba người, chỉ e cuối cùng chúng ta sẽ phải chịu thua số phận. Tiểu Mạn cúi đầu lẩm bẩm. Cô không giữ được điều gì trong lòng, nhưng điều này nói ra cũng hoàn toàn giống ý nghĩ của Tư Dao. Tiểu Mạn có thể tha cho tớ không?
    Tiểu Mạn, Tư Dao và Thường Uyển thân nhau như chị em, ba bộ váy đen, cầm ô đứng sát vai nhau trước mộ Viên Thuyên, cúi đầu mặc niệm, mỗi người một nỗi niềm riêng nhưng không ra khỏi ý nghĩ chung: những lời của người ấy nói là thật hay sao? Cần có bao nhiêu cái "bất ngờ" và "lỡ chẳng may" nữa mới chứng minh được lời nguyền ấy là chính xác?
    Gió chợt thổi mạnh, mưa quất vào mặt, tái tê. Tư Dao ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên nét mặt hết sức rầu rĩ đứng cạnh bố mẹ Viên Thuyên.
    Phải! Nếu ba người chúng ta không thoát khỏi số phận như Kiều Kiều và Viên Thuyên, thì anh ta cũng khó mà tránh khỏi vì cả bọn đã cùng trải qua cái đêm kinh hãi ấy.
    Quần áo anh ta ướt sũng nước mưa, rõ ràng là đã đứng bên mộ khá lâu. Đó là Lưu Dục Chu - người yêu say đắm và chồng chưa cưới của Viên Thuyên. Lúc nãy không thấy anh ta xuất hiện ở phòng tang lễ, chắc anh ta đã ra đây khóc thương Viên Thuyên, bất chấp gió táp mưa sa. Dục Chu là đồng nghiệp của Viên Thuyên ở Sở tài chính kế toán, Tư Dao đã gặp anh ta mấy lần. Anh ta luôn ăn vận rất chỉnh tề, phong thái tự nhiên khoáng đạt, vậy mà hôm nay nom ủ rũ suy sụp, đủ biết tình cảm của anh ta với Viên Thuyên vô cùng sâu nặng, nhớ thương da diết nhường nào.
    Tư Dao rất xúc động, đến bên Dục Chu khẽ nói: "Anh Chu, tang lễ đã hoàn tất, người ở công ty đến viếng rất đông, đã ra về cả rồi, anh đừng quá đau buồn, nên theo họ về; rồi đi ăn trưa nữa, cho bình tâm lại".
    Dục Chu thở dài, cổ cứng đơ, khó nhọc quay đầu lại, giọng khản đặc: "Lúc này, tôi rất muốn đứng đây yên tĩnh một mình. Sự an ủi của mọi người đương nhiên là liều thuốc tốt xoa dịu nỗi đau, nhưng phải dùng đúng lúc mới có hiệu quả được".
    Tư Dao suy ngẫm câu nói của Dục Chu, cảm thấy cũng có lý nên không nói gì nữa, lặng lẽ đứng bên anh thêm một lúc. Dục Chu bất chợt hỏi: "Liệu có phải lời người ấy nói là thật hay không?"
    "Anh mà cũng tin à" Tư Dao đã rất sợ câu hỏi này.
    "Tin gì đâu! Anh chỉ muốn khuyên các em đừng nghĩ ngợi vẩn vơ".
    Tư Dao cảm động, nói "anh hãy giữ sức khoẻ" rồi quay người đi, lại nghe Dục Chu nói: "Cảm ơn em đã đến tiễn đưa Viên Thuyên. Một ngày trước khi xảy ra chuyện, cô ấy còn nhớ đến việc em chuyển nhà, bèn gửi tin nhắn cho anh, bảo anh nếu rỗi thì đến giúp em. Tiếc là cô ấy đã ra đi như vậy. Anh và hai bác gần đây bận lo chuyện hậu sự nên cũng không liên lạc được với em".
    Câu nói ấy khiến Tư Dao cảm thấy chua xót, cúi đầu nói: "Bạn ấy rất chu đáo, dù đi công tác xa, vẫn gửi chuyển phát nhanh quà mừng cho em, vừa đúng lúc em dọn nhà thì nhận được".
    Nét mặt Dục Chu hơi thay đổi: "Thế à? Viên Thuyên là con người hết sức chu đáo".
    "Mấy hôm nay mọi việc rối bời, nên hộp quà đó em cũng chưa mở ra, lại càng lo thấy vật lại nhớ người, thật chẳng biết nên làm gì".
    "Đến hôm nay em cũng chưa biết đó là quà gì à? Nhưng anh cũng đồng ý với em rằng... thấy vật lại nhớ người, anh từng rất thấm thía điều này. Em biết đấy, ngay cả phòng cưới bọn anh cũng đã chuẩn bị xong..." Sắc mặt Dục Chu trông càng khổ sở hơn.
    Tư Dao nhác thấy Tiểu Mạn và Thường Uyển đang đứng chờ mình gần đó. Tiểu Mạn liên tục xem đồng hồ, hiểu rằng họ chờ để cùng đi ăn, đành ngừng câu chuyện với Dục Chu: "Anh Dục Chu! Trở về em sẽ email cho anh địa chỉ và số điện thoại nhà mới của em, nếu anh thấy buồn, muốn tìm người nói chuyện thì cứ gọi cho em".
    "Cuối tháng trước, mình nhìn thấy anh ấy trong một Hội chợ thương mại ở Thiên Tân, trông vẫn rất phơi phới vui tươi". Ngồi bên bàn ăn, Tiểu Mạn làm như vô tình nhắc đến, nhưng Tư Dao biết rằng Tiểu Mạn không bao giờ nói năng không có chủ đích.
    "Cậu nói ai?" Trong "Năm tráng sĩ núi Lang Nha", Thường Uyển là người vô tư nhất, cô không hiểu ẩn ý sâu xa trong đó.
    "Dao Dao biết mình nói ai, đúng không?" Hình như hôm nay Tiểu Mạn cứ cố ý chĩa vào Tư Dao.
    "Mình chỉ có thể đoán... cậu nói về Lâm Mang phải không? Mình biết Tiểu Mạn định nói gì, nhưng mình trong sáng ngay thẳng, sau này cậu sẽ hiểu những suy đoán của cậu là vô lý". Tư Dao rất bực, nhưng không thể trách gì Tiểu Mạn vì cô và Lâm Mang đã từng có một thời...
    "Tiểu Mạn, hôm nay hình như cậu cứ cố ý châm chích Dao Dao thì phải? Cậu ấy mắc nợ cậu hay sao, để mình trả hộ cho nào?" Thường Uyển cố gắng làm dịu sự căng thẳng giữa hai người bạn. "Mình biết Tiểu Mạn đang nghĩ gì, nhưng tình cảnh lúc Kiều Kiều sắp chết, bọn mình đều thấy cả, rõ ràng là Dao Dao bất lực".
    Tiếc rằng những điều Thường Uyển nói Tư Dao đều không nghe thấy. Hai mắt cô như dán vào tấm khăn trải bàn trắng tinh nhưng lại không nhìn gì cả. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng mưa giông sấm chớp ấy: đôi mắt Kiều Kiều thất thần nhìn cô, đầy nước mắt vì kinh hoàng, đám tóc dài đen nhánh ướt đẫm nước mưa rũ trên trán, khi ánh chớp loé lên nhìn rõ khuôn mặt trắng bệch.
    Còn tay mình lại đang rời ra, không giữ được cánh tay trơn tuột của Kiều Kiều.
    "Dao Dao, cậu đừng nghĩ ngợi gì..." Thường Uyển thấy Tư Dao cứ như người mất hồn, liền gọi.
    "Nếu không có chuyện về Lâm Mang, thì mình đương nhiên chẳng nghi ngờ gì". Tiểu Mạn vẫn cố nói thêm.
    Tư Dao đã lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Tiểu Mạn nói: "Mình nói với cậu nhiều lần rồi, dù Lâm Mang là người yêu cũ hồi đại học của mình, nhưng quan hệ giữa bọn mình đã chấm dứt. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy và Kiều Kiều cùng ở Thượng Hải, khá gần gũi, nhưng có nảy sinh tình cảm hay không, và sâu sắc đến đâu, mình không biết. Với mình, thì chẳng sao cả. Trả lời thế này cậu đã vừa lòng chưa?"
    "Nhưng lúc ở Thiên Tân, Lâm Mang có ngụ ý với mình rằng, lần tái ngộ ở núi Vũ Di khiến anh ta "tình cũ không rủ cũng đến".
    "Tình xưa trỗi dậy" phải là do cả hai người cùng trỗi dậy, nhưng mình thì không có hứng".
    "Nhưng cậu vẫn rất ngọt ngào với anh ta, nên Kiều Kiều mới không vui, chẳng lẽ cậu không nhận ra à?"
    "Lúc đầu mình không biết quan hệ giữa hai người, sau khi đã biết, mình không hề trò chuyện với Lâm Mang nữa". Tư Dao cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì cứ phải giải thích chuyện tình cảm rối mù này.
    "Biết đâu, khi Lâm Mang xuất hiện cậu chợt nhận ra rằng đến giờ cậu vẫn chưa gặp ai có thể sánh nổi với Lâm Mang, phải không?"
    "Cậu cho rằng vì thế mà mình hại Kiều Kiều à? Mình và cậu là bạn đã bảy năm trời, cậu cho mình là hạng người như thế ư?" Nghe người bạn thân nói ra điều suy đoán đáng sợ một cách trần trụi như vậy, Tư Dao không dám tin ở tai mình nữa, cô càng thấy phẫn nộ. Cô vốn chỉ nghĩ Tiểu Mạn hiểu lầm quan hệ của cô và Lâm Mang.
    Thường Uyển cũng nổi giận: "Tiểu Mạn! Dao Dao đã rất buồn phiền vì chuyện này rồi, cậu biết không? Mình thấy cậu bị cái chết của Kiều Kiều và Viên Thuyên làm cho khiếp hãi quá rồi đấy!"
    Tiểu Mạn nhìn Tư Dao ngồi ôm mặt, nước mắt giàn giụa chảy ra từ những kẽ tay, nên dù vốn rất đanh đá, cô cũng cảm thấy mủi lòng, thầm tự trách: có phải mình đã hơi quá đáng, đã thiếu công bằng với Dao Dao? Bởi vậy cô nhẹ nhàng nói: "Dao Dao đừng khóc nữa, tại mình nói quá lời, quá đa nghi, mình sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa, được chưa?"
    Chú thích:
    (1) Câu chuyện có thật về năm chiến sĩ Bát Lộ Quân (Trung Quốc) anh dũng chiến đấu (năm 1941) trong thời kháng Nhật. Núi Lang Nha ở huyện Dịch tỉnh Hà Bắc Trung Quốc.

Xem Tiếp Chương 3Xem Tiếp Chương 51 (Kết Thúc)

Đau Thương Đến Chết ( Phần I )
  » Xem Tập 1
  » Đang Xem Tập 2
  » Xem Tiếp Tập 3
  » Xem Tiếp Tập 4
  » Xem Tiếp Tập 5
  » Xem Tiếp Tập 6
  » Xem Tiếp Tập 7
  » Xem Tiếp Tập 8
  » Xem Tiếp Tập 9
  » Xem Tiếp Tập 10
  » Xem Tiếp Tập 11
  » Xem Tiếp Tập 12
  » Xem Tiếp Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
  » Xem Tiếp Tập 15
  » Xem Tiếp Tập 16
  » Xem Tiếp Tập 17
  » Xem Tiếp Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
  » Xem Tiếp Tập 21
  » Xem Tiếp Tập 22
  » Xem Tiếp Tập 23
  » Xem Tiếp Tập 24
  » Xem Tiếp Tập 25
  » Xem Tiếp Tập 26
  » Xem Tiếp Tập 27
  » Xem Tiếp Tập 28
  » Xem Tiếp Tập 29
  » Xem Tiếp Tập 30
  » Xem Tiếp Tập 31
  » Xem Tiếp Tập 32
  » Xem Tiếp Tập 33
  » Xem Tiếp Tập 34
  » Xem Tiếp Tập 35
  » Xem Tiếp Tập 36
  » Xem Tiếp Tập 37
  » Xem Tiếp Tập 38
  » Xem Tiếp Tập 39
  » Xem Tiếp Tập 40
  » Xem Tiếp Tập 41
  » Xem Tiếp Tập 42
  » Xem Tiếp Tập 43
  » Xem Tiếp Tập 44
  » Xem Tiếp Tập 45
  » Xem Tiếp Tập 46
  » Xem Tiếp Tập 47
  » Xem Tiếp Tập 48
  » Xem Tiếp Tập 49
  » Xem Tiếp Tập 50
  » Xem Tiếp Tập 51
 
Những Truyện Dài Khác