Hữu trở lại Sài Gòn thì bị mất chân dạy kèm. Dù sao đối với anh, thất nghiệp cũng là chuyện thường.
Hữu bước ra đường, mua một trái cốc vừa chín tới, to như nắm tay. Anh vừa đi vừa ăn dưới bóng mát của hai hàng me cao, ăn chưa hết trái cốc đã đến trường Luật.
Người bạn hỏi ngay khi Hữu bước vào lớp:
- Có chuyện gì buồn vậy?
Hữu chỉ chiếc băng tang trên áo:
- Mẹ tôi vừa mới mất.
Một người con gái mặc “rốp” trắng, đeo kính cận gọng đen từ ngoài hành lang bước vào. Cô ta vẩy tay:
- Lâu quá mới thấy anh tới trường.
- Chào Diệp.
Người con gái nhí nhảnh bước tới, trên tay cầm một cái đồ chơi bằng nam châm nhỏ như bao thuốc. Cô ta đưa cái đồ chơi ra trước mặt hai người bạn trai. Đó là một tấm bìa cứng, nhỏ có vẽ một thằng Tây đầu trọc và không râu. Tấm bìa được ép ny-lông, ở trong đựng một nhúm bột quặng sắt. Diệp cầm thỏi nam châm nhỏ trên tay và nói:
- Các anh coi đây.
Cô dùng thỏi nam châm kéo những vụn sắt lên trên cái đầu trọc của bức hình và xếp chúng thành một mái tóc hippy, xong cô lại đem bột quặng lên làm một bộ râu mép. Phút chốc chú Tây trắng đất trọc không râu biến thành một anh hippy tóc dài râu rậm trông rất ngộ nghĩnh.
- Sắp làm luật sư rồi còn ưa đồ chơi trẻ con.
Hữu chào Diệp rồi đến phòng học vụ mua những bài giảng mới. Sau đó anh đón xe buýt xuống Sài Gòn, đi bộ đến chỗ hẹn đón cái móc thường lệ vào lúc chín giờ bốn mươi lăm phút, sáng thứ năm.
Đồng chí Bảy Trung đến rất đúng giờ. Hai người gặp nhau trước một quán sách đường Lê Lợi. Bảy Trung đưa bao thuốc Salem mời Hữu, anh rút một điếu rồi bỏ luôn bao thuốc vào túi mình. Trong bao thuốc đựng sáu cái kíp nổ.
Hữu ghé sạp báo mua một tờ Chính-Luận rồi đi thẳng lại bến xe buýt.
|
|
|