Cang đứng tựa cửa sổ. Chiếc quần tây thời trang rộng thùng thình không giấu nổi hai bắp đùi vạm vỡ săn chắc của một cậu trai ở tuổi đang lớn. Hữu hoàn toàn không thấy trên cái thân thể ấy còn lại chút dấu tích gì của cái thằng Cang ốm nhom ngày trước thường mặc quần xà loõng, cả ngày lang thang quanh các trại lính Mỹ để xin đồ hộp.
Tú đưa một nhận xét:
- Nó giống cha. Vài năm nữa chắc cao tới thước tám.
Hữu hỏi đứa em út:
- Bây giờ cao tới thước mấy rồi?
- Thước bảy. Cang trả lời và ngồi xuống đi-văng.
Bên ngưỡng cửa, một viên trung sĩ quân đội Sài Gòn vẫn đứng yên lặng, đầu hơi cúi xuống.
Hữu hỏi:
- Em không được khỏe?
Nghi gượng cười:
- Tôi cứ bị mất ngủ luôn.
- Vẫn ở Bồng Sơn?
- Dạ, vẫn ở đó. Còn anh thì chừng nào đi Sài Gòn?
- Có lẽ vài hôm nữa.
Nghi kiếm một cái ghế và ngồi xuống. Bộ quân phục đã phai màu và nhàu nát. Nghi không có vẻ gì là một quân nhân. Bộ quân phục thật không thích hợp chút nào với cái dáng mảnh mai, với nước da trắng xanh gần như tái mét của anh.
Người cha trở vào trước bàn thờ. Lũ con đứng quanh ông, ông hỏi thăm từng người và hỏi thằng Cang cột chiếc khăn trên cổ làm gì. Nó bảo cột cho đẹp chơi.
Duy và người vợ cũng vào thăm Nghi nhưng khi chị Duy vừa bước chân vào phòng thì đã bị cặp mắt Tú nhìn chòng chọc. Tú nói nhỏ với Cang nhưng cốt để cho người chị dâu nghe.
- Nó lấy sợi dây chuyền của tao đó.
Cang cả cười. Người chị dâu cau mặt lại. Người cha nghiêm giọng nói:
- Chúng bay đừng cứ khích bác nhau nữa, có được không?
Tú nói:
- Thưa cha được. Nhưng cha bảo nó trả sợi dây chuyền năm chỉ cho con mới được.
Người chị dâu sấn lại:
- Ai cướp vàng của cô? Cô nói một tiếng nữa coi! Trước mặt cha, tôi là chị, tôi phải dạy cô mới được.
Duy sấn ra, án ngữ giữa vợ và cô em gái trong khi người cha thở dài. Ông nói:
- Tao bảo tụi bay không nghe thì tao đi.
Nói xong ông bước ra cửa. Hữu theo cha ra ngoài. Duy cũng đẩy vợ đi ra khỏi phòng. Còn lại ba anh em ngồi trên ba gốc đi-văng. Im lặng. Nghi bỗng hỏi đột ngột:
- Tú, tao nghe nói mày làm sở Mỹ?
- Dạ.
- Làm việc gì?
- Anh đừng lo. Tôi chẳng làm gì xấu đâu.
- Vậy mà tao nghe nói mày tiêu tiền như nước rồi cấp tiền bạc cho thằng Cang ăn chơi, hút sách đàng điếm. Nó mà hư thì mày phải coi chừng.
Cang cãi lại:
- Em đâu có hút.
- Vậy mày đi theo bọn hút làm gì?
- Em đi học sửa ra-dô chớ đâu có theo bọn hút.
- Thì chính tụi bạn mày mét tao.
Cang làm thinh. Tú hỏi:
- Mày học sửa ra-dô bao lâu rồi?
- Ba tháng.
- Còn bao lâu mãn khoá?
- Ba tháng nữa.
- Thế bây giờ đã sửa được chưa?
Cang nhăn mặt, quắc mắt ngó chị nó:
- Hỏi vô duyên! Học mới ba tháng mà sửa gì. Bà im đi cho rồi, bà.
Nghi nói:
- Mày phải coi chừng, khôn hồn thì tránh xa tụi hút xách. Nếu không nghe lời tao thì mày chết mặc kệ mày, sau này đừng kêu ca.
Thằng Cang đứng lên, lẳng lặng đi lại phía cửa.
- Mày đi đâu đó?
- Không đi đâu hết.
- Mày trả lời tao cái giọng đó hả?
Cang cũng to tiếng đáp lại:
- Chớ tui làm gì mà anh hạch sách tui quá vậy? Anh cũng chẳng cho tui được đồng nào. Hồi nhỏ tui đói rách lang thang đầu đường xó chợ, tui sống thèm khát đủ thứ mà có biết xin xỏ ai. Bây giờ chị Tú nuôi tui chớ mắc mớ gì anh. Tui có xin xỏ gì anh đâu mà anh khó chịu?
Nghi dìm cơn giận xuống và nói gỡ gạt:
- Mày ngon! Tao biết mày ngon rồi. Mặc kệ mày tao không cần biết tới nữa.
Thằng Cang đứng lên, rút cái lược ở túi sau ra, ngó lui ngó tới tìm cái gương nhưng không thấy, cuối cùng nó đành dùng tay vuốt hai bên mai và sau gáy rồi vừa bước ra cửa vừa nói:
- Tui đi chơi. Tối tui không về đâu.
Nói xong nó biến sau cánh cửa.
Nghi nói:
- Tao không tin nó học sửa ra-dô. Coi tướng nó là tướng ăn chơi chớ đâu phải là tướng làm ăn. Ít bữa nó đòi cưới vợ cho mà coi.
- Thà nó cưới vợ còn hơn theo cái tụi hút xách.
- Mày cúp tiền coi nó lấy gì mà hút.
- Cúp thì nó bám vô tụi gái điếm.
Nghi ngã mình xuống chiếc ghế dài. Anh nói như nói một mình:
- Chẳng lẽ không còn cách nào ngăn cản nó được hay sao?
|
|
|