Cuộc ra đi của người chị họ Suốt đêm, chúng tôi nghe những tiếng súng bắn, những tiếng nổ. Hừng đông, thình lình tất cả đều im lặng. Chúng tôi ngủ trên cái giường lớn của ông sĩ quan. Giường của ông ấy trở thành giường của chúng tôi, và phòng của ông ấy là phòng của chúng tôi.
Buổi sáng, chúng tôi đi sang nhà bếp để ăn điểm tâm. Bà Ngoại đang đứng trước cái lò. Chị họ của chúng tôi đang xếp những cái chăn.
Chị nói:
— Tôi ngủ chẳng được gì cả.
Chúng tôi nói:
— Chị hãy ra ngoài vườn ngủ đi. Không còn tiếng ồn nữa và trời thì ấm áp.
Chị hỏi:
— Đêm qua các cậu không sợ à?
Chúng tôi nhún vai, không trả lời.
Có tiếng gõ cửa. Một người đàn ông mặc thường phục bước vào, theo sau là hai người lính. Hai người lính mang súng máy và mặc một thứ quân phục mà chúng tôi chưa từng thấy.
Bà Ngoại nói điều gì đó bằng thứ tiếng mà bà hay nói trong những lúc uống rượu. Hai người lính trả lời. Bà Ngoại quàng hai cánh tay qua cổ họ và vừa hôn từng người vừa tiếp tục nói chuyện với họ.
Ông mặc thường phục hỏi:
— Bà nói tiếng của họ, phải không, thưa bà?
Bà Ngoại trả lời:
— Đó là tiếng mẹ đẻ của tôi, thưa ông.
Chị họ của chúng tôi nói:
— Họ có mặt ở đây rồi à? Họ đến lúc nào vậy? Chúng tôi muốn mang hoa đi chào đón họ ở Quảng Trường Lớn.
Ông mặc thường phục hỏi:
— "Chúng tôi" là ai?
— Là các bạn của tôi và tôi.
Ông mặc thường phục mỉm cười:
— Thế nhưng, trễ quá rồi. Họ đã đến hồi tối hôm qua. Và tôi, tôi đến ngay sau đó. Tôi đi tìm một cô gái trẻ.
Ông ta đọc một cái tên; chị họ của chúng tôi nói:
— Vâng, đó là tôi. Cha mẹ của tôi đâu?
Ông mặc thường phục nói:
— Tôi không biết. Tôi chỉ có nhiệm vụ đi tìm những đứa trẻ có tên trong danh sách của tôi. Trước hết chúng ta sẽ đi đến một trung tâm tiếp nhận ở Phố Lớn. Sau đó chúng ta sẽ cố gắng tìm cha mẹ của cô.
Chị họ của chúng tôi nói:
— Tôi có một người bạn ở đây. Anh ấy cũng có tên trong danh sách của ông chứ?
Chị đọc tên người tình của chị. Ông mặc thường phục dò tìm trong danh sách:
— Có. Cậu ấy đã đến tổng hành dinh của quân đội rồi. Cô và cậu ấy sẽ đi trong cùng một chuyến. Cô hãy sửa soạn đồ đạc.
Chị họ của chúng tôi, rất đỗi vui mừng, nhét quần áo vào xách tay và gói các thứ đồ vệ sinh vào trong chiếc khăn tắm của chị.
Ông mặc thường phục xoay sang chúng tôi:
— Còn các cậu? Các cậu tên gì?
Bà Ngoại nói:
— Đó là các cháu ngoại của tôi. Chúng ở lại đây với tôi.
Chúng tôi nói:
— Vâng, chúng tôi sẽ ở lại với Bà Ngoại.
Ông mặc thường phục nói:
— Tuy vậy tôi cũng muốn biết tên của hai cậu.
Chúng tôi đọc tên cho ông ta nghe. Ông nhìn vào hồ sơ:
— Hai cậu không có tên trong danh sách của tôi. Bà có thể giữ hai cậu ấy lại, thưa bà.
Bà Ngoại nói:
— Nghe hay nhỉ! Tôi "có thể" giữ hai cậu ấy lại!
Chị họ của chúng tôi nói:
— Tôi đã sẵn sàng. Đi nào.
Ông mặc thường phục nói:
— Cô chắc là đang nôn nóng lắm. Có lẽ it nhất cô cũng nên cảm ơn bà và chào tạm biệt hai cậu bé này.
Chị họ của chúng tôi nói:
— Hai cậu bé? Hai thằng ranh con đấy chứ.
Chị ôm lấy chúng tôi, ghì thật chặt:
— Tôi không hôn hai cậu đâu, tôi biết hai cậu không thích thế. Đừng làm gì dại dột quá nhé, hãy cẩn thận.
Chị ôm chúng tôi chặt hơn nữa, chị khóc. Ông mặc thường phục nắm lấy cánh tay chị và nói với Bà Ngoại:
— Thưa bà, chúng tôi xin cảm ơn bà về tất cả những gì bà đã giúp đỡ cho cô bé này.
Chúng tôi cùng bước ra ngoài. Trước cổng vườn, có một chiếc xe Jeep. Hai người lính ngồi băng trước, ông mặc thường phục và chị họ của chúng tôi ngồi băng sau. Bà Ngoại kêu lên một câu gì nữa. Hai người lính cười. Chiếc xe Jeep chạy đi. Chị họ của chúng tôi không ngoái lại. |
|
|