Ông thợ đóng giày Ông thợ đóng giày sống và làm việc trong căn hầm của một ngôi nhà gần trạm xe lửa. Căn hầm đó rất rộng. Ở một góc là cái giường của ông, ở góc kia là bếp. Nơi làm việc của ông hướng về phía cửa sổ dưới tầng hầm. Ông thợ đóng giày ngồi trên một chiếc ghế đẩu thấp, chung quanh ông đầy những đôi giày và đồ nghề. Ông nhìn chúng tôi qua khoảng trống phía trên cặp kính mắt, ông nhìn những chiếc giày da bóng đã quá nứt nẻ của chúng tôi.
Chúng tôi nói:
— Chào ông. Chúng tôi muốn mua hai đôi ủng cao su, không thấm nước, ấm chân. Ông có bán không? Chúng tôi có tiền.
Ông nói:
— Có, tao có bán. Nhưng loại da kép, ấm chân, thì rất mắc tiền.
Chúng tôi nói:
— Chúng tôi tuyệt đối cần chúng. Chân chúng tôi bị lạnh.
Chúng tôi đặt tất cả món tiền chúng tôi có lên chiếc bàn thấp.
Ông thợ đóng giày nói:
— Chừng ấy chỉ vừa đủ cho một đôi. Nhưng một đôi cũng đủ cho bọn mày. Bọn mày cùng một cỡ như nhau. Bọn mày có thể thay phiên nhau mà mang.
— Không thể được. Chúng tôi không bao giờ ra khỏi nhà một mình. Bất cứ đi đâu chúng tôi cũng đi với nhau.
— Thì hãy xin tiền của bố mẹ bọn mày.
— Chúng tôi không có bố mẹ. Chúng tôi sống với Bà Ngoại, người mà người ta gọi là Mụ Phù Thuỷ. Bà không cho chúng tôi tiền bạc gì cả.
Ông thợ đóng giày nói:
— Mụ Phù Thuỷ, bà ngoại của bọn mày đấy à? Tội nghiệp! Và bọn mày đi từ nhà đến tận chỗ này bằng những đôi giày rách nát ấy sao!
— Vâng, chúng tôi đã đi như thế. Chúng tôi không thể sống qua mùa đông thiếu những đôi ủng. Chúng tôi phải kiếm củi trong rừng; chúng tôi phải dọn tuyết. Chúng tôi tuyệt đối cần...
— Hai đôi ủng da ấm và không thấm nước.
Ông thợ đóng giày cười và đưa cho chúng tôi hai đôi ủng:
— Mang vào thử xem.
Chúng tôi mang vào thử; cả hai đôi đều thật vừa chân.
Chúng tôi nói:
— Chúng tôi sẽ giữ lấy cả hai đôi. Chúng tôi sẽ trả tiền đôi thứ nhì vào mùa xuân khi chúng tôi bán được cá và trứng. Hoặc nếu ông thích, chúng tôi sẽ mang củi đến cho ông.
Ông thợ đóng giày trả tiền lại cho chúng tôi:
— Hãy cầm lấy. Giữ lại cái này. Tao không cần tiền của bọn mày. Hãy đi mua mấy đôi vớ tốt. Tao cho bọn mày hai đôi ủng vì bọn mày tuyệt đối cần chúng.
Chúng tôi nói:
— Chúng tôi không thích nhận quà.
— Tại sao lại không?
— Tại vì chúng tôi không thích nói cảm ơn.
— Bọn mày không cần phải nói gì cả. Đi về đi. Không. Khoan đã! Hãy lấy thêm mấy đôi dép và xăng-đan cho mùa hè, với mấy đôi giày đi phố nữa. Bền lắm đấy. Hãy lấy bất cứ thứ gì bọn mày muốn.
— Nhưng tại sao ông cho chúng tôi tất cả những thứ này?
— Tao không cần chúng nữa. Tao sắp đi xa.
Chúng tôi hỏi:
— Ông đi đâu?
— Ai mà biết? Họ sẽ mang tao đi và sẽ giết tao.
Chúng tôi hỏi:
— Ai muốn giết ông, và tại sao?
Ông nói:
— Đừng hỏi nữa. Hãy đi về ngay đi.
Chúng tôi nhặt lấy những đôi giày, những đôi dép, những đôi xăng-đan. Chúng tôi mang hai đôi ủng vào chân. Chúng tôi dừng lại ở ngưỡng cửa, chúng tôi nói:
— Chúng tôi hy vọng họ không mang ông đi. Hoặc, nếu họ mang ông đi, họ sẽ không giết ông. Xin chào ông, và xin cảm ơn ông, cảm ơn ông rất nhiều.
Khi chúng tôi về đến nhà, Bà Ngoại hỏi:
— Bọn mày ăn trộm tất cả các thứ đó ở đâu vậy hả, lũ chết tiệt?
— Chúng con không ăn trộm thứ gì cả. Đó là một quà tặng. Không phải ai cũng keo kiết như bà, Bà Ngoại ạ. |
|
|