Tập nhịn đói Chúng tôi thông báo cho Bà Ngoại:
— Hôm nay và ngày mai chúng con sẽ không ăn. Chúng con chỉ uống nước.
Bà nhún vai:
— Mặc kệ bọn mày. Nhưng bọn mày vẫn phải làm việc như thường lệ.
— Tất nhiên, Bà Ngoại.
Ngày đầu tiên, bà giết một con gà và nướng nó trong lò. Buổi trưa, bà gọi chúng tôi:
— Đến đây ăn!
Chúng tôi đi vào bếp, mùi gà nướng rất thơm. Chúng tôi hơi đói, nhưng không đói lắm. Chúng tôi xem Bà Ngoại chặt thịt gà.
Bà nói:
— Thơm phức. Bọn mày có ngửi thấy nó thơm đến chừng nào không? Bọn mày muốn mỗi đứa ăn một cái đùi không?
— Chúng con không muốn gì cả, Bà Ngoại.
— Thật tội nghiệp bởi vì nó quả là rất ngon.
Bà dùng tay cầm thịt gà để ăn, liếm những ngón tay, quẹt chúng vào cái tạp-dề. Bà gặm và mút xương.
Bà nói:
— Rất mềm, con gà tơ này. Tao không thể tưởng tượng cái gì ngon hơn nữa.
Chúng tôi nói:
— Bà Ngoại, từ lúc chúng con ở nhà bà đến nay, bà chưa bao giờ nấu một con gà cho chúng con ăn.
Bà nói:
— Thì hôm nay tao nấu một con gà đấy chứ. Vậy mà bọn mày lại không ăn.
— Bà biết chúng con không muốn ăn bất cứ thứ gì vào hôm nay và cả ngày mai mà.
— Đó chẳng phải là lỗi của tao. Đó lại là một trò bá láp khác của bọn mày.
— Đó là một trong những bài thực tập của chúng con. Để làm chúng con quen chịu đói.
— Thế thì tập cho quen đi. Chẳng có ai ngăn cản bọn mày cả.
Chúng tôi rời khỏi bếp và ra ngoài để làm việc trong vườn. Đến cuối ngày, chúng tôi rất đói. Chúng tôi uống thật nhiều nước. Ban đêm, chúng tôi trằn trọc khó ngủ. Chúng tôi nằm chiêm bao thấy thức ăn.
Hôm sau, vào giữa trưa, Bà Ngoại ăn hết phần thịt gà còn lại. Chúng tôi xem bà ăn mà thấy mắt mình như bị quáng. Chúng tôi không còn đói nữa. Chúng tôi thấy chóng mặt.
Buổi tối, Bà Ngoại làm những chiếc bánh kẹp với mứt và phô-mai trắng. Chúng tôi thấy buồn nôn và đau thắt trong bụng nhưng, khi nằm xuống, chúng tôi rơi vào một giấc ngủ sâu. Khi chúng tôi thức dậy, Bà Ngoại đã đi ra chợ. Chúng tôi muốn ăn điểm tâm, nhưng trong bếp không còn thứ gì để ăn. Không bánh mì, không sữa, không phô-mai. Bà Ngoại đã cất mọi thứ vào gầm nhà và khoá lại. Chúng tôi có thể mở khoá, nhưng chúng tôi quyết định không đụng vào bất cứ thứ gì. Chúng tôi ăn cà tây và dưa leo chấm muối.
Bà Ngoại đi chợ về, bà nói:
— Bọn mày chưa làm việc sáng nay.
— Đáng lẽ bà nên gọi chúng cháu dậy, Bà Ngoại.
— Đáng lẽ bọn mày nên tự thức dậy. Nhưng, lần này là ngoại lệ, tao vẫn cho bọn mày ăn.
Bà nấu cho chúng tôi món xúp rau đậu với những thứ bán chưa hết ở chợ, như thường lệ. Chúng tôi ăn chút ít. Sau bữa ăn, Bà Ngoại nói:
— Đó là một bài thực tập ngu xuẩn. Và không tốt cho sức khoẻ của bọn mày. |
|
|