Vân Tiêu Nguyệt Xuất Theo lịnh của Nguyệt Hoa Phu Nhân, bọn Cầm Khiêu bảy người trở vào hoa sảnh của Quảng Hàn Cung.
Vào đến nơi, cả bảy người cùng lộ vẻ kinh dị. Bởi, từ nhiều năm qua, họ xem phu nhân như thần như thánh và chính phu nhân cũng giữ khoảng cách quá đáng đối với mọi người, chẳng riêng gì đối với bọn họ. Tuy bà chấp nhận những cuộc đối thoại, song không một ai được tiếp cận bà.
Giờ đây, cái khoảng cách đó không còn nữa, giữa bà và Quan Sơn Nguyệt, dù Quan Sơn Nguyệt chỉ là một kẻ mới đến, dù chàng ta chưa tiếp thọ một chức vị nào trong cung.
Hiện tại, bà đặt tay lên đầu vai của Quan Sơn Nguyệt, một cử chỉ mà bọn Cầm Khiêm chẳng hề trông thấy bao giờ.
Tại sao bà có vẻ thân mật với Quan Sơn Nguyệt như thế? Bà vừa hận chàng kia mà? Nhiệm mầu nào đã xảy ra, làm tan niềm hận đó nhanh chóng thế?
Còn lão nhân gù, miệng không cười nhưng toàn gương mặt hân hoan, ánh mắt của lão sáng rực lạ thường.
Bảy người cùng sửng sốt như nhau, cùng im lặng chờ một sự giải thích. Họ tin chắc thế nào rồi họ cũng hiểu được nguyên nhân của sự thay đổi thường thái của chủ nhân.
Nguyệt Hoa Phu Nhân nhìn quanh bảy người một vòng, đoạn cất tiếng:
– Chữ Trà! Ngươi theo ta từ lâu, những việc gì của ta, ngươi hiểu khá nhiều.
Ta tin rằng, trong những lúc cao hứng, ngươi cũng có thuật lại cho các thị giả kia nghe!
Chữ Trà kinh hãi, hấp tấp thốt:
– Tiểu tỳ đâu dám ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân mỉm cười, chận lại:
– Chẳng có gì đâu, ngươi không phải hoang mang! Ta chẳng trách cứ chi ngươi, bất quá ta muốn biết ngươi có nói gì với chúng hay không vậy thôi!
Chữ Trà mất mấy phút mới lấy lại bình tĩnh, tuy nhiên giọng nói của nàng vẫn còn rung rung:
– Thật sự thì, trong những lúc nhàn rỗi, đàm đạo với Nhập Hoạch và Phi Thương, tiểu tỳ cũng có nói qua ...
Lão nhân gù cười lớn:
– Bất cứ việc chi, vào lỗ tai Nhập Hoạch rồi là lập tức thoát ra khỏi miệng nàng ta! Do đó, ta quyết chắc tất cả bảy người cùng biết như nhau cả!
Bảy thị giả giật mình, chính Nhập Hoạch sợ hãi hơn hết.
Nhưng, Nguyệt Hoa Phu Nhân không hề biểu hiện vẻ phẫn nộ, bà chỉ thoáng đỏ mặt, rồi cười tiếp:
– Các ngươi đừng sợ hãi, ta không tra cứu, trừng phạt đâu. Các ngươi đã hiểu việc tư riêng của ta rồi, thế thì càng hay, ta khỏi phí công giải thích. Các ngươi cũng biết, ta có một đứa con trai, mẹ con ta cách biệt nhau hơn hai mươi năm dài ...
Bảy thị giả cùng đưa mắt nhìn nhau, như muốn hỏi nhau là phu nhân có dụng ý gì mà đề cập đến việc đó.
Lão nhân gù không để cho họ hoang mang lâu, thốt ngay:
– Đứa con của phu nhân, ngày nay phu nhân đã tìm được rồi, và chính là hắn đó!
Lão đưa tay chỉ Quan Sơn Nguyệt.
Bảy thị giả sững sờ.
Một lúc lâu, Nhập Hoạch kêu lên:
– A! Minh huynh đệ! Không ngờ Minh huynh đệ lại là đại công tử! Từ nay Nhập Hoạch nầy không còn dám gọi là Minh lão đệ nữa rồi!
Quan Sơn Nguyệt vội chữa:
– Tại hạ là Quan Sơn Nguyệt ...
Nhập Hoạch trố mắt:
– Cái gì? Quan Sơn Nguyệt?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu.
Nguyệt Hoa Phu Nhân mỉm cười:
– Phải!
Bà nhìn Thị Thơ, tiếp:
– Thị Thơ, ngươi đừng lo sợ, ngươi thay hắn, đổi tên để lừa ta, ngươi cũng to gan lắm, song lần nầy ta tha cho, tuy nhiên ngươi cũng phải giải thích cho ta biết, vì lý do gì, ngươi đổi tên hắn?
Bổng, bà nhớ đến một việc, thần thái hơi biến đổi, bà lẩm nhẩm:
– Quan Sơn Nguyệt ... Quan Sơn Nguyệt! Trương Thanh nhắc mãi ... Cái người Trương Thanh nhắc đó, có phải là con chăng?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– Phải! Con đến đây, không ngoài mục đích tìm nàng.
Nguyệt Hoa Phu Nhân hấp tấp hỏi:
– Tại sao con biết nàng ở tại đây?
Quan Sơn Nguyệt dợm đáp, lại thôi.
Phu nhân mỉm cười:
– Không quan hệ gì, con cứ nói, hôm nay gặp con, mẹ vui, mẹ có thể bỏ qua lỗi lầm của bất cứ ai.
Quan Sơn Nguyệt do dự một chút rồi nói:
– Chính Bành Cúc Nhân đại nương mách cho con biết.
Tuy đã nói là không bắt tội ai, nghe Quan Sơn Nguyệt tiết lộ rồi, phu nhân cũng biến đổi sắc mặt.
Thị Thơ bước tới một bước, cất tiếng biện bạch thay Bành Cúc Nhân:
– Sở dĩ Bành Cúc Nhân nhạy miệng như vậy, là vì bà ta có ý tốt đó, phu nhân. Bà ta thấy Trương cô nương ngày ngày ưu sầu, phiền muộn ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân trừng mắt nhìn Thị Thơ, gạt ngang:
– Ta biết!
Thị Thơ nín lặng, không dám tiếp tròn câu.
Nguyệt Hoa Phu Nhân cau mày, chừng như bà gặp một việc khó xử vô cùng.
Lão nhân gù lộ vẻ kinh dị, hỏi:
– Tại sao thế? Trên núi còn có người ngoài à?
Nguyệt Hoa Phu Nhân không đáp.
Thị Thơ lên tiếng giải thích:
– Bốn tháng trước đây, bỗng nhiên Trương cô nương lạc bước đến chốn nầy.
Lúc đó, phu nhân bị bịnh cũ tái phát hoành hành dữ dội, may thay, Trương cô nương đến kịp lúc, trổ tài y thuật chữa trị cho phu nhân lành mạnh ...
Lão nhân gù ngạc nhiên:
– Hừ! Vị tiểu cô nương đó trị lành chứng bịnh kinh niên của phu nhân? Thế thì tài thật!
Thị Thơ đắc ý, quên dè dặt:
– Chẳng những y thuật cao minh, Trương cô nương lại là một trang quốc sắc thiên hương, trong thế gian rất hiếm thiếu nữ nào sánh bằng.
Lão nhân gù day qua Quan Sơn Nguyệt:
– Làm sao ngươi quen được Trương cô nương, hở tiểu tử?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
– Tiểu tử nhờ nàng cứu mạng hai lượt ...
Lão nhân gù cười lớn:
– Lão phu thấy các ngươi có cảm tình với nhau quá nặng đấy! Chứ nếu không thì làm gì ngươi vượt ngàn dặm đường đến tận nơi này, tìm nàng?
Quan Sơn Nguyệt chưa kịp nói gì, Thị Thơ chen vào:
– Trương cô nương có cảm tình thâm hậu đối với công tử, cho nên thời thường cứ nhắc nhở đến công tử luôn!
Lão nhân gù càng cười lớn hơn:
– Lão phu nghĩ cái điều đó cũng là thường, bởi phụ thân hắn ngày xưa chẳng như thế sao? Cha con hắn quả thật có cái sức hút người! Cha chết rồi, còn con. Lão phu cao hứng có một vị cố hữu thú vị quá chừng ...
Lão chợt nhớ là có Nguyệt Hoa Phu Nhân bên cạnh, chừng như bà có cau mày một chút, lão ngưng bặt tràng cười, đổi giọng liền:
– Phu nhân có vẻ không vui thì phải? Người ta, tìm đặng con thì mầng chứ, huống chi, vừa đặng con lại đặng luôn dâu, như vậy là phước đến có đôi, một sự hy hữu trên đời ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân thở dài, không nói tiếng gì.
Bà không vui, bảy thị giả cũng chẳng dám vui, tất cả đều trầm gương mặt.
Lão nhân gù lấy làm kỳ.
Quan Sơn Nguyệt cũng không khỏi thắc mắc.
Một lúc sau, lão nhân gù không kềm chế nổi tính hiếu kỳ, hỏi:
– Việc gì thế, phu nhân?
Phu nhân lại thở dài, buông nhẹ:
– Thư thả rồi sẽ biết.
Bà lảng sang chuyện khác:
– Già có hứa là đãi Đà Ông một tiệc rượu, bây giờ chúng ta bắt đầu khai cuộc đi!
Bà gọi to:
– Phi Tràng, lựa thứ Bách Hoa Lộ lâu năm của ta đó, còn Nhập Hoạch tìm thức nhắm. Gấp lên nhé!
Hai nàng vâng lịnh đi ngay.
Lúc đó, Chữ Trà bước đến cạnh Quan Sơn Nguyệt, giọng có phần nào khích động:
– Nhất định là công tử nhận ra tôi! Lúc nhỏ, công tử được tôi bế rất thường ...
Lão nhân gù cười hì hì:
– Lúc đó, hắn mới được năm tháng gì đó, nếu hắn nhớ được ngươi, thì đúng là hắn là thần tiên rồi!
Chữ Trà bạo dạn một chút, nói:
– Công tử lớn lên dáng dấp hùng tráng, có phần khôi ngô hơn lão gia, chắc lão gia vẫn được mạnh như ngày nào chứ?
Phu nhân trầm gương mặt:
– Chữ Trà, khép bớt cái miệng ngươi lại!
Lão nhân gù thở ra:
– Vạn lão gia đã chết rồi, còn đâu mà ngươi hỏi mạnh với chẳng mạnh!
Chữ Trà thoáng biến sắc, mắt chớp chớp hạt lệ sầu, nàng lẩm nhẩm:
– Chết rồi? Vạn lão gia là con người tốt, tại sao những người tốt lại không được sống lâu? Giả như người còn sống, hẳn ngày nay còn tốt hơn xưa nhiều, nhiều lắm ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân vổ bàn kêu bốp một tiếng, hét:
– Ngươi muốn chết phải không, Chữ Trà?
Chữ Trà ngưng khóc, rung rung giọng đáp:
– Phu nhân thứ cho! Trong cơn xúc động, tỳ nữ mất bình thường, thành ra kém dè dặt. Thực ra, gặp công tử, tỳ nữ cao hứng quá chừng ...
Lão nhân gù khuyên giải:
– Phu nhân không nên trách nàng. Năm xưa, Tân Nguyệt đối với nàng rất tốt, động niềm cố cựu, thấy con như thấy cha, tự nhiên nàng phải xúc động, phàm con người trong cơn xúc động thì còn ai giữ được trạng thái trầm tĩnh? Nàng khóc là hợp lý lắm đó, phu nhân!
Lão hướng qua Quan Sơn Nguyệt, tiếp:
– Ngươi có thể gọi nàng là sư tỷ, bởi ngày xưa, Vạn Tân Nguyệt thường nói là muốn thu nhận nàng làm đồ đệ. Giả như ngươi muốn hiểu mọi chi tiết về sinh hoạt, hành vi của phụ thân ngươi thì không ai đủ tư cách hơn Chữ Trà. Nàng sẽ cung cấp cho ngươi nhiều giải đáp xác thực.
Quan Sơn Nguyệt thấy có hảo cảm ngay đối với nữ nhân chân thành chất phác đó.
Chàng cung kính gọi:
– Sư tỷ!
Chữ Trà suýt đổ lệ như trước, nhưng gương mặt của Nguyệt Hoa Phu Nhân khác hẳn ngày thường, nàng không đám để lộ xúc cảm nữa, chỉ vái chào đáp lại tiếng gọi của Quan Sơn Nguyệt thôi, thay vì bước tới hoặc vuốt ve chàng, hoặc nắm tay chàng, biểu hiệu niềm thân mật.
Nàng khiên tốn, thốt:
– Công tử khách khí quá, làm sao tôi dám nhận là sư tỷ của công tử!
Lão nhân gù nói:
– Tiểu tử! Lão phu tìm cho ngươi một người mẹ, ngươi chẳng có gì để tạ ơn lão phu à? Cho đến một cái gật đầu suông cũng không?
Quan Sơn Nguyệt lại quỳ xuống, cúi đầu:
– Tiền bối ...
Lão nhân gù cao giọng:
– Sao lại tiền bối? Lão phu với phụ thân ngươi, tình đồng thủ túc, ngươi không thể dùng hai tiếng bá bá được sao?
Quan Sơn Nguyệt vừa lạy vừa gọi:
– Bá bá ...
Lão nhân gù vói tay kéo chàng đứng lên nói:
– Thôi được rồi, vậy cũng đủ lắm rồi. Bá bá đùa với ngươi cho vui, chứ một vài lạy của ngươi không đem dùng làm thức nhắm rượu được, thì bá bá cần chi?
Bây giờ, nghe bá bá hỏi ngươi đây? Công phu tập luyện của ngươi như thế nào?
Bá bá có thể thay cố nhân, chỉ điểm ngươi một vài cách múa may chứ?
Nguyệt Hoa Phu Nhân mỉm cười:
– Về kiếm pháp, hắn thừa gây khó khăn cho Đạn Kiếm đó, kể ra cũng khá lắm chứ! Đà Ông muốn chỉ điểm cho hắn ...
Lão nhân gù cười lớn:
– Con trai của Vạn Tân Nguyệt đương nhiên phải khá mới được chứ! Lão phu giao tình với Tân Nguyệt rất thân, mà lão phu chẳng có truyền nhân, cái công phu của lão phu rồi chẳng lẽ bỏ theo mây gió? Nói thật với phu nhân, hắn rất hạp nhãn lão phu lắm đó! Chứ còn cái đứa con trai kia của phu nhân, lão phu không làm sao thích nổi, có cố gắng lắm là không ghét thôi, mỗi lần nhìn là mỗi lần lão phu cảm thấy xốn mắt!
Nguyệt Hoa Phu Nhân biến đổi thần sắc.
Lão nhân gù vội tiếp:
– Nói thế chứ, con cũng đồng con, chỉ có người ngoài mới thấy khác, chỉ có người ngoài mới chọn lựa, chứ còn mẹ thì nên xem tất cả như nhau ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân thở dài:
– Già biết, Đà Ông còn hận Lưu Dật Phu!
Lão nhân gù cười nửa miệng:
– Lão phu hận, nên không thể nào nói tốt cho cái người mình hận được!
Hẳn phu nhân cũng biết, đó là một sự thông thường!
Nguyệt Hoa Phu Nhân u buồn ra mặt:
– Hận làm chi đến người chết, thế nhân bảo rằng chết là hết. Đà Ông nên quên đi cho người chết!
Lão nhân gù cười gằn:
– Bảo Bạch Thiết Hận này quên cho lão ta? Cũng được đi, lão phu quên cho người chết, nhưng còn người sống? Còn con của lão ta kia chi? Con trai lão giống lão như cùng đúc một khuôn, giống thể xác, giống tâm hồn ...
Nguyệt Hoa Phu Nhân đưa tay chỉ Quan Sơn Nguyệt:
– Thôi thì Đà Ông cứ rèn luyện cho hắn, về kiếm pháp thì Đà Ông khỏi phải bận tâm, nếu Đà Ông sẵn sàng, thì giúp cho hắn có khí lực dồi dào hơn, hắn học được «Quan Sơn Quyền Pháp» rồi, là thừa sức đối phó với mọi bất trắc trên đời.
Bạch Thiết Hận cười lớn:
– Lại phải cần đến phu nhân nhắc nhở à? Lão phu có những môn công dằn túi, cái túi công phu ấy mà! Lão phu sẽ tặng hắn trọn chiếc túi đó, nhất định không dành lại một món gì, lão phu không để hắn kém Lưu Ảo Phu!
Nguyệt Hoa Phu Nhân không nói gì. Bà suy nghĩ một lúc, bỗng thốt:
– Đà Ông, còn một việc nữa, đáng lẽ Đà Ông cho già biết luôn, việc đó cũng có liên quan đến hắn.
Bạch Thiết Hận giật mình, lắc đầu:
– Không! Không còn gì nữa cả!
Nguyệt Hoa Phu Nhân «hừ» một tiếng:
– Nói nhảm! Lúc đó, Đà Ông chưa biết hắn là con của Vạn Tân Nguyệt, cho nên Đà Ông bảo hắn lưu lại, điều đó chứng tỏ ...
Bạch Thiết Hận suy nghĩ một chút, đoạn thừa nhận:
– Ạ! Có! Và sự tình liên quan đến việc thứ hai, do phu nhân nhờ lão phu truy cứu hộ!
Nguyệt Hoa Phu Nhân biến sắc, hỏi gấp:
– Đà Ông nói sao? Đà Ông đã biết người đó hạ lạc ở đâu?
Bạch Thiết Hận gật đầu:
– Phải! Việc đó thì, thực sự lão phu không quan tâm, song vì phu nhân có điểm nghi ngờ về Vạn Tân Nguyệt, thành thử lão phu phải lưu ý đến, để chứng minh sự vô cô của vị cố hữu. Tân Nguyệt đã chết hơn hai mươi năm, điều hiềm nghi quanh lão ta tự nó hóa tiêu theo thời gian, thì lão phu không cần can dự vào nữa!
Nguyệt Hoa Phu Nhân cau mày:
– Không lẽ Đà Ông không tiếp trợ được già?
Bạch Thiết Hận mỉm cười:
– Nào phải là tiếp trợ phu nhân? Mà chính là tiếp trợ Lưu Dật Phu đấy!
Tiếp trợ Lưu Dật Phu, phải khác hơn tiếp trợ phu nhân chứ? Huống chi, sự tình có liên quan đến tiểu tử đó, lão phu không thích nói gì nhiều hơn. Phu nhân tưởng là con trai của Tân Nguyệt sẵn sàng tiếp trợ Lưu Dật Phu à?
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm gương mặt, nín lặng một lúc lâu.
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Mẫu thân và Bạch bá bá đề cập đến việc gì thế?
Bạch Thiết Hận vội đáp:
– Chẳng có gì cả, lão bá khuyên tiểu tử đừng tìm hiểu, phải nhớ là phụ thân ngươi ngậm hận mà về lòng đất lạnh, dù ngươi không có ý báo cừu, thì ít nhất ngươi cũng không nên gây nguy hại gì cho người thay thế phụ thân ngươi báo cừu.
Người ta đã làm cái việc đáng lẽ ngươi phải làm, làm cho phụ thân ngươi, thì ngươi nên để yên cho người ta, đừng chen vào, phá hoại!
Quan Sơn Nguyệt ngơ ngác:
– Mà việc gì chứ? Tiểu điệt chẳng hiểu làm sao cả, Bạch bá bá!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trừng mắt nhìn Bạch Thiết Hận, dùng ánh mắt ngăn chặn lão, rồi bà thốt:
– Con nghe mẹ đây, Đà Ông đem việc xưa nói lại cho con biết rõ rồi, thiết tưởng mẹ không cần giải thích thêm, con cũng hiểu. Vạn Tân Nguyệt là phụ thân của con, Lưu Dật Phu là người chồng trước của mẹ ...
Bà trầm giọng hơn, hỏi luôn:
– Theo ý của con, con có hận Lưu Dật Phu chăng?
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đáp:
– Con nghĩ chẳng nên hận, mẫu thân ạ! Bởi, ở vào địa vị của vị lão nhân đó, ai ai cũng phải hành động như vậy!
Bạch Thiết Hận kêu lên:
– Vô lý! Tiểu tử nói nhảm không nghe được! Lão phu nào đã nói hết cho ngươi nghe đâu? Năm xưa, phụ thân ngươi mang niềm uất tức mà ly khai Đại Ba Sơn, hơn nữa, lão ta thọ thương. Thương thế đó, do thanh kiếm nơi tay Lưu Dật Phu gây ra! Lưu Dật Phu đánh đuổi phụ thân ngươi chạy đi, lại còn lưu vết thương làm kỷ niệm! Cho ngươi biết rõ như vậy!
Đến lượt Quan Sơn Nguyệt biến sắc mặt.
Nguyệt Hoa Phu Nhân nhìn sang Chữ Trà, cười lạnh:
– Có phải tại ngươi ngứa miệng chăng?
Chữ Trà kinh hãi:
– Chính ... Bạch lão gia ... bức tỳ nữ nói:
Nguyệt Hoa Phu Nhân vẫn cười lạnh:
– Ngươi nên nói cho rõ ràng hơn mới phải.
Hai lần cười lạnh, chứng tỏ bà hận, nhưng hận trầm, không thể phát tác, bởi bà phát tác với ai? Chung quanh bà nếu không là người thân tín, thì cũng là người ơn!
Chữ Trà hấp tấp thốt:
– Tỳ nữ đâu có thì giờ để nói cho đầy đủ lúc đó! Đang nói dở chừng thì phu nhân đến, mà Bạch lão gia cũng chẳng hỏi gì thêm!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm giọng:
– Thế thì giờ đây, có mặt công tử, ngươi nên nói tiếp, cho sự tình được rõ ràng hơn ...
Chữ Trà suy nghĩ một chút rồi nói:
– Năm xưa, trong lúc giao đấu, Vạn lão gia nhờ có kiếm pháp cao minh hơn, nên bức bách Lưu lão gia luôn luôn thoái hậu. Sau lại, phu nhân xuất hiện, đứng giữa, ngăn chặn cả hai, Vạn lão gia sợ kiếm chạm trúng phu nhân, hấp tấp thu kiếm về, ngờ đâu Lưu lão gia nhân dịp đó, đâm qua một nhát kiếm, trúng đầu vai của Vạn lão gia. Vạn lão gia không nói một lời nào, quăng luôn kiếm rồi hoành thân đoạt công tử trong tay tỳ nữ, chạy đi.
Bạch Thiết Hận cười lạnh.
Nguyệt Hoa Phu Nhân hướng qua Quan Sơn Nguyệt, hỏi:
– Con có tin lời nàng chăng?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu.
Bạch Thiết Hận nổi giận:
– Vạn Tân Nguyệt tức uất, mang vết thương mà đi, vết thương nơi vai không quan trọng bằng vết thương nơi lòng, lão ta chạy, chạy mãi trên đường dài ngàn dặm, máu từ vết thương chảy ngày, chảy đêm, chảy đến khô cạn máu trong người! Chạy như vậy, máu chảy như vậy, làm sao lão ta không chết? Thêm vào đó, vết thương lòng càng lúc càng xoáy đau! Thế có phải là lão ta bị bức tử chăng? Không bị bức tử thì là gì chứ?
Nguyệt Hoa Phu Nhân buột miệng thở dài:
– Trừ ra Tân Nguyệt từ lòng đất chui lên, cáo tố với các vị, thì vĩnh viễn các vị không hiểu nổi nguyên nhân chân chánh của cái chết mà y tiếp nhận!
Bạch Thiết Hận trố mắt:
– Chẳng lẽ cái chết của lão ta có một nguyên nhân khác?
Nguyệt Hoa Phu Nhân lại thở dài:
– Đúng vậy! Y chết, là do thương tâm, nhưng một thứ thương tâm khác với dự đoán của các vị. Y thương tâm vì sự thất bại! Đà Ông hẳn cũng hiểu tánh khí của y chứ, khi nào y chịu nổi một sự khuất nhục?
Bạch Thiết Hận thốt:
– Tự nhiên là lão ta không chịu nổi khuất nhục rồi, cho nên lão phải chết!
Giả như phu nhân quy cái nguyên nhân chết của lão vào sự thất bại, thì chính phu nhân gây nên sự thất bại cho lão ấy, phu nhân làm cho lão thất bại trên địa hạt cảm tình!
Nguyệt Hoa Phu Nhân lắc đầu:
– Không! Không phải vậy đâu, Đà Ông lầm rồi! Trên địa hạt cảm tình, y là người chiến thắng, nếu y thất bại là thất bại về kiếm pháp mà thôi. Giờ đây già dám nói mà không sợ thẹn, là năm xưa, già mong Vạn Tân Nguyệt đánh bại Lưu Dật Phu, giết luôn Lưu Dật Phu ...
Bạch Thiết Hận kêu lên:
– Thế tại sao phu nhân tham gia cuộc đấu?
Nguyệt Hoa Phu Nhân đáp:
– Chỉ vì già muốn cứu Tân Nguyệt!
Bạch Thiết Hận giật mình.
Quan Sơn Nguyệt cũng giật mình.
Nguyệt Hoa Phu Nhân thở dài tiếp:
– Đà Ông và con, hẳn không tin lời nói đó. Sự thực thì, lúc đó già không xuất đầu lộ diện, thì Vạn Tân Nguyệt đã thành cái xác không hồn, nằm trong vũng máu rồi. Bởi lúc đó, Lưu Dật Phu dùng một chiêu kiếm rất lợi hại, công thì mạnh, mà có thủ, chiếm phần thắng dễ dàng, đó là một chiêu chuyển bại thành thắng. Già xuất hiện bắt buộc Lưu Dật Phu lệch mũi, tránh già, nhờ thế mà thay vì bị trúng chỗ nhược, Vạn Tân Nguyệt chỉ bị điểm nơi đầu vai thôi.
Bạch Thiết Hận không tin, thốt:
– Với kiếm pháp, làm gì có việc Vạn Tân Nguyệt kém Lưu Dật Phu? Chính điểm đó không làm cho lão phu tin được thiện chí của phu nhân! Biết Vạn Tân Nguyệt còn ai hơn lão phu? Là bằng hữu với nhau, lão phu biết tài nghệ của y rõ ràng hơn. Phu nhân thì bất quá là biết y về mặt cảm tình, không hơn không kém!
Nguyệt Hoa Phu Nhân cười khổ:
– Đà Ông nói cũng có lý, song đã là vợ chồng, thì ít nhất già cũng phải hiểu phần nào tài năng của chồng chứ! Kiếm pháp của Vạn Tân Nguyệt, nhẹ và nhanh, bởi nhanh, nên thắng địch dễ dàng và vì nhẹ nên dù có thắng cũng chẳng làm hại địch quan trọng. Đó là nhược điểm kiếm pháp của Tân Nguyệt.
Bạch Thiết Hận gật đầu:
– Nhận xét rất đúng! Vạn Tân Nguyệt thường nói, kiếm pháp của y khác hơn người thường, y hướng cái mục đích dụng kiếm về con đường nhân đạo hơn là dùng kiếm làm một phương tiện thực hiện một tham vọng.
Nguyệt Hoa Phu Nhân mơ màng:
– Bởi cảm mến cái khí chất thanh nhã của y, già bỏ chồng, quyết theo y đến tận vùng xa, để sớm hôm kề cận y, nhưng nghĩ lại, y đã nghĩ sai phần nào, bởi lòng nhân không bảo vệ được sanh mạng con người, mang lòng nhân mà dấn thân vào kiếp sống giang hồ, nơi trùng trùng cạm bẫy, có khác nào tìm đường tự tử? Trước thép kiếm của địch, lòng nhân sẽ làm được gì? Kiếm pháp của Vạn Tân Nguyệt từ nhân đạo mà ra, trái lại kiếm pháp của Lưu Dật Phu tàn độc không tưởng nổi, như thế bảo sao Tân Nguyệt không bại?
Bạch Thiết Hận nín lặng.
Nguyệt Hoa Phu Nhân lại nói tiếp:
– Cho nên, khi cuộc giao đấu bắt đầu, Vạn Tân Nguyệt biết ngay là phải bại.
Lúc chạy đi y bỏ kiếm lại tại cục trường, phàm một kiếm khách bỏ kiếm như vậy, là hiển nhiên kiếm khách có biểu hiện cái ý vĩnh viễn không hề cầm đến kiếm nữa.
Quan Sơn Nguyệt không đồng ý về quyết định đó của Vạn Tân Nguyệt, dù cho là một dự đoán của Nguyệt Hoa Phu Nhân. Chàng thốt:
– Về vũ công, thất bại là sự thường, bởi người cao vẫn có kẻ cao hơn. Một lần thất bại có nghĩa gì đâu? Thất bại lần này thì tìm dịp khác mà chuộc bại.
Phàm bậc anh hùng lấy cứu cánh làm tiêu chuẩn, há đặt tiến thủ trong phạm vi thành bại hay sao?
Nguyệt Hoa Phu Nhân cười khổ:
– Phụ thân con đã có cái thành kiến đó mất rồi, muốn hành động như con vừa nói, thì phụ thân con phải bỏ tất cả, bắt đầu học tập trở lại điểm ban sơ.
Nhưng phụ thân con lúc đó đâu chịu nghĩ như con! Bởi cái tâm thanh khiết, nên đem lòng nhân vào kiếm đạo, phụ thân con đã đi lầm đường, cứ cho rằng cầm kiếm mà dạy người, chứ không hiểu là cầm kiếm lên là kêu gọi địch giết gấp. Học làm chi cái thứ kiếm pháp giết đời? Trước khi cảm hóa được ai thì mình đã ra ma rồi!
Bạch Thiết Hận thở dài:
– Dù sao thì lúc đó, phu nhân không ra mặt là phải hơn! Thà cứ để cho Vạn Tân Nguyệt bị Lưu Dật Phu giết chết như thế mà hay cho y, vì ít nhất y cũng khỏi phải đau đớn cả tâm hồn lẩn thể xác trong một thời gian sau đó ...
Bây giờ Bạch Thiết Hận đã tin lời nói của Nguyệt Hoa Phu Nhân rồi.
Nguyệt Hoa Phu Nhân nhếch nụ cười thảm:
– Phải! Đáng lẽ già không nên ra mặt. Cho nên y hận già, hận vì già can thiệp cứu y, y thà chịu chết dưới lưỡi kiếm địch hơn là bị mang tiếng có già cứu, con người của y, thà chịu cứng mà chết chứ không mềm mà sống. Huống chi bảo y van xin sự sống thì khi nào y lại chịu?
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Con không thấy có điểm nào chứng tỏ phụ thân con van xin sự sống!
Nguyệt Hoa Phu Nhân thở dài:
– Phụ thân con tuy không van xin nhưng đối phương đã dung tha cho, như vậy cũng đủ rồi, còn mong phụ thân con mở miệng nữa sao? Đáng lẽ phụ thân con phải chết vì nhát kiếm của Lưu Dật Phu, song vì có mẹ can thiệp, Lưu Dật Phu bắt buộc phải lệch mũi kiếm, tránh chém trúng người của mẹ. Mẹ đã gián tiếp van cầu Lưu Dật Phu, cho nên Vạn Tân Nguyệt mới mang thương thế mà bỏ đi!
Bà thở dài luôn một tiếng nữa, rồi tiếp:
– Mang niềm hận đó mà đi, thì làm sao sống lâu với niềm hận? Cho nên, khi biết là phụ thân con chết, mẹ không xúc động mạnh, chẳng qua mẹ hiểu như thế nào rồi cha con cũng chết với niềm hận đó ...
Một lúc lâu sau, Quan Sơn Nguyệt lại hỏi:
– Lưu Dật Phu có truyền nhân chăng?
Bạch Thiết Hận đáp nhanh:
– Có chứ, truyền nhân của lão ta, chính là con trai lão, tên Lưu Ảo Phu.
Nguyệt Hoa Phu Nhân nhìn lão, như trách móc:
– Có lẽ Đà Ông muốn cho anh em chúng nó đánh nhau một lần?
Bạch Thiết Hận chỉ cười, không đáp.
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
– Điều đó thì khó tránh rồi vậy, mẹ ạ! Bất quá ... mẹ yên trí, chỉ cần con không bại thì thôi, máu sẽ không đổ trong cuộc chiến đâu mà mẹ sợ. Tuy con không học kiếm đạo nhân nghĩa của phụ thân, nhưng kiếm pháp của con cũng vẫn có tinh thần nhân nghĩa như thường.
Bạch Thiết Hận kêu lên:
– Phải! Có như thế mới xứng đáng là giọt máu của Vạn Tân Nguyệt.
Lão lại nói với Nguyệt Hoa Phu Nhân:
– Thử hỏi cái con chó con của phu nhân có được khí độ đó hay không chứ?
Lão lại day qua Quan Sơn Nguyệt, tiếp luôn:
– Hiền điệt làm cho bá bá khoan khoái vô cùng! Như vậy mới phải chứ, nên luôn luôn làm cho bá bá mở mày mở mặt, hiền điệt nhé!
Nào phải chỉ mỗi một mình lão ta cao hứng mà thôi, đến bọn thị giả Cầm Khiêu, Thị Thơ, Tư Kỳ, Đạn Kiếm đều thích thú như lão ta.
Còn Chữ Trà thì cảm kích đến rơi lệ.
Nguyệt Hoa Phu Nhân thở dài, nhìn quanh mọi người một vòng, nhẹ giọng thốt:
– Con đến đây, chưa tròn một ngày, mà chừng như Quảng Hàn Cung đã thuộc về con rồi đó! Con xem kìa, ai ai cũng hướng vọng tâm tư về con ...
Bạch Thiết Hận cười hì hì:
– Đương nhiên rồi! Quản Hàn Cung phải thuộc về hắn! Sự nghiệp nầy, do Vạn Tân Nguyệt dựng nên, thì hắn thừa hưởng là hợp lý lắm chứ!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm buồn gương mặt, lâu lắm, bà thở ra, nhìn Quan Sơn Nguyệt nói:
– Tiểu đệ của con, có thể nó kém con, điều đó cũng chẳng lạ gì, bởi nó còn nhỏ tuổi quá, cho nên mẹ mong con chiếu cố nó ...
Quan Sơn Nguyệt khích động, niềm khích động phát sanh, không phải vì xúc cảm, mà là vì bất mãn, chàng gằn từng tiếng:
– Mẹ! Con chẳng có tiểu đệ!
Nguyệt Hoa Phu Nhân sa sầm gương mặt. Bà im lặng một lúc rất lâu, sau cùng mới thốt với giọng buông trôi:
– Cũng được! Chúng ta tạm thời hãy đặt vấn đề đó qua một bên, chỉ nói đến điều cần nói bây giờ thôi. Điều cần nói, là con cho mẹ biết cái người đó là ai.
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Người đó? Ai chứ?
Nguyệt Hoa Phu Nhân lạnh lùng:
– Cái người đã giết Lưu Dật Phu!
Quan Sơn Nguyệt biến sắc! Nguyệt Hoa Phu Nhân tiếp luôn:
– Phải, người đã giết chết Lưu Dật Phu năm xưa. Bởi Lưu Dật Phu chết vì bị người hãm hại, sự việc đó đã xảy ra cách đây hai mươi năm, mẹ và Lưu Dật Phu đang du ngoạn bên bờ sông, bỗng một người bao mặt xuất hiện, người đó có kiếm pháp cực kỳ lợi hại, y và Lưu Dật Phu giao chiến ngay, đến chiêu thứ bảy thì Lưu Dật Phu bị y chặt đứt cánh tay tả, trở về núi thì Lưu Dật Phu chết luôn. Mai táng Lưu Dật Phu rồi, mẹ có dọ hỏi khắp nơi, tìm tung tích của người bao mặt đó, nhưng suốt một thời gian dài, mẹ không thu hoạch được một kết quả nào, chẳng ai biết con người đó cả. Con đừng lấy làm lạ sao mẹ tìm tung tích một người mà mẹ không biết mặt, vì lúc đó y bao mặt. Mẹ không hỏi về người, mẹ chỉ hỏi về kiếm pháp thôi. Tìm lai lịch một người trong võ lâm ai ai cũng bắt đầu từ vũ công mà dọ thám, bởi vũ công cũng nói lên xuất xứ của một người.
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Mẹ hỏi về một người mà con không biết, thì làm sao con nói được?
Bạch Thiết Hận mỉm cười:
– Tuy vậy, hiền điệt vẫn biết được như thường. Bởi vì hiền điệt từng đối kháng kiếm pháp của người đó, loại kiếm pháp mà ngươi đã gặp một lần trên Vu Sơn, và một lần nữa, tại đây, trong khi so tài với Đạn Kiếm.
Lão lại tiếp luôn:
– Trong cả hai lần, ngươi đều thắng!
Nguyệt Hoa Phu Nhân gấp giọng, nối lời:
– Kiếm pháp đó, mẹ nhìn y thi triển, còn nhớ được mấy chiêu, về núi rồi, mẹ bảo Đạn Kiếm tập luyện.
Bà nhìn chàng, hỏi:
– Thế cái người sử dụng kiếm pháp đó trên Vu Sơn là ai? |
|
|