Cái Khổ Sanh Ly Quần hùng lần lượt ly khai Thần Nữ Phong.
Chẳng một ai thốt lời cáo biệt với Quan Sơn Nguyệt, vì lúc đó chàng quá mệt nhọc, tựa mình vào một khối đá to lớn, nhắm mắt lại.
Chàng ngủ, hay chàng không gượng nổi, mà phải mê man trầm trầm, hay chàng hành công, điều tức?
Quần hùng ly khai, chẳng phải tất số, bởi chàng đang ở trong hoàn cảnh đó, ít nhất cũng phải có một vài người, lưu lại tại chỗ, làm cái việc hộ pháp cho chàng.
Những người ở lại, là Liễu Y Ảo, Lý Trại Hồng, Nhất Âu và Linh Cô.
Bất cứ cuộc hội họp nào cũng thế, lúc tụ thì vui vẻ bao nhiêu, lúc phân tán càng buồn lạnh bấy nhiêu.
Bốn người còn lại, bên cạnh Quan Sơn Nguyệt, không khỏi bâng khuâng man mác, nhìn qua khung cảnh vừa náo nhiệt đó, giờ đây hoang vắng đến se lòng.
Cảnh vẫn hoang vắng như thường, dù hiện diện có đến năm người, một thì hồn chơi vơi tận phương trời xa, bốn thì nín lặng để giữ an tịnh cho người cần ngơi nghỉ. Họ trầm lặng một lúc lâu, Nhất Âu khẽ thở dài, thấp giọng thốt:
– Lần này thì giải tán thật sự rồi! Long Hoa Hội! Ba cái tiếng đó từ nay không còn là một bí mật đối với bất kỳ một ai, người trong hội hay ngoài hội. Tất cả đều giã biệt chúng ta để lui vào dĩ vãng! Tất cả bám vào ký ức, để thỉnh thoảng hiện lên qua những phút dây mơ màng của chúng ta! Cái chi cũng thế, dù đến với chúng ta, hoặc dữ, hoặc lành, lúc ra đi rồi, cũng lưu lại cho ta một niềm luyến tiếc!
Xa xa, nơi tàng cây, cũng còn mấy người. Trong số đó có Khổ Hải Từ Hàng, lão nghe Nhất Âu thở than như thế, nhìn về phía lão, nhà sư điểm một nụ cười, tiếp:
– Trong thiên hạ, làm gì lại có những cuộc họp không tan? Cuộc họp vĩnh cửu hơn hết, là cuộc hôn nhân, dù người không muốn tan, nhưng cái số đã định, kẻ trước người sau, thì không sanh ly cũng tử biệt như thường! Huống chi, có những cuộc hội họp không lành? Lành còn không trường cửu, thì dữ phải tan rã nhanh, là điều rất thường, chẳng có gì phải lấy làm lạ. Long Hoa Hội giải tán được như thế này, đáng cho chúng ta mầng lắm đó, tại sao ngươi còn lưu luyến thiết tha?
Nhất Âu cười khổ:
– Nào phải ta lưu luyến, thiết tha? Ngay từ ngày ta gia nhập, là ta đã có ý ly khai rồi, ta chỉ mong được ly khai, càng sớm càng tốt, bây giờ, ta dù không muốn, cũng được ly khai rồi, bất quá, ta nghĩ về tương lai, sau cuộc giải tán này, ta sẽ về đâu? Lão trọc, nghĩ hộ ta đi!
Khổ Hải Từ Hàng gật gù:
– Không lưu luyến thiết tha, là thức thời đấy! Bần tăng mầng cho! Song, chứa chấp một Ma Vương như ngươi, trên trời không chỗ, dưới đất không nơi, bần tăng còn biết chỉ bảo ngươi về phương hướng nào? Ngươi đừng hỏi bần tăng, hãy hỏi nơi hắn đó!
Hắn đây là Quan Sơn Nguyệt.
Khổ Hải Từ Hàng thốt xong, đưa tay về Quan Sơn Nguyệt đang trầm trầm bên cạnh khối đá.
Nhất Âu kinh ngạc:
– Hỏi hắn? Lão trọc có ý tứ gì lại bảo ta hỏi hắn?
Khổ Hải Từ Hàng chỉnh nghiêm sắc mặt:
– Ma chướng, tuy đã được diệt trừ trong hiện tại, song Ma nạn sẽ phát sanh ở tương lai, và trách vụ nặng nề diệt trừ Ma nạn, đều nằm trọn trên đôi vai của tiểu tử. Bần tăng chỉ sợ tiểu tử không đảm đương nổi cái trọng trách đó. Tài, thì hắn có thừa, song cái sức của con người có giới hạn, và sự việc trong tương lai, chẳng phải do một người đơn độc là hoàn thành nổi. Ngươi hiểu cái ý của bần tăng muốn nói chứ? Ngươi phải tiếp trợ hắn, cũng như Lý Tiên Tử phải tiếp trợ hắn.
Lý Trại Hồng «hừ» một tiếng:
– Sao lão trọc ghép ta vào vụ? Tiểu sư muội của ta, bởi cái đạo nghĩa đương nhiên, chẳng thể từ chối sự tiếp trợ hắn, chứ còn ta thì phi lý quá!
Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ:
– Liễu Tiên Tử tiếp trợ tiểu tử, việc làm đó có một ý nghĩa khác. Còn Lý Tiên Tử tiếp trợ, bất quá, nhận miếng trả miếng vậy thôi, bởi Lý Tiên Tử được an nhàn trong phút giây này, thì sự an nhàn đó chính do tiểu tử tạo nên, với cái giá sanh mạng của hắn. Lý Tiên Tử phải làm một cái gì đáp lại mới cân xứng chứ?
Huống chi, một kẻ có lòng nhân, chẳng bao giờ chỉ nghĩ đến mình!
Lý Trại Hồng khoát tay:
– Được rồi, ta biết ngán cái lưỡi của ngươi rồi! Đừng nói nữa! Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi dồn bọn ta vào cuộc, còn ngươi? Ngươi đứng ngoài cuộc để thung dung với ngày tháng, để nhìn người trong thiên hạ tranh chấp nhộn nhàng.
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười bí mật, thốt:
– Có một địa phương an tịnh, địa phương đó được dành cho bần tăng từ lâu lắm rồi. Vì bần tăng còn nặng mang trần vụ, thành ra phiêu lưu ngày tháng, cái thời gian đảm trách đó đã kéo dài đến hai mươi năm. Bây giờ Long Hoa Hội chấm dứt, đồng thời trần vụ của bần tăng cũng chấm dứt, thời cơ đã đến cho bần tăng, về địa phương an tịnh, sống cuộc đời an tịnh.
Lý Trại Hồng cười lạnh:
– Ngươi đừng nuôi mộng, lão trọc. Nuôi mộng đẹp là quyền của ngươi, thực hiện mộng đẹp là một việc còn tùy thuộc nhiều yếu tố, nào phải ngươi tùy tiện mà định đoạt được đâu? Bao lâu nay, ngươi âm thầm bày bố, ngươi hí lộng cả thân lẫn thù, trường nhiệt náo dứt rồi lại nối, nối mãi không thôi, tất cả đều do ngươi, giờ đây, sự việc mới bắt đầu, mà ngươi tưởng là chấm dứt cho ngươi! Đâu dễ dàng như ngươi tưởng! Ngươi chưa rút lui được đâu, lão trọc ạ!
Khổ Hải Từ Hàng chấp tay trước ngực, đầu cúi xuống, điểm một nụ cười, nhưng nét cười không hiện rõ, lão đáp:
– Việc đời, đã được an bài từ trước, cho mỗi người, đến một lúc nào phải gặp cảnh huống nào, đó là cái số đã định, chúng ta chỉ là những con cờ của tạo vật, chúng ta là những kẻ thụ động, không hơn, không kém, đừng ai tưởng là mình có thể tác chủ được cuộc đời của mình. Lý Tiên Tử tin? Lý Tiên Tử không tin?
Điều đó thì tùy Tiên Tử, tin cũng tốt chẳng tin cũng được. Tuy bần tăng thường hội họp với các vị, song vẫn không hề có cái ý tìm nhàn riêng mà để cho các vị gánh trọn trọng trách đâu ...
Nhất Âu «hừ» một tiếng:
– Ngươi nói cái gì mà ta nghe ra quá mơ hồ như thế, lão trọc? Ngươi vừa nói là có một địa phương an tịnh chờ ngươi, rồi ngươi lại cho rằng không tham nhàn về mình, bỏ lụy cho bằng hữu, ta muốn biết thực sự ngươi có chủ ý như thế nào?
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Bần tăng là con nhà phật, mà phật gia khi đề cập đến mảnh đất an lạc, thì phải hiểu mảnh đất đó không giống với bất cứ khung cảnh nào của trần gian ...
Lý Trại Hồng chận lời:
– Ngươi muốn nói đến khung cảnh viên mãn? Khung cảnh viên mãn của cái tâm?
Khổ Hải Từ Hàng gật đầu:
– Các vị là người của trần thế, các vị hành động trong khuôn khổ trần thế, bần tăng là kẻ xuất gia, bần tăng có đường lối của Phật gia. Ngày sau gặp nhau, các vị sẽ minh bạch. Bây giờ, đem việc chưa xảy ra mà bàn, mà luận, thì làm sao chúng ta đi đến chỗ hòa đồng?
Lời nói của lão mênh mông quá, kỳ bí quá, chẳng ai hiểu được.
Chẳng ai tiếp nối câu chuyện, chính lúc đó, một bọn người tụ hội bên ngoài, xa xa, cùng rời bỏ vị trí, bước tới.
Những người đó là Huyết La Sát Lạc Hành Quân, Xú Sơn Thần Liễu Sơ Dương và Bạch Cốt Ma Thần Lạc Tương Quân.
Theo sau, Lạc Tiểu Hồng bước chân thất thểu, vẻ sầu muộn hiện rõ nơi gương mặt.
Nhất Âu nghiêng mình chào, rồi hỏi:
– Tam vị muốn đi?
Lạc Hành Quân gật đầu, rồi thốt:
– Niềm cừu hận mênh mang từ ngày nào, giờ đây đã được thanh toán, cái ơn của Quan công tử rất nặng, chẳng bao giờ họ Lạc quên được. Bọn tôi muốn kính lời cảm tạ, song Quan công tử đang ngủ say, vậy nhờ Âu lão chuyển lại hộ nhé!
Nhất Âu không đáp, chỉ gật đầu.
Hai bà họ Lạc và Liễu Sơ Dương chào qua mọi người, rồi quay mình toan đi, Lạc Tiểu Hồng còn lưu luyến, chưa chịu cất bước. Nàng gọi mẹ:
– Mình không thể nán lại một chút sao mẹ? Con muốn chờ Quan đại ca thức dậy, nói lời cáo biệt ...
Lạc Hành Quân thở dài, nắm tay con gái, bảo:
– Con! Tỉnh ngộ đi con! Đừng hy vọng nói gì với công tử! Hiện tại người chẳng còn là đại ca của con nữa, như ngày nào đâu!
Mí mắt của Lạc Tiểu Hồng mọng lên, vì lệ thảm đang cuộn trào ứ đọng chực đổ ra ngoài. Nàng nhìn Quan Sơn Nguyệt một lúc, rồi chuyển ánh mắt sang Liễu Y Ảo.
Liễu Y Ảo giật mình, ngầm giới bị, đoạn nhìn trả lại nàng, ánh mắt của Liễu Y Ảo chẳng có vẻ hiền hòa chút nào.
Lạc Hành Quân thấy thế, vội lôi con gái chạy đi.
Rời xa bọn Lý Trại Hồng rồi Lạc Tiểu Hồng mới òa lên khóc, vừa khóc vừa rên rỉ:
– Con không tin là Quan đại ca thay đổi khác hơn ngày trước! Bất quá, vũ công của đại ca tiến bộ nhiều, chính đó là sự thay đổi duy nhất, còn con người thì vẫn là đại ca của con!
Câu nói của nàng tuy nhỏ, song không gian tịch mịch, vẫn vọng đến tai Liễu Y Ảo.
Liễu Y Ảo «hừ» một tiếng, hằn học:
– Cái con nhỏ đó đáng ghét lạ!
Lý Trại Hồng liếc xéo nàng, nói:
– Sư muội! Nếu ngươi có một người chồng như thế đó, thì tốt hơn hết đừng bao giờ nói những câu như vậy, mà dù có nói, thì nên tìm những chốn hoang vu mà nói, tuyệt nhiên đừng để lọt vào tai chàng ta!
Bà ta thốt rất khẻ, vừa thốt vừa đưa tay chỉ Quan Sơn Nguyệt.
Liễu Y Ảo bất phục, lại «hừ» một tiếng:
– Tại sao chứ? Chẳng lẽ tiểu muội gương mắt to, nhìn cái thứ bé con học đòi yêu đương, làm màu làm mè với chàng?
Lý Trại Hồng thở dài:
– Ngu thơ nói lời phải, đành rằng ngươi là sư muội của ta, cái lẽ là ta phải tiếp trợ ngươi trong mọi việc, đại sư tỷ đã có lời dặn dò, bảo ta thời thường chiếu cố đến ngươi, song ta cảm thấy ...
Bà dừng lại, bỏ lửng câu nói.
Liễu Y Ảo nóng nảy, hỏi gấp:
– Sư tỷ cảm thấy như thế nào?
Lý Trại Hồng trầm ngâm một lúc:
– Người như Quan công tử, chẳng phải chỉ thuộc về ngươi duy nhất đâu!
Liễu Y Ảo biến sắc. Lâu lắm, nàng mới cất tiếng, âm thinh của nàng cũng biến đổi quái dị:
– Nếu có kẻ nào toan chia sớt tình yêu của chàng, thì tiểu muội ...
Đoạn cuối của câu nói, nàng nhốt luôn trong lòng, không cho thoát ra, nhưng thần sắc của nàng thì biểu hiện rõ rệt tâm ý của nàng.
Lý Trại Hồng hiểu, nàng hết sức kinh hãi, day qua Khổ Hải Từ Hàng, đưa ánh mắt cầu cứu. Khổ cho bà, lão tăng không hề có một phản ứng. Lý Trại Hồng thở dài:
– Sư muội chưa được người, sao vội ly khai người?
Liễu Y Ảo càng biến sắc hơn, cứ «hừ hừ» mấy tiếng, rồi cười lạnh mấy tiếng thay vì đáp.
Không gian trầm tịch, tuy ở giữa khoảng không, mà ai ai cũng cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Bây giờ mọi người đã ly khai trọn vẹn, chỉ trừ có bọn họ, bên cạnh một Quan Sơn Nguyệt đang thiêm thiếp giấc nồng.
Bỗng họ phát hiện ra, nơi góc núi, còn có một người. Người đó từ lúc nào đến bây giờ, bất động, thành ra chẳng ai để ý đến, bây giờ, họ khó chịu với cảnh trầm tịch, họ đảo mắt nhìn quanh, nhìn để lơi sự căng thẳng, họ mới phát hiện.
Nhất Âu vội bước tới gần người đó, nhận ra là ai rồi, lão kêu lên:
– Trời! Ngươi! Ngươi chưa đi à?
Người đó, là Phi Thiên Dạ Xoa Bành Cúc Nhân, gương mặt bà ta lạnh hơn tiền, đừng ai mong tìm được một nét cảm nghĩ nào nơi gương mặt đó.
Nhất Âu hỏi, bà bất động một lúc lâu, sau cùng bà đáp:
– Ta còn đợi Quan Sơn Nguyệt!
Liễu Y Ảo đang mang nặng niềm uất tức, không nơi phát tiết, gặp dịp này, khi nào nàng bỏ qua? Nàng lướt tới như bay, đồng thời hét:
– Tại sao ngươi dám gọi tên chàng?
Bành Cúc Nhân điềm nhiên:
– Hắn xưng hô ta là đại nương, tại sao ta không gọi được tên hắn? Trước mặt hắn, ta vẫn gọi như vậy, chẳng có gì lạ thường cả!
Liễu Y Ảo dửng cao đôi mày, nhìn sững Bành Cúc Nhân.
Khổ Hải Từ Hàng hấp tấp thốt:
– Liễu Tiên Tử! Quan thế huynh từng thọ trọng thương, nhờ bà ấy chiếu cố mới khôi phục được nguyên trạng như ngày nay, cái việc gọi họ, xưng tên, chẳng có gì quá đáng đâu!
Bành Cúc Nhân lạnh lùng nói tiếp:
– Long Hoa Hội đã giải tán rồi, giữa chúng ta chẳng còn sự cách biệt nào nữa, hiện tại, trong tương lai, chúng ta ai cũng như ai, chẳng còn ai cao ai thấp!
Liễu Y Ảo cố dằn cơn tức uất, hỏi:
– Ngươi chờ Quan công tử để làm gì?
Bành Cúc Nhân bĩu môi:
– Hỏi hắn một việc! Và cho hắn biết một việc.
Liễu Y Ảo cười mỉa:
– Hỏi việc gì? Cho biết việc gì? Ngươi cứ nói với ta, nói với ta cũng như nói với chàng.
Bành Cúc Nhân «hừ» một tiếng:
– Ngươi thay thế hắn được?
Liễu Y Ảo thoáng biến sắc:
– Tại sao ta không thay thế chàng được? Chẳng lẻ ngươi không nghe ...
Bành Cúc Nhân «hừ» một tiếng lớn hơn:
– Nghe chứ! Nhưng, ta có lưu ý đến làm gì!
Liễu Y Ảo đặt bàn tay lên đốc kiếm, song còn cố dằn lòng chưa rút kiếm ra khỏi vỏ. Nàng gằn từng tiếng:
– Thế phải làm sao ngươi mới lưu ý?
Bành Cúc Nhân so hai vai:
– Khi nào chính miệng hắn thốt lên!
Liễu Y Ảo sôi giận cực độ.
Lần nầy thì nàng rút kiếm khỏi vỏ thực sự, đồng thời nàng quát:
– Mụ già đáng hận kia, ngươi khinh người thái quá ...
Tuy nhiên, nàng không vung kiếm được, bởi Lý Trại Hồng lúc đó đã bước tới nơi, nắm cổ tay nàng giữ lại. Lý Trại Hồng trách:
– Sư muội nóng nảy quá ...
Liễu Y Ảo vùng mạnh, kêu lớn:
– Để cho cái mụ già mạt lưu cùng hạng kia khinh miệt, thử hỏi tiểu muội làm sao chịu nổi chứ? Sư tỷ buông tôi ra, cho tôi trừng trị mụ một phen, nhất định là từ nay, mụ phải kiêng cái mặt nầy, ăn nói có lễ độ hơn!
Khổ Hải Từ Hàng nhẹ giọng khuyên:
– Liễu Tiên Tử, Long Hoa Hội đã giải tán rồi, đâu còn phẩm trật, thứ bậc Tiên – Ma – Quỷ nữa, từ nay ai cũng như ai. Trước khi mình sỉ nhục người ta, cần nhất là mình phải tẩy trừ quan niệm giai cấp. Quan niệm giai cấp hảo kia còn ngày nào, là Tiên Tử vẫn còn khổ ngày ấy!
Đối với vị lão tăng đó, Liễu Y Ảo có phần nào kính phục, lão đã khuyên nàng, tự nhiên nàng phải vâng theo, dằn cơn tức uất, rút tay về, tra kiếm vào vỏ, rồi quay mình trở lại cạnh Quan Sơn Nguyệt, lắc mạnh chàng gọi cho tỉnh lại:
– Thức dậy! Thức dậy chứ!
Quan Sơn Nguyệt mở mắt, đưa tay chà chà cho bớt cay, đoạn hỏi:
– Việc gì mà ...
Liễu Y Ảo còn hận, đang thở mạnh, không thể đáp.
Bành Cúc Nhân và mấy người kia bước tới, tất cả cùng im lặng, chẳng ai mở miệng.
Cái cảnh tượng đó lạ kỳ quá chừng, Quan Sơn Nguyệt trố mắt, cất tiếng hỏi, song chẳng biết hỏi ai:
– Cái gì thế? Chừng như có sự xung đột ...
Bây giờ Bành Cúc Nhân mới đằng hắng, rồi thốt:
– Chính già cũng Liễu Tiên Tử tranh luận ...
Quan Sơn Nguyệt kinh ngạc:
– Đại nương! Việc gì đến nỗi phải tranh luận với Liễu Tiên Tử?
Nghe chàng gọi Bành Cúc Nhân với hai tiếng đại nương, Liễu Y Ảo biến sắc mặt. Bực tức cực độ, nàng hét lên:
– Quan Sơn Nguyệt! Sự việc giữa chúng ta, có thành hay không thành?
Hãy cho ta biết ngay!
Quan Sơn Nguyệt chợt hiểu. Tuy nhiên, chàng vờ vẻ mơ hồ, hỏi:
– Việc vì giữa tại hạ và Tiên tử?
Liễu Y Ảo tức uất đến chết được. Tay nàng sờ lên đốc kiếm, định rút kiếm ra, nhưng kiếm chưa ra khỏi vỏ nàng ngã xuống liền. Nàng hôn mê vì cơn tức uất khích thích quá mạnh.
Lý Trại Hồng cấp tốc bước tới, nâng nàng, niềm ưu tư hiện nơi mặt, bà thở dài, thốt:
– Quan công tử! Tiểu sư muội vì cái việc hôn nhân, do đại sư tỷ an bài đó, mà ra nông nổi! Sự tình đã được tuyên bố công khai trước mặt nhiều người, công tử còn vờ vĩnh nữa ...
Quan Sơn Nguyệt khẩn cấp vô cùng:
– Điều đó ... tại sao ... do đâu ...
Lý Trại Hồng trừng mắt:
– Tại sao? Chẳng lẽ đại sư tỷ không nói rõ với Quan công tử?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Không hề có ...
Đến lượt Lý Trại Hồng biến sắc:
– Thế tại sao giữa đông người, công tử lại mặc nhận?
Quan Sơn Nguyệt đưa mắt sang Khổ Hải Từ Hàng:
– Đại sư! Việc nầy hoàn toàn do đại sư, hãy giải thích cho tất cả được hiểu.
Lúc đó, chính đại sư bảo tại hạ ...
Khổ Hải Từ Hàng há hốc miệng ra, như sửng sốt, lâu lắm mới thốt được thành tiếng:
– Bần tăng vâng chỉ thị của Hương Đình Tiên Tử, tác hợp lương duyên, hơn nữa, Hương Đình Tiên Tử sai Linh Cô đến cho bần tăng biết là Quan thế huynh đã đồng ý ...
Lý Trại Hồng nhìn sang Linh Cô, cao giọng hỏi:
– Tiểu quỷ còn đứng đờ đó à? Sao không giải thích rõ ràng cho mọi người biết sự tình? Đại sư tỷ bảo gì ngươi?
Linh Cô bối rối, lí nhí:
– Được ... được ... tôi nói! Đúng là Lâm Tiên Tử có bảo tôi thông tri đại sư ...
Đúng là Lâm Tiên Tử cho biết, Quan công tử đã chấp nhận ...
Quan Sơn Nguyệt khẩn cấp ra mặt:
– Nói nhảm! Tại hạ đồng ý lúc nào?
Linh Cô đáp:
– Hương Đình Tiên Tử cho biết, Quan công tử đã đáp ứng một việc với bà ấy và công tử còn cam kết là không khi nào hối hận về sự đáp ứng đó ...
Quan Sơn Nguyệt trấn định tâm thần, hồi ức lại những việc đã qua, cuối cùng chàng minh bạch. Chàng hét lên:
– Lầm! Đúng là một sự nhầm lẫn!
Lý Trại Hồng gương tròn mắt:
– Phàm là việc hôn nhân, chỉ có hai lẽ thôi, ưng hoặc không ưng, chứ làm gì có sự nhầm lẫn?
Quan Sơn Nguyệt thở ra:
– Lâm Tiên Tử có yêu cầu tại hạ, giúp làm tròn một việc, bà chỉ nói như vậy thôi, chứ chẳng hề cho biết rõ là vấn đề hôn nhân. Bởi tại hạ cảm kích ơn Lâm tiên tử thành toàn học nghiệp, nên có hứa là sẽ hết lòng làm công việc do bà giao phó. Sự tình như thế đó ...
Linh Cô chen vào:
– Quả đúng như vậy. Song, công tử nghĩ lại xem, Lâm Tiên Tử đã lánh xa trần tục, thì còn có sự việc gì dính dấp với thế gian nữa đâu mà phải nhờ công tử thanh toán?
Lý Trại Hồng giậm chân:
– Khổ chưa! Chung quy cũng tại Lâm đại sư tỷ hồ đồ. Tại sao không nói rõ mà chỉ mơ mơ màng màng?
Linh Cô cãi:
– Không thể trách Lâm Tiên Tử được! Bà có quyết định như vậy, song bà có nói với tôi là thời cơ chưa đến, có thể vì vậy mà bà chưa tiện nói ra chăng?
Tuy nhiên, bà bảo tôi thông tri với đại sư, nhờ đại sư lo liệu, tiến hành.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về Khổ Hải Từ Hàng.
Lão hòa thượng thở dài một tiếng:
– Bần tăng nào có muốn gấp tuyên bố đâu? Chỉ tại Liễu Tiên Tử bỗng dưng tham gia cuộc chiến, gây nên khó khăn ... Liễu Tiên Tử nóng nảy quá!
Lý Trại Hồng cũng thở dài:
– Ta cũng có một phần trách nhiệm trong việc nầy! Trước khi ra đi, đại sư tỷ có lưu lại cho ta một phong thơ, đại sư tỷ cho ta biết về cuộc hôn nhân của Liễu sư muội thì người đã an bài rồi. Tuy người chưa nói rõ cái người được chọn làm chồng cho tiểu sư muội là ai, song bằng vào những diễn tiến vừa qua, ta đoán là đại sư tỷ đã đặt vấn đề nơi Quan công tử. Ta muốn tạo nên cái hứng cho tiểu sư muội sớm một chút, thành ra bao nhiêu rắc rối phát sanh ...
Quan Sơn Nguyệt thừ người tại chỗ một lúc lâu, từ lâu lắm rồi bây giờ như chợt tỉnh, trở về thực tại, cũng nhẹ buông tiếng thở dài:
– Lý Tiên Tử ... Tiên tử ...
Nghĩ cũng lạ lùng!
Một cuộc hôn nhân, chẳng biết sẽ có thể kết thúc hay chăng, lại khởi đầu bằng những tiếng thở dài, những vẻ sửng sốt, những bất bình, hằn học.
Người bàn qua, kẻ luận lại, ai ai cũng lắc đầu, cũng tặc lưỡi, ai ai cũng khổ sở quanh vấn đề!
Lý Trại Hồng nhìn nghiêng chàng, gằn giọng:
– Công tử lại định trách cứ tôi lộng giả thành chân, nhân đùa mà đưa mọi người vào cảnh khó xử, phải không?
Quan Sơn Nguyệt không đáp bằng lời, song thái độ, thần sắc của chàng còn rõ rệt hơn lời nói.
Lý Trại Hồng tiếp nối với giọng u buồn có ẩn ước niềm oán hận:
– Thực ra thì lần thứ nhất, tiểu sư muội gặp công tử tại Thiên Tề Biệt Phủ của Kỳ Hạo, con tim của tiểu sư muội đã hướng về công tử rồi. Sư muội trở về cứ nhắc nhở mải đến công tử, chính đại sư tỷ cũng có nghe, và người chẳng hề khiển trách. Có lẽ vì thấy tình ý của tiểu sư muội như vậy, mà đại sư tỷ an bài chăng? Xưa nay, đại sư tỷ có khi nào hành động hồ đồ đâu?
Sự tình càng được diễn giải, càng rõ rệt hơn, nhưng lại càng phức tạp hơn.
Phàm sự việc rõ rệt, thì dễ giải quyết, song ở đây, thì trái lại sự tình càng rõ rệt, mọi người càng nhận thấy càng rối rắm hơn.
Lý Trại Hồng luôn miệng thở dài. Sau cùng, nàng nhìn Quan Sơn Nguyệt, tiếp:
– Tôi hy vọng Quan công tử cho biết thái độ rõ ràng.
Quan Sơn Nguyệt lộ vẻ khó khăn.
Lý Trại Hồng lại nói tiếp:
– Tiểu sư muội sở dĩ tình nguyện xuất trận tiếp trợ công tử, là vì quá lo lắng cho sự an toàn của công tử. Bởi đại sư tỷ đã cho tất cả biết cái ý định tác hợp cuộc hôn nhân đó, nên tiểu sư muội mới dám công khai nhận là vợ của công tử.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– Tại hạ biết như vậy, nên tại hạ rất cảm kích Liễu Tiên Tử khẳng khái tiếp trợ ...
Lý Trại Hồng thở nhẹ:
– Thế là tốt! Tôi chỉ ngại công tử khinh thị Liễu sư muội thôi!
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp đáp:
– Tại hạ chẳng hề có ý đó.
Lý Trại Hồng trang trọng hỏi:
– Bây giờ, công tử tính sao?
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lúc:
– Tại hạ ... tại hạ không thể kết hôn với Liễu Tiên Tử!
Giọng chàng rất nhẹ, trừ một Bành Cúc Nhân đứng ngoài xa xa, tại đó ai ai cũng nghe rõ.
Và dĩ nhiên ai ai cũng sững sờ, bầu không khí đã nặng nề, càng thêm trầm trọng.
Lý Trại Hồng «hừ» một tiếng:
– Tại sao? Tiểu sư muội không xứng đáng?
Quan Sơn Nguyệt buông được câu nói khó khăn rồi, cứ tiến tới luôn, chàng chính sắc mặt, đáp:
– Vấn đề không ở nơi người có xứng hay không xứng. Vấn đề là ở nơi tình cảm. Tại hạ không thể lấy một người vợ thiếu hẳn tình cảm, có thế thôi!
Lý Trại Hồng cao giọng:
– Nói nhảm! Tình cảm của tiểu sư muội so với bất cứ thiếu nữ nào, cũng chẳng kém phần nồng nàn, không thể cho rằng tiểu sư muội thiếu hẳn tình cảm!
Điều đó, tôi dám bảo chứng.
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Tiên tử hiểu lầm! Tại hạ nói tình cảm, là chỉ về cá nhân, tại thiếu tình cảm đối với Liễu Tiên Tử, chứ còn Liễu Tiên Tử có như thế nào, thì điều đó tại hạ chưa có dịp nhận xét.
Lý Trại Hồng u buồn ra mặt:
– Thế thì thôi! Không ai có quyền cưỡng ép ai làm một việc trái ý muốn!
Huống chi, về hôn nhân, lại càng không nên cưỡng ép!
Quan Sơn Nguyệt đinh ninh là Lý Trại Hồng phải sôi giận về lời tuyên bố của chàng, song lạ lùng thay, nàng hết sức bình tịnh, bất quá, nàng chỉ để lộ vẻ u buồn, vậy thôi, và cũng chẳng phiền trách chi chàng.
Chàng tưởng cần phải nói một câu xoa dịu:
– Lý Tiên Tử! Tại hạ hết sức áy náy ...
Lý Trại Hồng lắc đầu, điểm nụ cười khổ:
– Tôi là người ngoại cuộc, công tử nói sao, tôi nghe thế, chẳng có gì quan hệ đến tôi cả. Bất quá ...
Nàng dừng lại một chút, đoạn tiếp:
– Tôi có mấy lời thành thật muốn tỏ bày với công tử!
Quan Sơn Nguyệt chỉnh nghiêm thần sắc:
– Xin Tiên tử cho nghe.
Lý Trại Hồng đưa mắt nhìn qua Liễu Y Ảo lúc đó còn đang đứng sững như chết lặng. Với giọng rung rung, chứng tỏ nàng bị khích động mãnh liệt, Lý Trại Hồng tiếp:
– Công tử không thể lấy Liễu sư muội, thì tốt hơn hãy giết nàng ...
Quan Sơn Nguyệt giật mình trố mắt nhìn Lý Trại Hồng. Chàng tự hỏi, nàng nói thế là có ý tứ gì? Oán hận chàng mà nói hay thực ra nếu chàng từ chối thì sẽ có điều tai hại xảy đến cho Liễu Y Ảo, chẳng hạn như nàng quẩn chí rồi tìm cách quyên sinh? Hay Lý Trại Hồng muốn đùa chàng? Đùa để mỉa mai chứ chẳng phải để phôi pha một sự bẽ bàng?
Lý Trại Hồng lại tiếp:
– Không đâu, công tử! Tôi không thốt những lời nông nổi! Trong tình cảnh nầy, còn ai có tâm tư nghĩ đến những lời đùa? Trừ ra những người phi phàm thì phần đông thiếu nữ, khi đã yêu hay khi hận, họ đều đi đến chỗ cực đoan, họ có thể làm bất cứ việc gì, kể cả những điều mà họ biết là sẽ mang tai hại đến cho họ.
Riêng về Liễu sư muội thì, theo tôi hiểu, còn vượt qua cái mức cực đoan, có thể bảo nàng hiện tại ở cái chỗ tuyệt đoan rồi đó. Công tử đương diện khước từ, chẳng khác nào dùng ngọn roi mà quất mạnh vào đầu nàng, nàng vừa thất tình, vừa bị chạm tự ái, niềm hận bốc cao, nàng sẽ mất bình tĩnh, nàng sẽ trở nên đáng sợ hơn Tạ Linh Vận nữa đó.
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu.
Chẳng ai hiểu cái lắc đầu của chàng có nghĩa gì. Lắc đầu vì chạnh nổi niềm dang dở của Liễu Y Ảo, hay chàng muốn xác nhận lại một lần nữa là chàng không thể miễn cưỡng làm một việc chiếm trọn cuộc đời nàng? Hôn nhân là quan trọng, do đó ai ai cũng phải thận trọng, đâu có thể xem như trò đùa, muốn cột thế nào tùy thích, rồi khi cái hứng lắng xuống lại mở ra?
Lý Trại Hồng tiếp luôn:
– Tuy nàng là sư muội của tôi, mối liên quan giữa tôi và nàng rất mật thiết, tôi cũng không oán trách công tử, mà bất cứ ai có hảo tâm với nàng, cũng không thể vì nàng mà oán trách công tử.
Nhất Âu khẻ gật đầu.
Khổ Hải Từ Hàng không gật đầu theo những người đó, song lão tăng không tỏ thái độ phản đối.
Bành Cúc Nhân chớp chớp ánh mắt, ánh mắt đó có ẩn ước ít nhiều ý chí khích lệ Quan Sơn Nguyệt.
Lý Trại Hồng ngưng câu chuyện lại một lúc lâu, chờ xem Quan Sơn Nguyệt quyết định như thế nào.
Nhưng, chàng vẫn bất động.
Bắt buộc, nàng phải cất tiếng:
– Cho rằng công tử không nỡ xuống tay, song bọn chúng tôi lại muốn công tử phải dứt khoát sự tình bằng cách hạ sát nàng. Trên đời nầy, một Tạ Linh Vận đã đủ gây khổ cho bao nhiêu người, thì khi mình biết là sẽ còn một họa hoạn lớn hơn sắp sửa phát sanh, tại sao mình không hủy diệt cái hậu hoạn đó?
Phụ họa với lời nói, nàng đưa cao một bàn tay, như chuẩn bị đánh vào tử huyệt của Liễu Y Ảo.
Quan Sơn Nguyệt nhanh chân, vọt mình tới, ngăn chận:
– Không nên! Đừng, Tiên tử!
Lý Trại Hồng trầm giọng:
– Tại sao? Công tử đã bằng lòng lấy nàng?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ kiên quyết:
– Điều đó thì không! Tại hạ không thể kết hôn với nàng, mà tại hạ cũng không thể giết nàng. Cả hai điều, không thể thực hiện được, tuy nhiên, tại hạ sẽ ngăn trở bất cứ ai gây tổn thương cho nàng.
Lý Trại Hồng buông tay xuống, thở dài:
– Công tử đã nhất định cái hậu quả như thế nào chứ?
Quan Sơn Nguyệt nghiêm sắc mặt:
– Dù hậu quả như thế nào, tại hạ xin một mình đảm trách, giả như Liễu Tiên Tử vẫn là con người tốt, thì tại hạ sẽ nhận lỗi của mình, dù thực sự tại hạ chẳng có lỗi chi cả, bởi không thể yêu ai đó, là có lỗi với kẻ đó sao? Còn như vì bất mãn, mà nàng trở nên tàn độc, thì lúc đó, tại hạ sẽ giết nàng cũng chẳng muộn.
Dù sao, tại hạ mong muốn thanh kiếm Bạch Hồng nầy sẽ chẳng bao giờ có dịp sử dụng cho trường hợp của nàng.
Lý Trại Hồng suy tư một chút:
– Tôi chỉ sợ, đến lúc đó thì cầm như quá muộn rồi.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– Cũng có thể là muộn, song chúng ta đâu có thể vô cớ mà giết người, huống chi người đó lại cùng một cánh với chúng ta? Phải chờ xem nàng có phạm tội như Tiên tử dự đoán. Dù nàng phạm tội, là một điều đáng tiếc cho cả nàng lẩn nạn nhân, song chúng ta phải chờ.
Lý Trại Hồng lại trầm ngâm một lúc nữa. Nàng nhìn Liễu Y Ảo một thoáng, đoạn thở dài, thốt:
– Tôi chưa biết cách an bài như công tử có kết quả như thế nào, song tôi cảm thấy kính phục công tử vô cùng. Về đạo lý, thì tôi không tranh luận được với công tử. Cho nên, tôi giao nàng cho công tử đó.
Quan Sơn Nguyệt nhận ra, tuy nàng nói thế, song ánh mắt của nàng ngời lên cái sát ý rõ rệt. Chẳng những sát cơ hiện nơi ánh mắt nàng, mà trong tia nhìn của Nhất Âu và Linh Cô, sát khí cũng bốc bừng quá lộ liễu.
Khổ Hải Từ Hàng niệm phật hiệu, thốt:
– Bần tăng xin mang nàng theo!
Lão cúi mình xuống, nắm áo Liễu Y Ảo, tay kia lão áp nơi huyệt tâm khẩu của nàng.
Nhanh như chớp, Quan Sơn Nguyệt đánh ra một chưởng, trúng cánh tay lão hòa thượng.
Bàn tay của lão hòa thượng rời ngay huyệt tâm khẩu của Liễu Y Ảo.
Chàng hét:
– Đại sư làm gì thế?
Qua cái chạm đó, Khổ Hải Từ Hàng bị dội lại ba bước, còn Quan Sơn Nguyệt cũng bị đẩy lui về phía hậu, xa hơn nửa trượng.
Không chậm trễ, Khổ Hải Từ Hàng dùng phách không chưởng đánh xuống Liễu Y Ảo đang nằm mê man dưới đất.
Không thể can thiệp kịp thời, Quan Sơn Nguyệt hét lên một tiếng lớn.
Ngờ đâu, Liễu Y Ảo lăn qua một bên, lấy thế tung bổng mình lên không, lộn luôn một vòng, đáp xuống. Nàng nhìn mọi người, ánh mắt bốc lửa căm thù, gằn từng tiếng:
– Tốt lắm! Các ngươi cho rằng chỉ có các ngươi hiểu ta, chứ ta lại chẳng hiểu các ngươi sao? Thái độ của các ngươi đã rõ rệt lắm rồi!
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
– Tiên tử ... không hôn mê ... thực sự ...
Liễu Y Ảo cười lạnh:
– Ta có hôn mê thật đấy, song chỉ một thoáng thôi, ta tỉnh lại ngay! Cũng may là ta tỉnh lại sớm, nhờ thế mới nghe rõ các ngươi nói với nhau những gì! Hừ!
Sư tỷ, chúng ta cùng sống bên nhau qua nhiều năm, sư tỷ quên đi chăng? Hừ!
Ngươi! Ta cùng ngươi thường sóng đôi nhau, dạo khắp các ngọn đồi, đỉnh núi quanh vùng! Hừ! Ngươi nữa, mở miệng ra là nói toàn những lời đạo đức, luôn luôn nhắc nhở đến chúng sanh! Hừ!
Nàng trách luôn bà người, Lý Trại Hồng, Linh Cô và Khổ Hải Từ Hàng!
Lý Trại Hồng và Linh Cô thẹn đỏ mặt.
Chỉ có Khổ Hải Từ Hàng, giữ vẻ mặt thản nhiên, đáp:
– Bất cứ hành động nào của bần tăng, cũng dựa vào cái đạo từ bi, bác ái.
Cho nên, làm một việc gì, bần tăng chẳng bao giờ thẹn với lương tâm, bất quá, cái quan niệm của mỗi người mỗi khác, do đó sự nhận xét phải bất đồng!
Liễu Y Ảo không buồn lưu ý đến lão nữa, nàng hướng qua Quan Sơn Nguyệt, những biểu lộ trên gương mặt nàng vô cùng phức tạp, chứng tỏ tâm tư nàng đang có ngàn ý niệm dâng lên.
Nàng nhìn chàng một lúc lâu, rồi buông nhẹ tiếng thở dài, thốt:
– Còn ngươi! Ta biết nói sao bây giờ! Ngươi là kẻ mà ta hận nhất trong thế gian này, ngươi là kẻ mà ta kính phục nhất trong thiên hạ, giữa hai cực đoan đó, từ nay ta áp dụng một chủ trương! Cái chủ trương của ta, là tận dụng mọi thủ đoạn, đối phó với ngươi, quyết trừ diệt ngươi khỏi dòng đời, cho đến khi nào ngươi ngã gục dưới chân ta mà chết, ta sẽ vì ngươi khóc lên cho vơi niềm uất hận, rồi ta tự tuyệt để đáp lại thịnh tình của ngươi! Cái thịnh tình do ngươi dành cho ta hiện tại, có mọi người chứng kiến!
Quan Sơn Nguyệt thừ người ra đó, chẳng biết phải đối đáp làm sao với nàng.
Nàng thốt xong, còn nhìn chàng một lượt cuối, một phút sau, nàng quay mình nhún chân tung bổng người lên không, thoát đi nhẹ nhàng như con chim lướt gió ...
Nàng đã đi lâu rồi, những người tại cục trường vẫn còn bất động.
Mãi một lúc sau, Bành Cúc Nhân bước tới nắm chéo áo của Quan Sơn Nguyệt, thốt:
– Quan công tử, nếu hiện tại công tử chẳng còn việc gì bắt buộc phải lưu lại đây, thì xin đi theo già, đi gặp một người!
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp hỏi:
– Ai? Ai?
Bành Cúc Nhân thở dài:
– Trương Thanh! Vị cô nương đáng thương hơn bất cứ ai trên trần gian nầy!
Nàng vì công tử mà trải qua chẳng biết bao nhiêu gian khổ mà giờ đây hầu như chẳng còn là một con người ...
Quan Sơn Nguyệt biến sắc, cấp tốc hú vọng một tiếng dài, con Minh Đà từ đâu đó chạy bay đến.
Chàng không thốt một tiếng cáo từ, nắm tay Bành Cúc Nhân, cùng nhảy lên lưng Minh Đà.
Con thú chẳng đợi chủ nhân giục, cất vó chạy đi ngay ... |
|
|