Vạn Lý Trường Chinh Quan Sơn Nguyệt nhìn sững thiếu nữ, chừng như chàng chẳng hiểu nàng muốn nói gì, và đương nhiên là chàng khó tin nàng rồi!
Nàng là Phi Đà Lệnh Chủ? Làm gì có việc đó? Tại Tà Dương Trang, chính Kỳ Hạo đã tự nhận là Lịnh Chủ Phi Đà và hắn ta phải là Lịnh Chủ Phi Đà mới hợp lý, chứ có đâu lại là một nữ nhân? Mà nữ nhân lại thuộc lứa tuổi đó?
Huống chi, chàng còn nhớ mang máng là có gặp nàng một lần. Lúc đó, chàng ở tại Tuyết Thần Cốc nhờ Tuyết Lão Thái Thái chữa trị thương thế cho chàng. Chàng chỉ trông thấy nàng trong thoáng qua thôi, nên cái ấn tượng không được rõ rệt cho lắm.
Tuy chính nàng mỗi ngày săn sóc chàng, song vì Tuyết Lão Thái Thái dùng quá nhiều thuốc kích thích, cốt chữa cho chàng bình phục nhanh chóng, do đó chàng phải mất thần trí một thời gian, đến Trương Thanh mà chàng cũng chẳng nhận ra, huống hồ là những kẻ khác? Cho nên, chàng không nghĩ ngợi lắm về nàng. Sau nầy, khi thuốc kích thích mất hiệu lực, chàng tỉnh trí lại, cũng có nhớ đến nàng, song lúc đó nàng đã ly khai Côn Lôn Sơn, chàng không còn gặp nàng nữa.
Giữa chàng và nàng, chẳng có sự liên quan nào khả dĩ gọi là trọng đại, nên chàng dễ quên đi, rồi bây giờ, đột nhiên gặp lại nàng, gặp lại để nghe nàng tự xưng là Lịnh Chủ Phi Đà, một kẻ đối lập với chàng. Đương nhiên, chàng phải lấy làm lạ.
Trong khi Quan Sơn Nguyệt nhìn nàng, dửng dờ, nàng lại lộ cái vẻ phẫn hận, cao giọng hỏi:
– Quan Sơn Nguyệt! Ngươi định vờ vĩnh với ta phải không? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta?
Quan Sơn Nguyệt giật mình, trở về thực tại, điềm nhiên điểm một nụ cười, đáp:
– Nhận ra chứ! Tại hạ còn nhận ra cô nương mà! Trên Côn Lôn Sơn ...
Bỗng nhiên, Khổng Linh Linh phát cáu, hét lớn:
– Ngươi đừng nhắc đến cái tên Côn Lôn Sơn với ta nữa! Ta không muốn nghe ai nói đến địa phương đó!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Cô nương không muốn nghe ai nhắc đến ba tiếng Côn Lôn Sơn à? Có đúng như vậy hay không đó? Tại hạ nghĩ rằng, cô nương không dám nghe thì phải hơn, bởi tại nơi đó, cô nương đã làm một chuyện hay hay!
Chàng tiếp nối với giọng mỉa mai:
– Cái chuyện hay hay do cô nương làm ra, trên giang hồ không mấy kẻ hoan nghinh, trừ cái hạng người vong ân bội nghĩa, toan phản bạn giết thầy ...
Đáng lẽ Khổng Linh Linh phải nổi giận, vì Quan Sơn Nguyệt mắng nàng quá nặng nề. Còn gì nặng hơn những tiếng mắng vong ơn bội nghĩa, phản bạn, hại thầy? Vậy mà nàng vẫn bình tịnh như thường. Nàng cười lạnh, thốt:
– Có chi đâu? Ngươi khỏi phải mỉa mai ta! Cho ngươi biết, Tuyết lão bà đâu có xứng đáng là sư phụ của ta, mà ngươi hòng nói đến việc phản bội? Thực tình thì bà ấy có dạy ta học vũ công hơn mười năm dài, nhưng tiếng là thế, kỳ thực thì ta đã lãng phí suốt thời gian mười năm dài đó! Ngươi hiểu chứ, một tấc quan âm, một tấc vàng, huống hồ mười năm dài ta bỏ phí? Ta hận bà ấy làm mất thì giờ của ta thì có, chứ ơn gì của bà ta mà ta nhớ? Nghĩa gì của bà ta mà ta trọng chứ?
Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:
– Học tập với bà ấy hơn mười năm mà cô nương cho rằng lãng phí thời gian?
Khổng Linh Linh «xì» một tiếng lớn:
– Ta học gì? Những môn công do bà ta truyền dạy, toàn là vô dụng, chẳng có giá trị nhỏ nhặt nào cả!
Quan Sơn Nguyệt thấy nàng phủ nhận ơn nghĩa sư tôn của nàng một cách trắng trợn quá, bất giác nổi giận, quát:
– Câm đi! Cô nương càng nói, tại hạ càng khinh cô nương, nói nữa làm chi?
Con người ta, dù chỉ được kẻ khác giáo huấn cho một ngày, một bữa, kẻ đó vẫn là thầy, kẻ đó suốt đời phải được tôn kính! Huống chi Tuyết Lão Thái Thái từng nuôi dưỡng, từng giáo huấn cô nương suốt thời gian dài mười mấy năm, cô nương lại nỡ phủ nhận công ơn của bà ta thì rõ thật cô nương chẳng còn nhân tánh vậy!
Lời nói của cô nương chẳng phải là ngôn ngữ của loài người vậy!
Bây giờ thì Khổng Linh Linh phẫn uất thật sự. Nàng hét lớn:
– Quan Sơn Nguyệt! Bằng vào đâu, ngươi lại dám to tiếng mắng ta không phải là con người? Ngươi có biết tại sao ta không muốn nghe ai nhắc đến ba tiếng Côn Lôn Sơn chăng? Cho ngươi biết, chính tại đó, ta đã sơ sót buông tha kẻ thù đã sát hại phụ thân ta, cho nên nghe ai nói đến địa phương đó, ta sôi sục niềm căm hờn! Nếu lúc đó ta biết được sự tình, thì làm gì ngươi sống sót đến ngày nay?
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh, chận lời:
– Khổng Linh Linh! Cô nương nói nghe thông vô cùng! Mười mấy năm giáo dưỡng cho cô nương nên người, lại có những phương tiện tự vệ đáng giá, thế mà Tuyết Lão Thái Thái chưa xứng là một ân sư của cô nương! Còn như phụ thân của cô nương đã trốn tránh ngay cái bổn phận làm cha, không hề chiếu cố đến cô nương ngay từ lúc cô nương còn ấu trĩ, thử hỏi lịnh tôn có ân nghĩa gì đối với cô nương? Cho nên, nghe cô nương nhắc nhở đến mối phụ thù, lại cho là mối huyết hải thâm thù, thực tình tại hạ nghi ngờ quá đi thôi, cô nương ơi! Cô nương nói thế, là do cái tâm thành mà nói, hay nói để mà nói cho có cái hậu đức lòe đời hở cô nương? Người như cô nương, bội sư, phản bạn, lại biết đến mối thù của cha nữa sao?
Khổng Linh Linh biến sắc mặt xanh dờn. Tranh luận với Quan Sơn Nguyệt, càng phút nàng càng thấy mình đuối lý, nàng phẫn uất cực độ, chuyển nhanh sang giai đoạn tranh tài liền. Lập tức, nàng rút thanh trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, hét lớn:
– Quan Sơn Nguyệt! Đừng khua môi múa lưỡi với ta nữa ...
Nàng gằn giọng tiếp nối:
– Những vật ta hứa trao cho ngươi, hiện ở trên lưng lạc đà kia, ngươi hãy lấy đi, lấy rồi cùng ta khai trường tử chiến, nhất định hôm nay giữa chúng ta phải có một kẻ chết, một kẻ sống! Chúng ta đã thành hai thù nhân bất cộng đái thiên, ngươi nên biết như vậy mà giữ mình!
Quan Sơn Nguyệt nạt ngang:
– Tại hạ đâu có thời giờ đùa cợt với cô nương? Hôm nay, tại hạ có ước hẹn với Phi Lạc Đà, tại hạ chỉ chấp nhận giao thủ với hắn thôi!
Khổng Linh Linh «hừ» một tiếng:
– Ta là Phi Lạc Đà đây, ngươi hãy động thủ gấp!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Không! Tại hạ không có ước hẹn với cô nương, làm thế nào động thủ với cô nương được? Tại hạ đang chờ một nam nhân, tên là Kỳ Hạo! Cô nương nghe rõ chưa, một nam nhân tên Kỳ Hạo, chẳng phải là một nữ nhân tên Khổng Linh Linh!
Khổng Linh Linh cao giọng:
– Y là trượng phu của ta đó, vợ chồng ta cùng một danh hiệu, ngươi chẳng còn lý do gì để tránh né cuộc chiến với ta!
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Hắn là trượng phu của cô nương? Các vị kết hôn với nhau từ lúc nào thế?
Khổng Linh Linh quát:
– Kết hôn lúc nào mặc ta, việc đó can gì đến ngươi mà ngươi phải hỏi chứ?
Cứ biết, ta không lừa ngươi là đủ rồi!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Không thể được, cô nương ơi! Tại hạ cần phải hỏi cho minh bạch. Nợ có chủ, oan có đầu, nghiệp có duyên. Nếu không minh bạch thì khi nào tại hạ hành động hồ đồ? Cô nương phải biết, giữa tại hạ và Phi Lạc Đà, sự liên quan nào phải chỉ giới hạn trong phạm vi một cuộc chiến đâu? Sự tình còn dài, dài lắm cô nương ạ!
Khổng Linh Linh đang thủ thế, chờ Quan Sơn Nguyệt xuất chiêu, nghe chàng nói như vậy, vội hoành ngang ngọn kiếm trước ngực, xóa bỏ tư thế ứng chiến vừa rồi, đoạn hỏi:
– Ngươi còn muốn gì nữa? Cứ nói đi, ta cố gắng dằn tánh nóng thêm mấy phút giây, chờ ngươi nói.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút, đoạn cất tiếng:
– Ai là thủ phạm cướp bạc bảo tiêu, giết người tại thành Lương Châu?
Khổng Linh Linh cười lạnh:
– Ta! Chắc ngươi muốn biết lý do? Ta không vì số bạc, ta chỉ vì thù. Phái Chung Nam từng có thái độ vô lễ với phụ thân ta, ta có bổn phận trừng trị chúng.
Quan Sơn Nguyệt lại hỏi:
– Ai dùng Phi Đà Lệnh, cố ý ước đấu với tại hạ? Cũng cô nương luôn?
Khổng Linh Linh lắc đầu:
– Không phải ta! Việc đó, chính trượng phu ta làm. Y có cái lý do của y, cũng như ta hành sự có cái lý do của ta.
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Lý do của hắn như thế nào?
Khổng Linh Linh quát:
– Ngươi hỏi vơ vẩn quá chừng! Ta làm sao biết được tâm ý của y? Y có cho ta biết đâu?
Quan Sơn Nguyệt «hừ» lạnh:
– Tốt hơn hết, cô nương nên đi gọi hắn đến đây! Giữa tại hạ và hắn, có một vấn đề hết sức quan trọng, cần phải giải quyết, càng sớm càng hay. Sự liên hệ giữa Minh Đà và Phi Đà, cô nương không thể thay mặt cho hắn giải quyết được.
Hơn nữa, tại hạ không thích xuất thủ với nữ nhân, cô nương đừng bức bách tại hạ, vô ích!
Khổng Linh Linh nổi giận:
– Quan Sơn Nguyệt! Giả như ngươi khiếp sợ ta, thì cứ quỳ xuống đi, quỳ rồi cúi đầu, chấp tay vái ta ba lượt, ta sẽ tha thứ cho!
Quan Sơn Nguyệt trầm giọng:
– Khéo nói nhảm! Chết, tại hạ còn chẳng sợ, cô nương là cái quái gì, tại hạ phải sợ chứ? Phải biết, cuộc tranh chấp giữa Minh Đà và Phi Đà rất quan trọng, cô nương không đủ tư cách dùng danh nghĩa Phi Đà, khiêu chiến tại hạ đâu!
Dưới ánh trăng, gương mặt của Khổng Linh Linh hiện ra trắng nhợt, sắc mặt đó chứng minh niềm phẫn nộ bốc cao nơi tâm tư nàng. Nhưng, Quan Sơn Nguyệt dùng lời lẽ ôn tồn, tuy có phần lạnh nhạt, nàng chẳng có một lý do nào để phát tiết niềm phẫn nộ cực độ đó. Thành thử, nàng thấy khó chịu hơn, khó chịu vì phải dồn nén trong lòng, không nơi phát tiết.
Lâu lắm, nàng mới tiếp nối với giọng trầm trầm:
– Ngươi giết cha ta, ta phải báo thù, ta khiêu chiến ngươi, như vậy chưa phải là một lý do chánh đáng sao? Ta không đủ tư cách động thủ với ngươi sao? Kỳ Hạo có lý do của y, ta có lý do của ta, sao ngươi phủ nhận cái lý do của ta, mà chỉ chủ trọng đến một nguyên nhân khác?
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một phút, đoạn buộc miệng thở dài:
– Cô nương nói thế, thì tại hạ không còn cự tuyệt nữa được!
Khổng Linh Linh «hừ» một tiếng:
– Trừ ra ngươi khiếp nhược, sợ ta giết nên mới thoái thác thôi!
Nàng rời lưng Hắc Đà, nhảy xuống đất, bước đi hơn mươi bước, rồi quay đầu lại, bảo Quan Sơn Nguyệt:
– Thủ lấy Kim Thần của ngươi cho chắc đi, chúng ta bắt đầu là vừa!
Cần gì phải thủ lấy Kim Thần? Bất cứ một vũ khí nào cũng khả dụng cho chàng trong lúc nầy cả, bởi chàng tin chắc là mình sẽ thủ thắng trước Khổng Linh Linh. Như vậy, cần gì phải dùng đến vật sở trường?
Chàng day qua Lữ Vô Úy, thốt:
– Xin Chưởng môn nhân cho tại hạ mượn tạm thanh kiếm!
Lữ Vô Úy trao kiếm liền.
Tiếp lấy thanh kiếm rồi, Quan Sơn Nguyệt nhún chân nhảy đến con Minh Đà, hất chiếc Kim Thần Độc Cước xuống đất.
Khổng Linh Linh trố mắt, hỏi:
– Sao ngươi không dùng chiếc Kim Thần, giao thủ với ta?
Quan Sơn Nguyệt bật cười ha hả:
– Kim Thần, là vật tượng trưng của một Lịnh Chủ, khi nào gặp đối thủ chân chính, tại hạ mới dùng đến. Giả như Phi Đà Lệnh Chủ chân chánh đến đây, thì tại hạ mới dùng đến Kim Thần, cô nương chỉ là một kẻ giả hiệu, tại hạ cần gì phải dùng đến nó?
Khổng Linh Linh lại phải một phen phẫn uất phi thường.
Quan Sơn Nguyệt cử kiếm lên, khoa một vòng, đoạn tiếp:
– Ngoài ra, tại hạ còn có một lý do khác, dùng kiếm đối phó với cô nương.
Thanh kiếm nầy là vật của phái Chung Nam, tại hạ muốn dùng vật của phái Chung Nam, để báo thù cho những người trong phái đó, có như vậy, những oan hồn mới thỏa mãn nơi suối vàng.
Nói đoạn, chàng nhảy lên lưng Minh Đà, bảo:
– Cô nương hãy trở lại lạc đà, lên lưng nó rồi xuất thủ, đừng giao đấu dưới đất, bất tiện cho cô nương!
Khổng Linh Linh không đáp, bước nhanh trở về Hắc Đà, nhảy lên lưng nó, giục nó trở lại, đối trận với Quan Sơn Nguyệt.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười, giục:
– Xuất thủ đi, cô nương! Tại hạ nhường cho cô nương tấn công trước đó!
Khổng Linh Linh vận dụng toàn lực, quét qua một kiếm.
Quan Sơn Nguyệt ung dung cử kiếm đón liền.
«Keng!» Tiếng thép ngân vang, loang dài trong không gian, lửa bắn ra như ngàn sao sáng. Đang đêm, lửa chớp ngời, ắt cả ánh sáng của vầng trăng.
Quan Sơn Nguyệt vẫn ngồi bất động, thản nhiên như chẳng có việc gì, còn Khổng Linh Linh suýt rơi xuống đất. Nàng phải cố gượng lắm mới giữ nguyên mình trên lưng thú.
Minh Đà đứng nguyên tại chỗ, còn Hắc Đà thì phải lùi lại mấy thước, chính nó cũng bị chấn động như chủ nhân của nó.
Quan Sơn Nguyệt cất tiếng cười vang:
– Tại Lương Châu, cô nương ước hẹn với tại hạ, sẽ quyết tranh thư hùng với tại hạ, người chống người, thú so thú, giờ đây, đành là người chưa bại hẳn, mà thú đã kém rồi, như vậy cái lẽ phân định thư hùng đã quá rõ, cô nương thấy chứ?
Huống chi cô nương là thư, tại hạ là hùng, hùng bao giờ cũng trên thư mấy bậc, cô nương ơi!
Chàng cố dùng giọng cao ngạo, khích tiếp:
– Về đi cô nương, về bảo với đấng trượng phu, chọn cho cô nương một con vật khác, sau đó sẽ trở lại tìm tại hạ mà báo thù cho cha!
Lại một lần nữa, Khổng Linh Linh tức uất cực độ, đôi mắt tóe lửa ngời ngời.
Giận cá, chém thớt, nàng vung tay khoa thanh kiếm từ bên trên chém xuống.
Con lạc đà nào có hay biết gì? Mà dù có hay biết, nó cũng chẳng làm sao phản ứng được. Một tiếng «phập» vang lên, máu vọt thành vòi, đầu Hắc Đà rơi xuống đất, lăn long lóc.
Thân lạc đà chưa ngã, Khổng Linh Linh đã nhảy xuống đất rồi.
Quan Sơn Nguyệt giật mình, hỏi:
– Cô nương làm cái gì thế?
Khổng Linh Linh hét lớn:
– Vật vô dụng, để làm gì? Giết đi cho khỏi chướng mắt!
Quan Sơn Nguyệt nổi cáu:
– Bất quá, tại hạ tùy tiện buông đùa một câu, cô nương lại nhẫn tâm sát hại ngay một sanh vật như thế à? Phải biết Hắc Đà là con vật quý, giết nó rồi, chắc gì cô nương lại tìm được một con khác như nó?
Khổng Linh Linh cười lạnh:
– Nhẫn tâm hay từ tâm, mặc ta, vật của ta, ta có quyền xử trí tùy theo ý muốn của ta. Ngươi có lý do gì can thiệp? Có can đảm, hãy xuống đất đi, chúng ta quần nhau một lúc, xem sao!
Quan Sơn Nguyệt sôi giận, nhảy xuống lưng lạc đà, cao giọng thốt:
– Cô nương không được quyền xem rẻ sanh mạng, dù là sanh mạng một con vật!
Khổng Linh Linh cũng quát to:
– Ngươi đừng đắc ý sớm, cho ngươi biết, con Minh Đà của ngươi cũng chưa phải là hi hữu đâu! Hắc Đà của ta, bất quá chỉ là một con vật tầm thường, ta giết một, sẽ có mười, và mười quý hơn nữa kìa! Ngươi cứ chờ xem con Hắc Đà của trượng phu ta, rồi sẽ làm một cuộc so sánh với con vật của ngươi.
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một chút:
– Tại sao trượng phu của cô nương hôm nay lại không đến?
Khổng Linh Linh lạnh lùng:
– Đến làm gì vội? Khi nào ngươi thắng được ta, thì y mới đến, còn như ngươi bại nơi tay ta, y cần chi phải đến?
Nàng lướt tới, vung kiếm chém liền.
Quan Sơn Nguyệt nghinh đón lập tức.
Lần nầy, giao đấu ngay trên mặt đất, phạm vi hoạt động không bị hạn chế, song phương có thể tận dụng sở năng, quyết áp đảo đối thủ trong mấy phút giây đầu, họ xuất phát toàn chiêu thức tối độc.
Trong thoáng mắt, họ đã trao đổi với nhau hơn mười chiêu. Thép kiếm chạm nhau xoang xoảng, lửa thép bắn ra, chớp ngời. Cuộc chiến càng dài, chiêu thức càng độc, cục diện khốc liệt phi thường.
Quan Sơn Nguyệt thoạt đầu còn khinh thường, dần dần chàng dè dặt hơn, cuối cùng thì chàng lại kinh ngạc, không tưởng nổi là Khổng Linh Linh lại có thực tài như thế. Một nữ nhân, có được kiếm pháp như nàng, kể ra cũng hiếm có trên giang hồ đương thời.
Tuy nhiên, kiếm pháp của Khổng Linh Linh, do chính Tuyết Lão Thái Thái truyền thọ, Quan Sơn Nguyệt thường ngày xem Trương Thanh tập luyện, đã quen mắt rồi. Bây giờ Khổng Linh Linh mang ra đối phó với chàng, chàng không bỡ ngỡ lắm, nhờ vậy mà chàng hóa giải những chiêu tuyệt độc không khó khăn gì.
Nhưng, chỉ qua giai đoạn đầu thôi, thấy không thắng nổi Quan Sơn Nguyệt, Khổng Linh Linh thay đổi kiếm pháp, và hiện tại thì nàng sử dụng toàn những chiêu thức ngụy dị, ảo diệu, ngoài chỗ hiểu biết của Quan Sơn Nguyệt. Do đó, chàng đâm ra lúng túng, phản ứng có phần nào chậm chạp, và dĩ nhiên kém công hiệu rõ rệt.
Bất giác, chàng nổi giận, thầm nghĩ, dù sao chàng cũng là truyền nhân của Độc Cô Minh, lại thua kém một nữ nhân ít tuổi hơn chàng sao?
Chàng phấn động hùng oai, phản công mạnh, chẳng còn vì đối tượng là nữ nhân mà nương tay nữa.
Thực tâm mà xét, chàng chưa đủ sức áp đảo Khổng Linh Linh. Chàng chỉ thủ nhiều hơn công, trong mười chiêu nàng đánh ra, chàng chỉ trả lại được hai chiêu, còn thì hoặc tránh né, hoặc đón đỡ hết sức vất vả.
Khổng Linh Linh thấy rõ nàng nắm cái cơ tất thắng, điểm nụ cười lạnh, gọi Quan Sơn Nguyệt:
– Khách giang hồ truyền tụng ngươi là tay lợi hại, song ta xem ra ngươi quá tầm thường. Bây giờ ta mới biết ngươi chỉ là một kẻ hữu danh vô thực. Không khéo Minh Đà Lịnh tới tay ngươi là phải lu mờ, sư phụ ngươi đã lầm người, chọn một gã giá áo túi cơm như ngươi mà đặt trọn kỳ vọng! Người sẽ tiếc hận biết bao nhiêu khi thức ngộ ra ngươi vô dụng không tưởng nổi!
Quan Sơn Nguyệt vẫn giữ bình tịnh, cho chân khí không loạn động, để ứng chiến, bởi chàng biết rõ, Khổng Linh Linh cố khích nộ chàng, cho tâm tư rối lên, đấu pháp phải mất quy củ, để cuối cùng nàng tùy cơ thủ thắng.
Khổng Linh Linh khích một lần, không hiệu quả, lại khích thêm:
– Xem kiếm pháp của đệ tử mà luận tài năng của sư tôn, ta thấy Độc Cô Minh cũng chẳng phải là bậc cao minh chi đó, bởi kẻ vô dụng thì đào tạo đệ tử vô dụng, điều đó rất hợp lý. Thầy đã kém, thì trò làm sao thành tay phi thường được, phải vậy không, hở Quan Sơn Nguyệt? Giả như ta sanh ra đời sớm hơn độ mười năm thôi, thì nhất định trên giang hồ chẳng bao giờ có cái danh hiệu Minh Đà Lịnh Chủ! Độc Cô Minh đã phải táng mạng nơi tay ta từ lâu!
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:
– Cô nương bất quá được Kỳ Hạo truyền cho mấy cách múa tay, cứ tưởng mình là bậc kỳ tài trong thiên hạ, rõ ngông cuồng quá chừng! Cô nương sao chẳng nhớ đến năm xưa, tín vật của nhà họ Khổng bị ân sư tại hạ lấy đi, dễ như lấy món đồ trong túi? Rồi sau đó hai mươi năm lịnh tôn lại táng mạng nơi tay tại hạ. Thầy như vậy, vô dụng sao? Trò như vậy, vô dụng sao? Đã là những kẻ vô dụng, ân sư tại hạ và tại hạ làm gì tận diệt nổi bọn người trong Lạc Hồn Cốc? Hà hà! Giả như cô nương nói sai, thì nên sửa chữa lại đi là vừa!
Tuy nói thế, bên trong Khổng Linh Linh cũng phải khâm phục Quan Sơn Nguyệt. Đành là chàng ít công hơn thủ, song lối thủ của chàng chặt chẽ phi thường, vững chắc như tường đồng vách sắt. Đã mấy lượt nàng vận dụng toàn lực, định chọc thủng bức tường phòng thủ đó, song kiếm của nàng vừa bị chạm vào là bị hất bật trở lại. Đã lâu lắm rồi, mà nàng vẫn chưa làm gì nổi chàng, mặc dù nàng luôn luôn có ưu thế.
Đánh mãi, nàng không áp đảo được Quan Sơn Nguyệt, khích mãi, chàng cũng không mất bình tĩnh, trái lại, chàng còn trêu tức nàng. Khổng Linh Linh phẫn nộ, chính nàng không giữ tự chủ nổi, bất giác lồng lên như thú dữ bị thương, thét vang dậy:
– Quan Sơn Nguyệt, ngươi phải chết với ta! Nhất định ta phải giết cho được ngươi!
Nàng vung kiếm tới tấp như bất chấp chiêu thức, bất chấp bộ phận nào trên người đối phương, cứ đâm, cứ chém.
Quan Sơn Nguyệt hết sức hãi hùng, không tưởng là khi nàng tức uất lên, lại càng hung dữ vô tưởng. Chàng phải thận trọng từng ly, từng tí, tự nhiên, trước khí thế quật khởi của nàng, chàng quay về thế thủ hoàn toàn.
Thanh kiếm của nàng ngân vang, thanh kiếm rít gió như một vật rỗng lòng được vung mạnh, bật kêu vi vu, tiếng kêu nghe rợn mình.
Phải nhìn nhận kiếm pháp của nàng quả thật tuyệt luân, một nhát đưa ra, mũi kiếm tạo nhiều điểm sao, những điểm sao đó bắn vút vào mình Quan Sơn Nguyệt. Một mũi kiếm phát xuất mà có thể công vào nhiều điểm, thủ pháp đó phải nhanh, phải ảo diệu phi thường.
Cuối cùng, nàng đánh ra một nhát, nhắm vào ba yếu huyệt của Quan Sơn Nguyệt.
Dù chàng có nhanh tay, cũng không hóa giải nổi. Dù chàng có nhanh chân, cũng không đảo bộ tránh né kịp. Bắt buộc, chàng phải liều, đòn đổi đòn, đâm thẳng tới một kiếm ngay ngực nàng. Giả như nàng cứ giữ tư thế, dù nàng có đắc thủ, ngược lại nàng cũng không tránh khỏi mũi kiếm của Quan Sơn Nguyệt xuyên thủng ngực, có thể là thấu qua sau lưng luôn. Và, như vậy, là cả hai đồng quy ư tận.
Nhưng, kiếm pháp và thân pháp của Khổng Linh Linh trên Quan Sơn Nguyệt một bậc. Nàng không khiếp hãi trước cái thế đổi đòn của Quan Sơn Nguyệt.
Nàng nghiêng người qua một bên, nhường mũi kiếm của Quan Sơn Nguyệt lướt qua cánh tay, cách độ tấc.
Nghiêng người như vậy, nàng phải lệch tay kiếm, chếch mũi ra ngoài. Không chậm trễ, nàng hoành tay quét trở lại, xuống hạ bộ của chàng. Nếu lúc đó, nàng đâm thốc lên, mũi kiếm sẽ chọc thủng dạ dưới của Quan Sơn Nguyệt.
Chẳng rõ tại sao, nàng chỉ quét phớt qua luôn, chứ không đâm thốc kiếm lên, thành thử nàng rọc tét một đường nơi tà áo của Quan Sơn Nguyệt. Đoạn, nàng thu kiếm, hồi bộ, rồi bật cười cuồng dại.
Bị đối phương dùng mũi kiếm rọc tét tà áo một đường dài, thay vì thẹn, uất, Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên như thường. Chàng nhìn xuống chỗ áo bị tét, đoạn hướng sang Khổng Linh Linh, bình tịnh hỏi:
– Cô nương cười chi?
Khổng Linh Linh cũng nhìn chỗ áo tét của chàng, tiếp tục cười vang:
– Dọc theo đường tét nơi tà áo của ngươi đó, ngươi hãy thuê người thiêu ba chữ:
Minh Đà Lịnh, để đánh dấu cuộc gặp gỡ hôm nay với ta, để cho thiên hạ biết Lịnh Chủ Minh Đà xứng đáng là một tay vô địch trên giang hồ, Lịnh Chủ Minh Đà đáng được hưởng mọi vinh quang trong vũ lâm!
Quan Sơn Nguyệt so hai vai, lạnh lùng đáp:
– Đánh nhau, tất phải có thắng, có bại, đó là lẽ thường, kẻ nào chú trọng quá độ đến thắng, bại, kẻ đó chưa đủ tư cách làm khách giang hồ. Có chi đâu mà cô nương hãnh diện? Huống chi, dòng đời luân chuyển, khi người, khi ta, thắng hôm nay, rồi bại ngày mai, thì sao? Nụ cười đáng được ghi nhận là nụ cười sau cùng, mà tại hạ và cô nương gặp nhau hôm nay, chỉ là lần đầu tiên thôi!
Nàng thắng, Quan Sơn Nguyệt bại, vậy mà chàng thản nhiên như không, thật tình Khổng Linh Linh phải lấy làm lạ, bình sanh nàng chưa từng thấy ai có thái độ như chàng! Nàng sững sờ, nhìn chàng như nhìn một quái vật!
Đúng như vậy, phải là một quái vật, chàng mới không thẹn, không hận.
Chính những người đứng bên ngoài, như Lữ Vô Úy, Tôn Thất, Lạc Tiểu Hồng và Lưu Tam Thái cũng áy náy cho chàng thay, huống hồ chàng là người trong cuộc? Thế mà chàng dửng dưng, như cái bại nầy, người nào đó tiếp nhận chứ chẳng phải chính chàng!
Khổng Linh Linh thoạt đầu còn kinh dị, sau cùng nàng nổi giận. Có lẽ nàng nghĩ rằng Quan Sơn Nguyệt quá khinh miệt nàng, nàng rít giọng, nàng bộc lộ rõ niềm oán độc vô biên:
– Ta dung tha cho ngươi, ngươi chẳng thốt một lời cảm tạ, ta đánh ngươi bại, ngươi lại chẳng thẹn thùng! Phải biết được như thế nầy, thì ta đã đâm thốc mũi kiếm lên, xuyên thủng hạ bộ ngươi rồi, cho ngươi về chầu Diêm chúa!
Quan Sơn Nguyệt bĩu môi:
– Tại sao cô nương dung tha tại hạ? Tại sao?
Khổng Linh Linh nghiến răng keng két:
– Chỉ vì trượng phu ta ngăn trở ta. Y bảo là để ngươi sống, rồi chính tay y hạ sát ngươi!
Quan Sơn Nguyệt bật cười ha hả:
– Trượng phu cô nương nói đúng đấy! Chính hắn là kẻ đối đầu chân chánh, hắn phải giết được tại hạ, tự tay, mới sướng cho hắn! Tuy nhiên, tại hạ chờ xem, hắn có đủ tài làm cái việc đó hay chăng!
Khổng Linh Linh lại nổi giận:
– Đến ta mà ngươi còn không địch nổi, làm gì ngươi thủ thắng được trước trượng phu ta mà huênh hoang là chờ y đến? Đừng nuôi mộng, Quan Sơn Nguyệt! Ta nghĩ, ngươi nên trao Minh Đà Lịnh cho ta, rồi tìm một nơi cô tịch nào đó, sống nốt những ngày tàn, vĩnh viễn từ bỏ cái danh hiệu Minh Đà Lịnh Chủ!
Thẹn lắm! Thẹn lắm!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Cũng được chứ, cô nương, song hãy đợi sau khi hội diện với trượng phu cô nương rồi hẵng hay! Bây giờ, quyết định thái độ, tại hạ e còn sớm!
Khổng Linh Linh hét:
– Cái ngông cuồng của ngươi không giúp ích gì cho ngươi cả! Ngươi không có tư cách một nam nhân, đã bại rồi mà không chịu bại, cái da mặt của ngươi chắc là dầy lắm đấy!
Bỗng, Quan Sơn Nguyệt chỉnh nghiêm thần sắc, cao giọng thốt:
– Cho cô nương biết, tại hạ đường đường là một nam nhân, tại hạ lại là Lịnh Chủ Minh Đà, danh dự của tại hạ phải lớn trên giang hồ, có môn phái nào không nể trọng tại hạ? Thì đương nhiên, nếu tại hạ bại hẳn tại hạ phải nhục chứ?
Nhưng, tại hạ dửng dưng như thường, điều đó phải có nguyên nhân. Giả như cô nương khẳng định là mình thắng, vậy cô nương thử vấn tâm xem ...
Khổng Linh Linh «hừ» một tiếng:
– Vấn tâm? Ta có làm gì mà phải vấn tâm?
Quan Sơn Nguyệt trầm giọng:
– Không vấn tâm thì cô nương đưa tay sờ ngực, nghe con tim nhảy như thế nào?
Khổng Linh Linh lấy làm lạ, bất giác đưa tay sờ nơi ngực. Vừa chạm tay vào áo, nàng biến sắc.
Thì ra, ngực áo của nàng cũng bị tét một đường, vì nàng mặc nhiều áo, mà chỉ có một lớp ở bên ngoài bị tét thôi, cho nên nàng chẳng hề nghe một cảm giác nào cả. Đã không có một cảm giác nào, thì làm sao nàng biết được ngực áo bị rọc tét lúc nào?
Nàng soát lại ký ức, nhận ra trước sau Quan Sơn Nguyệt chỉ xuất phát ba chiêu, còn thì chàng chuyên thủ thôi. Mà về hai chiêu đầu, chàng đưa ra nửa vời rồi thu về lập tức. Chỉ có chiêu cuối cùng, là chàng đánh ra trọn vẹn, cái chiêu đồng quy ư tận. Như vậy, ngực áo của nàng phải bị tét trong chiêu thứ ba của Quan Sơn Nguyệt.
Qua phút giây sửng sốt, thẹn thùng, Khổng Linh Linh mất cả vẻ cao ngạo, thấp giọng hỏi:
– Cái chiêu đó, quả thật tuyệt diệu, ngươi có thể cho ta biết, nó tên là gì chăng?
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Chiêu thức nào lại chẳng có tên? Song cái tên của chiêu thức nầy, nghe không được thanh tao cho lắm. Cái tên của nó, là «Tử Lý Cầu Sanh»!
Khổng Linh Linh suy nghĩ một chút:
– Ta thấy cái tên không thích hợp với chiêu thức tý nào. Giả như ta muốn liều mạng như ngươi, dù cả hai không chết, cả hai cũng phải thọ thương, chắc gì cả hai không chết, khi một bị kiếm xuyên thủng dạ dày, một cũng bị kiếm xuyên thủng ngực. Như vậy, có thể nào gọi là cầu sanh? Cầu sanh trong trường hợp đó, có khác nào vọng tưởng?
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
– Cả hai cùng thọ thương, là điều không thể có được. Bởi song phương không đồng tài, đồng sức đến độ cùng xuất chiêu đồng thời, và chiêu thức chạm đích đồng lúc. Bất cứ trong trường hợp nào, cũng có sự sai biệt, về thời gian cũng như về công hiệu, cho dù là sự sai biệt đó rất nhỏ, vẫn đủ giúp cho người trong cuộc chiếm tiên cơ, ai nắm được tiên cơ, là người đó nắm cái lẽ tất thắng.
Chàng dừng lại một chút, đoạn ngưng trọng thần sắc hỏi:
– Cô nương nhớ lại xem, trong chúng ta ai đã chiếm được tiên cơ?
Khổng Linh Linh biến sắc mặt. Nàng đã rõ cái lẽ thắng bại về ai, nàng cũng nhận ra, chính nàng xuất thủ phát chiêu kiếm trước. Nhưng thu kiếm về, lại chính là Quan Sơn Nguyệt nhanh tay hơn.
Thu kiếm nhanh hơn, tất phải lùi trước, và trong trường hợp Quan Sơn Nguyệt lùi trước, thì nếu nàng cứ đâm thốc mũi kiếm lên nhắm vào dạ dày chàng, chắc gì chiêu kiếm đó chạm trúng dạ dày của chàng? Bởi chàng lùi là khoảng cách nơi đó rộng thêm ra, có thể đối phương đã ở ngoài tầm kiếm, nàng đâm kiếm làm sao tới mình đối phương được? Như vậy là Quan Sơn Nguyệt chiếm tiên cơ, sát hại nàng nhưng chàng không lợi dụng cái tiên sơ đó, buông tha cho nàng, chỉ lùi lại thôi.
Chiếm được tiên cơ, nếu chàng cứ đâm tới, ngực nàng sẽ bị đâm thủng, nàng làm gì sử dụng cái thế kiếm đâm thốc vào dạ dày chàng, mà tự hào là mình buông tha?
Bắt buộc, nàng nhận thấy cái thắng của nàng chỉ là một hình thức, và hình thức đó sở dĩ có là vì Quan Sơn Nguyệt tha chết cho nàng. Còn cái thắng thực sự, lại thuộc về phần chàng. Nàng cúi đầu, gương mặt xanh nhợt.
Gầm đầu, biến sắc diện, sau khi nghe chỉ dẫn, điều đó chứng tỏ nàng nhận bại rồi. Nàng «hừ» một tiếng, thốt:
– Quan Sơn Nguyệt! Ta nhận bại, song ngươi khoan đắc ý vội, một ngày nào đó, ta sẽ hoàn lại ngươi, mũi kiếm hôm nay!
Quan Sơn Nguyệt thản nhiên:
– Và như vậy, đã đến lúc trượng phu cô nương xuất hiện!
Khổng Linh Linh trầm giọng:
– Hôm nay, y bận việc, ta đại biểu cho y ...
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Bất cứ việc gì cũng không quan trọng bằng cái việc ước hẹn, bởi sự ước hẹn đánh giá chữ tín của con người, người giữ tín, mới đáng mặt làm người, cho nên sự ước hẹn quan trọng hơn mọi việc trong đời mỗi người. Tại hạ rất hối hận vì đã đính ước với một người không thủ tín!
Khổng Linh Linh quắc mắt, bắn lửa hận chớp ngời, cao giọng thốt:
– Quan Sơn Nguyệt! Ngươi từng gặp trượng phu ta, tất ngươi cũng hiểu rằng không đến là thất tín, dù biết rằng chữ tín rất trọng trong giới giang hồ, y vẫn không đến, hẳn nhiên phải có một sự việc gì quan hệ phi thường, ngăn trở y chứ?
Sự việc đó, quan hệ hơn cả việc thủ tín, cho nên y phải bỏ cái nhẹ, chọn cái nặng!
Nàng gằn từng tiếng:
– Đừng tự đắc là mình tài ba, khiến cho người ta sợ đến đỗi phải thất tín!
Quan Sơn Nguyệt phải nhìn nhận là nàng có lý. Chàng gật đầu:
– Được, tạm thời tại hạ tin như cô nương đã nói. Nhưng tại hạ tin một lần thôi đấy, xin cô nương hãy cho trượng phu cô nương biết là đừng lạm dụng lòng tin của tại hạ mà tái diễn cái điều thất tín thêm một lần nữa.
Chàng nghiêm giọng, tiếp luôn:
– Cô nương bảo là, cô nương đại biểu cho chồng, vậy cô nương hãy ước hẹn lại, vào ngày nào, tại nơi nào, tại hạ sẽ gặp lại trượng phu cô nương?
Khổng Linh Linh lắc đầu:
– Ta không thể tự chuyên ước hẹn với ngươi. Song, ta tin chắc là trượng phu ta sẽ thông tri với ngươi trong nay mai.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Tại hạ chờ xem.
Khổng Linh Linh «hừ» một tiếng:
– Không lâu đâu! Ta bảo đảm ngươi sẽ không thất vọng.
Nàng quay mình, bước đi.
Nàng đi được mấy bước, Quan Sơn Nguyệt gọi nàng đứng lại.
Nàng nổi giận, hỏi:
– Ngươi gọi ta để làm gì? Chẳng lẽ ngươi không cho ta đi?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Tại hạ đâu có ý làm khó cô nương. Huống chi, giữ cô nương lại đây, tại hạ hưởng ích lợi gì chứ? Đã buông tha cô nương dưới mũi kiếm vừa rồi, thì bây giờ còn toan làm khó cô nương chi nữa? Bất quá, tại hạ cần nói với cô nương một điều!
Khổng Linh Linh gằn từng tiếng:
– Điều gì?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
– Cô nương đã nhận bại nơi tay tại hạ, thì cô nương cũng phải tiếp nhận luôn một điều kiện!
Khổng Linh Linh trầm ngâm một chút:
– Ngươi muốn như thế nào? Ta mong ngươi đừng đặt điều kiện quá khó khăn, trên sức của ta. Vả lại, ngươi nên nhớ, ta là kẻ có chồng, dù sao đi nữa thì cái quyền tự chủ đã mất đi một vài phần rồi ...
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Điều kiện của tại hạ như thế nầy:
Từ đây đến lúc tại hạ giao thủ với trượng phu cô nương, cả hai vợ chồng không được dùng Phi Đà Lịnh để biểu dương cái oai thế trên giang hồ. Thời gian im hơi lặng tiếng phải được tuyệt đối tôn trọng.
Khổng Linh Linh lộ vẻ khó khăn.
Quan Sơn Nguyệt chỉnh nghiêm sắc mặt:
– Có hai trường hợp, cô nương suy nghĩ xem ở trong trường hợp nào.
Trường hợp thứ nhất, là cô nương đại biểu toàn quyền của trượng phu cô nương.
Cô nương đến đây, với tư cách một Lịnh Chủ, cô nương bại là Phi Đà Lịnh Chủ bại, Phi Đà Lịnh không còn lý do tồn tại nữa. Trong trường hợp thứ hai, là cô nương không chính thức đại biểu cho chồng, thì cái bại hôm nay không liên quan đến Phi Đà Lịnh Chủ. Nhưng, cô nương không chính thức thay mặt Phi Đà Lịnh Chủ đến ước hội, mà Lịnh Chủ lại vắng mặt, như vậy là Lịnh Chủ thất ước, không gìn chữ tín. Lịnh Chủ phải tuân theo sự ước thúc của tại hạ.
Chàng nhấn mạnh:
– Cô nương suy nghĩ kỹ, xem mình ở trường hợp nào?
Khổng Linh Linh nín lặng một lúc, rồi bật cười khan:
– Được! Cái lý luận của ngươi, đến cả trượng phu ta cũng chẳng tranh biện nổi, huống hồ là ta! Ta đáp ứng đó, Quan Sơn Nguyệt!
Quan Sơn Nguyệt vẫy tay:
– Thế là cô nương đi được rồi! Nên nhớ thông tri cho trượng phu cô nương biết gấp sự tình, càng biết sớm, càng có hy vọng khôi phục uy tín của Phi Đà Lịnh sớm!
Khổng Linh Linh bước đi luôn.
Lạc Tiểu Hồng bước tới. Nàng cao giọng tán:
– Quan đại ca tài vô cùng! Tôi cứ tưởng đại ca bại rồi chứ! Ngờ đâu đại ca thắng, mà lại có lòng nhân hậu, tha chết cho nàng ấy!
Nàng lại lộ vẻ lo ngại, tiếp nối:
– Tuy nhiên, đại ca mạo hiểm quá đấy! Có cơ hội giết nàng, lại bỏ qua. Để cho nàng quét kiếm trúng áo. Giả như đà kiếm đi xa hơn, quét trúng mình, thì mất mạng đại ca rồi! Hoặc giả, nàng đâm thốc mũi kiếm lên chọt thủng dạ dày, thì đại ca còn mong gì sống sót được chứ? Tha người để hứng cái nguy hiểm, nghĩ đáng sợ thật!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Ngu huynh đã tính toán kỹ lắm rồi, mới dám làm thế chứ! Chẳng những ngu huynh biết là chiêu kiếm của nàng không làm thương tổn được ngu huynh, mà nàng còn không dám sát hại ngu huynh nữa đấy!
Lạc Tiểu Hồng trố mắt:
– Tại sao?
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Nàng là vợ của Kỳ Hạo, mà giữa Kỳ Hạo và ngu huynh ...
Nói đến đó, chàng bỏ lửng, chỉ buông tiếp:
– Mà thôi, ngu huynh không nói gì nữa là hơn. Ngu huynh tin là hiền muội cũng hiểu.
Lạc Tiểu Hồng cau mày:
– Tiểu muội có hiểu được chi nhiều đâu, bất quá một vài điểm ...
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Thế ngu huynh lại hiểu được gì nhiều hơn hiền muội sao? Chúng ta đành vậy, biết được bao nhiêu, hay bấy nhiêu, rồi sự việc càng ngày càng diễn tiến, cũng có lúc chúng ta sẽ hiểu tận tường.
Chàng trầm giọng, tiếp:
– Đừng nhắc lại việc nầy nữa, hiền muội, sự tình tới đâu, chúng ta ứng phó tới đó.
Lạc Tiểu Hồng thức ngộ, không hỏi gì nữa. Quanh mình nàng, có Lữ Vô Úy, có Tôn Thất, những người đó có thể nghe được chuyện bí mật về những bảng Phong Thần, Phong Ma nào đó chăng? Quan Sơn Nguyệt phải im bặt, lại còn thức tỉnh cảnh giác của nàng, lẽ nào nàng không hiểu tầm quan trọng của sự tình mà hỏi dồn?
Lữ Vô Úy, đứng bên ngoài, buột miệng thở dài.
Quan Sơn Nguyệt nhìn sang lão, hỏi:
– Chưởng môn có điều chi lo ngại?
Lữ Vô Úy cất giọng trầm buồn, đáp:
– Nào có điều gì lo nghĩ đâu, Quan thiếu hiệp! Chẳng qua lão phu nhận thấy mình hết sức vô dụng, gặp cừu nhân trước mặt mà chẳng làm gì được, như vậy còn dám xưng mình là Chưởng môn nhân một phái võ được nữa sao?
Quan Sơn Nguyệt có phần nào áy náy. Chàng nhận thấy, trong câu nói của Lữ Vô Úy có ngụ cái ý oán hờn. Nhưng, chàng biết làm sao hơn?
Khi sự việc có liên quan đến chàng, luôn những bằng hữu của sư phụ chàng, thì chàng đâu có thể tự tung tự tác làm một việc trái ngược với chủ trương, với chí nguyện của bao nhiêu vị tiền bối, và làm như vậy chỉ để thỏa mãn niềm thù hận của một người, mà người đó không mảy mai liên hệ đến chàng cũng như đến cả những vị tiền bối? Dù người đó là một Chưởng môn nhân, dù người đó thuộc chánh phái, cũng thế thôi. Người đó vẫn là kẻ lạ, đối với chàng. Chàng không thể thỏa mãn một niềm riêng của một kẻ lạ, để hủy bỏ hoài vọng của bao nhiêu người, trong đó có chàng.
Chàng thở dài, nói:
– Có lẽ Chưởng môn nghĩ lầm cho tại hạ đó. Không hạ sát nàng ấy, để báo thù cho quý phái, thực ra điều đó làm cho tại hạ khổ tâm vô cùng. Mà dù không có mối thù giữa quý phái đối với nàng, nàng cũng vẫn đáng bị trừ diệt, bởi cái tâm của nàng quá hung, cái ý của nàng quá ác, tại hạ không thể buông tha nàng một cách dễ dàng như vậy. Nhưng, Chưởng môn có biết đâu, sự an nguy của nhiều bằng hữu trên giang hồ có liên quan đến nàng, nếu hạ sát nàng bây giờ, thì bao nhiêu người sẽ chết vì cái chết của nàng hoặc gặp tai họa phi thường ...
Lữ Vô Úy giật mình, toan nói gì đó, Lưu Tam Thái bước tới, chận lời:
– Chưởng môn nhân bất tất phải hỏi thêm gì nữa, Lịnh Chủ bao giờ hành sự cũng thận trọng.
Lữ Vô Úy thở dài. |
|
|