Thấu hiểu sao được tình mỹ nhân, Đo lường thế nào tâm độc phụ Sức nóng hầm hập khiến Dương Thế Tôn dù mê man vẫn ú ớ kêu:
- Nóng… nóng đến chết mất…
Bên tai Dương Thế Tôn liền có tiếng lào thào:
- Hỏa dược phát nóng đến độ toàn thân ngươi bị cháy phỏng thế sao?
Dương Thế Tôn vẫn ú ớ:
- Ta bị phỏng… ối… ta bị phỏng… Nóng rát quá, ta không còn tấm thân đao thương bất nhập nữa. Sao lạ vậy? Ôi… nóng… nóng đến chết mất…
Giọng thì thào vẫn kiên trì:
- Ai bảo Dương Cần ngươi xuẩn lộng, dùng thân mình lao qua lúc hỏa dược phát nổ? Vì sao ngươi mất đi tấm thân đao thương bất nhập? Nói đi. Nói nữa đi.
Dương Thế Tôn cứ luôn chực lăn lộn giãy dụa:
- Ôi… Nóng, rát! Ta chợt phát hiện… có lần mười đầu ngón tay bị bật bật máu… ta lo sợ… không lẽ công năng diệu dụng của Quang Hội Chiếu không còn? Ta thử nghiệm… một lần nữa. Và quả thật… tự ta vẫn có thể làm cho một ngón tay chảy máu.
- Đó là lúc ngươi dùng máu huyết bản thân để giải độc cho Triển Hoành và Tôn Nhân Phụng?
- Trước đó nữa, là lúc… ta giúp Nhị Ất không bị… Thất Hồn Tán khống chế… Dương Cần ta mất hết… tấm thân đao thương bất nhập… thật rồi.
Giọng kia biến thành trì chiết:
- Vậy ngươi còn mạo hiểm xông qua hỏa dược để làm gì? Hả?
Dương Thế Tôn, Dương Cần lại tiếp tục mê man:
- Hoả dược… cũng phát nổ cạnh… Đào Cẩm Sơn, ta chỉ còn cách… còn cách…
Giọng kia bàng hoàng:
- Ngươi dùng thân ngươi che chắn cho Đào chưởng môn? Có phải đúng như thế chăng? Giống hệt như hai năm trước ngươi cũng bằng cách đó che chắn cho Tôn Nhân Phụng ta? Đúng không? Hãy mau thú nhận cho ta biết đi, Dương Cần! Dương Cần!
Nhưng Dương Cần, Dương Thế Tôn đã mê man hoàn toàn.
* * *
Lần thứ hai Dương Cần lại ú ớ:
- Khát! Nước đâu! Nước đâu?
Có tiếng Tôn Nhân Phụng đáp thật rõ:
- Chờ một lúc. Ta cũng khát kém gì ngươi. Ta đang tìm một chỗ hi vọng vừa có nước vừa có thể tạm nghỉ chân đây.
Dương Cần gượng mở mắt nhìn và phát hiện được Tôn Nhân Phụng cõng phía sau:
- Đây là đâu?
Tôn Nhân Phụng đang mệt nhọc cõng Dương Cần đi từng bước thật chậm:
- Có trời mới biết đây là địa phương nào. Vì sau khi cùng ngươi thoát khỏi cơn hỏa hoạn ngỡ không thể nào thoát, nhân lúc địch nhân bỏ đi đâu mất, ta cứ vội vàng cõng ngươi chạy quáng quàng, chạy bất kể phương hướng. Bây giờ có thể thoát thật rồi.
Dương Cần lại lơ mơ hỏi:
- Thoát như thế nào?
Tôn Nhân Phụng đứng lại, sau đó chuyển phương hướng đi dần qua phía hữu.
- Chúng phóng hỏa khắp nơi. Chỉ có mỗi một cách thoát là đào một địa huyệt khá sâu, phủ đất lên trên sau khi ta đã cùng ngươi chui ẩn mình dưới đáy huyệt. Chờ khi lửa cháy tràn qua, kể như đã dịu phần nào, thế là cứ bạt mạng tháo chạy. A! Có nước rồi!
Tôn Nhân Phụng đặt Dương Cần nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào một vuông đá kề một dòng suối nước róc rách. Nàng khum hai tay vốc đầy nước và đưa lên gần miệng Dương Cần:
- Nước đây! Uống đi!
Dương Cần nhìn nàng:
- Ngươi uống trước đi. Dương Thế Tôn ta chờ được. Sẵn đó ngươi cũng nên rửa mặt cho hết bẩn. Toàn là nhọ bụi than, đen nhẻm hết mặt ngươi.
Nhưng Tôn Nhân Phụng vẫn kề vốc nước vào miệng Dương Cần:
- Ừ, Dương Thế Tôn thì Dương Thế Tôn. Muốn thế nào cũng được miễn là ngươi chịu khó há miệng ra uống truớc cho ta nhờ. Nào.
Nước mát rượi uống vào mát lạnh, Dương Cần uống đến đâu tỉnh người đến đấy:
- Được rồi! Tiểu liễu đầu ngươi uống đi.
Tôn Nhân Phụng lườm mắt:
- Thử lặp lại như thế một lần nữa xem, ta gọi ngươi là Dương Thế Tôn là chìu ý ngươi, không phải để ngươi nhân đó gọi ta là tiểu liễu đầu này nọ.
Đoạn nàng làm mặt lạnh:
- Cởi y phục ra. Biết đâu nước suối mát này cũng có thể ngươi đỡ rát bỏng.
Dương Cần biến sắc:
- Không được. Dù là trưởng bối hay không, ngươi đừng quên cũng chính ngươi lúc ở dưới bí động Vạn Thạch bảo từng nói.…
Tôn Nhân Phụng vẫn khăng khăng bắt Dương Cần cởi bỏ y phục:
- Nói nam nữ phải hữu biệt chứ gì? Ta biết và ta còn nhớ tường hơn cả ngươi. Nhưng đây là ta trị bỏng cho ngươi. Huống hồ lúc ngươi hôn mê ta đã nhìn toàn thân ngươi khắp lượt rồi. Nếu chẳng phải thế sao ta biết ngươi đã bị phỏng khắp toàn thân? Mau nào đừng chần chừ cả thẹn như nữ nhi thế.
Dương Cần sượng mặt:
- Ta là người đã có thê nhi, có phu nhân. Lẽ ra ngươi không được tùy tiện như thế.
Tôn Nhân Phụng đành tự ra tay:
- Biết rồi, phu nhân ngươi là Trác Bách Hoa, viện chủ Thiên La viện đúng không? Nghĩa là ngươi thừa nhận ngươi chính là Dương Cần? Yên tâm đi, một là phu nhân ngươi đã ra người thiên cổ từ lâu, hai là ta không có ý tranh giành làm phu nhân của ngươi. Hiện nay vì ta đang là y phu của ngươi nên mọi điều ta muốn, ta ra lệnh, nhất thiết ngươi phải tuân theo, nào.
Dương Cần không đủ lực để đối phó thái độ quá quả quyết của Tôn Nhân Phụng chỉ còn biết nhắm tịt mắt:
- Nói nhảm, ta nhận là Dương Cần bao giờ? Ta là ta, là Dương Thế Tôn.
Lập tức Dương Cần nghe Tôn Nhân Phụng đay nghiến:
- Phải rồi. Vì ngươi là Dương Thế Tôn nên không có tấm thân đao thương bất nhập như Dương Cần. Đã biết rõ mười mươi là như vậy, chỉ có ngươi là vì xuẩn ngốc mới đem tấm thân nhục thể ra che chắn cho Đào Cẩm Sơn, khiến toàn thân chỗ nào cũng cháy phỏng, hủy luôn diện mạo, ngại đến nỗi vờ lẳng lặng bỏ đi nhưng kì thực vẫn ngấm ngầm theo ta với Triển Hoành và lão may mắn họ Đào. Để khi phát hiện bọn ta lâm nguy, đành dùng thân phận khác xuất hiện ứng cứu, hiển lộ thần công. Ngươi cứ ngỡ ta không tỏ tường từng hành vi ý đồ của ngươi sao? Cố chịu rát, chịu đau đấy. Ta không thể không tẩy uế khắp người ngươi. Hừ!
Dương Cần thất kinh, hi hí mắt nhìn nàng:
- Ai cho ngươi biết chuyện xảy ra với Đào Cẩm Sơn?
Nàng chợt đỏ mặt quát:
- Nhắm mắt lại, không được nhìn trộm ta biết chưa? Chuyện đó ư? Không phải ngươi tự nói ra thì còn ai vào đây? Ngươi giỏi giả thần giả quỷ lắm. Làm ta cứ gọi ngươi là tiền bối, nào ít gì hai năm dài đằng đẵng chứ đâu phải ngắn ngủi gì cho cam?
Dương Cần cố nén tiếng thở dài thất vọng:
- Ta tự nói? Vô lí? Vì lẽ nào ta tự nói thành lời những điều hầu như không hề có?
Và Dương Cần hết cả phủ nhận khi nghe Tôn Nhân Phụng nói thật minh bạch:
- Hầu như không nghĩa là vẫn có thể có? Và sự thật là ngươi đã lừa ta như lừa một đứa trẻ lên ba? Ngươi không tin chứ gì? Vậy ngươi nghĩ sao nếu không phải do ngươi tự nói ra thì làm sao ta biết chuyện xảy ra với Đào Cẩm Sơn? Sao ta biết ngươi chợt mất đi tấm thân đao thương bất nhập? Lại còn biết vì không dám tin đó là sự thật nên ngươi đã thử nghiệm như thế nào đối với bản thân ngươi. Nào là lần bị rách mười đầu ngón tay, nào là lần tự làm cho bật máu để lấy máu huyết giúp cho Nhị Ất thoát khỏi khống chế của Thất Hồn Tán. Rồi nào là Quang Hội Chiếu đã giúp ngươi hưởng công năng diệu dụng gì.
Tôn Nhân Phụng sẽ còn nói nữa nếu Dương Cần không ngăn lại bằng một lời thừa nhận:
- Nhân cơn mê lịm của người để dò xét và tìm cách khám phá mọi nội tình bí ẩn của riêng người, tuy Tôn bảo chủ thủ đoạn cao minh nhưng lại là nữ y phu có tâm địa bất chính. Khiến tại hạ chỉ có thể khâm phục một nửa.
Có tiếng nàng đắc ý:
- Các hạ xin chớ lầm. Vì bổn bảo chủ không hề có ý dò xét mà đó chính là các hạ lúc bị cơn nóng do bị phát hỏa tác động nên tự ý nói ra chuyện không ngờ vì cứu họ Đào phải cam tâm chịu bị cháy phỏng toàn thân. Nhưng được các hạ khâm phục một nửa cũng tốt, không nửa nào vẫn tốt, vì rốt cuộc các hạ đã phải thừa nhận bản thân là ai… Ha ha ha…
Nàng càng đắc ý thì Dương Cần càng áy náy:
- Tại hạ cũng đâu muốn mang làm gì một mình những hai thân phận. Đều là vạn bất đắc dĩ cả thôi. Mong Tôn bảo chủ lượng thứ.
Nàng bảo:
- Tiểu nữ chỉ lượng thứ nếu các hạ thật tâm tỏ bày cho biết thế nào là tình thế vạn bất đắc dĩ?
Dương Cần hé mắt nhìn nàng:
- Đó là chuyện cả một đời tại hạ.
Nàng phát hiện đang bị nhìn:
- Không được mở mắt. Nếu muốn chờ một lúc nữa sẽ tha hồ. Còn chuyện cả một đời ư? Không sao. Đây là những gì tiểu nữ cần được nghe. Nói đi.
Dương Cần thả hồn về quá khứ, vừa ôn mọi chuyện đã qua vừa thuật lại tất cả cho Tôn Nhân Phụng nghe.
Trong khi đó, do Dương Cần vẫn nhắm mắt, Tôn Nhân Phụng không chỉ mặc lại y phục cho Dương Cần mà còn kịp thời gian tự chăm sóc bản thân. Cho đến khi Dương Cần chấm dứt câu chuyện thì Tôn Nhân Phụng cũng đã quay lại và ngồi gần. Nàng bảo:
- Được rồi. Giờ thì tiểu nữ hỏi. Các hạ bảo đã mất cơ hội để phụ tử lần cuối cùng đoàn viên? Ắt hẳn các hạ cũng đang rất hối hận?
Dương Cần nhìn nàng bằng ánh mắt phẫn nộ, dĩ nhiên không phải phẫn nộ nàng:
- Đương nhiên. Nhưng càng hối hận tại hạ càng muốn được tự tay băm vằm Tư Không Vũ thành vô vàn mảnh vụn.
Nàng đồng tình:
- Nếu đích thật là Tư Không Vũ vừa là ân nhân cứu mạng vừa là hung thủ đã ngầm phóng hạ chất độc Vô Căn Tán vào lệnh tôn?
Dương Cần lí giải:
- Chính Tư Không Vũ đã tìm cách sát hại Tuệ Quang thần tăng. Diện mạo của lão lúc hủy hoại tứ chi tại hại, sau đó còn tạo ra một trận loạn thạch để phủ lấp, tại hạ một lần đã gặp quyết không bao giờ quên.
Nàng lại đồng tình:
- Nhưng dựa vào đâu các hạ đoán biết lão Tư Không Vũ chính là ân nhân cũng là hung thủ của lệnh tôn?
Dương Cần cười lạt:
- Tại hạ chỉ suy đoán, thứ nhất dựa vào hàng chữ lưu lại của thần tăng Tuệ Quang.
Nàng gật đầu:
- Các hạ có đề cập qua. Đó là câu: Thiếu Lâm nội phản, Côn Luân câu kết, huynh đệ dã tâm, mưu phục kim khôi. Thế thì sao?
- Như đã nói, chính Tư Không Vũ đã tự miệng thừa nhận là hung thủ sát hại thần tăng Tuệ Quang. Nghĩa là mưu đồ diệt trừ tiên phụ mười hai năm trước phải có phần Tư Không Vũ.
- Tiếp đi.
- Suy luận thứ hai, Diệp Triệu Linh lúc bị tại hạ dọa đã buột miệng nói lời nhận biết ngay đó là chất độc Vô Căn Tán từng bị hung thủ ngấm ngầm phóng vào nội thể tiên phụ. Từ đó suy tiếp Diệp Triệu Linh hoặc là người đích thân hạ độc hoặc có biết nhân vật hạ độc đó. Chỉ như thế lão thoạt nghe liền nhận biết được ngay danh xưng của loại chất độc.
Nàng thán phục:
- Các hạ thật có tâm cơ. Mỗi một lời nói, mỗi cử chỉ hành động đều được sắp đặt sẵn với dụng ý sẵn. Vì thế các hạ đề quyết ngay hung thủ chính là lão Tư Không Vũ, do lão liền xuất hiện ngay sau đó?
Dương Cần đắc ý:
- Chủ mưu mười hai năm trước khiến Tuệ Quang thần tăng ân hận thoái ẩn hồng trần nếu không là Thiếu Lâm thì là Côn Luân. Do tự nhận định như thế nên khi nhớ Tư Không Vũ là ai, đã quyết giết tại hạ và thần tăng như thế nào, tại hạ chỉ còn cách mạo hiểm phủ đầu lão một câu, gọi ngay lão là ân công. Vậy là phản ứng của lão cho thấy lão không chỉ là hung thủ ám hại tiên phụ mà lão còn tỏ ra sững sờ vì không ngờ một Dương Thế Tôn giả như tại hạ lại am tường mọi chuyện như một Dương Thế Tôn thật lão đã từng ám hại và tin là đã chết.
Nàng hoài nghi:
- Các hạ đã tỏ ra am tường như thế, khiến lão sững sờ kể như tự thừa nhận là hung thủ thì sao bảo lão nhận biết các hạ là Dương Thế Tôn giả?
Dương Cần chép miệng:
- Phần thì do tại hạ giả câm, phần thì do tiên phụ cứ khăng khăng không chịu tiết lộ lai lịch, rốt cuộc lúc được tiên phụ khẩu truyền tuyệt học, tại hạ không thể hỏi và tiên phụ cũng không nói đang trao truyền công phu gì. Vì thế, lúc tại hạ hỏi lão Tư Không Vũ toan vận dụng công phu gì để đối phó với Dương Thế Tôn tại hạ do không nói đúng tên công phu, lại chỉ nói là Nhu Phong Thập Bát Lộ, phát hiện sơ hở này Tư Không Vũ lập tức để lộ vẻ mặt đắc ý. Vậy là tại hạ biết ngay đã hỏng, biết đã tự cáo giác thân phận chỉ là một Dương Thế Tôn giả. Đành nói chừa lại phần đề xuất sau khi phân định thắng bại, là vẫn tìm cách đối đầu lão cho đến cùng.
Tôn Nhân Phụng chép miệng tiếc rẻ:
- Các hạ đã bại, thật đáng tiếc và thật không tưởng. Cũng là sở học từ lệnh tôn, sao Tư Không Vũ luyện cao minh hơn và thắng được các hạ.
Dương Cần thở dài:
- Lão đã dùng tuyệt học được chính thần tăng Tuệ Quang lưu lại, là khắc tinh đánh vào chỗ sơ hở của Nhu Phong Thập Bát Lộ mười tám kích.
Nàng hoài nghi:
- Theo các hạ kể thì các hạ cũng phát hiện tuyệt chiêu này, sau đó còn tự tay giấu kín, sao lão cũng biết? Và dù lão biết, các hạ cũng biết sao không lập tức phá giải ngay để phải thảm bại?
Dương Cần ngao ngán:
- Lão thi triển đúng tuyệt chiêu đó. Riêng về việc làm sao lão biết thì sau này có dịp quay lại chỗ thần tăng táng thân, tại hạ hi vọng sẽ minh bạch, còn về chuyện thảm bại của tại hạ ư? Một là do bất ngờ, hai là do tự tại hạ gây ra khi mở miệng hạn định số chiêu.
Nàng vỡ lẽ:
- Hạn định số chiêu nghĩa là lão biết chắc các hạ sẽ thi triển Nhu Phong Thập Bát Lộ? Vì thế, các hạ cam chịu bất ngờ, một là không ngờ lão am hiểu tuyệt chiêu khắc tinh, hai là vì phát hiện đã muộn, biết lão dùng tuyệt chiêu cũng không kịp hóa giải?
Dương Cần hậm hực:
- Tại hạ thừa năng lực hóa giải chứ chẳng không. Nhưng hễ làm thế là lộ ngay thân phận Dương Cần. Nên tại hạ đành cam chịu thảm bại, quyết lấy thoái làm tiến, sau này sẽ dùng thân phận Dương Cần cho lão ác ma nếm mùi vị bất ngờ. Và khi đó, lão chỉ có thể chết quyết không có cơ hội bỏ chạy như tại hạ lần này.
Nàng hiểu:
- Dương Cần thì không biết Nhu Phong Thập Bát Lộ? Các hạ toan chờ lão thi triển chính công phu đó của lệnh tôn, sẽ dùng tuyệt chiêu của thần tăng, một kích là cho lão đền mạng?
Dương Cần lại thở dài:
- Ý thì như vậy nhưng với diện mạo này của tại hạ thì e không thể nào làm cho Dương Cần xuất thế.
Nàng cũng thở dài xót xa cho diện mạo gớm ghiếc của Dương Cần:
- Thật không ngờ chỉ vì ngươi lộng giả thành chân, cuối cùng tự chuốc một bộ mặt gớm ghiếc. Càng e sẽ không có nữ nhân nào chịu nổi bộ mặt đáng sợ như thế này.
Dương Cần tỏ ra bất cần:
- Không một nữ nhân nào chấp nhận thì càng tốt. Vì tại hạ đã quyết định, chỉ cần báo phục phụ thù xong sẽ mãi mãi lưu ngụ đơn độc cạnh chỗ Trác Bách Hoa vong mạng.
Nàng lườm nguýt:
- Các hạ luôn chung tình, kể cả đối với người đã chết, dù chưa ngày nào cùng các hạ thật sự nên nghĩa phu thê?
Dương Cần cãi lại:
- Tại hạ đã cùng Trác Bách Hoa minh sơn thệ hải, quyết mãi là phu thê, phải sau đó chí ít là nửa tuần trăng Trác Bách Hoa mới vì tại hạ nên vong mạng. Sao lại bảo là chưa ngày nào?
Nàng thoáng đỏ mặt toan cãi lại nhưng chợt nghĩ sao không biết nàng chỉ bất bình hỏi:
- Được rồi. Vì các hạ luôn chung tình như vậy nên ngay lần đầu gặp tiểu nữ, do nghe tiểu nữ nhận là tức nữ của lệnh tôn, các hạ liền dấu béng ngay chuyện các hạ là Dương Cần, đúng không?
Dương Cần ung dung thừa nhận:
- Trác Bách Hoa có nói không thích cùng ai san sẽ chung một phu quân. Huống hồ Tôn bảo chủ xung hô như vậy chỉ là đùa vui. Tại hạ vì không muốn chuyện đùa hóa thật, vừa phụ lòng Bách Hoa vừa gây tổn thương cho Tôn bảo chủ, thôi đành nương theo diễn biến tự đưa đến nhận luôn là Dương Thế Tôn cho xong chuyện.
Nàng giận lắm nhưng đành cười gượng:
- Kể cả sau này, dù lấy lại thân phận Dương Cần các hạ vẫn vờ như chưa biết tiểu nữ là ai, vậy thì kể như chuyện tiểu nữ xưng hô với lệnh tôn là tiểu tức là hoàn toàn không có?
Dương Cần có phần áy náy:
- Biết rõ Tôn bảo chủ, biết rõ Dương Thế Tôn. Tại hạ đang cần giữ kín thân cả hai thân phận nên đâu thể nhận bừa. Mà này, Tôn bảo chủ không định làm tiểu tức(2) của gia phụ thật chứ?
Nàng khinh khỉnh:
- Nghĩa là nhận một kẻ có khuôn mặt như các hạ đây làm phu quân ư? Các hạ nghĩ tiểu nữ là hạng người như thế nào? Hừ!
Nàng vừa nói dứt lời, gió mơn man từ đầu nguồn dòng suối bỗng đưa đến một thanh âm mơ hồ:
- Đừng ngốc quá!
Dương Cần cũng nghe:
- Có người đuổi theo?
Tôn Nhân Phụng vội đứng lên nhìn quanh:
- Tiểu nữ vì mải chuyện, quên cả mọi phòng bị, các hạ chờ đấy tiểu nữ quay lại ngay.
Nàng đi không xa, chỉ bẻ một ôm toàn những cành cây tươi và lập tức quay về:
- Tạm thời phải lập trận để tránh các hạ bị phát hiện. Có như thế tiểu nữ mới yên tâm để dò xét xem có hay không có kẻ địch đuổi theo.
Nhìn nàng khẩn trương dùng những cành cây lập thành trận thế Dương Cần lo lắng:
- Có trận thế bảo vệ là tốt rồi. Tôn bảo chủ hà tất phải mạo hiểm toan một mình đi thám sát tình thế. Nhỡ chạm trán Tư Không Vũ hoặc Thập Nhân Can thì sao?
Tôn Nhân Phụng thở dài:
- Chúng ta cần nhiều thời gian, chí ít là để các hạ tọa công tự chữa trị nội thương, thà biết chắc không phải là kẻ địch thì hơn là để các hạ phập phồng sẽ khó bề yên tâm tĩnh dưỡng. Tiểu nữ sẽ hết sức cẩn trọng và sẽ quyết không bỏ các hạ một mình.
Nàng thoát ra trận, Dương Cần quả thật vì nôn nao không yên nên hầu như không có tâm trí nghĩ đến chuyện cần phải nhân lúc này tọa công điều nguyên được phần nào đỡ phần đó.
Thời gian trôi qua luôn quá dài đối với người đợi. Dương Cần vì càng chờ càng lo nên bỗng tùy tiện tiến ra ngoài trận.
Chợt có tiếng nữ nhân gào thất thanh:
- A a…
Dương Cần biến sắc đoán biết Tôn Nhân Phụng đang lâm nguy, vội tất tả chạy đi.
Thoạt chạy còn nghe đau nhưng được một lúc nỗi lo còn mạnh hơn nên hết đau, Dương Cần chạy nhanh dần.
Đang hổn hển vì mệt, Dương Cần bỗng nghe tiếng người gọi:
- Dương Cần?
Từ một chỗ khuất Liễu Tuyết Thanh tủm tỉm cười bước ra và đi tới:
- Ta đoán ngay Dương Thế Tôn với Dương Cần chỉ là một. Phu quân ta tuy không tin nhưng ta quyết phải khiến ai ai cũng tin.
Dương Cần dừng lại, nhìn Liễu Tuyết Thanh vẫn từ từ đi lại gần:
- Thanh tỉ đã thành lập gia thất?
Liễu Tuyết Thanh thoáng ngạc nhiên:
- Mụ Quỷ Diêm La không cho ngươi biết? À, ta quên, vì lúc đó mụ đã thành dạng bị nghi kị, chuyện ta thành thân bất quá chỉ có bọn Nhị Ác Nhị Yêu và từ Tống Thanh Đạt trở lên mới biết. Và bây giờ có cho ngươi biết cũng không muộn.
Dương Cần quyết kéo dài thời gian:
- Từ Tống Thanh Đạt trở lên là như thế nào?
Liễu Tuyết Thanh cười cười:
- Lẽ ra ngươi phải tự đoán ra mới đúng, nhất là sau câu chuyện chỉ một kích là Tư Không Vũ, nhị đệ phu của ta, đã đả bại Dương Thế Tôn oai chấn giang hồ là ngươi.
Dương Cần từ từ đoán ra:
- Thiếu Lâm nội phản, Côn Luân câu kết, huynh đệ dã tâm, mưu phục kim khôi, có vẻ như trượng phu của Thanh tỉ chính là bào huynh của Tư Không Vũ, một nhân vật vừa quá cao niên, phải ngoại lục tuần là ít, vừa là người không mấy khi dùng đến tính danh thật đúng không?
Liễu Tuyết Thanh đỏ mặt:
- Trượng phu ta cao niên thì đã sao? Đâu khác gì ngươi đã cùng sư phụ ta, mụ tiện nhân Trác Bách Hoa nên đôi phu phụ? Hóa ra ngươi là kẻ đã quay lại thu nhặt cốt hôi cho lão ngu xuẩn Tuệ Quang và nhìn thấy hàng chữ đó của lão?
Dương Cần giật mình:
- Trượng phu của ngươi là Bách Trượng? Thiếu lâm nội phản và là huynh đệ cốt nhục với ác ma Tư Không Vũ?
Liễu Tuyết Thanh cười lạnh:
- Hãy nói năng cho lễ độ. Đừng quên ngươi từng gọi ta là Thanh tỉ.
Dương Cần cười lạt:
- Chính ngươi quên thì có. Vì ta là trượng phu của sư phụ ngươi, ta không là trưởng bối của ngươi sao? Nói đi, có phải Tiểu Chân là do ngươi gây thác loạn thần trí?
Liễu Tuyết Thanh thật biết cách khích nộ chỉ để hành hạ về phương diện tâm thần của Dương Cần. Ả ung dung thừa nhận:
- Ngươi muốn biết thì nghe đây. Đó là lần ta nhờ Tiểu Chân cầu tình mới được ngươi và mụ Trác Bách Hoa buông tha tánh mạng. Ngay sau đó ta tình cờ gặp lại lão Tống. Lão ta đang cùng nhất ma và Nam Cung Hoàng truy sát hai ngươi. Ta tự đánh đổi sinh mạng bằng cách chỉ cho họ biết chỗ ngươi sắp cùng mụ thối tha đó giở trò đồi bại…
Dương Cần phẫn nộ:
- Ta cùng Trác Bách Hoa công nhiên kết thành phu phụ, sao bảo là đồi bại? Và ta cũng không tin Tiểu Chân muội lại cho hạng vong ân bội nghĩa để ngươi mặc tình cáo giác, mưu hại ta và Trác Bách Hoa.
Liễu Tuyết Thanh lộ sắc giận:
- Nha đầu đó thật không đáng là người họ liễu. Ả vì chút tư tình với một tiểu tử si ngốc là ngươi nên cứ một mực nài nỉ ta, bảo ta đừng cáo giác. Hậu quả sau đó nếu buộc phải xảy ra thì cũng là do ả tự chuốc lấy.
Dương Cần càng nghe càng thương cho tiểu Chân:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Ả nhún vai:
- Thoạt tiên ta chỉ điểm huyệt để ả đừng lải nhải mãi những lời nài nỉ hộ ngươi. Đâu ai ngờ bọn lão Tống đã bỏ đi, lại còn nhân vật khác xuất hiện.
- Ai?
Ả cười:
- Nói ra có lẽ ngươi cũng không ngờ, Bách Trượng đấy. Thoạt tiên lão điểm huyệt ta, chỉ xuýt nữa là lão giết ta để diệt khẩu, vì lão chưa muốn sớm bị lộ thân phận. Ta cần tự cứu bèn tìm đủ cách thuyết phục lão. May thay, chỉ một lời nói lúc ta cuồng tâm loạn trí vì sợ, ta tình cờ phát hiện điểm yếu của Bách Trượng.
Dương Cần vỡ lẽ:
- Lão quy y là giả nên có tính háo sắc?
Ả giận:
- Sai rồi. Trượng phu ta không phải là hạng người đó. Điểm yếu ta muốn nói là Bách Trượng, kể cả lúc chưa quy y đầu phật vẫn chưa một lần thân cận nữ nhân.
Ả lại tủm tỉm cười:
- Bị trêu trọc mãi vào yếu điểm đó, Bách Trượng vừa giận vừa ngượng. Thấy vậy, ta chợt nảy ý hay, bảo sẽ cho Bách Trượng toại ý một lần nếu hứa một lời quân tử là sẽ buông tha ta.
Dương Cần vẫn chưa hiểu:
- Cho Bách Trượng toại ý? Là sao?
Ả lại đỏ mặt:
- Thì ta bày cách cho Bách Trượng cách thân cận nữ nhân, dùng chính Tiểu Chân làm vật cho Bách Trượng thực hiện. Bách Trượng dù cao niên nhưng sức lực sung mãn, khiến Tiểu Chân càng về sau càng kinh hoảng đến độ phải bị thác loạn như ngươi sau này đã thấy. Há lẽ cả ngươi cũng chưa biết thân cận nữ nhân là như thế nào sao? Ngươi thích không hay để ta bày cho ngươi? Thế nào?
Tôn Nhân Phụng kịp thời quay lại:
- Yêu nữ vô sỉ. Bổn bảo chủ đành vì Tiểu Chân thay Dương Cần, bắt ngươi phải trả giá bằng chính sinh mạng. Đỡ!
“Ào…”
Ả họ Liễu ngạc nhiên tột độ:
- Ta đưa theo nhiều thuộc hạ, lẽ ra Tôn Nhân Phụng ngươi đã bị bắt giữ mới đúng, sao vẫn có thể quay lại vô sự thế này? Không lẽ bản lãnh ngươi lợi hại đến thế sao? Thử xem nào? Đỡ!
“Vù…”
Dương Cần càng mừng vì thấy Tôn Nhân Phụng quả thật vô sự:
- Ả đã biết tại hạ có hai thân phận, Tôn bảo chủ đừng để ả có cơ hội thoát.
Tôn Nhân Phụng có lý do riêng để thực hiện đúng theo lời Dương Cần:
- Các hạ yên tâm, U Minh Diêm La điện đã có lệnh triệu hồi, yêu nữ phen này dù có mười mạng cũng không mong thoát.
Tôn Nhân Phụng vận dụng Phi Bộ Vạn Thạch, dồn mọi nỗ lực tấn công Liễu Tuyết Thanh.
“Vù…”
Liễu Tuyết Thanh cuời ngạo ngễ:
- Bản lãnh của tiểu nha đầu ngươi nếu chỉ thế này, tư cách gì phát lệnh Diêm La điện triệu hồi ta. Trái lại ta sẽ cho ngươi biết thế nào là công phu Thiếu Lâm, Côn Luân hợp bích. Hãy đỡ, ha ha…
“Ầm, Ầm.”
Dương Cần bắt đầu lo lắng:
- Một hư một thực, một âm một dương. Hóa ra đó là điểm lợi hại của công phu nhị phái Côn Luân, Thiếu Lâm hợp lại. Tôn bảo chủ nên lẩn tránh thì hơn, cố chờ có sơ hở hãy tận lực công vào. Ôi…
Tôn Nhân Phụng không những không tránh trái lại còn tìm cách cho chưởng đối chưởng với Liễu Tuyết Thanh.
“Ầm, ầm.”
Hai nữ lưu giao phong cũng sinh tử không kém gì nam nhân. Liễu Tuyết Thanh càng lúc càng ngạo mạn:
- Chính Tôn Nhân Phụng ngươi mới được Diêm La điện phát lệnh triệu hồi. Xem chiêu. Ha ha…
“Ào…”
Dương Cần tái mặt:
- Đó là Thiên La Chỉ, Thiên La viện.
Đúng lúc đó Tôn Nhân Phụng cũng bật cười ngạo nghễ:
- Sở học của Vạn Thạch bảo cũng đâu chịu kém. Hãy xem đây yêu nữ, ha ha…
“Bung bung.”
Liễu Tuyết Thanh mất dần nhẫn nại:
- Tôn Nhân Kiệt quả thật có lưu lại tuyệt kĩ cho ngươi? Được lắm. Ngươi ắt biết lợi hại.
“Vút…”
Liễu Tuyết Thanh chợt biến mất.
Dương Cần nhờ ở ngoài nên phát hiện phương vị của ả:
- Cửu U Quỷ Bộ Pháp? Hãy tránh mau, phía sau!
Tôn Nhân Phụng lách thoát kịp thời.
“Vù…”
Liễu Tuyết Thanh bất phục:
- Lại là Phi Bộ Vạn Thạch ư? Cho ngươi chết!
“Ào…”
Tôn Nhân Phụng chợt bật người lên cao, đồng thời quật trả xuống một kình:
- Lại là thủ đoạn chuyên lẻn ám toán người của nhân yêu Liễu Tuyết Đan phụ thân ngươi ư? Đừng ngỡ ta dễ chết như thế. Đỡ chiêu!
“Vù…”
Liễu Tuyết Thanh lạng thoát, giận dữ chờ Tôn Nhân Phụng hạ thân xuống là xuất thủ ngay:
- Đỡ!
“Ào…”
Dương Cần nhẹ thở phào vì thấy Tôn Nhân Phụng chỉ chạm chân để lấy đà và sau đó lại lao vụt lên ngay:
- Tôn bảo chủ càng lúc càng thi triển Phi Bộ Vạn Thạch đến mức độ tinh thâm. Khá lắm!
Bỗng Liễu Tuyết Thanh bất ngờ chuyển dịch phương hướng lao về phía Dương Cần:
- Ngươi lo cho ả, ai lo cho ngươi? Đỡ!
“Vù…”
Tôn Nhân Phụng lập tức cách hạ thân xuống càng nhanh càng tốt:
- Yêu nữ thủ đoạn hèn hạ, hãy lo đối phó với ta trước đã.
Nhưng Tôn Nhân Phụng vẫn không nhanh bằng thân thủ và thủ đoạn của Liễu Tuyết Thanh.
Nàng đang lo thì chợt nghe tự miệng Dương Cần phát ra tiếng gầm phẫn nộ:
- Ta chỉ chờ như thế này thôi. Tiểu Chân muội, hãy xem ta báo thù cho muội! Ha… ha…
Dương Cần phát xạ Nhu Phong Thập Bát Lộ với sắc thái thật hung hãn.
“Bung bung bung bung…”
Tôn Nhân Phụng tái mặt lo lắng vì phát hiện Dương Cần chỉ có thể phát ra non nửa thay vì phải đủ mười tám kích như lẽ ra phải có.
Liễu Tuyết Thanh cũng phát giác điều này nên dù bị Dương Cần kích lùi vẫn gắng gượng xông lên tiếp:
- Ta phải giết ngươi!
“Ào…”
Tôn Nhân Phụng bất ngờ lao đến, vì không kịp cứu Dương Cần nên đành dốc toàn lực quật một kình vào hậu tâm Liễu Tuyết Thanh:
- Dương Cần chết thì yêu nữ ngươi cũng hết sống!
“Ào…”
Liễu Tuyết Thanh thất kinh quay lại và vội vàng xuất lực chống đỡ:
- Ngươi dám ám toán ta? Đỡ!
Lần này thì ả họ Liễu chậm hơn.
“Bung…”
Ả lảo đảo thối lui, thần sắc tái nhợt.
Tôn Nhân Phụng bất chợt bỏ ả để chạy như bay đến đón đỡ Dương Cần đang từ từ ngã gục:
- Dương Cần?
Ả đắc chí toan hạ sát thủ lấy mạng cả hai.
Chợt có một luồng gió lao thốc vào ả, kèm theo một thanh âm cực kỳ sắc lạnh:
- Đã có lệnh của U Minh Diêm La điện, ngươi thoát được sao, Liễu Tuyết Thanh!
Ả chợt rủn người, đến chạy cũng nhấc chân không nổi:
- Ngươi là quỷ hiện hình? A… a…
Cơn gió lốc vẫn cuốn đi và và vô tình cuốn luôn cả ả họ Liễu bay biến chẳng còn tăm hơi.
“Ù…”
Bất quá chỉ có một chuỗi thanh âm lưu lại:
- Đừng quên mệnh lệnh của U Minh Diêm La điện đấy Tôn Nhân Phụng.
Tôn Nhân Phụng lập tức đáp như người mất hồn:
- Muội nhớ rồi, nhưng y…
Nhưng thanh âm ngay sau đó đều tan biến, khiến Tôn Nhân Phụng như biết dù có nói nữa cũng không ai nghe nên đành tự một mình lo cứu tỉnh Dương Cần.
* * *
Dương Cần tỉnh lại, vẫn thấy nằm bên bờ dòng suối có nước mát lạnh:
- Tôn bảo chủ?
Không nghe tiếng đáp, Dương Cần toan ngồi lên chợt phát hoảng nằm yên.
Mãi một lúc thật lâu Dương Cần mới nghe tiếng bước chân đang đến gần. Càng thêm hoảng, Dương Cần vội kêu:
- Tôn bảo chủ đừng đến. Y phục của tại hạ đâu?
Nhưng Tôn Nhân Phụng vẫn đến:
- Toàn thân các hạ đều được đắp phương dược, cần gì y phục?
Dương Cần quá ngượng, nhắm mắt lại:
- Hãy đưa y phục cho tại hạ.
Có lẽ Tôn Nhân Phụng cũng vì ngại nên thanh âm phát ra chỉ đưa đến từ xa:
- Không phải tiểu nữ không muốn đưa. Nhưng y phục chỉ mới giặt xong, có mặc vào lúc này chỉ làm hỏng hết bao phương dược đã đắp.
Dương Cần phần nào yên tâm:
- Liệu đắp phương dược có hiệu quả gì chăng? Tôn bảo chủ càng quan tâm tại hạ càng thêm áy náy.
- Dù gì thì đó cũng là cách duy nhất giúp các hạ mau chữa lành những vết thương cháy bỏng ngoài da. Trong thời gian chờ đợi kết quả liệu có như ý hay không, sao các hạ không nhân cơ hội này tự điều công trị thương?
Dương Cần thở dài:
- Không thể để như thế này ngồi toạ công. Hay là…
- Hay là thế này. Chúng ta cứ xử sự như lúc ở bí động? Quanh các hạ chính là một trận đồ, chúng ta lập một hiệp ước quân tử, tiểu nữ sẽ không tùy tiện tiến vào nếu chưa nghe các hạ gọi, ngược lại các hạ cũng phải chuyên tâm tọa công, không được để ngoại cảnh chi phối?
Dương Cần ái ngại:
- Lại phải phiền Tôn bảo chủ lo chuyện ăn uống ư? Sẽ đưa vào bằng cách nào? Nếu tại hạ cứ như… như thế này?
- Mỗi ngày phải một lần đắp phương dược mới, các hạ bảo tiểu nữ phải vào theo cách nào đây?
Dương Cần đành đề xuất:
- Vậy thì cứ đến đêm. Nhưng những lúc như thế xin phiền Tôn bảo chủ điểm huyệt cho tại hạ hôn mê. Được chứ?
- Sao nghe bảo trước kia các hạ đã tỏ ra rất sỗ sàng với phu nhân Trác Bách Hoa?
Dương Cần chột dạ:
- Sao Tôn bảo chủ biết? Nhưng cũng vì chuyện lần đó, tại hạ đã quyết không bao giờ tái phạm như thế với bất luận ai. Bằng không, cứ mỗi lần bốc đồng không lẽ tại hạ thêm một lần cùng ai đó bái thành phu phụ? Trác Bách Hoa không thích như thế.
- Được rồi. Vậy tiểu nữ xin lui. Các hạ cũng nên tọa công ngay. Đừng lo, quanh chỗ tiểu nữ cũng là một trận đồ, sẽ không có bất kì ai đột nhiên đến hoặc gây kinh động đến các hạ. Cứ như thế nha.
Chờ thêm một lúc lâu và vẫn thấy xung quanh tĩnh lặng, Dương Cần mới đủ đởm lược ngồi lên để tọa công.
* * *
Dương Cần chợt gọi Tôn Nhân Phụng:
- Được rồi. Tôn bảo chủ có thể vào. Tại hạ đã chuẩn bị xong, Tôn bảo chủ bất tất lo ngại.
Tôn Nhân Phụng vừa di chuyển đúng cách nhập trận vừa nói đùa trong tâm trạng vui mừng:
- Tiểu nữ trải qua hơn mười ngày chăm sóc các hạ, chỉ các hạ vẫn ngại như lúc đầu, nào được như tiểu nữ vì đã quen nên chuyện ngại hà tất phải nói đến.
Nhưng vừa nhìn thấy Dương Cần nàng khựng lại và bối rối:
- Sao các hạ lại che kín mặt, lần này còn kín hơn cả trước kia? Chẳng phải mới hôm qua như tiểu nữ đã nhận định, diện mạo của các hạ hầu như hoàn toàn khôi phục nguyên trạng hay sao?
Dương Cần chỉ để hở đôi mắt để nhìn nàng:
- Đó là điều tại hạ vì muốn cô nương minh bạch nên thay vì bước ra, đành phải khuất tất mời cô nương vào.
Tôn Nhân Phụng thầm hoảng:
- Các hạ cũng thay đổi luôn cách xưng hô? Không lẽ tiểu nữ có điều gì sai khiến các hạ phật ý?
Dương Cần buông tiếng hừ lạt:
- Nghĩa là cô nương kì thực từng có những hành vi cố tình không cho tại hạ biết?
Nàng cắn môi:
- Điều đó… không có. Nhưng rốt cuộc là điều gì đã khiến… Dương huynh không hài lòng?
Nhìn nàng trong một thoáng, sau đó Dương Cần mới từ từ lột bỏ lớp khăn che mặt:
- Mong cô nương chớ kinh hãi.
Nàng không kinh hãi, trái lại chỉ ngỡ ngàng vì bàng hoàng mà thôi:
- Dung diện Dương huynh tự phát quang? Vì sao? Không lẽ lại là công năng diệu dụng của Quang Hội Chiếu? Một công năng quái đản!
Dương Cần cười gượng, đành che mặt lại:
- Tại hạ đúng là một quái nhân. Vậy có khi nào cô nương nghĩ hoặc tự nghi vấn vì sao trong thời gian hai năm tại hạ đột nhiên có bản lãnh nội công phi phàm?
Nàng thở dài:
- Lại là Quang Hội Chiếu, đúng không? Một hiện tượng nếu từng hủy diệt nhiều người thì đối với Dương huynh dù vô tình được lợi nhưng lại khiến trở thành một dạng như quái nhân?
Dương Cần thở ra nhè nhẹ:
- Đúng là do Quang Hội Chiếu. Kì thực thoạt đầu không ai nhận biết, kể cả Trác Bách Hoa, sau đến thần tăng Tuệ Quang và gia phụ, đều là đại cao thủ nhưng không thể biết. Bất quá tất cả chỉ đoán do Quang Hội Chiếu nên đại huyệt đan điền cùng nhị mạch Nhâm Đốc tại hạ ngẫu nhiên bị cách li, không thể nào luyện nội công có nội lực.
Tôn Nhân Phụng sực nhớ đến một việc:
- Nhưng Dương huynh từng bị Diệp Triệu Linh dùng âm công Ngọc Cổ Linh chiếm đoạt nội lực?
Dương Cần gật đầu:
- Đó là điều tại hạ sắp đề cập đến. Cô nương vẫn nhớ lời tại hạ kể, thần tăng Tuệ Quang vì muốn tại hạ dựa vào nội lực bản thân để đả thông nhị mạch nên dù là ngẫu nhiên vẫn cam tâm trao truyền cho tại hạ gần năm mươi năm công phu tu vi? Đó là toàn bộ những gì đã bị Diệp Triệu Linh chiếm đoạt. Nhưng may thay điều đó lại khiến tại hạ nhân họa đắc phúc.
Nhìn và biết Tôn Nhân Phụng vẫn chưa hiểu, Dương Cần cười thành tiếng:
- Quang Hội Chiếu đã ban tặng cho tại hạ nguồn nội lực vô tận. Chỉ vì không biết tâm pháp nội công để vận dụng hưởng dùng, toàn bộ nội lực đó dồn tụ đầy ắp châu thân nên khiến tại hạ giống như có tấm thân đao thương bất nhập. Đến khi được gia phụ truyền cho tâm pháp, lúc đó tại hạ đã được thần tăng Tuệ Quang ban truyền nội lực, hóa ra chỗ nội lực này lại hóa thành vật cản, khiến nội lực toàn thân có từ Quang Hội Chiếu không thể dẫn lưu. Hay nói đúng hơn vì được tâm pháp dẫn lưu nên dẫn đến tình trạng nhị khí xung khắc, làm tại hạ mấy lần đã ngất, ngỡ đã vong mạng.
Đến lúc này Tôn Nhân Phụng hoàn toàn hiểu:
- Vậy Diệp Triệu Linh chiếm đoạt chân nguyên cũng là vô tình giúp Dương huynh loại bỏ hoàn toàn mọi rào cản? Và nguồn nội lực vô tận có từ Quang Hội Chiếu đã khiến Dương huynh chỉ thời gian ngắn đã trở thành đại cao thủ vượt cả ngưỡng thượng thừa?
Dương Cần nửa gật đầu nửa lắc:
- Lợi đó nhưng hại đó. Bao nhiêu nội lực có từ Quang Hội Chiếu vì được tại hạ tận lực vận dụng nên cạn dần. Dẫn đến tác hại đầu tiên là tấm thân không còn đạt mức đao thương bất nhập. Đó là điều cô nương đã tỏ tường.
Tôn Nhân Phụng thất kinh:
- Cũng là một nguyên nhân nữa khiến Dương huynh bị Tư Không Vũ đả bại do nội lực suy giảm?
Dương Cần lưỡng lự:
- Tại hạ chưa thể đoan chắc điều đó. Chỉ biết rằng sau lần nội thương vừa rồi, qua thời gian tự điều công trị thương, tại hạ vì quyết bảo toàn nội lực phần nào còn lại đã vô tình làm cho hiện tượng phát quang xuất hiện và luôn tồn tại trên dung diện. Phải chăng đây chính là dấu hiệu cho biết đã sắp đến lúc nội lực do Quang Hội Chiếu ban cho cũng gần kết thúc?
Tôn Nhân Phụng cố kiềm nén tiếng kêu kinh hoàng nhưng vẫn phải bật thốt:
- Không thể nào? Dương huynh xin đừng tự kỉ ám thị, vô tình rơi vào tâm trạng bi quan, làm giảm mất nhuệ khí.
Dương Cần vươn vai đứng lên:
- Tại hạ không bi quan. Trái lại còn tự minh bạch thời gian thì gần hết mà trọng trách hãy còn quá nhiều. Thật ý của tại hạ thế này. Chúng ta phải lập tức chia tay.
Tôn Nhân Phụng bật đứng dậy theo:
- Chia tay? Ý Dương huynh không thể cho muội đi cùng?
Dương Cần chợt để lộ ánh mắt kì lạ:
- Cô nương gọi huynh xưng muội, chỉ là tình cờ, không có ẩn ý gì chứ? Đừng, hãy đừng có ẩn ý nào cả. Vả lại, tại hạ đã định tâm đi một mình, vừa báo phục phụ thù vừa trả thù cho Tiểu Chân và thần tăng Tuệ Quang, cũng là lần duy nhất tại hạ phần nào giúp cho võ lâm vượt qua cơn kiếp nạn. Do vậy, không những chuyện sống chết của tại hạ không màng mà còn không muốn gây hệ lụy. Giả như có cô nương theo chân, đành để cô nương một phen thất vọng vì lời chia tay đột ngột này. Xin đừng theo chân, dù không vì ngại nguy hiểm thì cũng đừng gây khó xử cho tại hạ. Được chứ?
Tôn Nhân Phụng sau một lúc phân vân lưỡng lự chợt khẳng khái đáp ứng:
- Muội tự lượng sức quyết không làm vướng bận mọi trọng trách của Dương huynh. Nhưng muội cũng có mối thù cần báo, có một Quách nhị thúc để nỗ lực giải nguy. Vì vậy, chia tay thì chia tay, đồng thời Dương huynh cứ tiến hành những gì cho là cần, là cấp bách. Phần muội, chờ khi Dương huynh cùng muội thu xếp để lo chuyện của muội.
Dương Cần thở ra nhè nhẹ:
- Lời của cô nương thật chính đáng. Thôi thì thế này, ba ngày nữa cô nương hãy đến Cửu U viện. Vì nếu tại hạ liệu tính thời gian chính xác thì cũng chừng đó sẽ là lúc tại hạ vừa đến viện Cửu U, diệt Tống Thanh Đạt, trừ khử nhất ma Kiều Đại Mỹ trả thù cho Trác Bách Hoa chính do lũ ác ma này làm cho vong mạng. Có thể đó là lúc cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tạm biệt.
Tôn Nhân Phụng chợt gọi bằng giọng nghe đã hụt hẫng:
- Sao lại là lần cuối cùng? Nội lực của Dương huynh giả như diệu năng của Quang Hội Chiếu không còn nên kết thúc thì cũng đâu vì thế khiến can hệ đến tính mạng của Dương huynh? Trừ phi Dương huynh lần này chia tay vì quyết mạo hiểm báo thù nên đã tính chuyện một đi không quay lại? Lẽ nào tình thế của Dương huynh thật sự đã lâm vào tuyệt lộ?
Dương Cần bật cười vang:
- Là nam tử hán đại trượng phu một khi đã lâm vào thế chẳng đặng dừng thì sá gì chuyện xem sinh mạng nhẹ tựa hồng mao. Hãy yên tâm, tại hạ quyết không cực đoan đến nỗi tự ý tìm chết. Và dù như thế đi nữa, ha ha… trước lúc Dương Cần này có mệnh hệ gì thì lũ ác nhân như Bách Trượng, Tư Không Vũ, Tống Thanh Đạt, Lạc Quyến Đề, nhất ma và Triển Hoành cần phải đền mạng đã. Tại hạ đã nói thế nào quyết thực hiện thế ấy, ha ha…
Vẫn cười như thế, Dương Cần bật thoát khỏi trận và bỏ đi thật nhanh.
Tôn Nhân Phụng chạy theo nhưng chỉ được một lúc đành thẫn thờ quay lại.
Thời gian còn lại trong ngày, Tôn Nhân Phụng cứ đi đi lại lại như cần quyết định một điều thật hệ trọng nhưng vì không dám chắc nên cứ phân vân đăm chiêu.
Sau cùng, khi đêm đã về, Tôn Nhân Phụng một mình lưu ngụ trong thế trận đã suốt mười mấy ngày qua luôn che chắn bảo vệ cho nàng và Dương Cần.
Nàng không sao ngủ được, cứ trăn trở và chốc chốc thở dài.
Chỉ cách đó không xa, Dương Cần từ một vì trí dễ quan sát Tôn Nhân Phụng cũng thở dài thất vọng. Thất vọng về điều gì thì lúc này chỉ có bản thân Dương Cần là tự biết.
Và vì thất vọng nên Dương Cần lúc này mới thực sự bỏ đi, bị bóng đêm dày đặc che khuất dần một thân vóc vạm vỡ nhưng mang nhiều trọng trách…
(2) Con dâu. |
|
|