Ðùa cợt cùng long phụng Tam Cước Kỳ Lân cười nhạt nói:
- Chí lý đáng khen! V đại! V đại!
Hận Thiên ông chợt toét miệng cười nói:
- Có điều, nếu họ Hổ ngươi quyết tâm đầu hàng Ðồng Tâm Minh, lão phu quyết không can thiệp.
Tam Cước Kỳ Lân nói:
- Ai có chí người ấy, vốn ngươi chẳng có quyền gì phản đối hay can thiệp cả!
Hận Thiên ông chợt chỉ Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga cười nói:
- Nhưng lão phu có quyền xử tử hai người kia!
Tam Cước Kỳ Lân hô hô cười nói:
- Ðúng, ngươi ngại gì mà không ra tay thử xem!
Hận Thiên ông liếc xéo y, cười nhạt nói:
- Ngươi cho rằng lão phu không dám à?
Tam Cước Kỳ Lân cười nói:
- Lão phu có nói rằng ngươi không dám đâu!
Hận Thiên ông đột nhiên đứng phắt dậy, phi thân vọt tới cạnh Vũ Duy Ninh, một tay đặt lên thiên linh cái của chàng, sát khí đằng đằng, hung dữ nói:
- Tiểu tử, lão phu đang muốn giết chết ngươi đây!
Vũ Duy Ninh trong lòng phát hoảng, nhưng vẫn bình thản nói:
- Ngươi định sẽ trả lời Vô Danh Ma ra sao?
Hận Thiên ông nói:
- Lý do là vì Tam Cước Kỳ Lân có ý muốn đầu hàng Ðồng Tâm Minh, lão phu mà giết chết ngươi thì y không còn cách nào đầu hàng được nữa!
Vũ Duy Ninh nói:
- Y vốn chẳng hề có ý đầu hàng Ðồng Tâm Minh.
Hận Thiên ông hừ một tiếng nói:
- Ngươi không nghe thấy nói gì à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Nghe thì có nghe, nhưng y nói không phải thật lòng, y chỉ muốn đù a với ngươi thôi.
Hận Thiên ông quay nhìn Tam Cước Kỳ Lân hỏi:
- Hổ huynh, ngươi muốn đùa giỡn phải không?
Tam Cước Kỳ Lân cười hì hì nói:
- Không, lão phu nói thật cả đấy!
Hận Thiên ông lập tức quay nhìn Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
- Ngươi nghe đấy, y có đùa giỡn đâu!
Vũ Duy Ninh nói:
- Nếu y thật lòng cải tà quy chánh, không ngồi yên nhìn ta bị giết, nhưng hiện vẫn ngồi yên bất động đấy thôi.
Tam Cước Kỳ Lân nói ngay:
- Y nhanh hơn lão phu một bước, lão phu định cứu ngươi thì đã không kịp rồi!
Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
- Nếu như thế, khi ta chết rồi, ngươi không những không thề đầu hàng Ðồng Tâm Minh, mà nhất định còn bị Vô Danh Ma xử phạt kia... Hừ! Ta thật không rõ ngươi muốn giở trò ma gì!
Tam Cước Kỳ Lân chỉ cười không đáp.
Hận Thiên ông dùng lực đè đầu Vũ Duy Ninh, cười gằn nói:
- Tiểu tử, ngươi định trối trăn gì thì nói mau đi.
Vũ Duy Ninh im lặng một lúc, lặng lẽ cười một tiếng nói:
- Ngươi muốn giết ta thật sao?
Hận Thiên ông nói:
- Ðúng thế, trừ phi...
Vũ Duy Ninh cười hỏi:
- Trừ phi cái gì?
Hận Thiên ông nói:
- Trừ phi ngươi chịu thôi không đối địch với bản bang nữa.
Vũ Duy Ninh nói:
- Nói ra ngoài để rồi, ngươi đang muốn giết ta để ngăn cản Tam Cước Kỳ Lân đầu hàng Ðồng Tâm Minh kia mà!
Hận Thiên ông nói:
- Bây giờ lão phu nói thế này, nếu ngươi đồng ý từ nay về sau không đối địch với bản bang nữa, lão phu sẽ tha không giết ngươi.
Tam Cước Kỳ Lân lại cướp lời cười nói:
- Tiểu tử, đáp ứng mau đi! Hận Thiên ông y có tính ưa giết người mấy ngày không giết người là ăn không ngon ngủ không yên đấy!
Hận Thiên ông cười hắc hắc quái dị nói:
- Họ Hổ ngươi nói đúng đấy, nửa tháng nay lão phu không giết người, trong lòng ngứa ngáy nhịn không được đây!
Vũ Duy Ninh nói:
- Vậy ngươi ra tay được rồi.
Hận Thiên ông cười ghê rợn nói:
- Ngươi không chịu phải không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tâm nguyện của ta là bắt lại bảy mươi hai tên ma đầu các ngươi, ta đã nói với Du minh chủ rối, nếu ta thất bại thì là chết chứ không phải vì nửa đường bỏ dở.
Hận Thiên ông nói:
- Nhưng giờ đây lão phu chỉ cần phát chưởng một cái, thì ngươi sẽ nát đầu mà chết, ngươi còn có thể hoàn thành tâm nguyện được sao?
Diêu Ngọc Nga chợt ngắt lời lạnh lùng nói:
- Ngươi không thề giết y được đâu!
Hận Thiên ông sửng sốt nhìn nàng nói:
- Ngươi nói gì?
Diêu Ngọc Nga chỉ lên vách đá nói:
- Ngươi nhìn xem ai tới kìa?
Hận Thiên ông quay lại nhìn chẳng thấy có ai, trong lòng vừa thấy không ổn, đã phát giác có một luồng kình phong đánh vào ngực mình. Tuy y không bao giờ ngờ rằng Diêu Ngọc Nga lại có thể ra tay, song phản ứng cực kỳ mau lẹ, lập tức nhún chân nhảy lui lại hơn một trượng, hô hô cười lớn nói:
- Giỏi lắm! Diêu cô nương, té ra cô cũng có hai tay đấy.
Diêu Ngọc Nga đánh lén không trúng trong lòng rất thất vọng, lập tức bước lên đứng trước mặt Vũ Duy Ninh nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Ngươi mà muốn giết y thì phải giết ta trước đã Hận Thiên ông nghiêngnghiêngngó ngó nàng một lúc, cười hỏi:
- Xem chiêu thế của cô có vẻ cũng có võ công, ai dạy cô thêm Diêu Ngọc Nga nói:
- Ngươi không phải hỏi!
Hận Thiên ông cười nói:
- Bang chủ của bọn ta phải không?
Diêu Ngọc Nga xoay chuyền ý nghĩ quyết định hăm dọa y, bèn gật đầu đáp:
- Ðúng đấy, lúc Ở khách sạn Hồng Tân tại Lạc Dương, bà ta đã dạy mấy chiêu tuyệt kỹ đánh là thắng, ngươi có gan thì lại đây thử qua với ta xem!
Hận Thiên ông đang định nói chợt nghe trên đầu có tiếng gió rít lên, ngẩng đầu nhìn, thấy Sáp Sĩ Hổ Quách Giang nhảy xuống, bèn cười nói:
- Quách huynh, ngươi không Ở trên đó canh gác, xuống đây làm gì?
Sáp Sĩ Hổ Quách Giang chỉ chỉ tay lên trên, lộ vẻ nôn nóng hạ giọng nói:
- Có một người quay trở lại!
Hận Thiên ông và Tam Cước Kỳ Lân thoáng biến sắc, đồng thanh hỏi mau:
- Ai vậy?
Sáp Sĩ Hổ đáp:
- Lang Tâm Hắc Long!
Tam Cước Kỳ Lân kinh ngạc nói:
- Y trở lại làm gì?
Sáp Sĩ Hổ nói:
- Y xuống tới rồi kìa, ngươi hỏi y xem!
Câu nói vừa dứt, quả thấy có một bóng người trên vách đá từng chặng từng chặng lao xuống - đúng là Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng.
Hận Thiên ông, Tam Cước Kỳ Lân và Sáp Sĩ Hổ vừa thấy xuống tới cốc địa, vội vàng bước lên đón hỏi:
- sao Nam Cung huynh lại trở lại?
Lang Tâm Hắc Long thần sắc phờ phạc nói:
- Lão phu gặp phải Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy và Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa, bị họ đánh không còn đường chạy, cho nên chỉ còn có cách quay trở lại đây...
Nói tới đó, thở hổn hển.
Tam Cước Kỳ Lân hỏi:
- Bọn họ thấy ngươi chạy vào khẩu không?
Lang Tâm Hắc Long lau mổ hôi trán đáp:
- Chắc là không, có điều chỉ sợ họ phát hiện ra chỗ này. Chúng ta chuẩn bị mau, nếu thấy bọn họ vào cốc, bốn người cùng liên thủ tấn công, thì may ra...
Tam Cước Kỳ Lân ngắt lời, trách móc nói:
- Lẽ ra Nam Cung huynh không nên chạy trở vào đây!
Lang Tâm Hắc Long vẻ mặt chán nản nói:
- Lão phu không còn cách nào mà. Rời khỏi đây không bao lâu, đã bị hai người bọn họ nhìn thấy, lão phu biết không chống được hai người, nên quay đầu chạy, nhưng bọn họ theo riết không tha, suốt một giờ khi trốn chạy đến bây giờ không làm sao thoát được bọn họ, không còn cách nào khác mới phải quay vào đây.
Hận Thiên ông hỏi:
- Còn những người kia?
Lang Tâm Hắc Long đáp:
- Không biết nữa. Ra khỏi cốc địa xong, bang chủ lập tức ra lệnh mọi người phân tán...
Tam Cước Kỳ Lân than:
- Thật rủi quá, nếu Nam Cung huynh không quay trở lại đây thì cũng còn một con đường sống, chứ bây giờ thì ngươi hết đường rồi!
Lang Tâm Hắc Long sửng sốt hỏi:
- Nói vậy là sao?
Tam Cước Kỳ Lân nói:
- Ngươi nhìn lên trên kia mà xem!
Lang Tâm Hắc Long biến sắc, ngước nhìn lên, chính trong chớp mắt ấy, Ma huyệt của y bị Tam Cước Kỳ Lân phóng tới điềm trúng lập tức toàn thân cứng đơ, ngã lăn quay ra đất.
Y có nằm mơ cũng không ngờ rằng Tam Cước Kỳ Lân lại đột nhiên trở cờ, nhất thời hoảng sợ tới ngơ ngác, kêu thất thanh:
- Hổ Hóa Long, ngươi... ngươi giở trò quỷ gì ra vậy?
Sáp Sĩ Hổ cười nói:
- Chỉ sợ lại có người bị đuổi quay lại... Ðiềm luôn và Á huyệt của y đi!
Tam Cước Kỳ Lân một cước móc vào người Lang Tâm Hắc Long lật lại Cho y úp mặt xuống đất, rối vươn chỉ phóng mau ra lại điềm vào Á huyệt của y.
Hận Thiên ông nhìn bốn phía nói:
- Mang giấu y vào đâu cho tốt?
Sáp Sĩ Hổ nói:
- Trên cây là được rối!
Tam Cước Kỳ Lân lập tức vươn tay nắm lấy dây lưng của Lang Tâm Hắc Long, xách y lên rối tung mình nhảy lên chỗ cành lá rậm rạp của một cây đại thụ, móc y vào một cành cây, rối mới cười hì hì nhảy xuống đất.
Sáp Sĩ Hổ cười nói:
- Lão phu lại trở ra canh, chỉ mong bắt thêm được một hai tên nữa.
Trong câu nói thân hình đã vọt mau lên, chỉ chớp mắt đã mất hút trên vách đá tối om.
Nhìn thấy tình hình, Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga như lọt vào đám mây mù năm dặm, đều trợn mắt đớ lưỡi chẳng ai biết tại sao.
Chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ ba người bọn họ đã thề nguyền với nhau, quyết tâm phản bội Vô Danh Ma à?
Nhưng tại sao bọn họ phản bội Vô Danh Ma?
Hay là ba người bọn họ sau khi Ðồng Tâm Minh bắt giam vào Chính Tâm Lao lần thứ hai, đều đã bị Ðồng Tâm Minh cảm hóa?
Không. Bọn họ quyết không thề bị Ðồng Tâm Minh cảm hóa. Nếu bọn họ quả bị Ðồng Tâm Minh cảm hóa, thì trước đấy một giờ, khi bọn Vô Danh Ma vừa rời khỏi tuyệt cốc xong, bọn họ đã phải lập tức nói rõ cho mình, cũng phải lập tức tìm cách tháo khóa tay cho mình mới phải. Nhưng bọn họ có làm thế đâu!
vũ Duy Ninh nghĩ mãi không ra, cho nên cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Diêu Ngọc Nga cũng nghĩ không ra lý do bên trong, nên cũng đứng sững như trời trồng.
Tam Cước Kỳ Lân thấy dáng vẻ ngơ ngác của hai người, không kìm được tiếng cười, nói:
- Hận Thiên ông, từ nay trở đi không đùa giỡn được nữa rồi.
Hận Thiên ông so so vai nói:
- Biết đâu được, có điều...
Rồi nhìn qua Vũ Duy Ninh nói:
- Thằng tiểu tử này quả có chỗ khí khái, chẳng lạ gì minh chủ coi trọng như vậy.
Dừng lại một chút, cất bước tới gần Vũ Duy Ninh cười nói:
- Vũ Duy Ninh, ngươi thấy lạ lắm phải không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Ðủng vậy, tại sao các ngươi phản bội Vô Danh Ma?
Hận Thiên ông nói:
- Bọn ta không phản bội bà ta!
Vũ Duy Ninh ngỡ ngàng nói:
- Không phải thế, thì tại sao các ngươi lại bắt Lang Tâm Hắc Long Nam Cung mộng?
Hận Thiên ông cười bí ẩn nói:
- Ðoán thử xem, đoán trúng thì lão phu sẽ lập tức mở khóa tay ra cho ngươi!
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nếu ta đoán trúng thì sao?
Hận Thiên ông ngồi phệt xuống đất, cười nụ nói:
- Cũng thế Diêu Ngọc Nga lại hỏi:
- Ngoài việc tháo khóa tay cho y, ngươi cũng chịu thả bọn ta ra chứ?
Hận Thiên ông gật đầu nói:
- Ðược mà!
Diêu Ngọc Nga mắt sáng lên nói:
- Ba người các ngươi có thù hằn riêng với Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng chứ gì?
Hận Thiên ông lắc đầu nói:
- Sai rồi, đoán lại đi!
Diêu Ngọc Nga cho rằng mình đoán trúng, vừa nghe thấy là không phải, lại rơi vào chỗ mù mờ, nhìn Vũ Duy Ninh cười gượng nói:
- Ngươi đoán thử xem!
Vũ Duy Ninh cũng cười gượng nói:
- Ðã không phải là phản bội Vô Danh Ma, cũng không phải có thù riêng với Lang Tâm Hắc Long, thì có lý do gì khác kia chứ?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nếu không có lý do gì khác, bọn họ đã không ra tay chế ngự Lang Tâm Hắc Long!
Vũ Duy Ninh gật đầu không đáp, nhíu mày suy nghĩ một lúc, chợt ngước đầu nhìn chằm chằm vào Hận Thiên ông hỏi:
- Ðúng là các ngươi phản Vô Danh Ma à?
Hận Thiên ông đáp:
- Ðúng thết Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:
- Vậy thì đại khái ta đoán ra rồi!
Diêu Ngọc Nga vội hỏi:
- Là vì tại sao vậy?
Tam Cước Kỳ Lân chợt ngắt lời nói:
- Chờ lát nữa hãy nói, Sáp Sĩ Hổ lại xuống rối kìa.
Già trẻ bốn người đưa mắt nhìn lên, quả thấy Sáp Sĩ Hổ Quách Giang từ vách đá từng chặng từng chặng phi thân xuống, y tới mặt đất rối, nhảy một bước tới chỗ Tam Cước Kỳ Lân và Hận Thiên ông ngồi hạ giọng nói:
- Làm ăn khá lắm, lại một người chạy trở lại!
Hận Thiên ông hỏi:
- Ai đấy?
Sáp Sĩ Hổ đáp:
- Tiếu Trung đao!
Nói tới đó, một bóng người như con én từ ngoài con đường bí mật lướt vào cốc, dang rộng hai tay rơi thẳng xuống.
Quả nhiên là Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương.
Bọn Tam Cước Kỳ Lân ba người làm như không nhìn thấy rõ, đồng thời nhảy tới, quát lớn:
- Ai?
Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương khẽ Ơ một tiếng, nói mau:
- Ðừng kêu lớn, người nhà mà!
Trong câu nói, đã lao tới trước mặt ba người bọn Tam Cước Kỳ Lân.
Hận Thiên ông a lên một tiếng nói:
- Té ra là Lao huynh, sao lại quay lại thêm Tiếu Trung đao cũng mổ hôi đầy mặt, thần sắc hoảng sợ nói:
- Lão phu xúi quẩy, đúng phải cha con Du lão tặc...
Tam Cước Kỳ Lân làm ra bộ kinh hãi nói:
- A! Tại sao lại gặp cha con bọn họ?
Tiếu Trung đao quay người nhìn lên vách đá nói:
- Một giờ trước đây, lão phu theo mọi người ra khỏi tuyệt cốc rối, đều mỗi người chạy một đường, không ngờ lão phu đi được hai ba dặm thì gặp đúng cha con Du lão tặc. Lão phu hai chưởng không địch nổi bốn tay, chỉ biết quay người bỏ chạy, nhưng Du lão tặc đuối riết không tha. Lão phu dùng hết thủ đoạn cũng không thoát, mới rồi chạy tới gần đây, nghĩ rằng Du lão tặc còn chưa phát hiện ra trong núi có tuyệt cốc này, nên quyết định chạy trở vào ẩn núp rối sẽ tính sau.
Sáp Sĩ Hổ hỏi:
- Du lão tặc có nhìn thấy Lao huynh chạy vào đây không?
Tiếu Trung đao thở hắt ra nói:
- Chắc không thấy, lão phu chạy vào đường sơn cốc, còn lẩn quẩn trong đám loạn thạch cho họ đuối một lúc. Hiện tại họ chỉ biết lão phu chưa ra khỏi cốc, chứ chắc không phát hiện rằng lão phu chạy vào đây |
|
|