Tình sâu nghĩa càng nặng Trong lúc trò chuyện, xe ngựa đã tới ngoài thành.
Vừa lúc ấy cổng thành mở ra, rất nhiều người chờ sẵn ùa vào như bầy ong. Vũ Duy Ninh chờ cho họ vào hết rồi, cổng thành quang quẻ mới dong xe vào thành.
Độc Nương Tử nói:
- Ngươi biết khách sạn cổ Bắc Nhạc ở đâu không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Biết mà, biết mà! Chỗ này ta qua lại hai ba ngày một lần, biết rõ tới mức không thể biết rõ hơn nữa kia!
Chàng dong xe qua một ngã tư, dừng lại trước cửa khách sạn Bắc Nhạc, tim đập thình thịch, vì chàng không rõ là Du Băng Viên đã cứu Diêu Ngọc Nga ra khỏi đó chưa.
Độc Nương Tử tựa hồ còn nóng ruột hơn cả chàng, bà ta xuống xe xong, nhìn chàng dạn dò:
- Ngươi chờ một chút, lão thân vào dắt nó ra ngay!
Nói xong vội vã bước vào khách sạn.
Vũ Duy Ninh dĩ nhiên không nghĩ tới chuyện thừa cơ bỏ trốn, chàng muốn xem sự thể ra sao, nếu bà ta không dắt Diêu Ngọc Nga ra tức là Du Băng Viên đã cứu nàng đi rồi. Lúc ấy Độc Nương Tử sẽ không thuê xe mình nữa, mình cũng có thể ung dung bỏ Chàng sốt ruột chờ đợi, phải một lúc lâu sau mới thấy Độc Nương Tử tử trong bước ra một mình.
Nhìn thấy Độc Nương Tử đi ra một mình, chàng như vứt bỏ được khối đá đè trên ngực, cảm thấy Vô cùng yên tâm.
Du Băng Viên rốt lại đã cứu được Diêu Ngọc Nga rồi!
Nhưng kỳ quái thật, Độc Nương Tử ra khỏi khách sạn, trên mặt chẳng có vẻ gì tức giận lo sợ hay buồn rầu thất vọng cả, bà ta nhìn Vũ Duy Ninh cười nói:
- Lão đệ, không đi được rồi:
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Có chuyện gì vậy?
Độc Nương Tử đáp:
- Con gái lão thân không có ở đây, tối hôm qua Où đã ra ngoài thành tới nhà người chị họ, nghe nói chị họ nó vừa sinh nở, nhờ nó tới giúp đỡ việc nhà.
vũ Duy Ninh ạ một tiếng nói:
- Vậy để ta đưa đại nương ra ngoài thành tìm cô ta...
Độc Nương Tử lắc đầu quầy quậy nói:
- Không cần, không cần, đường rất gần, lão thân đi bộ tìm nó cũng được...
Bà ta vừa nói vừa lấy ra một ít bạc vụn, định trả tiền xe.
Vũ Duy Ninh vội nói:
- Không nên! Không nên! Ta đi đây!
Chàng giật dây cương hô một tiếng, lập tức dong xe chạy luôn ra phố.
Chàng dong xe qua hết dãy phố rồi trở ra ngoài thành. Chàng tin rằng Du Băng Viên đã đưa Diêu Ngọc Nga ra đứng chờ ngoài thành - giờ thì chỉ còn việc dong xe đưa hai người về Đồng Tâm Minh thôi.
Quả nhiên cỗ xe vừa chạy ra khỏi cổng thành, Du Băng Viên đã từ phía sau một gốc cây lớn cạnh đường bước ra, nhảy luôn vào thùng xe.
Vũ Duy Ninh vẫn đánh xe chạy tiếp, hạ giọng hỏi:
- Diêu cô nương đâu?
Du Băng Viên đáp:
- Không biết!
vũ Duy Ninh sửng sốt, vội kìm ngựa dừng xe quay lại hỏi:
- CÔ đùa ta đấy à?
Du Băng Viên nghiêm trang đáp:
- Không đâu, Diêu cô nương không có trong khách sạn.
Vũ Duy Ninh toàn thân run lên, hỏi mau:
- Bị Vô Danh Ma tới trước mang đi rồi phải không?
Du Băng Viên lắc đầu nói:
- Không biết. Ta vào tới khách sạn thì trời còn chưa sáng. Ta nhìn kỹ từng phòng từng phòng, nhưng Diêu cô nương không có trong đó.
Vũ Duy Ninh chau mày nói:
- Rắc rối to, đúng là bị Vô Danh Ma bắt đi rồi!
Du Băng Viên nói:
- Cũng chưa chắc như thế. Diêu cô nương Vô cùng thông mẫn, cô ta vốn hẹn chờ ngươi ở khách sạn vổ Bắc Nhạc, có điều về sau phát hiện ra Độc Nương Tử đưa cô ta tới đúng chỗ ấy, đương nhiên từ đó tới nay sẽ không dám chờ ngươi ở khách sạn CỔ Bắc Nhạc nữa.
Vũ Duy Ninh nghe xong hơi yên tâm, ngước mắt hỏi:
- vậy nếu quả thật nàng không bị Vô Danh Ma mang đi, thì theo cô nàng đi đâu?
Du Băng Viên đáp:
- Một là qua trú ở khách sạn khác, hai là...
Vũ Duy Ninh vội hỏi:
- Hai là gì?
Du Băng Viên đáp:
- CÔ ta từng nói với ngươi rằng muốn xuống tóc đi tu, có thể cô ta đã xuống tóc xuất gia thật rồi!
Vũ Duy Ninh nghe tới đó nửa mừng nửa lo, mừng vì nếu quả thật Diêu Ngọc Nga không bị Vô Danh Ma mang đi thì tìm nàng ở khách sạn khác không khó, lo vì nếu quả thật nàng ẩn mình chốn cửa Không thì...
Du Băng Viên thấy mặt chàng có vẻ lo lắng hốt hoảng, bất giác cười khúc khích nói:
- Đừng nóng ruột, cô ta không biết võ công, chỉ cần không bị Vô Danh Ma mang đi thì thế nào chúng ta cũng tìm được.
Vũ Duy Ninh nói:
- Chỉ sợ nàng đã bị Vô Danh Ma mang đi mất rồi!
Du Băng Viên nói:
- Ngươi quay xe vào thành đi, chúng ta tới khách sạn cổ Bắc Nhạc nghe ngóng xem sao.
Vũ Duy Ninh gật đầu ờ một tiếng, lập tức đánh xe vòng lại trở vào thành, nói:
- Vào tới trong thành, cô không được bước ra, Độc Nương Tử con đâu đó chưa biết chừng...
Du Băng Viên nói:
- Được, ta biết rồi...
Không bao lâu, cỗ xe đã dừng lại trước khách sạn cổ Bắc Nhạc. Vũ Duy Ninh nhìn quanh không thấy Độc Nương Tử, bèn xuống xe đi vào khách sạn, đến thẳng trước quầy, nhìn chưởng quỹ chắp tay nói:
- Chào chưởng quỹ, tại hạ muốn hỏi thăm một việc.
Chưởng quỹ thấy chàng là một tên phu xe, thái độ chẳng tỏ vẻ lịch sự, hửng hờ hỏi:
- Chuyện gì đấy?
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Hôm trước phải có một lão bà đưa một cô nương tới đây trọ lại phải không?
Chưởng quỹ hỏi lại:
- Ngươi nói vị cô nương, có phải cô nương họ Diêu không?
vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
- Phải rồi, cô ta có còn ở quý khách sạn không vậy?
Chưởng quỹ lắc đầu nói:
- Không còn đâu, tối hôm qua cô ta đã đi theo một người đàn bà rời khỏi khách sạn roi.
Vũ Duy Ninh tim đập thình thịch vội vàng hỏi:
- Người đàn bà ấy có phải có mái tóc bạc trắng không?
Chưởng quỹ gật đầu đáp:
- Đúng rồi!
Vũ Duy Ninh chỉ thấy toàn thân mềm nhũn ra đứng không vững nữa, sững sờ đứng im một lúc rồi ảm đạm quay người bước đi. Chưởng quỹ gọi:
- Lão đệ, chờ một chút!
Vũ Duy Ninh dừng chân, từ từ quay đầu lại hỏi:
- Có việc gì muốn chỉ giáo vậy?
Chưởng quỹ đưa mắt quan sát chàng một lúc rồi hỏi:
- Lão đệ có phải họ Vũ tên Duy Ninh không?
Vũ Duy ninh rúng động toàn thân, buột miệng hỏi:
- sao ngươi biết?
Chưởng quỹ nghe xong biết ngay là không sai, bèn lấy trong ngăn kéo ra một phong thư dán kín đưa cho chàng nói:
- Đây là vị nữ nhân tóc trắng gởi lại cho lão đệ đấy.
Vũ Duy Ninh ngơ ngác một lúc, rồi bước tới đón lấy phong thư đút vào trong bọc, chắp tay nói cám ơn rồi quay người bước đi.
Ra khỏi khách sạn cổ Bắc Nhạc, chàng lên xe, không nói câu nào, lẳng lặng đánh xe chạy mau ra ngoài thành.
Du Băng Viên hỏi khẽ:
- Này, bọn họ nói thế nào?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Ra ngoài thành đã hãy nói.
Chàng sợ bọn Tam Tuyệt Độc Hồ mai phục trong thành nên không dám ở lại trong đó lâu, vì bất kể Vô Danh Ma viết gì trong thư cho mình, hiện tại đều quan trọng nhất là không thể để Du Băng Viên rơi vào tay họ.
Cỗ xe ngựa ra khỏi Phụ Bình, đi thêm vài dặm, nhìn thấy trước sau không có nhân vật nào đáng ngờ, chàng mới dừng xe lại.
Du Băng Viên hỏi mau:
- Rốt lại là có chuyện gì rồi?
Vũ Duy Ninh buồn rầu thở dài nói:
- Đúng như đã tính trước, Diêu cô nương đã bị Vô Danh Ma mang đi rồi.
Du Băng Viên biến sắc hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Vũ Duy Ninh rút phong thư trong bọc mở ra xem, nói:
- Vô Danh Ma tính rằng nhất định ta sẽ tới khách sạn cổ Bắc Nhạc cứu Diêu cô nương, đây là lá thư bà ta gởi cho ta...
Chàng rút lá thư ra, chỉ thấy trong thư có mấy hàng:
"Vũ Duy Ninh: Hơn mười năm trước, đối thủ của ta là Du Lập Trung, hiện tại đối thủ của ta dường như là ngươi đó.
Ta rất khâm phục mưu trí và can đảm của ngươi, có điều lần này bản bang thất bại là bại về tay Diêu Ngọc Nga. Ta không hề ngờ rằng ngươi chính là ân nhân cứu mạng của cô ta, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta tạm thời chưa giết cô ta đâu. Vì cô ta là một cô gái rất có nghĩa khí, cô ta vốn có cơ hội bỏ trốn, nhưng cô ta không trốn mà chờ lúc ta tới khách sạn cổ Bắc Nhạc, tự động nói rõ với ta rằng sở dĩ năm người các ngươi không bị Ly Hồn Hoán Phách là vì cô ta. Nhưng sở dĩ cô ta không bỏ trốn vì ta cũng là ân nhân Cứu mạng của cô ta, cô ta thấy như thế rất không phải với ta, nên tình nguyện tiếp nhận sự trừng phạt của ta. Ngươi xem đây, cô ta là một cô gái ân oán phân minh đáng kính phục tới mức nào!
Nhưng vì sự phá hoại của cô ta mà bản bang có bốn người rơi vào tay Đồng Tâm Minh, vì vậy ta không thể nào dễ dàng tha thứ cho cô ta được. Bây giờ ta chờ ngươi tới cứu cô ta, địa điểm là tại núi Vương ốc, kỳ hạn trong vòng một tháng, điều kiện là chỉ một mình ngươi tới mà thôi. Nếu ngươi đem thêm người lên núi, ta sẽ lập tức giết chết cô ta. Còn như quá một tháng ngươi vẫn chưa cứu được cô ta, ta cũng chỉ còn có cách ấy thôi.
Chưa hết, chỉ cần ngươi đưa cô ta ra khỏi núi Vương ốc được một bước, ta sẽ để cho các ngươi đi, để hai kẻ có tình các ngươi trở thành thân thiết. Dĩ nhiên, nếu ngươi thất bại, ngươi cũng phải chết trên núi Vương ốc đấy!
Từ ngày ngươi nhận được thư này là bắt đầu kỳ hạn một tháng, chỉ mong ngươi tới cho sớm.
Tri danh bất cụ. / Xem xong lá thư, Vũ Duy Ninh im bặt hồi lâu.
Du Băng Viên thở dài nhè nhẹ, nói:
- Diêu cô nương dại quá, tại sao cô ta không thừa cơ hội bỏ trốn đi chứ?
Vũ Duy Ninh dằn giọng nói:
- Vô Danh Ma nói rất đúng, nàng là một cô gái ân oán phân minh, dám làm dám chịu, đáng kính phục.
Du Băng Viên vẻ mặt u uất chăm chú nhìn chàng hỏi:
- Bây giờ ngươi tính sao?
Vũ Duy Ninh nói dằn từng tiếng:
- Theo lời bà ta mà làm!
Du Băng Viên giật mình hỏi:
- Đi một mình sao?
- Đúng thế!
Du Băng Viên nói:
- không được! Bọn họ đã sắp xếp đầy đủ ở núi Vương ốc, ngươi tới đó một mình là để chịu chết thôi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta biết chứ, nhưng ta không đi không được. Ta chết không hề gì, nhưng Diêu cô nương thì không thể chết được.
Du Băng Viên nói:
- Nhưng ngươi chết rồi, Diêu cô nương có thoát chết được hay không?
Vũ Duy Ninh chậm rãi nói:
- Chưa chắc ta đã phải chết, việc gì cũng có một phần hy vọng thành công trong muôn phần chứ...
Du Băng Viên nói:
- Chúng ta trở về Đồng Tâm Minh nói với cha ta, để cha ta dẫn mọi người tấn công núi vương ốc...
Vũ Duy Ninh lắc đầu quả quyết nói:
- Không, mới rồi chính cô cũng đã nói, bọn họ đã sắp xếp đầy đủ ở núi Vương ốc, thêm một người lên núi thôi, bọn họ sẽ phát hiện được ngay, như thế thì Diêu cô nương nhất định bị hại.
Du Băng Viên nói:
- Nhưng...
Vũ Duy Ninh quả quyết ngắt lời nàng, nói:
- Không cần nói nhiều, ta quyết đi một mình, cô về đi!
Du Băng Viên hai mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
vũ Duy Ninh khẽ thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy vai nàng nói:
- Băng Viên, cô biết đấy, đây không phải vì tình mà vì nghĩa. Nếu không có nàng, cha cô, mẹ cô, Lý đặc sứ, cô và ta giờ này chắc đã chết cả rồi.
Du Băng Viên không kìm lòng được nữa, đột nhiên xô vào lòng chàng nức nở khóc như mưa.
Vũ Duy Ninh nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc của nàng, nói:
- Đừng sợ, tuy Vô Danh Ma quyết tâm lấy mạng ta, nhưng người tính không bằng trời tính, biết đâu bà ta lại thất vọng thêm lần nữa...
Du Băng Viên ngẩng khuôn mặt đẫm lệ vừa khóc vừa nói:
- Ta không phải không muốn ngươi đi cứu Diêu cô nương, ngược lại nữa kia, ta còn rất muốn ngươi cứu được cô ta, nhưng mà... ngươi biết đấy, trong vòng mai phục ở núi Vương ốc nhất định không phải chỉ có năm người bọn Vô Danh Ma và Tam Tuyệt Độc Hồ, ngươi tới đó nhất định...
Nàng không nói tiếp được nữa, lại ôm mặt đau đớn khóc òa lên.
Vũ Duy Ninh buồn rầu một lúc hỏi:
- Hôm nay là ngày mấy tháng bảy?
Du Băng Viên vừa khóc vừa đáp:
- Ngày mười bốn.
Vũ Duy Ninh nói:
- CÔ về nói với lệnh tôn, xin ông phái người lặng lẽ tới mai phục bốn phía dưới núi Vương ốc, nhưng ngàn vạn lần đừng bước lên núi một bước nào. Chờ đến ngày mười ba tháng tám mà không thấy ta xuống núi, các người cứ đánh lên.
Nói xong nhè nhẹ đẩy nàng ra.
Du Băng Viên như sợ mất chàng, cứ níu lấy tay chàng, mếu máo hỏi:
- Ngươi muốn đi luôn từ dây à?
Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
- Phải rồi, từ đây tới núi Vương ốc, nhanh lắm cũng phải nửa tháng mới tới nơi, nói cách khác là ta chỉ còn có thời gian là nửa tháng để hành động, nếu không lập tức lên đường thì không được.
Nói xong đứng thẳng lên.
Du Băng Viên kéo tay chàng nói:
- Đợi một chút!
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Du Băng Viên đột nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu rủ mi hỏi:
- Ra... ta muốn nói với ngươi, là ta không lạ gì ngươi... thích Diêu cô nương, nhưng là, ngươi... ngươi... ngươi... có thích ta không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Có! |
|
|