DẤU VẾT ĐẦU TIÊN Ngạc nhiên về sự không hiện diện bất ngờ của hai người bạn, Liz và Ann buông mình xuống ghế trường kỷ.
– Đi khiêu vũ cũng vô ích thôi nếu không có các bạn nhảy quen thuộc của mình. – Ann thất vọng nói nhanh. - Sẽ không vui vẻ.
Liz suy nghĩ, cô tự hỏi tại sao cả hai chàng trai bỗng thình lình từ chối không đến tham dự dạ hội.
– Xem hành xử như thế, khiến chị rất ngạc nhiên, - cuối cùng cô phát biểu. – Cho đến phút cuối mới cho biết anh ta không đến! Như vậy không giống cung cách thường khi của anh ta!
– Chris cũng không thường hành xử như thế. Có lẽ tin nhắn đó chỉ là một trò đùa? Em sẽ gọi cho Chris để biết rõ mọi chuyện.
– Không, không nên hành động như thế! Cũng có thể bạn cua chúng ta có một lý do hoàn toàn chính đáng để lỡ hẹn với chúng ta. Nếu gọi để hỏi họ, thì chúng ta có thể làm phiền họ!
Nhưng Ann không chịu nghe chị mình, cô chạy đến phòng điện thoại và gọi đến trường Walton.
– Xin cho tôi nói chuyện với Chris Barton ...
Người ta trả lời cô rằng anh ta không có ở đó ... Ken Scott cũng vắng mặt.
Thật không may!
– Khi nào thì họ trở về? – Ann hỏi.
– Cả hai đi nghỉ cuối tuần, như thế thì học không trở về trước sáng thứ hai!
Ann lầm bầm một câu trả lời và gác máy rồi cô đứng im một lúc lâu, lúng túng. Sự “bỏ rơi” của anh bạn Chris trung thành gì đó khiến cô ngạc nhiên và đau lòng. Một cái gì đó khiến cô nghẹn nơi cổ họng. Cô cắn môi không muốn bật khóc!
Rồi cơn giận dữ xâm chiếm lấy cô. Cô rời phòng điện thoại vừa lầm bầm thật khẽ.
– Nếu bọn con trai mong ta mới đến dự khiêu vũ tháng tới thì đừng có mơ!
Còn lâ nữa kìa! Không! Thật là táo tợn!
Trên đường đi về phòng, Ann gặp Doris Harland và Nelly Carson. Doris nhìn vào mặt cô:
– Trời ơi! Em bé! Chuyện gì xảy ra vậy? Có thể nói là em vừa đánh mất một anh bạn thân nhất!
– Không hoàn toàn như thế ... nhưng cũng buồn không kém. Các bạn nhảy của mình tối nay không có mặt.
Và cô giải thích những gì đã xảy ra. Doris kêu lên:
– Như thế họ không lịch sự chút nào cả! Nhưng đừng phiền muộn. Mình sẽ thu xếp mọi việc. Tin mình đi!
Không giải thích gì thêm, cô ta xuống cầu thang, biến vào phòng điện thoại.
Một lúc sau, cô ta tìm hai chị em nhà Parker trong phòng học của họ.
– Xong rồi! – Cô ta chiến thắng nói nhanh. Mình đã tìm chi hai bạn hai chàng trai để thay thế bạn nhảy của hai bạn. Các bạn sẽ không phải thất vọng đâu. Họ là những anh chàng khiêu vũ giỏi!
Thật vậy, Will và Bob Graham tỏ ra là hai người khiêu vũ giỏi. Ngoài việc đó ra, họ không làm cho hai chị em Liz và Ann vui. Hai cô thấy buổi dạ vũ thật buồn tẻ khi ở bên cạnh họ. Will chỉ nói về những thành tích thể thao của mình, còn Bob thì không ngừng bông đùa nhạt nhẽo khiến hắn bật cười một mình. Nói tóm lại, thật phí phạm một buổi tối lẽ ra rất vui.
Hôm sau là ngày chúa nhật, một thông báo đến với tất cả những lưu trú sinh của Starhurst rằng sau giờ dạo chơi buổi trưa, bốn người thắng cuộc trong cuộc thi sáng tác nhạc sẽ được chính thức công bố. Cả trường tức khắc huyên náo.
– Tao chắc sẽ có tên trong số bốn người đó! – Letty tự tin nói to lên. - Bản nhạc của tao rất tuyệt. Chúng mày sẽ thấy!
Dĩ nhiên phần còn lại của buổi sáng, cuộc thi nhạc chiếm phần lớn các cuộ trò chuyện.
Sự khoe khoang của Letty khiến chị nghĩ đến một điều gì đó, - Liz nói với em gái. – Chúng ta chưa làm sáng tỏ bí ẩn của cuộc tấn công mà chúng ta là nạn nhân! Em co nhớ chúng ta nghi ngờ Letty đã âm mưu chuyện đó chứ.
– Chị nói đúng. – Ann đáp. – Em rất muốn khám phá lai lịch của gã đàn ông che mặt và bốn đứa con gái nợ chúng ta cuộc bơi lội bất đắc dĩ ở hồ bơi.
– Nhất là kẻ đã chuồn với bản nhạc của chúng ta ... chị nghĩ đến quần áo hoá trang của chúng, Ann ... những chiếc áo dài đen, những cái mũ vuông ... biết đâu bọn chúng đã mượn ở phòng giữ quần áo của trường ho dịp đó. Đó là quần áo chính thức lúc trao bằng tốt ngiệp. Còn bình thường thì áo choàng và mũ đều được xếp cất để không bị mối mọt.
– Có lẽ chị đã đoán đúng.
– Chị không biết chúng ở đâu, nhưng có thể cô Rosemont biết. Ta phải đi hỏi cô ấy.
Hai chị em nhà Parker đến gặp cô giáo dạy nhạc ngay sau bữa ăn trưa để biết thông tin đó. Cô Rosemont cho họ biết rằng tủ quần áo tốt nghiệp được giữ trong kho lưu trữ trên tầng ba. Mỗi hộp chứa áo và mũ của một giáo sư đều mang tên vị giáo sư đó ...
Liz và Ann mong rằng căn phòng đó không bị khoá. Họ vội vàng lên tầng thứ ba. Cạnh nhà kho là một cầu thang nhỏ.
– Nhìn kìa! – Liz nói với em gái. - Bất cứ ai cũng có thể sử dụng một cách kín đáo cầu thang nhỏ kia và mượn các bộ quần áo mà không bị ai trông thấy.
Cửa cũng chẳng có ổ khoá.
Vừa nói Liz vừa đẩy cánh cửa và lướt qua ngưỡng cửa của căn phòng. Sau khi bật đèn lên, cô nhìn chung quanh. Rồi đưa tay chỉ ba chồng hộp giấy được xếp trên một kệ và được gắn tên một cách thận trọng.
– Cầm một chiếc hộp lên, cô mở nó và rút ra một cái mũ vuông, rồi một áo choàng. Cả hai đều hoàn hảo, không một nếp áo bị lệch, không một chút bụi.
– Những bộ quần áo này chắc chắn chưa bao giờ bị sử dụng bởi tên đeo mặt nạ! – Ann lưu ý.
Chúng được xếp ở đây từ sau khi được lấy ở tiệm giặt ủi về. Ta hãy xem cái hộp tiếp theo! ....
Nhưng lần này cũng vậy, không có gì bất thường cả. Những hộp kia cũng thế.
Chán chưa! Chúng ta không tiến được chút nào cả! – Ann thất vọng nói khẽ.
– Cho đến lúc này không một dấu vết nào cả!
Liz băn khoăn, từ từ xếp lại cái áo khoác cuối cùng. Cô nói:
Em biết không, cũng có thể những vật dụng này đã được sử dụng gần đây, nhưng người ta đã chải và ủi chúng rất cẩn thận trước khi trả về chỗ của chúng!
Ann gật đầu:
– Trong trường hợp này, loại trừ Letty đi, nó sẽ không mạo hiểm để bị bắt gặp với một bàn chải và một bàn ủi trong tay. Hơn nữa Letty và một công việc tỉ mỉ thật không hợp tí nào cả!
– Chị cũng đồng ý với em. – Liz cười hiền hoà nói. – Nhưng cũng có khả năng Letty nhờ một ai đó làm thay nó công việc này ...
– Chị nghĩ kẻ đó là ai?
– Fritzi Brunner!
Hai chị em nhất trí với nhau khỏi hỏi Fritzi. Không được gì. Cho dù hai cô thám tử nghĩ đúng thì Fritzi vẫn chối. Phải tìm hiểu sự thật bằng một cách khác.
– Có khi nào, - Ann chợt khẽ nói, - người đàn ông che mặt là một người bạn của Fritzi!
– Điều đó không phải là không có thể.
Khi Liz xếp vào hộp giấy chiếc áo khoác cuối cùng, cô bỗng kêu lên mừng rỡ:
Ann! Xem này! Có thể đây là dấu vết!
Trong một góc hộp ... Liz vừa phát hiện một mảnh giấy nhỏ ... một mảnh giấy báo có đăng một vụ mua bán. Vụ mua bán này xảy ra hai ngảy trước vụ chạm trán của ... nhân vật che mặt và hai nạn nhân của chúng!
– Chị thấy không! – Ann vui mừng kêu lên. Những bộ quần áo này đã bị bọn tấn công chúng ta sử dụng! Bây giờ với bằng chứng này trong tay, chúng ta có thể thẩm vấn Fritzi!
Nhưng Fritzi vắng mặt cho đến ngày hôm sau:
đó là ngày nghỉ của cô ta!
Suy cho cùng, như vậy có lẽ tốt hơn! Chắc chắn cô ta sẽ nói dối và từ lúc đó sẽ cảnh giác hơn.
Sau khi đi dạo buổi trưa, rồi một bữa ăn nhẹ thịnh soạn, tất cả học sinh trường Starhurst tập hợp lại để nôn nóng chờ đợi kết quả cuộc thi sáng tác nhạc.
Giữa một nhóm nhỏ, Letty tiếp tục huênh hoang rằng, chắc chắn nó sẽ chiến thắng. Cuối cùng cô Rosemont xuất hiện. Tất cả đều nín thở. Sau khi lược qua các tên của thành viên ban giám khảo – trong đó có bà Hiệu trưởng – giáo sư âm nhạc tuyên bố:
– Hội đồng giám khảo rất ngạc nhiên về tài năng âm nhạc của học sinh trường Starhurst. Có thể nói tất cả những bản nhạc đều hay. Nhưng không may là chúng tôi chỉ có thể chọn bốn bản cho nhu cầu vở nhạc kịch “Xin chào mùa xuân!” của chúng ta. Để chúng tôi chọn lựa được tốt, chúng tôi dựa theo nhiều tiêu chuẩn. Trước hết, điệu nhạc phải phù hợp cho thể loại kịch của chúng ta.
Sau đó chúng tôi quan tâm đến sự độc đáo của âm điệu. Do đó chúng tôi đã xếp qua một bên những nhạc phẩm có thể lặp lại ít nhiều những điệu nhạc đã được biết đến, để cuối cùng giành vòng nguyệt quế cho bốn thí sinh sau đây ...
– “Marianne Smith! .... Xin mời em đến đây thể hiện tác phẩm của mình! ....”.
Mọi người vỗ tay rất to. Người trúng giải hạnh phúc, đỏ mặt, tiến về phía chiếc dương cầm và thực hiện yêu cầu. Mọi người lại vỗ tay to hơn nữa. Sau đó cô Rosemont nêu tên người trúng giải thứ hai:
– Dorothy Tompkins đã sáng tác một bản nhạc song ca mà Suzan và Hida sẽ trình bày cho chúng ta thưởng thức ...
Hai chị em nhà Parker chân thành vỗ tay. Họ nhận xét những tác phẩm được giải thật xứng đáng và không có chút ảo tưởng về cơ may của mình. Người được giải thứ ba được công bố. Browley. Lần này là một bản nhạc hài hước khiến cử toạ bật cười.
– Người trúng giải thứ tư sẽ là ai? – Doris khẽ nói. - Ồ! Cầu cho không phải là Letty! Nó quá kiêu căng và khoe khoang!
Liz và Ann thở dài. Chúng không muốn thú nhận rằng, tận đáy lòng mình, còn lung linh một tia hy vọng mong manh.
Cô Rosemont lại tái xuất hiện trước các học sinh. Cô sẽ công bố tên của ai đây? Cử toạ dán chặt mắt lên đôi môi của cô. |
|
|