Bích nô cô ăn đường nhưng không chịu uống thuốc xổ Lúc mấy ông thầy thuốc đã đi rồi, nàng tiên đến gần Bích nô cô đưa tay rờ trán thì thấy nó đang lên cơn sốt.
Nàng lấy một nắm hột trắng hòa vào ly nước, đưa cho Bích nô cô và dịu dàng nói:
- Em uống vào thì sẽ lành bệnh ngay.
Bích nô cô nhìn cái ly, hơi mím miệng và nói một giọng như mếu:
- Có chua không?
- Chua, nhưng sẽ làm cho em khỏe mạnh.
- Nếu chua thì em không uống.
- Hãy vâng lời chị và uống đi!
- Thứ gì chua thì em không thích.
- Uống mau đi! Em uống xong thì chị cho một miếng đường
- Miếng đường đâu?
Nàng tiên lấy ra một miếng đường trong thẩu và nói:
- Đường đây!
- Em ăn đường trước đã rồi sẽ uống ly nước chua này sau.
- Em hứa với chị đã!
- Vâng! Em xin hứa.
Nàng tiên đưa miếng đường ra. Bích nô cô cầm lấy bỏ ngay vào mồm nhai. Nó đưa lưỡi liếm môi và nói:
- Đường ngọt thật! Nếu thuốc xổ mà cũng được như thế này thì ngày nào em cũng xổ cả.
- Em phải giữ lời hứa! Uống thuốc đi cho lại sức.
Bích nô cô uể oải cầm lấy ly, đưa đầu chót mũi vào ly đoạn đưa ly lên môi; lại nhúng đầu chót mũi vào ly lần nữa. Cuối cùng nó nói:
- Chua quá! Chua quá! Em uống không được.
- Sao em lại biết là chua?
- Em đoán thế ! Chỉ ngửi mùi cũng đủ biết.Cho em xin thêm một miếng đường nữa rồi em sẽ uống lập tức.
Nàng tiên vẫn kiên nhẫn như bà mẹ hiền, bỏ vào trong miệng nó một miếng đường nữa, đoạn đưa ly ra.
Bích nô cô nhăn mặt :
- Em không uống !
- Vì sao thế !
- Cái nệm ở dưới chân làm em khó chịu.
Nàng tiền vội cất cái nệm.
- Vô ích ! vì em không muốn uống.
- Thế có điều gì làm em khó chịu nữa không ?
- Cửa phòng khép không kín.
Nàng tiên ra khép cửa lại.
Bích nô cô khóc và hét :
- Nhưng dù thế nào ly nước chua này em cũng không uống đâu ! Không .. không…
- Rồi em sẽ hối hận
- Mặc em !
- Trong vài tiếng đồng hồ nữa bệnh sốt sẽ làm em chết !
- Mặc em !
- Thế em không sợ chết à ?
- Không bao giờ ! Em muốn chết hơn là phải uống thứ thuốc chua này.
Trong lúc ấy cửa phòng bỗng mở lớn. Bốn con thỏ đen như mực, trên vai khiêng cổ quan tài đi vào. Bích nô cô sợ quá, vùng dậy hỏi:
- Các ngươi muốn gì?
Con thỏ lớn hơn cả, nói:
- Chúng tôi đến để khiêng chú mày đi.
- Đến khiêng tôi à? Nhưng tôi đã chết đâu ?
- Chưa, nhưng chú mày có còn sống được mấy phút nữa thôi ! Vì chú mày không chịu uống thuốc chua cho lành cơn sốt.
Bích nô cô la lớn :
- Tiên nương ơi, tiên nương ! Hãy đưa ly thuốc, đưa mau ly thuốc cho tôi, vì tôi không muốn chết … Tôi không muốn chết…
Nó đưa hai tay cầm ly thuốc, nốc cạn một hơi.
Mấy con thỏ nói :
- Chuyến này chúng mình đi không lại trở về không .
Chúng vừa khiêng quan tài đi vừa lẩm bẩm trong miệng.
Giây lát sau, Bích nô cô tự trên giường nhảy xuống đất và lành hẳn bệnh.
Nàng tiên thấy Thằng người gỗ chạy nhảy nhanh nhẹn vui vẻ trong phòng như con gà con thì nói :
- Em thấy thuốc của chị đã thần hiệu chưa ? Em lành rồi đó !
- Không những em đã lành mà còn khỏe mạnh nữa ! Thật ly thuốc ấy đã cải tử hoàn sinh cho em
- Thế sao em lại đợi chị nói nhiều lần mới chịu uống !
- Bọn trẻ chúng em đứa nào cũng vậy cả. Sợ uống thuốc còn hơn là sợ đau nữa.
- Xấu chưa ! Đứa trẻ nào cũng phải biết rằng : Một phương thuốc hay lại uống đúng nhằm lúc thì trị được bệnh nặng và có khi lại làm cho nó khỏi chết nữa.
- Lần khác em sẽ uống ngay, không cần phải mời mọc. Em cứ nhớ mấy con thỏ khiêng quan tài ấy mãi … Em sẽ chụp ngay ly thuốc uống lập tức …
- Bây giờ em hãy đến gần chị và thuật lại cho chị nghe việc em bị rơi vào tay bọn cướp.
- Ông chủ gánh hát tên là Nuốt Lửa. Ông cho em năm đồng tiền vàng và nói :«Đem về cho bố mày»! Lúc trở về giữa đường em gặp một con Chồn và một con Mèo, toàn là những đứa tử tế cả. Chúng nó nói với em :«Bác có muốn năm đồng tiền vàng biến thành một nghìn, hai nghìn không ! Hãy đi với chúng tôi. Chúng tôi đưa bác đến một cánh đồng Huyền Diệu.» Em trả lời :« Đi thì đi !»
Trong lúc đi đường chúng nói: «Hãy dừng chân ở quán Tôm Đỏ đã,» không ngờ đến nửa đêm chúng trở dậy đi trước mất rồi. Em phải đi trong lúc đêm hôm khuya khoắc, trời tối mịt mù. Em gặp hai tên cướp, đầu trùm hai cái bao than. Chúng nói :«Đưa bốn đồng tiền còn lại cho chúng tao.» Em trả lời :« Tôi không có gì cả. Nhưng chính em dấu tiền trong miệng. Một thằng kiếm cách lấy tay cạy miệng em, nhưng em cắn cho một miếng đứt lìa tay nó và nhả ra. Thế rồi bọn cướp đuổi theo em. Em chạy mãi … chạy mãi … Nhưng chúng tóm được và treo cổ em lên một cành cây sồi và nói : « Ngày mai chúng tao sẽ trở lại đây. Lúc đó mày đã chết rồi, mồm mày há ra và chúng tao sẽ lấy những đồng tiền mày dấu dưới lưỡi.
- Thế hiện giờ em để mấy đồng tiền ấy ở đâu ?
- Em đánh mất rồi !
Chính Bích nô cô đã nói láo. Nó dấu kín tiền trong túi. Lời nói dối vừa thốt ra khỏi mồm, thì cái mũi của nó nguyên đã dài sẵn thì lại dài thêm hai ngón tay nữa.
- Em đánh mất ở đâu?
- Ở trong khu rừng gần đây!
Nói láo thêm một lần thứ hai, mũi nó lại dài ra một đoạn nữa.
Nàng tiên lại nói:
- Nếu em đánh mất ở khu rừng gần đây thì chị sẽ kiếm cho. Vì vật gì mất trong rừng bao giờ cũng kiếm được cả.
- Giờ em mới nhớ lại. Lúc uống thuốc em đã lở nuốt mấy đống tiền vào ruột.
Bích nô cô cứ kiếm cách nói quanh, nói quẩn như thế.
Khi nói dối đến lần thứ ba thì mũi nó dài một cách ghê gớm; đến nỗi không thể xây trở qua lại được nữa. Xây về phía bên phải, mũi nó chạm vào giường và cửa sổ, xây về phía bên trái mũi nó va vào cửa lớn trong phòng. Ngẩng đầu lên thì mũi nó suýt đâm vào mắt nàng tiên.
Nàng nhìn nó mà cười.
- Sao chị lại cười?
Bích nô cô vừa thẹn vừa lo, vì mũi nó cứ dài lần ra, mắt có thể trông thấy được.
- Ta cười em hay nói láo.
- Sao chị biết em nói láo?
- Vì nói láo thế nào cũng bại lộ. Có hai thứ nói láo. Một thứ thì ngắn lần chân lại và một thứ thì dài thòng mũi ra. Em thuộc về hạng mũi dài.
Bích nô cô xấu hổ quá định chạy trốn, nhưng không được. Mũi nó dài quá chạy ra không lọt cửa.
|
|
|