- Hứ! Chỉ thấy một mình Hạ Di thôi à? Bà đây sao không thấy chào? Ðồ hổn láo! Ta sẽ trừng trị!
Cả Hạ Di và Hoàng chưa hiểu kịp những lời Uyển Ðông nói, đã thấy Uyên Ðông đưa vật gì đó trên cái que đè lên chân của Hoàng lép. Hoàng lép rít lên:
- Ôi cha mẹ ơi!
Hạ Di hoảng hồn nhìn vào chân Hoàng lép, cái hất chân đã làm vật gì đó bắn đi xa. Còn lại một khoảng thịt đỏ hỏn, lớp da cũng đã biến đi. Uyên Ðông lấy tay che miệng, khuôn mặt tái mét. Nghe tiếng hét, Anh Tuấn cùng đám con trai chạy tới. Hạ Di rối rít:
- Sao vậy? Có đau lắm không Hoàng lép? Chân ông bị phỏng rồi.
Nhìn vết bỏng Hoàng cũng không ngờ chuyện xảy ra như thế, và tiếng nói nhao nhao lên. Một tiếng nói trầm cùng một người xuất hiện:
- Chuyện gì vậy Minh Hoàng?
Hoàng lép méo miệng cố cười. Hạ Di cũng im lặng. Thầy toán cúi nhìn chân của Minh Hoàng rồi ngạc nhiên:
- Sao mà phỏng kỳ vậy Minh Hoàng?
Minh Hoàng chỉ còn biết lắc đầu không đáp. Uyển Ðông run run cất tiếng:
-Tại em đó!
Thầy nhíu mày.
- Nhưng làm sao mà phỏng đến nổi bóc da như vậy?
Tưởng Uyển Ðông sẽ chạy tội, ai dè cô bé thật thà:
- Em lấy đá ở trong đống lửa để lên chân Hoàng lép ạ. Em không nghĩ...
Thấy cắt ngang lời:
- Trời đất sao em chơi ngu ngốc như vậy? Em nhìn chân Hoàng kìa. Ði về văn phòng hết.
Uyển Ðông ngơ ngác. Cả Hạ Di cũng không ngờ thầy nổi giận. Hoàng lép lắp bắp:
- Thưa thầy tại em chọc Uyển Ðông giận đó thầy.
Nhưng thầy đã lắc đầu:
- Dù gì đi nữa Uyển Ðông cũng không có quyền làm như vậy.
Hạ Di liếc nhìn Uyển Ðông, khuôn mặt cô bé tái mét, không còn là cô bé chua ngoa mà mọi người thường gặp. Hạ Di cất tiếng:
-Thưa thầy, Uyển Ðông không nghĩ...
Nhưng thầy toán đã xua tay:
- Em không nói với tôi là Uyển Ðông không nghĩ đến hậu quả chứ? Tụi em lớn hết cả rồi mà. Chuyện này nếu học sinh cấp một thì tôi bỏ qua, còn các em... Ði về văn phòng, nhanh lên!
Ðến bây giờ mọi người mới sực nhớ tới chuyện thầy dạy toán còn là hiệu phó kỹ luật của trường. Cả bọn líu ríu theo chân thầy về văn phòng.
Vào đến nơi thầy chỉ tủ thuốc:
- Hạ Di, coi có thứ gì dùng được hay không?
Hạ Di tới mở tủ thuốc rồi lắc đầu hỏi Uyển Ðông:
- Uyển Ðông, phỏng làm cái gì bây giờ?
Uyển Ðông cúi gằm mặt đáp:
- Mua một miếng gạc tẩm vaseline ở tiệm thuốc tây.
Không chờ thầy nhắc, Hạ Di đã chạy bay ra ngoài. Có tiếng gọi:
- Chờ với Hạ Di, Tuấn đi với.
Nhìn cái dáng dấp mập mập chạy theo mình giống như một con vịt, Hạ Di buồn cười, vừa đi nhanh, Hạ Di vừa nói:
- Ông ở nhà đi! Ông Mập quá đi chậm lắm, để tôi đi cho xong.
Anh Tuấn đã đến cạnh Hạ Di và thở dốc:
- Hạ Di coi thường tôi quá. Sao mà Uyển Ðông đốt chân của Hoàng lép vậy?
Hạ Di phẩy tay:
- Ông nói nghe ghê quá, nhỏ Uyển Ðông chỉ thí nghiệm tác dụng của nhiệt thôi mà. Làm gì có chuyện đốt.
Lúc nãy thấy Hạ Di sợ đến xám mặt. Thế mà giờ đây đã có thể đùa một cách vô tư vậy rồi. Anh Tuấn nhún vai:
- Dã man quá. Các nhà bác học thí nghiệm cũng chỉ làm trên thú vật chứ ai lại tìm ngay trên cơ thể con người như vậy.
Hạ Di ngừng lại trước hiệu thuốc, nhìn Anh Tuấn, nói:
- Nhỏ Uyển Ðông mà nghe ông nói như vậy nó bẻ cổ ông để thí nghiệm tác dụng của lực trên một đối tượng bây giờ. Thực ra con người hay con vật đều là sinh vật cả. Ðứng về phương diện dã man Uyển Ðông cũng không hơn gì mấy nhà bác học thí nghiệm trên chuột.
Anh Tuấn chỉ vào mặt Hạ Di:
- Nè đừng nói càn...
Nhưng Hạ Di đã bước vào hiệu thuốc và mua miếng gạc đắp bỏng xong xuôi, cô bé đi ra ngay và Anh Tuấn phải chạy mới đuổi kịp được Hạ Di.
- Nhưng không chối cải là Uyển Ðông dữ như sư tử Hà Ðông.
Nhớ lại lời Uyển Ðông, Hạ Di vừa cười vừa nói:
- Ông đã thấy con sư tử đó chưa?
Anh Tuấn ngấc ngư lắc đầu:
- Chưa!
- Vậy đừng nói nữa. Nhỏ Uyển Ðông bảo ngày nào không chọc cho mọi người rủa nó là sư tử Hà Ðông, nó ăn không ngon miệng và cảm thấy rất buồn!
Nghe Hạ Di nói một cách nghiêm túc, Anh Tuấn chỉ còn biết lắc ddầu.
Hạ Di chạy ào vào văn phòng, Uyển Ðông ddang quì ở một góc. Còn Hoàng lép ngồi trên một chiếc ghế gần đó. Ðám bạn bè đã về lớp hết tất cả. Khuôn mặt ba người mang ba vẻ khác nhau. Hạ Di nhìn thầy toán nói:
- Thưa thầy, em băng chân cho Hoàng lép ạ!
Thầy toán gật đầu, Uyển Ðông nhìn Hạ Di, Hạ Di nói:
- Uyển Ðông, mi làm quen làm giùm tao đi! Nếu không Hoàng lép mất thêm một lớp thịt nữa.
Minh Hoàng chỉ cần nghe Hạ Di nói, đã sợn gai óc. Uyển Ðông lẳng lặng dọc chai nước lọc rửa chân cho Hoàng. Thật nhẹ nhàng, Uyển Ðông thấm khô nước rồi băng chân cho Hoàng lép. Nhìn đôi bàn tay khéo léo của Uyển Ðông, Hoàng lép quên mất sự đau ra. Thầy toán rít thuốc chờ đợi Uyển Ðông nói nhỏ:
- Xong rồi đó, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Hoàng lép gật ddầu cám ơn. Chú chàng giở giọng với thầy:
- Thưa thầy, em mong thầy tha thứ cho Uyển Ðông ạ. Bạn không cố ý, chỉ lỡ hất viên đá lên chân em thôi ạ.
Anh Tuấn quay mặt giấu một nụ cười. Thầy thở mạnh:
- Ðược rồi, thầy tha cho, lần sau không chơi ngu vậy nữa nghe Uyển Ðông.
Tiếng trả lời lí nhí. Thầy toán vừa quay đi, Uyển Ðông quay sang Hoàng lép:
- Thành thực xin lỗi.
Nói xong cô bé kéo tay Hạ Di biến mất. Anh Tuấn và Hoàng lép nhìn nhau mĩm cười. |
|
|