Không có tài nào Kim có thể hiểu được tại sao dạo này Nguyên không còn vồn vã vui tươi mỗi lúc gặp nàng nữa. Cái mặt ấy cứ lầm lầm lì lì thật khó hiểu. Ðã vậy, Nguyên ngày càng học kém đi. Nguyên đang có chuyện gì buồn chăng? Với tư cách là một lớp trưởng, Kim đã hỏi Quân:
- Quân nè, Nguyên đang có chuyện gì buồn phải không? Sao mấy hôm nay trông bạn ấy đờ đẫn như bị ai hớp hồn!
- Ai biết được.
- Bạn thân mà không biết thì ai biết?
- Nguyên buồn chứ có phải tui buồn đâu mà tui biết?
- Ðùa hoài. Người ta hỏi thật chứ bộ!
Quân dò xét:
- Bạn hỏi thăm Nguyên vì lý do gì?
- Ồ! Hỏi gì lạ vậy? Bộ bạn bè với nhau không được quan tâm nhau à?
- Thì ai mà không biết là bạn bè?
- Quân nói gì mà Kim không hiểu?
- Có gì đâu mà không hiểu! Tui hỏi thật nghen...
Kim sốt sắng:
- Hỏi đi!
- Thôi, không dám đâu!
- Cứ hỏi đi!
- Tui hỏi rồi thì Kim đừng có giận tui nghen!
Kim giục:
- Ai biết gì đâu mà giận. Thì cứ hỏi đi!
Quân đã uốn lưỡi bảy lần trước khi thỏ thẻ:
- Kim có thương Nguyên không?
- Trời đất! Lại đùa nữa rồi!
Nói xong, nàng quay lưng bước đi một mạch. Quân đứng ngẩn tò te.
Chỉ có Quân mới biết được tâm trạng buồn bã của bạn mình mà thôi. Biết vậy thì hắn đã không kể lại chuyện thằng Kỳ râu đã đến nhà của Kim. Chao ơi! Thằng Nguyên sao mà nhẹ dạ cả tin như vậy? Chưa chi mà hắn đã rầu rĩ như người thất trận thì còn làm ăn gì được nữa? Trong khi đó, Kim vẵn không hề biết được nguyên nhân nào đã làm Nguyên thẫn thờ đến vậy. Nàng vẫn hồn nhiên kể với anh:
- Nguyên biết không? Kỳ coi vậy mà giỏi lắm nghen! Cái gì Kỳ cũng làm được hết!
Càng nghe lời của nàng khen “tình địch” mình như vậy thì lòng anh như xát muối. Vậy là Kim đã thương Kỳ râu rồi chăng? Con gái tệ thật. Có người mới nới người cũ. Từ đó, mọi hành động của Kỳ râu cũng đều được Nguyên chăm chú theo dõi. Anh quyết tâm làm thám tử để điều tra cho ra sự thật. Chỉ sự thật mới giải tỏ được nỗi lòng của anh mà thôi.
Ðêm nay cũng giống hệt cái đêm đầu tiên mà Nguyên đã leo vào nhà Kim để gửi lá thư tình trên dò phong lan. Ðêm nay, cũng có những ánh sao lẻ loi trên nền trời xanh biếc. Nguyên đứng nép vào hàng rào và nhìn chăm chú vào phòng của Kim. Trong đó có tiếng nói của thằng Kỳ râu vọng ra. Tiếng cười nói ồn ào càng làm anh điên tiết. Vậy thì còn gì để mà thương với nhớ? Rõ ràng là nàng đã quên anh rồi. Nàng đã thương Kỳ râu rồi. Nguyên đứng nép người mặc cho lũ muỗi ùa đến tấn công. Chân tay anh ngứa ngáy nhưng anh cố cắng răng chịu đựng. Làm thám tử tài ba thì phải biết xem thường lũ muỗi mòng này. Mặc dù miệng đang thèm thuốc nhưng anh cũng cố gắng chịu đựng. Giây phút này quan trọng và thiêng liêng biết chừng nào?
Công lao của anh không đến nỗi phải đổ sông đổ biển. Chẳng mấy chốc Kỳ râu thong dong bước về. Ðáng ghét nhất là l.ai có cả Kim đưa tiễn ra đầu ngõ nữa chứ. Anh còn nghe cả hơi thở và giọng nói dịu dàng của nàng:
- Bạn về nghen. Mai mốt ghé lại nhà chơi!
Chà! Lại còn hẹn hò nữa chứ. Nghe mà muốn ngứa cả lỗ tai.
- Vâng, chúc bạn ngủ ngon.
Lời nói của Kỳ râu tình tứ quá chứ còn gì nữa! Anh nép sát người để kẻ “tình địch” không phát hiện ra mình. Kỳ râu hoàn toàn không hay biết. Hắn thong dong bước đi. Quái lạ, trên vai của hắn lại có vác thêm một cái gì nữa chứ! Hay là hắn mượn sách vở của nàng. Chao ôi! Kim thương hắn đến vậy sao? Những sách vở của nàng đã được hắn bỏ vào bao bố để vác về nhà?
Khi Kỳ râu bước qua khỏi mặt Nguyên thì anh quyết định ra tay. Phải trừng trị thằng Kỳ râu thôi. Kỳ râu hoàn toàn không hay biết có một kẻ đang đâm lén. Và cái bao vác lặc lè trên vai. Lúc đó Nguyên co chân lại, anh nhảy song phi lên khỏi mặt đất. Cả bàn chân tung ra để đạp thẳng vào lưng đối thủ. Ðòn trời giáng ấy đã làm Kỳ râu bất ngờ ngã chúi xuống đất. Cái bao ấy đã tung ra chỗ khác, hắn lồm cồm ngồi dậy. Hắn quát:
- Thằng nào? Thằng nào đánh lén tao?
Nghe tiếng quát hùng hổ của Kỳ râu, chàng thám tử bỗng nhiên bủn rủn tay chân. Nguyên cảm thấy hối hận ghê gớm. Ðánh lén sau lưng kẻ thù là một điều hèn hạ. Huống hồ gì là đánh lén sau lưng bạn bè. Bao nhiêu bực bội, bực tức, bực mình về “tình địch” bỗng nhiên tiêu tan đâu hết, chỉ còn lại một nỗi hối hận và cảm giác như mình đang có lỗi. Nguyên vội lên tiếng:
- Tao đây! Nguyên đây!
Kỳ râu ngất nga ngất ngưỡng như xã trưởng mất vía:
- Ủa? Mày à? Mày đó hả Nguyên?
- Ừ! Tao đây!
Bóng trăng chiếu lờ mờ cũng đủ cho đôi bạn nhận diện ra nhau.
- Tao có làm gì đâu mà mày đánh tao?
Nguyên lúng búng như ngậm hột thị, anh không thể trả lời câu hỏi đó được. Kỳ râu lại hỏi:
- Mày đánh đau quá! Tại sao vậy?
Anh đánh trống lảng:
- Tại mày vác cái bao gì lớn quá! Tao đâu có nhận ra mày. Tao tưởng ăn trộm chứ!
- Ăn trộm cái con khỉ mốc. Mày lại đây xem cái bao này này...
Thì ra, trời đất ơi! Trong cái bao đó không hề có quyển sách, quyển vở nào đâu, mà chỉ toàn là những cái ghế nhỏ bị gẫy chân.
- Ghế đâu dữ vậy Kỳ râu? Kim cho mày à?
- Cho cái gì? Tao đem về đóng cho má của Kim để ăn tiền công!
Nguyên chợt nhớ đến má Kim, má của nàng bán xôi chè ở ngoài chợ. Ðây là những cái ghế bán hàng của bà. Vậy là oan cho Kỳ râu rồi. Nhưng anh thắc mắc:
- Không lẽ mày cũng biết làm nghề thợ mộc nữa à?
- Sao không biết? Không biết mà tao dám nhận những ghế hư, ghế gãy này về đóng à?
- Mày học nghề thợ mộc hồi nào vậy?
- Bí mật! Mày đánh tao đau quá trời! Thôi về Nguyên ơi!
Nguyên bước đi thì Kỳ râu gọi lại:
- Nè Nguyên! Lần này thì mày vác cái bao cho tao chứ? Tại bị mày đánh đau lưng quá. Tao vác không nổi.
- Ừ, tao sẽ vác cho mày.
Lưng dài của cậu học trò lâu nay chỉ ăn no lại nằm, chứ đâu có vác nặng bao giờ, do đó, Nguyên có cảm tưởng mình đang vác một tảng đá nặng. Vai anh đau buốt.
Anh không dám mở miệng than van một lời nào cả. Trong khi đó Kỳ râu đi thong dong và trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. Khi đi đến quán cà phê Tam Muội, Kỳ râu mới nói:
- Thôi, tao hết mệt rồi, bọn mình vào quán cà phê giải khát đi!
- Mày có tiền không?
Hắn cười khanh khách:
- Tiền thì tao thiếu gì? Bộ mày không tin à?
Hắn vội móc túi ra, Nguyên suýt lé mắt khi thấy những tờ giấy bạc mới toanh. Làm gì mà hắn có tiền nhiều quá vậy? Không lẽ hắn đi ăn trộm à? Do đó, sau khi hớp một ngụm cà phê đắng như thuốc độc thì anh hỏi ngay:
- Nè Kỳ! Mày làm gì mà có nhiều tiền quá vậy?
Hắn hãnh diện trả lời:
- Bạch sư phụ cho tao!
- Ủa! Ông Tám điếc làm gì mà cho mày?
- Mày mới biết một chứ không biết mười. Không phải ông Tám cho tao tiền, mà đúng ra là ông Tám cho tao một cái nghề. Nhất nghệ tinh nhất thân vinh. Ông Tám đã nhận tao làm đệ tử, ông không truyền cho tao nghề võ mà dạy tao học nghề thợ mộc.
Nguyên hớp thêm một ngụm cà phê:
- À! Thì ra là vậy. Sướng quá hén!
Kỳ râu phổng lỗ mũi:
- Sao không sướng? Bạch sư phụ của tao nói rằng, tao không được học chữ nữa thì kiếm một nghề mà nuôi thân. Chẳng có nghề nào xấu cả, chỉ có người xấu mà thôi.
- Chà! Số mày hên thật! Ông Tám tốt thật!
Bỗng dưng Kỳ râu buồn xo:
- Nói vậy thôi chứ tao buồn lắm Nguyên ơi!
- Mày buồn cái gì? Có nghề có tiền là sướng rồi.
Kỳ râu đam chiêu:
- Có tiền đâu phải là sướng. Tao nhớ trường nhớ lớp quá! Tao dự định sang năm nộp đơn xin học lại quá! Ông Tám cũng khuyên tao như vậy.
- Còn ba mẹ mày thì có ý kiến gì không?
Kỳ râu đáp:
- Ba tao đánh cho tao một trận đòn mà bây giờ mông của tao vẫn còn đầy vết lằn roi nè!
- Chẳng lẽ ba mày chỉ đánh đòn mày thôi à?
- Ðâu có! Ba tao vừa đánh vừa nói nhiều lắm. Tao đâu có nhớ hết. Tao chỉ nhớ đại khái là sống ở trên đời này phải có chữ nghĩa. Người có chữ nghĩa là người biết cư xử với nhau, biết sống theo cái thiện và xa lánh điều ác! Ba tao nói nhiều lắm mà tao quên hết rồi!
- Sao khi đó mày không ghi lại?
Kỳ râu gắt:
- Mày hỏi gì mà ngu quá vậy? Khi đó tao đau quắn đít mà còn sức đâu mà ghi với chép?
- Ờ nhỉ!
Ðêm về khuya dần, đường phố vắng xe hơn. Không gian như rộng rãi và thoáng mát hẳn ra. Gió thổi hiu hiu. Nguyên chớp mắt:
- Thôi về nhà đi Kỳ ơi!
- Về làm gì mà sớm vậy?
Anh đáp:
- Tao buồn ngủ rồi!
Kỳ râu chợ chép miệng:
- Mày sướng thật!
- Ði về nhà ngủ thì có gì đâu mà sướng?
- Thôi mày về trước đi. Tao còn qua nhà ông Tám để làm việc. Phải tranh thủ có điện để làm hàng đúng hẹn giao cho người ta. Chứ ngày mai cúp điện là hỏng việc hết.
Nguyên hỏi lại một câu ngớ ngẩn:
- Vậy là mày phải thức khuya luôn à?
- Ừ, phải thức khuya chứ làm cách nào hơn. Thức khuya riết rồi nó quen mắt mày ơi!
Có thật vậy không? Nguyên cảm thấy thương Kỳ râu phải thức khuya mà làm việc. Còn anh, anh đi học về là đã có mẹ dọn sẵn cơm. Chỉ có ăn với học mà thôi. Thế mà học cũng không nên thân. Bất chợt, anh cảm thấy hối hận khi so sánh với Kỳ râu. Nhưng Kỳ râu cắt ngang dòng suy tư của anh:
- Nè, Nguyên nhớ lại hồi đi học, tao thấy sướng quá! Tao ước gì được đi học như mày quá Nguyên ơi!
Nghe câu đó, lòng anh chợt cảm động, anh an ủi bạn mình:
- Thôi đừng buồn làm gì Kỳ ơi! Sang năm mày nộp đơn vào học cũng được. Trễ có một năm mà sợ gì. Khi đó bọn tao sẽ kèm cho mày những môn mà mày điểm kém.
- Thật không?
- Sao không thật. Ðứa nào nói xạo là đứa đó thi rớt đại học.
- Ừ, mày nhớ nhé. Mày phải ngoéo tay tao thì tao mới tin.
- Ðược thôi.
Thế là hai người bạn cùng đưa ra ngón tay trỏ, hai ngón tay ấy được ngoéo vào với nhau. Kỳ râu nói:
- Ô kê! Cám ơn mày. Thôi chia tay nghen.
- Ừ, còn cái bao này thì mày vác về nghen.
Kỳ râu gật đầu. Sau khi Nguyên bước đi khỏi thì hắn cúi xuống vác cái bao bố đặt lên vai và đi thoăn thoắt về nhà ông Tám. Trong tâm hồn hắn đã rộn ràng những niềm vui vì đêm nay có điện để làm hàng giao cho khách đúng hẹn. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ lan man. Chẳng mấy chốc đến nhà ông Tám. Hắn vội đặt cái bao xuống nền nhà rồi vội bước ra khỏi ngõ.
Hắn đi đâu nữa đây? Ông Tám gọi theo:
- Ði đâu vậy Kỳ? Giờ này khuya rồi mà cháu còn đi đâu nữa!
- Dạ, con ra ngoài này một chút rồi về ngay. Con về ngay Bạch sư phụ ơi!
Nói xong là hắn đã co chân chạy tuốt... Ông Tám lo lắng, vì ba mẹ của Kỳ râu đã giao cho ông Tám dạy hắn học nghề thợ mộc này. Do đó, hắn đi đâu và làm gì thì ông Tám cũng phải quản lý hắn. Vậy đêm nay Kỳ râu đi đâu vậy? Hắn làm việc gì mà không minh bạch chút nào. Khuya rồi hắn còn đi đâu? Ông Tám ngồi trên chiếc võng thở dài... |
|
|