Vũ ngồi yên, Vũ nhé !
- Ừ.
- Mà Vũ đừng đòi về cơ.
- Ừ, Vũ không đòi về đâu. Nhưng Thúy phải tung chăn ra chứ ?
- Thúy ốm.
- Ốm gì lại trùm chăn kín cả mặt ?
- Thúy bị...
Vũ nhổm đít khỏi ghế, hốt hoảng :
- Thúy lên đậu à ? Thúy, Thúy... rỗ à ?
Con Thúy cười khúc khích trong chăn :
- Thúy... rỗ hoa !
Vũ rơi cái bịch xuống ghế. Nó ngồi trơ thổ địa. Đôi mắt mở thao láo. Vũ nhớ dạo nọ, hôm bị con Thúy kể tội vồ tiền của bác cả Hồng, cớp lồng bẫy chim của thằng Hội, quên ơn "hiệp sĩ" Vũ đánh thằng "súc sinh" Dương, bênh vực Thúy ở cầu Bo, Vũ đã mơ mộng chuyện giang hồ vặt và muốn Thúy già nua, mặt rỗ, mắt toét, lấy thằng chồng bán lạc rang khổ sở. Còn Vũ, Vũ sẽ lấy con bé đẹp gấp mười Thúy để trả thù Thúy cái tội vô ơn. Bây giờ, Thúy bị rỗ hoa, Vũ hối hận quá. Nó ngồi im lặng.
Con Thúy hỏi :
- Vũ nghĩ gì thế ?
Vũ ấp úng :
- Không, Vũ chả nghĩ gì cả. À, tại sao bị rỗ mà Thúy còn cười ?
- Thúy thích cười. Thúy cười đứa rỗ hoa đó. "Mặt rỗ như tổ ong bầu, Hàm răng khấp khểnh như cầu ao tre". Vũ sợ mặt rỗ, hở ?
- Không.
- Không sao cứ hỏi mãi ?
- Ừ. Thúy rỗ thật hay giả vờ ?
- Thật.
- Giả vờ, hở ?
- Thúy rỗ thật đấy. Thế Vũ còn thích chơi với Thúy nữa không ?
- Vũ... Vũ...
- Vũ sợ Thúy mặt rỗ như tổ ong chứ gì ?
- Thúy giả vờ hở ? À, Côn nó bảo Thúy khen Vũ ném phi tiêu cừ nhất, hở ? Côn nó bảo Thúy nhắn Vũ lại chơi, hở ? Sáng qua, Vũ đến cửa nhà Thúy, Thúy biết không ?
Vũ hỏi một thôi. Thúy lắng tai nghe.Tiếng Vũ y hệt tiếng chim hót. Tiếng nói ấy làm Thúy quên thử lòng Vũ. Con bé vội khoe :
- Thúy sưng quai bị đó, Vũ ạ !
Vũ chớp mắt lia lịa. Tim nó đập rộn ràng. Nó cũng quên rằng đã có lần nó nói với thằng Côn là nó ghét con gái thậm tệ. Vũ mỉm cười. Nó xoa tay :
- Vũ biết Thúy giả vờ.
Con nhà Vũ ba hoa :
- Thúy rỗ hoa thật, Vũ vẫn...
Thúy xoay người :
- Vũ vẫn sao ?
- Vẫn chơi với Thúy, chơi thân hơn dạo xưa.
Thúy khoe :
- Má bên phải Thúy sưng vù, xấu lắm cơ.
Vũ nịnh :
- Xấu cái gì, Thúy hé chăn cho Vũ nom mặt một tí đi...
Thúy muốn tung chăn ngồi dậy để nhìn rõ Vũ xem một năm xa tỉnh lỵ, Vũ đã thay đổi nhiều chưa. Nhưng Thúy khôn ghê ghê là. Nó bắt bí thằng Vũ :
- Vũ phải xin lỗi Thúy chứ !
Vũ ngây người ra :
- Vũ có làm Thúy giận đâu mà xin lỗi ?
- Người ta nhắn đến chơi, chả thèm đến.
- À, à... Vũ tưởng...
- Tưởng gì ?
- Tưởng Thúy ghét Vũ.
Vũ dời chiếc ghế. Nó bước lại gần giường Thúy :
- Cho Vũ ngồi với Thúy nhé ! Vũ kể chuyện Hà Nội cho Thúy nghe. Vũ biếu Thúy nhiều hình đề can cô ma ni.
Thúy chưa trả lời thì Vũ đã ngồi ở đầu giường. Nó nói :
- Cách mạng rồi đấy, Thúy biết chưa ? Cách mạng kinh lắm, xử tử ông Ban. Vũ xem lính khố xanh, à quên, lính cách mạng bắn ông Ban. Ông Ban chết giẫy giụa...
Thúy buột miệng :
- Eo ơi !
Vũ cụt hứng. Thúy không thích nghe chuyện cách mạng. Con nhà Vũ đâm ra luống cuống. Nó thọc tay vào túi quần, đứng dậy :
- Vũ về nhé ?
Thúy vùng vằng :
- Lại giận Thúy à ?
- Không. Tại Vũ không thích nói chuyện với người trong chăn.
- Thúy chui ra nhé ?
- Ừ.
- Mà Vũ đừng chế Thúy cơ ?
- Vũ không chế Thúy đâu.
- Vũ nhắm mắt lại. Hễ Thúy bảo mở mắt mới được mở.
Vũ nghe lời Thúy một nửa. Nó ti hí mắt nhìn. Con Thúy nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn. Như mặt trời chui ra khỏi lớp mây u ám. Tia nắng đầu tiên từ đôi mắt đen láy của Thúy làm nóng trái tim Vũ. Và xao xuyến, bâng khuâng tựa hồ buổi chiều đứng trên cầu Bo cùng Côn mong ước thầy Đàn về thị xã. Vũ mở bừng mắt :
- Thúy...
Con Thúy quay mặt đi. Nó phụng phịu :
- Vũ ăn gian.
Vũ định nói một câu chưa bao giờ nó nói với Thúy. Nhưng Vũ không nói được dù nó muốn nói vô cùng. Vũ ấp úng :
- Thúy... Thúy... nói dối !
Thúy quay mặt lại. Con bé vênh váo :
- Nói dối cái gì ?
Vũ cười :
- Má Thúy chả sưng vù tí ti ông cụ nào.
Thúy sờ tay lên má, ngạc nhiên :
- Ơ, lạ nhỉ... ?
Vũ cười tươi hơn :
- Đấy, Thúy đã nói dối Vũ.
Thúy phân trần :
- Sáng nay Thúy soi gương còn thấy má sưng. Má Thúy nóng ran à... Vũ thử rờ xem...
Vũ đã ngồi xuống giường. Thúy xích gần Vũ. Con bé cầm tay thằng bé ấp vào má mình. Vũ cảm giác lạ. Tai nó nóng bừng. Tim nó đập mạnh. Và tay nó nóng như hơ lửa.
- Thúy nói dối, hở ?
- Không.
- Sao Vũ bảo Thúy nói dối ?
- Ừ.
- Ừ gì ?
- Ừ Thúy nói thật. Thúy ạ, Vũ...
- Vũ ăn gian, hở ?
- Ừ... Vũ...
- Vũ xin lỗi Thúy, hở ?
- Không.
- Ăn gian còn không chịu xin lỗi !
- Ừ, Vũ xin lỗi Thúy, Vũ...
Vũ không thể nói nổi một câu nó ao ước được nói cho Thúy nghe, câu nói nó đã nghĩ từ hôm Côn đến xin cơm nhà Thúy và Thúy nhắn Vũ tới nhà nó.
- Thúy ốm lâu chưa ?
- Hai tuần lễ rồi.
- Hà Nội có xe điện, có vườn Bách Thú nhiều khỉ lắm...
Thúy nhìn Vũ, mỉm cười như thể chế nhạo Vũ. Trưởng toán nhi đồng cầu Kiến Xương, thằng bé đã dám rút súng thủy tinh bắn nước vào mặt phát xít Nhật, hò hét cách mạng thành công, vua phiệu chuyện, lúc này, ngồi trơ thổ địa. Nó chẳng biết nói gì với con bạn nhỏ bé của nó. Vũ bí. Vũ chuyển sang chuyện Hà Nội. Và Vũ bị Thúy cười.
- Vũ chỉ huy bọn nhi đồng cầu Kiến Xương. Con gái cũng vào nhi đồng, Thúy có vào nhi đồng không ?
Thúy ngó Vũ, mắt ngập tràn trách móc :
- Vũ không thích chơi với Thúy nữa, hở ?
Vũ liếm môi. Nó móc trong túi ra một gói nhỏ :
- Hình đề can cô ma ni Vũ mua ở Hà Nội đấy. Toàn chim, bướm và hoa... Vũ biểu Thúy. Tại Thúy thích chim khuyên, Vũ chọn nhiều chim khuyên.
Thúy lắc đầu :
- Chả thèm đâu. Ai bảo về Thái mà không thèm nhớ người ta.
Vũ buồn buồn :
- Vũ sợ Côn giận Vũ.
Con Thúy là chú khôn. Nó bĩu môi :
- Không có Vũ, Thúy mới chơi với Côn. Vũ về, Thúy chỉ thích chơi với Vũ. Thúy trêu tức Côn, Thúy bảo Côn ném phi tiêu hạng bét.
Vũ chộp lấy cánh tay Thúy. Con bé không hất ra. Bước chân mùa xuân vừa đặt lên trái tim Vũ. Cả trái tim Thúy nữa. Tháng giêng tình yêu luôn luôn có cơn nắng hồng ấm áp. Cơn nắng ấy chỉ thấy trong mắt Vũ và Thúy.
- Vũ ơi ! Đê sắp vỡ, đi hộ đê !
Tiếng thằng Luyến réo gọi bên ngoài. Làm sao nó biết Vũ ở nhà Thúy.
- Đê sắp vỡ, Vũ ơi !
Cơn nắng hồng chưa bừng sáng đã tạm biến. Vũ rời bàn tay khỏi cánh tay yêu dấu. Tự nhiên Vũ muốn quên thực dân Pháp, phát xít Nhật, cách mạng, đê điều. Nó muốn quên hết. Để khỏi bị đánh thức trong giấc mơ êm ái.
- Vũ về nhé !
- Vũ đi hộ đê à ?
- Ừ, nước sông lớn lắm. Không chừng đê vỡ.
- Mai Vũ đến kể chuyện Hà Nội cho Thúy nghe, nhé Vũ nhé !
- Ừ, Vũ sẽ đến mãi mãi...
Vũ bước ra đường. Mắt nó hoa lên. Tai nó nghe rõ từng hồi trống ngũ liên thôi thúc. Mắt nó nhìn khuôn mặt nhớn nhác của thằng Luyến.
|
|
|