Sau đó, là một quãng thời gian bận rộn, cuộc đời sinh viên đại học của Hàn Thanh sắp chấm dứt: thi tốt nghiệp, thi giảng sư dự bị... đều sắp tới. Bốn năm đại học, Hàn Thanh từng buông thả, từng chơi bời, từng căm hận sách vở.. nhưng, quen biết Đà Đà, bắt đầu sang trang mới, xổ toẹt hết những cái trước đây. Đà Đà khiến chàng biết thế nào là “yêu”, Đà Đà khiến chàng nhìn thẳng vào “sinh mệnh”, Đà Đà khiến chàng phấn chấn, khiến chàng vui tung trời, khiến chàng tự huyễn hoặc cũng khiến chàng đặt kế hoạch tương lai. Trước khi tốt nghiệp, chàng khá say mê nghiêm chỉnh học những “quan hệ lao công” ấy, không muốn rằng sau khi tốt nghiệp lại phát hiện trong bốn năm đại học không thu hoạch được gì hết.
Mồng một tháng năm, thi giảng sư dự bị yết bảng: chàng không đậu. Nói cách khác, trong hai năm tới, phải đi quân dịch.
Ngày ba mươi tháng năm, Hàn Thanh học xong buổi học cuối cùng của chàng ở trường đại học. Tối hôm đó, cả lớp tổ chức tiệc rượu, mọi người nâng ly uống thỏa thích, chàng và Từ Nghiệp Bình đều uống say. Từ Nghiệp Bình cũng thi rớt giảng sư dự bị. Hai người đều phải đi quân dịch, đều phải từ biệt với bạn gái. Đã say, còn không ngừng cụng ly với nhau, “khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu”, tại sao? không biết.
Mồng một tháng sáu bắt đầu thi tốt nghiệp. Hàn Thanh toàn tâm đều đặt vào cuộc thi. Không thể lại dẫm vết xe đổ của “thi giảng sư dự bị”. Cuộc thi chỉ kéo dài chẵn hai ngày. Mồng hai tháng sáu thi xong, chàng biết mình chắc chắn đậu.
Ngày 17 tháng sáu cử hành lễ tốt nghiệp. Cha mẹ các em Hàn Thanh đều ở Bình Đông, cửa hàng nho nhỏ trong nhà, lại cần sức lực của từng người một. Lễ tốt nghiệp của Hàn Thanh chỉ có một “thân nhân” dự: Đà Đà. Chàng mặc y phục cử nhân, không thể miễn tục lệ, cũng chụp rất nhiều ảnh, nắm tay Đà Đà, đứng trước những kiến thức hùng vĩ ở Hoa Cương, các Đại Trung quán, Đại Thành quán, Đại Nhân quán, Đại Nghĩa quán, Đại Điển quán, Đại Ân quán, Đại Từ quán, Đại Hiền quán, Đại Trang quán, Đại Luân quán..., Ly biệt rồi đây! Chàng nghĩ trong lòng, không biết sao, lại có chút lưu luyến không nỡ rời, dường có dường mất, cảm khái vấn vương. Đà Đà giỏi hiểu ý người, tươi cười cùng chàng khắp chốn chụp ảnh, sau đó, bỗng kinh ngạc nói:
- Trường học này của các anh, quán gì cũng có, sao lại không có Đại Tiếu quán (quán cười to)?
- Đại Tiếu quán? - Chàng kinh ngạc nhìn nàng - Nếu dựa vào cá tính của em, còn nên có Đại Khóc quán (quán khóc to) nữa!
- Đừng chọc em! Thích khóc thích cười là tính của em, cam đoan với anh từ nay về sau sẽ không gặp được cô gái thích khóc thích cười hơn em!
- Cảm ơn! Anh chỉ cần gặp một người này thôi!
Nàng đỏ bừng mặt, ở gần nhau lâu như thế, nàng vẫn cũng vì chàng mà đỏ mặt. Nàng nhìn những kiến trúc ấy, nói:
- Em không phải là nói Đại Tiếu quán, ở đây không phải là Lạc Viên Disney. Em là nói chữ Hiếu trong Hiếu Thuận, anh coi, Trung Hiếu Nhân Nghĩa, lại thiếu mất một chữ Hiếu! Đọc lên nghe kỳ quái làm sao ấy! Mà nếu có Đại Từ quán, sao lại không có Đại Bi quán!
- Đại Bi quán? Hôm nay em nói chuyện bá láp bá sàm quả là nhiều!
- Đại Từ Đại Bi là cảnh giới cao nhất của nhà Phật! Phật Tổ Như Lai soi xét thấu chúng sinh, mới có ý tưởng đại từ đại bi!
- Em có hứng thú đối với Phật học từ lúc nào thế? - Chàng hỏi.
- Nhà em đời đời đều tin Phật giáo, chỉ để cầu Bồ Tát bảo hộ bình an. Loài người chúng ta, yêu cầu đối với thần đều rất nhiều. Nhất là khi cần đến thần, con người rất tự tin. Nhưng rất nhiều tư tưởng của nhà Phật, là huyền diệu, rất sâu xa. Cả nhà em, không có người nào đi nghiên cứu tư tưởng nhà Phật, trừ em ra. Gần đây, em mới tìm một số sách để xem.
- Tại sao xem những sách đó?
- Em cũng không biết, chỉ vì muốn xem. Anh biết không, nhà Phật khiến người ta suy nghĩ sâu xa nhất là cảnh giới “thiền”, chữ thiền này rất khó giải thích, em chỉ có thể lĩnh hội ngầm.
- Em lĩnh hội được những gì?
- Có tức là không, chân tức là giả, được tức là mất, tồn tại tức là không tồn tại, cái gần nhất tức là cái xa nhất, cái tốt nhất cũng là cái xấu nhất... do đó, nếu triệt để giác ngộ, có ngã cũng coi như vô ngã.
Chàng chăm chăm nhìn nàng, không biết sao, trong lòng bỗng phủ lên một lớp bóng tối vô hình. Nói chân tức là giả, nói được tức là mất gì gì... Chàng không thích đầu đề câu chuyện đó, ly biệt sắp tới, tất cả những lời trò chuyện đều dễ dàng khiến người liên tưởng đến chỗ bất an. Chàng nắm chặt tay nàng, thành thật nói:
- Anh không đủ tư cách bàn thiền, anh cũng không hiểu nổi thiền. Anh chỉ biết, được quyết không là mất. Đà Đà, hôm nay chỉ có em dự lễ tốt nghiệp của anh, em đại biểu cho tất cả mọi người nhà của anh, cho nên, có bằng lòng anh dùng danh nghĩa “vợ” để gọi em hay không? Tối thiểu nhất, em biết anh biết: em là vợ anh.
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, thuận theo, dựa đầu trên vai chàng. - Biết tức là không biết.. - Nàng vẫn sa vào trong ý cảnh “Thiền” lơ mơ của nàng - Bằng lòng tức là không bằng lòng, tất cả tức là không có tí gì...
- Nè nè! - Chàng ghé sát tai nàng kêu to - Em tức là anh, anh tức là em, trời tức là đất, đất tức là trời, âm tức là dương, dương tức là âm, càn tức là khôn, không tức là càn, chồng tức là anh, em tức là vợ!
Nàng mở to mắt bị những lời nói bậy bạ của chàng làm cho bật cười. Tạm biệt Hoa Cương, xe càng chạy càng xa, ẩn trong sắc sương mù, dường có dường không, như thật như ảo. Nỗi sầu biệt ly ùa đến. Hàn Thanh nhìn những vật kiến trúc ở Hoa Cương biến mất khỏi đường nhìn, vẫn quả thật cảm thấy “có tức là không, tồn tại tức là không tồn tại, cái gần nhất tức là cái xa nhất... “ Chàng hất hất đầu, hất đi những ý nghĩ rối bời, hất đi nỗi buồn bã ngậm ngùi... Hất đi, hất đi, hất đi.
Hôm đó, anh em Từ Nghiệp Bình dẫn Phương Khắc Mai và Đinh Hương cùng đến. Từ Nghiệp Vỹ đã lấy hết giọng, kiên trì kêu:
- Đi đi! Chúng ta cùng đến Kim Sơn bơi! Hôm nay tôi bao sân, chúng ta đóng trại ở đấy. Lều bạt, túi ngủ, đèn pin... tôi đều mang theo. Ngô Thiên Uy cho chúng ta mượn xe! Đi đi! Nắm lấy mấy ngày cuối cùng này, chúng ta vui tung trời hai ngày! - Đinh Hương! - Cậu ta quay đầu lại kêu - Em có quên trống tay của anh không? Nếu em quên, anh sẽ gõ đầu em!
- Không quên! - Đinh Hương tươi cười đáp - Em đích thân ôm nó lên xe!
- Đi đi đi! - Từ Nghiệp Vỹ nói ào ào, lôi người này, kéo người nọ - Đi thôi! Các vị.
Hàn Thanh có phần do dự, bởi vì Đà Đà sau khi từ Hoa Cương xuống núi, cảm mạo, chàng rất sợ nàng mắc bệnh, rất lo lắng nàng có chịu nổi đến bờ biển lại hứng gió, ngâm nước nữa không. Mà trong những ngày sắp ly biệt này, chàng lưu luyến bịn rịn, chỉ muốn hai người kề cận bên nhau, không muốn ở cùng một chỗ với một đám người. Chàng nghĩ một chút, sờ trán Đà Đà, chết thật, quả là đang phát sốt.
- Thế này nhé - Chàng nói - các bạn đi trước đi, tôi và Đà Đà ngày mai đến gia nhập với các bạn, hôm nay tôi phải đưa cô ấy đi khám bác sĩ!
Từ Nghiệp Vỹ nhìn trừng trừng Đà Đà, cười:
- Chị cái gì cũng tốt, chỉ phải cái quá thích sinh bệnh! Giả sử chị cũng như tôi, vừa lên núi, vừa xuống biển, bảo đảm chị sẽ chắc khỏe, sống lâu trăm tuổi! Thôi! - Cậu ta hất đầu với mọi người, hét.
- Muốn đi thì đi mau đi, hiếm có khi tôi chịu tổ chức dạ hội tiễn biệt cho mọi người, không đi, sau đừng hối hận.
- Phải! - Đinh Hương cười tiếp lời - Chúng ta còn phải đốt lửa trại!
- Thế thì - Từ Nghiệp Bình cười làm mặt xấu với Hàn Thanh - Các bạn ngày mai nhất định phải đến, chúng tôi đi trước nha!
- Được! - Hàn Thanh đồng ý.
- Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi! - Từ Nghiệp Vỹ vừa cười vừa chạy ra phía ngoài, Đinh Hương giống như cái bóng nhỏ theo cậu ta. Họ xông ra cửa, Từ Nghiệp Vỹ còn đang hát to:
- Tuổi xuân vui sướng, một khắc không dừng lại
Thời gian trôi nhanh, a à a a á a,
Phải nắm bắt cho mau.
Từ Nghiệp Vỹ mỗi lần xuất hiện, đều giống như trận cuồng phong. Khi toàn thể mọi người đi rồi, Hàn Thanh mới thở được. Kéo Đà Đà, chàng khẩn cầu nàng đi khám bác sĩ, nàng cứ lắc đầu. Chàng dùng hai tay giữ chắc đầu nàng, hôn mạnh nàng. Nàng vùng ra, kêu lên:
- Anh cứ như vậy, bị truyền nhiễm thì có gì hay?
- Anh lại rắp tâm muốn bị truyền nhiễm - Chàng nói, đó là chuyện thường xuyên xảy ra giữa họ, chàng vẫn cứ nhắc lại cái lý do quấy của chàng - Hy vọng vi trùng trong người em có thể dời sang người anh, thế thì em vốn có chín phần bệnh, anh chia gánh một nửa, em liền chỉ còn bốn phần rưỡi bệnh thôi.
- Trời! - Đà Đà thở dài - Hàn Thanh! - Mắt nàng lại đỏ lên - Trước khi quen anh, em tuy giao du với khá nhiều bạn trai, nhưng chỉ có anh khiến em hiểu được thế nào là tình yêu.
- Nếu em quả thật hiểu, thì vì anh đi khám bác sĩ đi! - Chàng tiếp tục khẩn cầu - Uống chút thuốc, ngày mai khỏe, chúng ta mới có thể chơi vui vẻ, phải thế không? Em nhận lời anh đi, nên vì anh quý tiếc bản thân em. Nếu em bướng bỉnh như vậy, lúc anh đi quân dịch làm sao yên tâm cho được?
- Được, được, được, em đi, em đi! - Nàng khuất phục, thở dài - Anh trước đây nói em giống như mẹ, chị em gái, người yêu, vợ, con gái của anh... Kỳ thực, ngược hẳn lại, anh mới giống như cha, anh em trai, bạn bè, người yêu, chồng... và tất cả của em!
Chàng nín thở, vì câu nói của nàng, chàng lại hôn mạnh nàng.
Cuối cùng, nàng đi khám bác sĩ, chỉ là cảm mạo, không có gì quá nghiêm trọng. Chàng cho nàng uống thuốc, nàng nằm trên giường nghỉ ngơi. Trong thuốc cảm mạo vẫn hỗn hợp thuốc an thần, nàng uống thuốc rồi mơ mơ màng màng ngủ, chàng lại như thường lệ, đặt chiếc ghế tựa ngồi trước giường, ngây người nhìn nàng ngủ, nhìn lông mi rủ thấp của nàng, nhìn cái mũi xinh xắn của nàng, nhìn khóe miệng hơi cong lên phía trên của nàng... người yêu, bạn bè, chị em gái, vợ của chàng.. Ồ, đây là vợ của chàng! Bất luận là thiếu một trình tự pháp luật hay không, nàng đã là vợ chàng! Kỳ quái, tại sao có câu tục ngữ nói: “Văn mình vợ người!”. Chàng lại thấy được rằng, nghìn nghìn, vạn vạn lần thấy được rằng: vợ mình là hay!
Buổi tối bảy giờ hơn, Đà Đà còn chưa tỉnh dậy, bà chủ nhà bỗng đến gõ cửa, nói có điện thoại đường dài từ Kim Sơn đến. Chàng xuống dưới lầu nghe điện thoại, trong lòng không có chút dự cảm gì, chỉ cho là bọn Từ Nghiệp Bình không cam chịu vắng vẻ, muốn chàng đến tham gia “lửa trại” sớm hơn. Cầm điện thoại lên, chàng nghe thấy tiếng Phương Khắc Mai khóc lóc, nói liền một chuỗi:
- Hàn Thanh, Từ Nghiệp Vỹ chết đuối rồi! Anh đến mau, Nghiệp Bình và Đinh Hương đều sắp phát điên lên rồi! Anh đến mau, Từ Nghiệp Vỹ chết đuối rồi!
- Cái gì? - Chàng đúng là không tin vào tai mình. Từ Nghiệp Vỹ? Cậu trai vừa biết điên vừa biết cười vừa biết làm ồn, vừa khỏe mạnh vừa bơi giỏi? Cậu trai trẻ trung như thế, cường tráng như thế, có sức sống như thế? Không không, đó là một trò đùa, đó nhất định là một trò đùa! Từ Nghiệp Vỹ điên lên như thế, trò đùa gì cũng đều có thể bày ra! Đó nhất định là một trò đùa!
- Hàn Thanh, thật đấy! - Phương Khắc Mai khóc không thành tiếng - Anh ấy buổi chiều bơi ra, không bơi về nữa. Mọi người vẫn cứ tìm, vẫn cứ tìm, nhân viên cấp cứu và xuồng cấp cứu đều được huy động. Là thật đấy! Họ đã tìm thấy anh ấy.. vừa mới tìm thấy, đã... đã... đã chết rồi! Thật đấy... thật đấy..
Quẳng điện thoại xuống, chàng vừa quay đầu, phát hiện Đà Đà đứng thẳng ở ngoài cửa.
- Xảy ra việc gì thế? - Đà Đà hỏi.
- Anh phải đến Kim Sơn! - Chàng kêu lên, tiếng nói thô khàn - Họ nói, Từ Nghiệp Vỹ chết đuối rồi!
Đà Đà mặt trắng bệch.
- Em đi cùng với anh! - Nàng kêu.
- Em đừng đi! - Chàng xông xuống dưới ba tầng lầu - Em đi nằm đi!
- Em muốn đi! - Đà Đà kiên quyết - Em muốn đi cùng với anh.
Vào khoảng tám giờ, họ đến Kim Sơn. Bờ biển đầy những người: cảnh sát, nhân viên cấp cứu, nhân viên an toàn, và cha mẹ, em trai em gái... Từ Nghiệp Vỹ đều đến. Từ Nghiệp Bình vừa nhìn thấy Hàn Thanh, túm cứng lấy chàng, lay lắc người chàng, hết hơi hết sức kêu lên:
- Cậu có tin không? Cậu có tin không? Việc này lại xảy ra với Tiểu Vỹ, cậu có tin không? Sức sống của nó dùng không hết, sinh mệnh của nó không gì mạnh bằng, nó mới có mười chín tuổi, nó chưa từng biết thế nào là lo sầu.. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Hàn Thanh, tại sao lại là nó? Tại sao lại là nó?...
Hàn Thanh không biết trả lời sao. Đứng trên bãi cát gió biển thốc vào mặt, chàng nhìn thấy hai ông bà họ Từ khóc lóc quằn quại, nhìn thấy di thể đã bị phủ kín, nhất là, chàng nhìn thấy cái trống tay, Đinh Hương đang ngốc nghếch, ngây dại ôm chặt cái trống tay... Chàng không sao nén nổi, khóc lên, ngã ngồi trên bãi cát, dùng tay ôm đầu, khóc to, nước mắt như suối.
Đà Đà dùng hai tay ôm chặt đầu chàng, nàng cũng khóc, nhưng không đau đớn nặng nề đến quên hết tất cả như chàng, nàng còn thử muốn lay tỉnh chàng:
- Hàn Thanh, đừng như vậy. Hàn Thanh, anh nên đi an ủi họ, sao anh làm ngược lại, khóc đến thành như vậy? - Nàng dùng tay chùi nước mắt - Hàn Thanh, anh chẳng phải là đã nói, sinh mệnh đến rồi đi, đều là lẽ tự nhiên...
- Không tự nhiên! Không tự nhiên! Không tự nhiên! - - Chàng gào to - Nếu già giống như thái sư mẫu, là nên ra đi. Nhưng sinh mệnh của Tiểu Vỹ còn đang ở lúc cường thịnh nhất, tốt đẹp nhất, cậu ta sao có thể ra đi? Cậu ta sao có thể ra đi? - Chàng ngẩng đầu kêu to - Thượng đế! Người ở đâu? Người ở đâu?
Thượng đế không nói. Gió biển không lời. Sóng biển đập vào đá phát ra một chuỗi liền tiếng kêu sôi sục: tùng tùng, tùng tùng! Giống như tiếng trống tay Từ Nghiệp Vỹ còn đang đánh. Trống tay! Chàng quay đầu nhìn, Đinh Hương cô độc, không được người chú ý, trong lòng ôm chặt cái trống tay, trên người còn mặc chiếc áo bơi. Chàng đứng dậy, lếch thếch đi đến bên cạnh Đinh Hương.
- Đinh Hương! - Chàng khàn cổ họng kêu - Đinh Hương!
Đinh Hương tựa như từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, cô ta ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng như ánh trăng, mắt tối đen như hai đầm sâu nhìn không thấy đáy. Nàng lại không khóc, trên mặt nàng một chút ngấn lệ cũng không có, một chút xíu cũng không có.
- Anh ấy nói kiếp trước anh ấy là một con cá - Đinh Hương nói se sẽ - Kết quả, anh ấy đi. Biển thu hồi anh ấy về.
- Đinh Hương! - Chàng đau đớn nắm lấy cái vai nho nhỏ, dùng lực gọi - Khóc đi! Đinh Hương, khóc đi!
- Không không! - Đinh Hương khẽ lắc đầu, vẫn giống như nằm mơ - Anh ấy không bao giờ thích nhìn thấy tôi khóc, anh ấy sẽ mắng tôi! Tôi không khóc, tôi không khóc, anh ấy vẫn cứ đòi tôi cười hi hi, anh ấy nói, anh ấy thích tôi, bởi vì tôi hay cười! - Cô ta lại cuốn khóe miệng lên, hơi hơi cười.
- Đinh Hương! - Chàng lay cô ta, dùng cả lực lay cô ta - Cô khóc đi, cô nên khóc! Cô cất tiếng khóc đi, Đinh Hương! - Chàng thử lấy cái trống tay từ trong lòng cô ta ra.
Đinh Hương lập tức dùng sức mạnh toàn thân đè lên trên cái trống.
- Không được! Anh ấy giao cho tôi bảo quản! - Cô ta nói - Nếu tôi làm mất, anh ấy sẽ rất tức giận!
Trời! Đinh Hương! Đinh Hương nhỏ nhỏ! Hàn Thanh buồn bã đứng lên, phát hiện mình tuyệt đối không thể giúp cô ta gánh chịu bất kỳ nỗi đau buồn nào thuộc về cô ta, chàng chỉ có thể chới với nhìn cô ta. Đà Đà đi tới, dùng hai cánh tay giữ chặt lấy Hàn Thanh.
- Làm sao lại có những việc như thế này - Đà Đà khẽ nức nở - Em không hiểu. Em từ này về sau, không dám nói em hiểu bất cứ chuyện gì.
Chàng giữ chặt lấy Đà Đà, chưa từng có giờ phút nào, chàng thấy giá trị của “tồn tại” quan trọng như vậy. Cũng không cần đi bàn “thiền” nữa, tồn tại tuyệt đối không có nghĩa là “không tồn tại”! Tùng tùng tùng! Sóng biển vẫn ra sức đánh trống: “tùng, tùng, tùng”!
- Nghe kìa! - Đinh Hương bỗng nói.
Chàng và Đà Đà cúi đầu nhìn Đinh Hương.
Đinh Hương đầy mặt tỏa ra ánh sáng.
- Anh ấy đang hát đấy! - Cô ta mỉm cười nói - Anh ấy đang hát: “Vội vã, quả vội vã! Nghe thấy không? Vội vã, quá vội vã!”. - Đà Đà vùi mặt vào trong lòng Hàn Thanh.
Ba ngày sau, họ chôn cất Từ Nghiệp Vỹ. Đinh Hương vào bệnh viện tâm thần. Từ đó, Hàn Thanh không gặp lại Đinh Hương nữa. |
|
|