Thằng La nằm trên giường, chăn gác tréo lên thành, mắt trân trân nhìn trần nhà. Hiếu Thành ôm cái harmonica cũ sai điệu phình cổ thổi. Mỗi lần thổi không kêu, hắn gõ mạnh mấy cái xuống ghế rồi lại thổi. Tiếng nhạc đứt quãng vang lên trong phòng.
Buổi trưa nóng như đốt, sinh viên trong ký túc xá biến mất, chỉ còn năm ba đứa nằm ngủ trong phòng.
Hiếu Thành lại thổi không được, gõ mạnh xuống ghế, chửi thề ầm lên. Thằng La đưa mắt nhìn Thành:
- Thôi đi, mầy thổi cái gì toàn là nhạc chiêu hồn không.
Hiếu Thành đưa tay áo quẹt quẹt mồ hôi trán mấy cái, rồi chửi:
- Chiêu hồn mầy chớ ai.
Chửi với thằng La như ăn cơm bữa nên nó không thèm đáp. Nhìn sang chiếc giường trống của Minh Viễn, hắn hỏi:
- Viễn đi đâu rồi?
- Ma mới biết.
- Sao vậy mầy? Ai chọc mầy đâu?
Hiếu Thành thảy harmonica lên giường, thở dài:
- Nếu ở nhà không gởi tiền lên thì chỉ còn cách phải đi cầm cái mền này mới có tiền tiêu.
Thằng La cười ha hả:
- Mầy còn có mền để cầm thì còn buồn gì nữa? Tao chẳng còn gì nên khỏi rầu rĩ gì hết. ê, cho tao điếu thuốc coi.
- Thuốc đâu mà cho.
Thằng La thở dài, Hiếu Thành hỏi:
- Thở gì vậy? Mầy đã không lo, không rầu sao lại thở.
Thằng La buồn rầu:
- Biết rằng chẳng còn gì để lo, để rầu, nhưng chẳng lẽ cái bụng đói cào lên thì có thể chịu được sao?
Hiếu Thành làm ra vẻ quan trọng, nói nhỏ:
- Tao cho mầy biết, hôm qua tao thấy thằng “đại kiết” cất một bao đồ vào tủ, chắc là đồ ăn. Mầy đi xem thử coi.
Thằng La ngồi phắc dậy, mắt sáng rực nhìn quanh phòng. Thấy thằng “Đại kiết” vắng mặt, hắn hỏi nhanh:
- Thật hả mầy? Tao tịch thu của nó ăn trước rồi mới tính sau.
Nói xong nó đứng dậy, đến cái tủ của thằng đại kiết. Vài thằng bạn nghe nói đưa mắt nhìn theo. Thằng La vừa mở tủ vừa kêu lên:
- Thằng nào muốn ăn thì chuẩn bị.
Nó thọc tay vào tủ bổng la hoảng lên:
- Chết tao rồi!
Mọi người trố mắt nhìn nó. Họ chỉ thấy tay nó rút ra, một bao ngũ hương đậu hũ can rơi xuống đất. Một con chuột thật lớn đang vùng vẫy trong tay nó. Mọi người phá lên cười. Thằng La dơ cao con chuột tức tối nói:
- Bố cái thằng kẹo kéo, không đem mời bạn bè ăn để cất vào tủ nuôi chuột.
Một thằng bạn cười lớn:
- ê, La! Nếu mầy ăn chưa no, đem con chuột này xuống bếp nấu chuột tiềm ăn chơi.
Một thằng khác thêm vào:
- Vẫn chưa no nữa thì trong phòng mình còn món đặc biệt là con bọ xít. Như thế, thêm một món xào bọ xít.
Đứa khác:
- Món bọ chét lăn bột.
Đứa lại cãi:
- Món nầy nhiều dầu quá, thôi ruồi chiên bơ đi. Nhiều quá như vậy đủ lắm rồi.
Thằng La nói giọng của mấy thằng bồi:
- Món xào bọ xít, món bọ chét lăn bột, món chuột tiềm, ruồi chiên bơ, nhớ cho thêm ớt.
Cả phòng cười vang lên hòa lẫn tiếng kêu của con chuột. Trong khi mọi người đang cười thì Minh Viễn ướt đẫm mồ hôi hào hển chạy vào reo to:
- Nhà trường phát tiền học bổng rồi, mau đi lãnh đi.
Câu nói của Minh Viễn như gáo nước mát đổ lên thân hình đang bốc lửa của chúng. Chúng hớn hở lấy áo mặc vội vàng rồi chạy ra khỏi phòng. Minh Viễn thảy hai bao thơ lên bàn nói:
- Tiền của thằng La và thằng Thành tao đã lãnh giùm rồi đấy.
Minh Viễn nhìn La “í” một tiếng:
- Mầy cầm cái gì vậy?
Hắn không đáp chạy nhanh đến vồ lấy bao thơ trên bàn:
- Tao phải đi mua thuốc hút trước đã rồi sẽ tính sau.
Hiếu Thành trợn mắt.
- La, bộ mầy tiếc con chuột lắm sao, hay muốn ăn chuột tiềm.
Minh Viễn lấy trong túi áo ra một phong thư màu xanh lợt:
- La, thư mầy nè.
Viễn lại đưa phong thư lên mũi, hứ một tiếng:
- Thơm quá vậy?
Nói xong, hắn đọc từng chữ một trên bì thơ.
- Kính gởi ông La Văn, năm thứ nhất ngành sơn dầu, trường Cao Đẳng Mỹ Thuật. Người gởi họ Thư thành phố Trùng Khánh. Sao cái họ này lạ quá vậy?
- Thành mầy có nghe họ này bao giờ chưa?
Hiếu Thành chớp chớp mắt, đóng kịch thật ăn khớp với Minh Viễn:
- Hình như không có ai mang họ này, trừ phị. à đúng rồi, đào chính của kịch Khuê Oán, Thư Tú Văn.
Thằng La mừng rú lên. Nó cứ tưởng là thư của Thư Tú Văn hồi âm sao lại lọt vào tay của Minh Viễn, vì nó mới viết thư cho nàng nó tán hưu tán nai, nói chuyện yêu đương cà kê gì đó. Bởi vậy, nó liền vứt con chuột, chạy đến giựt lá thơ trong tay Minh Viễn. Vừa lúc đó, có một thằng khác vào đến cạnh nó, thấy vật đen đen bay đến cứ tưởng thằng La đã vứt cho mình vật gì quý nên đưa tay hứng lấy. Nào ngờ, vật quý ấy lại mềm mềm, có lông và kêu chít chít. Hắn ta cúi đầu nhìn, thì ra con chuột nên buông taỵ Miệng la ỏm tỏi. Con chuột rơi xuống đất, chui tọt xuống gầm giường. Hiếu Thành dậm chân luyến tiếc:
- Mất một con mồi rồi
Thằng bạn học mới đi vào có biệt danh là “Bí Đao”. Người hắn lúc nào cũng bày rõ cái ngây ngô cho thiên hạ thấy. Hắn đứng sững như trời trồng, ngơ ngác hỏi:
- Tụi bây mới bày thêm trò chơi mới gì đó?
Thằng La giật được lá thơ, thì ra không phải của Thư Tú Văn mà là của Ngô mập. Hắn trợn mắt nhìn Minh Viễn và Hiếu Thành rồi gầm lên như hổ dữ. Viễn và Thành lại nhìn nhau cười thích chí. Thằng La lấy thư ra xem, xem đến đâu cười đến đó, mỗi lúc cười một tọ Thấy thế Hiếu Thành hỏi:
- Bộ mầy điên rồi sao La?
Thằng La đưa lá thư cho Minh Viễn và Hiếu Thành:
- Ngũ hương đậu hũ can!
Viễn và Thành cầm thư chăm chú đọc:
“ê La,
Mầy có biết rằng mầy đã phạm một tội lớn không? Hôm đó, bọn mầy đi xem kịch “cọp” mà còn dắt theo gái tợ Bọn tao thương tình giúp đỡ kẻo không bại lộ thì mầy chỉ còn cách cắt mặt ném xuống sình.
Giúp mầy mà bọn tao mang họa. Đầu đuôi cũng bởi thằng Mộc Thiên tốt bụng để phải gặp thằng sao chổi như mầy. Nói thế, chắc mầy chưa hiểu gì. Sự việc thế này: Hôm ấy bọn tao có con nhỏ tên Hứa Lạc Linh, biệt danh “ngũ hương đậu hũ can”. Cái biệt danh dài thòng này ở Trung Ương ai mà không biết, chỉ trừ cái mặt lạ hoắc như mầy thôi. Thế mà, mầy đòi ăn ngũ hương đậu hũ can hoài. Chưa đủ, mầy còn bảo: “Ngũ hương đậu hũ can có mấy lắm xu đâu? Tôi mà có tiền sẽ mua đủ cho mỗi người”. Còn nữa, khi Tiểu Phi Yến lên tiếng thì mầy lại bảo “tôi đâu phải nói cô “. Mầy có thể tưởng tượng được hai cô tức đến mức nào không? Hôm đó bọn tao cũng có lỗi lớn là cười vang lên. Bởi vậy, bây giờ các cô không thèm nhìn mặt bọn tao nữa. Khổ chưa đấy mầy? Ngũ hương đậu hũ can có giận cũng được, chẳng cần. Tiểu Phi Yến mới là quan trọng, là chính linh hồn bọn tao. La ơi là La, mầy nghĩ xem bọn tao làm sao sống mà không có linh hồn được mầy.
Những ngày gần đây, cả ký túc xá của bọn tao sống trong tình trạng không có linh hồn. Cuối cùng bọn tao bàn định chỉ còn cách duy nhất cứu vãn nổi là mầy phải xin lỗi hai cô nàng ấy. Bữa xin lỗi tổ chức tại quán Bàn Khê, lúc ba giờ chiều thứ bảy, tức là lúc mà bọn mầy đã lãnh tiền học bổng rồi. Mầy hãy mời bọn tao, cả mấy đứa con gái nữa. Bọn mình chỉ ăn đậu phụng hạt dưa, uống rượu, nước trà.
Hôm qua, tình cờ tao đã gặp Phương Trúc ngoài phố, tao mời rồi. Nhận được thư này, tao hy vọng mầy không trốn, trốn kỳ lắm nghe mầy, tao chúc bọn mày vui vẻ.
Ngô mập”
Minh Viễn và Hiếu Thành xem xong thư nhìn nhau mỉm cười rồi vỗ vai thằng La:
- ê La, bây giờ mầy tính sao đây?
Thằng La vênh mày, vỗ tay vào bao thư đựng tiền học bổng nói lớn:
- Làm sao hả, quá dễ, mời thì mời chứ. Thằng Ngô mập viết dài dòng văn tự như vậy thật chẳng có gì hết cả, tóm tắt là nó muốn làm tiền tao mà thôi. Bọn chúng biết tính tao hay đãi bạn bè, hôm nay là ngày lãnh tiền học bổng nên bèn kiếm chuyện thế.
Minh Viễn hỏi:
- Mời thì mời! Mầy nói nghe sao hay quá vậy, đã biết bao nhiêu người chưa? Tao đoán sơ sơ ít nhất cũng mười lăm người, nếu thêm uống rượu thì học bổng của mầy tháng này không còn lấy một xu.
Hắn vẩy vẩy tay rất vui vẻ:
- Hết thì thôi, tiền học bổng một tháng, đổi lấy một lần đãi khách thì thú vị lắm.
Hiếu Thành cười chen vào:
- Thú vị lắm. Hết tiền thì cầm quần chứ có sao đâu.
Thằng La ngẩng đầu lên cười, bỏ bao thư đựng tiền vào túi áo rồi đi ra cửa, một mặt đắc ý ngâm thơ:
“Làm người nhân thế phải biết tiêu
Keo kiết làm chi khổ đủ điều
Hôm nay tiêu hết mai lại có
Có mãi có hoài, mãi mãi tiêu”
|
|
|