Mãi đến khuya, Hạ Mộng Hiên mới ra khỏi nhà Trình Bộ Vân. Chàng là người khách rời sau cùng của buổi tiệc.
Mưa bắt đầu tạnh hẳn. Hạ Mộng Hiên hít một hơi dài khí trời vào đầy lồng ngực. Chàng cảm thấy tâm thần sảng khoái sau bầu không khí mát dịu này tràn ngập vào tận tim phổi mình. Mùa thu là mùa đẹp nhất của Mộng Hiên. Nhất là khi trời về đêm có sương mù đọng màu váng sữa.
Bước sang bên kia đường Mộng Hiên lên xe cho nổ máy lao về nẻo đường vắng vẻ phía trước mặt. ánh trăng vàng vọt trải dài trên các rặng cây được trồng thẳng tắp ven đường lấp loáng một màu vừa vàng vừa đục. Với chàng lái xe giữa đêm khuya tịch mịch như thế này là một điều thích thú. Mộng Hiên một mình phóng đi mà không sợ bị xảy ra điều gì bất trắc. Chàng cảm thấy tâm hồn mình lâng lâng nhẹ nhõm, thong thả nhả bớt ga cho xe chậm lại châm thuốc lá hút, đưa mắt vọng nhìn thành phố trong đêm đang say sưa ngủ một giấc ngon lành.
Mộng Hiên giữa nguyên vận tốc ở mức độ như một kẻ bộ hành thong dong ngắm cảnh. Chàng có cảm nghỉ việc lái xe cũng phải cùng một quan niệm theo nhân sinh quan của mình. Hảy thư thả mà đi. Chuyện gì phải hơn thua phải dục tốc? Trước với sau rồi cũng phải đến.
Trong cuộc sống ai cũng muốn đi tìm sự an lành.
Tại sao mình lại nấn ná ở lại sau cùng tại nhà ông Trình Bộ Vân lâu như vậy? Chàng cũng không biết. Phải chăng vì sự ràng buộc giữa tình cảm riêng tử Rồi chàng lan man nghĩ đến miếng đỉnh chung mà xã hội đang bon chen xâu xé. Những người sống bằng tình cảm như vợ chồng ông Trình Bộ Vân chẳng còn bao nhiêu. Vì vậy mà tình thươg giữa con ngườ với con người như mỗi ngày mnột sa sút đi. Liệu đã có mấy ai như ông bà Trình Bộ Vân đặt nặng tình cảm hơn của cải vật chất? ôi! ít nhất ra cũng có những người như ông bà họ Trình.
Mộng Hiên quý mến ông bà Trình Bộ Vân cũng như hai người này đã hết lòng quý mến chàng. Thật sự ra giữa ông bà Trình và chàng còn có một mối dây liên lạc đặc biệt khác. Mười mấy năm về trước ông bà Trình là một giảng sư ở khoa luân lý nơi trường chàng theo học. Trong đám sinh viên, chàng được ông lưu ý nhất. Ông đã muốn tác hợp giữa chàng và con gái của mình. Nhưng cuộc hôn nhân chẳng bao giờ thành tựu được. Nàng đã quá tự cao tự đại cho mình thuộc hàng quyền quý cao sang cành vàng lá ngọc. Do đó mà hai người không thể đi đến chuyện thành thân.
Rồi ông Trình được lệnh thuyên chuyển đi công cán ở tận Nam Mỹ. Nàng đi theo cha và sau đó lấy chồng ở nước ngoại quốc. Cùng lúc đó Mộng Hiên đang du học tại Hoa Kỳ. Thỉnh thoảnh chàng có gặp nàng nhưng lúc bấy giờ nàng đã trở thành là một mệnh phụ phu nhân rất lịch lãm có cuộc sống như một bà hoàng.
Ngày nay thì ông Trình đã hưu trí và trở về sống tại Đài Bắc. Con cái đều ở nước ngoài. Quả ông bà giờ đây thật cô đơn. Chàng được xem như hàng con cháu trong nhà. Mộng Hiên thường dành thì giờ rảnh rỗi đến thăm nom han hỏi.
Nhưng rồi Mộng Hiên lại quay về vấn đề của buổi tiệc đêm naỵ Chàng nhấn thêm ga cho xe lao vùn vụt trong đêm khuya khoắt. Lời nói của Bá Nam như còn văng vẳng bên tai:
- Hắn chỉ là tên trọc phú đầy mình teng mùi đồng! Nói chuyện làm gì với ngữ ấy!
Bá Nam tưởng chàng không nghe thấy sao? Hắn đã dám bảo mình là thứ trọc phú có lắm tiền chứ chả ích lợi gì. A! Hắn ta muốn hạ nhục mình? Còn lâu. Rõ ràng hắn ta một thằng ngốc. Sống ở giữa cái xã hội này có ai dám vỗ ngực không cần tiền? Có ai? Chỉ mấy thằng khùng nhất trong cái hạng khùng thế kỷ... Uống nước lã, để bụng đói mà lập nên sự nghiệp sao? Không tiền thì làm gì có cuộc sống phong lưu nhàn hạ? ôi! Chỉ có lũ ngu xuẩn nhất thế gian này mới cho những kẻ đổ mồ hôi sôi nước mắt tạo ra tiền bạc là đê hèn, nhục nhã...
Nghĩ đến đây Mộng Hiên khẽ lắc đầu cho xe chạy ôm lề rồi thong thả lái đi, lẩm bẩm:
- Cái xã hội này quả đáng tởm! Kẻ nghèo thì bị khinh khi còn ai giàu có làm ăn nông nổi thì lại bị mỉa mai nhạo báng!
Lúc vừa đến ngã tư chàng vội đạp thắng vì ngọn đèn lưu thông rực đỏ. Tiếng thắng rít lên khiến Mộng Hiên có cảm tươ(ng như dòng đời mình đi bất thần gặp phải chướng ngại ngăn cản lại. Hít mạnh cho hơi thuốc tràn đây lồng ngực rồi từ từ cho dòng khói tuôn ra bằng ngã miệng, dõi mắt về phía trước. Một hàng đèn dài thẳng tăm tắp tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa như phủ lên mặt lộ lớp sơn vàng vọt. Chàng lại suy nghĩ mông lung cho rằng cái xã hội này mất đi sự thành thật về lẽ phải. Và chàng lại cảm thấy là cả linh hồn cùng niềm suy tư vốn sẵn trời ban phát cho loài người cũng đã hoàn toàn bị tước đoạt.
Mộng Hiên cho rằng đâu phải có nhiều tiền bạc là kẻ sát nhân, là thủ phạm của sự chết chóc? Đôi mày chàng nhíu lại Đầu óc cực kỳ căng thẳng. Xe trờ vào con đường Tùng giang bao giờ chàng cũng không haỵ Nhà chàng nơi đó.
- Sắp 12 giờ khuya rồi!
Chàng nhìn đồng hồ đeo tay lẩm bẩm nói. giờ này thì Mỹ Thuyên và cô ả Anh đều đã đắm hồn vào trong giấc ngủ rồi. Mộng Hiên xuống xe mở cửa ra cho xe chạy vào.
Muốn đến cửa trước mặt nhà phải qua khu hoa viên. Đó là một vườn xum xuê toàn cả hoa hồng hương bay thơm phưng phúc. Những tia nước trong veo cạnh đó phun lên long lanh dưới ánh đèn trông hệt như những hạt châu rơi lả chả...
Đẩy cửa bước bào bên trong đèn phòng khách vẫn còn bật sáng. Đủ các loại đồ chơi của trẻ con nằm la liệt cả thảm. Máy truyền hình để quên không tắt phát ra một luồng ánh sáng trắng đục lấp láy. Lọ hoa màu xanh nhạt vỡ làm hai nằm lăn lóc trên ghế, cạnh đó là những cánh hoa ngả màu tàn tạ. Mộng Hiên đứng lại nhìn quang cảnh chung quanh rồi tiếp đến máy truyền hình, nhặt mấy tập sách báo cùng đồ đạc đặt ngay lại trên ghế. Chàng chỉ khẽ lắc đầu thở dài:
- Mỹ Thuyên lúc nào cũng như thế cả... Được cái dễ thương, ngoan ngoãn nhưng lại mất đi việc chu toàn nhà cửa.
Tắt đèn nơi phòng khách, Mộng Hiên lại bước vào phòng ngủ nhìn Mỹ Thuyên đang say sưa thả hồn vào trong giấc mộng. Nàng có gương mặt phúng phính, tròn trịa, mái tóc ngắn phủ xuống trên đôi bờ má. Cái chăn nàng đắp một nửa bị lệch đi lòng thòng rơi xuống. Mộng Hiên thầm nghĩ vợ mình đã có hai con rồi, đâu còn son trẻ gì nữa mà vẫn như thời thơ ấu? Chàng mỉm cười cúi xuống kéo chăn đắp lại lên ngực cho vợ. Bị động Mỹ Thuyên mở choàng mắt thức giấc. Nàng nhìn chồng bằng đôi mắt ngái ngủ lên tiếng hỏi:
- Về rồi hả anh? Lúc đầu hôm em chơi với lũ con vui ghê! Em làm con cọp mẹ còn bọn chúng làm bầy cọp con...
A! Hèn gì! Mộng Hiên mỉm cười nhủ thầm lấy mình. Thì ra như vậy nên phòng khách hệt cảnh chợ chiều rác rưởi đầy cả lên.
Mỹ Thuyên nói xong day mặt vào bên trong tiếp tục dỗ giấc ngủ. Chàng bước sang phòng ngủ của mấy đứa con. Trước tiên đến giường của bé trai vừa lên sáu. Đèn trong phòng vẫn để sáng. Vẻ mặt của Tiểu Trúc phúng phính hao hao giống mẹ đầy cả những vết lọ như hình ảnh của chú bé lọ lem. Thằng bé không giống chàng về cơ thể. Thân hình nó gầy đét và hiện đang nằm với tư thế chẳng chút nào thoải mái. Bụng nó hơi ưỡn lên, còn đầu ngoẹo sang một bên lệch ra khỏi ngoài gối.
- Đúng rồi!
Mộng Hiên vội ngồi xuống đưa tay luồn bên dưới lôi ra chiếc thiếc giáp xa, một cây súng trường cùng một con gấu nhồi đầy ắp cả bông.
Rời giường Tiểu Trúc chàng sang giường Tiểu Phụng. Đó là cô bé tròn tám tuổi. Mặt mày có vẻ dễ thương. Tiểu Phụng đối với chàng là một hạt trân châu bé bỏng. Chàng cưng nó nhất nhà. Khi đến sát cạnh giường, chàng mới phát hiện ra đôi mắt của cô bé còn mở thao láo.
- Ủa! - Mộng Hiên sửng sốt - Con chưa ngủ sao?
- Con đợi ba về mới ngủ được!
- A! Con tôi ngoan lắm! Song lần sau đừng đợi nữa! Công việc ba bề bộn lắm. Con cần nghỉ sớm để ngày mai còn phải đến trường!
- Nhưng con quen rồi! Ba chưa hôn, con chưa ngủ được!
Vừa nói nó vừa đưa tay lên bá cổ chàng và tự nhiên chàng cũng cúi xuống đặt lên mặt lên má con những nụ hôn nồng cháy. Mộng Hiên nắm lấy đôi tay thon tròn nhỏ nhắn của con gái. Hơi ấm của nó chuyền sang cơ thể chàng làm chàng có cảnh giác như tất cả nỗi muộn phiền của mình như tan biến hẳn. Chàng mỉm cười kéo cao chăn cho con gái, béo yêu vào má nó, bảo khẽ:
- Con ngủ đi nha! Mai dậy sớm ba sẽ chơi với con...
- Mai há! Nhớ nha!
- Ờ! Nhớ... Ngày mai...
Mộng Hiên vừa nói vừa rời phòng con, tắt đèn, khép nhẹ cửa lại. Chàng cảm thấy lòng mình lâng lâng nhẹ nhõm. Có lẽ trên đời này chẳng gì hạnh phúc bằng là cái hạnh phú đó do các con cái mình mang lại. Đó mới chính là loại tình cảm thuần khiết nhất và chân thành nhất... Ôi! Vui vẻ làm sao!
Chàng vào phòng tắm mở nước nóng dội vào cơ thể mình. Hơi nước thấm vào các tế bào qua từng lỗ chân lông khiến chàng cảm thấy hoàn toàn tươi tỉnh hẳn. Cơn buồn ngủ khi chàng mới bước chân vào nhà không còn nữa. Mộng Hiên tự lấy bình nấu nước bằng điện pha cà phê đoạn mang sang thư phòng. Cô tớ gái tên Anh giờ này cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.
Vào đên thư phòng chàng cảm thấy tâm thần thoải mái. Chỉ có nơi này mới đem lại cho Mộng Hiên một cảm giác khác thường, không vương vấn với các con số đầy hơi hám teng mùi đồng như Bá Nam mỉa mai. Đó là một gian phòng thật sạch sẽ, tươm tất. Cửa sổ được treo chiếc màn voan màu sữa đục nhẹ nhàng lay động... Dưới khung cửa sổ là một bàn sách lớn và một chiếc ghế tựa bằng dạ Chiếc đèn tọa đăng đủ tỏa ánh sáng vừa phải cho thấy các kệ sách nằm ven theo bốn vách tường. Phia trên cao đầu đủ có chưng bầy các loại đồ chơi kiểu cách.
Mộng Hiên thong thả châm điếu thuốc lá phì phà khói uống ngụm cà phê đen đặc. Chất đắng của cà phê giúp cho chàng cảm thấy sảng khoái cả tâm hồn. Chàng đưa mắt nhìn bóng mình in trên tường rồi tự đùa.
- Tái hội nha! Hạ Mộng Hiên! Tên trọc phú teng mùi đồng...
Mở ngăn kéo bàn lôi ra tập lai cảo. Mộng Hiên nhớ lại thời còn ở bậc trung học đã có lần chàng mơ ước trở thành một nhà văn và tự nguyện với lòng mình thực hiện cho được giấc mộng đó. Thế là chàng tập làm luận gọt rũa, chải chuốt lời văn. Nhưng khi đến đại học thì mộng ước kia phai nhạt dần và chàng lại cảm thấy thích môn âm nhạc hơn. Thế là Mộng Hiên đọc thật nhiều về Beethoven, nghiền ngẫm nhiều về Mo art. Nhưng cuối cùng rồi cũng chẳng đi đến đâu cả! Văn không. Nhạc chẳng. Chàng lại quay sang theo đòi kinh doanh. Suốt ngày quay cuồng với các con số - hình ảnh của đồng tiền nén bạc! ôi! Đó là cái lý do để cho Bá Nam ghen ghét, hằn học gán cho chàng cái tước hiệu "teng mùi đồng" bởi quanh năm suốt tháng chàng mải miết quay cuồng với đồng tiền hôi hám đủ các thứ mùi mặn, nồng, chua, chát! Chàng đã thành công trên công cuộc xây dựng kinh tế trong đời sống của mình. Cũng may là chàng còn giữ được thói quen đêm đêm về thư phòng đọc sách. Nếu không thì "Tình cảm" thật của con người cũng bị đánh mất cả rồi.
Hai năm gần đây, chàng bắt đầu tập viết văn lại. Bút hiệu của chàng là Mặc Mặc "Dĩ Thất Đích Niên Đợi" là tập tiểu thuyết đầu tay của chàng tự bỏ tiền ra xuất bản. Tác phẩm này không được độc giả lưu ý và nó đã bị chìm đi giữa rừng sách văn nghệ chẳng lấy một chút âm vang. Không sao! Đối với chàng viết văn chỉ là một thứ hứng thú như uống cà phê hay một sự ký thác tâm hồn của mình với tất cả những gì chàng mơ ước. Mộng Hiên muốn tìm lại con người thật của mình mà từ lâu chàng đã đánh mất đi. Tác phẩm đó có được trong hàng ngũ văn giới chú ý hay không điều đó đối với chàng không cần thiết mấy.
Cứ mỗi lần màn đêm buông xuống Mộng Hiên mới trở lại với trạng thái bình lặng tìm một cái gì để viết. Chỉ thế thôi. Đưa mắt dõi theo khói thuốc, chàng thả hồn mình chơi vơi giữa cảnh vật mờ ảo của khung cảnh bên ngoài...
Mộng Hiên cảm thấy đầu óc mình nhức nhối. Chàng cũng chẳng biết tại sao nữa! Phải chăng vì những lời nói đầy ác ý của Bá Nam, con người mà chàng gán cho là thô bạo cộc cằn nhất giữa xã hội này? Vả chăng câu nói của Bá Nam có gì đáng phải để ý đâu? Hay là... A! Không! Nhất định là không. Đâu có thể như vậy được? Người ta đã có chồng. Người ta không phải là con gái. Nàng đã lập gia đình năm năm rồi. Ừ Năm năm đâu phải thời gian ngắn ngủi gì? Với thời gian đó cũng đủ để nàng trở thành một thiếu phụ có kinh nghiệm làm vợ, làm mẹ. Nhưng tại sao nàng lại có vẻ ấp thẹn thùng như dáng dấp của một người trinh nữ? Nếu nàng không mặc chiếc áo dài dạ hội kia... Ừ! nếu nàng... Nhưng chàng tự ngắt ngang ý nghĩ của mình ngả người ra phía sau thành ghế dõi mắt theo làn khói thuốc lá đang tản mát loang dần rồi bắt đầu hút đi trong căn phòng bé nhỏ! Một khuôn mặt hiền hòa lờ mờ hiện ra trước mắt. Người đàn bà đó... Phải! Chính nàng... Người đàn bà tuy mới chỉ gặp một lần mà tưởng chừng như đã quen biết nhau tự bao giờ! ôi! Cái gương mặt tuyệt vời làm sao! Nàng có đôi mắt thật u buồn! Một mái tóc bềnh bồng và đôi môi hồng đã ngả màu nhợt nhạt.
Nghĩ đến đây, Mộng Hiên đứng dậy vươn vai làm vài động tác cho giãn gân cốt đoạn bước về phòng ngủ. Lần đầu tiên nằm bên cạnh Mỹ Thuyên chàng mơ đến hình ảnh người đàn bà xa lạ. Để mặc cho dòng suy tư bềnh bồng như người say men rượu mạnh, chàng cảm thấy như có cái gì bất ổn nơi con người đàn bà bạc phước đó. Bỗng Mỹ Thuyên trở mình miệng phát ra những tiếng ú ớ trong cơn mớ ngủ kéo Mộng Hiên trở về thực tại. Chàng nhìn vợ mỉm cười.
- Mỹ Thuyên lúc nào cũng như một đứa bé vô tư trong trắng...
|
|
|