Về đến nhà Bội Thanh đã cảm thấy tay chân rời rã. Vừa đặt lưng xuống giường nàng đã thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Vú Ngô ra hiệu cho Mộng Hiên ra phía sau nhà. Biết có chuyện gì quan trọng chàng vội chạy ra ngay:
- Cái gì thế vú - Mộng Hiên khẽ hỏi.
- Hôm cậu vừa đi thì ông Trình điện thoại lại tìm. Ông ấy có nhắn lại khi nào cậu về phải gọi lại gấp...
Nói đến đây bà vú dớn dác nhìn vào bên trong nhà, khi biết chắc Bội Thanh vẫn còn đang say ngủ, bà nói bằng giọng đầy xúc động:
- Tối qua, có bà đến đây tự giới thiệu là vợ câu:
Mộng Hiên có vẻ sửng sốt:
- Bà ấy đi có một mình?
- Thưa không. cùng đi, có một bà khác nữa. Bà ấy ghê gớm lắm vừa bước vào cửa đã la hét ầm nhà ầm cửa. Bà ta đòi tìm tiểu thư ra... để xé xác... Cậu ơi! May mà tiểu thư lúc ấy không có nhà, nếu không thì chẳng biết câu chuyện này ra sao nữa?
Bà vú vừa nói vừa chép miệng:
- Trời ơi! Tôi sợ quá... Kể từ đêm đó, cứ mỗi lẫn nghe tiếng động hồn vía tôi đã bay lên trời.
Mộng Hiên như người từ trời xanh rơi xuống vực thẳm. chàng biết ngay chuyện này xảy ra có tay Tư Hiền dàn cảnh. Người đàn bà mà vú Ngô bảo hung tợn đó không ai ngoài bà Nhã, chị vợ chàng. Còn ôngTrình nhắn gọi chàng, lại cũng ắt có chuyện chẳng lành... Đầu óc Mộng Hiên cực kỳ căng thẳn g, chẳng lẽ tổ ấm tại khu vườn Thanh này sau cơn bão táp mới dựng nên, giờ đành thúc thủ để nhìn bị đổ nát hay sao?
Mộng Hiên vào ngay phòng khách đóng chặt cửa lại. Chàng gọi dây nói đến ông Trình. Đúng như chàng tiên đoán, bên kia đầu dây ông Trình nói với giọng đầy xúc động:
- Mộng Hiên ơi! Tình hình quả nguy cấp. Anh có còn mê ngủ nữa không?
- Chuyện gì thế thưa bác?
- Thằng Tư Hiền đưa vợ anh đến gặp tôi. Hắn bảo vợ anh muốn đưa Bội Thanh ra tòa về tộp phá hoại gia cang.
- Bằng chứng đâu.
- Có. Họ có rất nhiều. Hắn trưng hình ảnh anh cùng chụp chung với Bội Thanh. Hơn nữa, còn có dính liền với Bá Nam nữa. Tình hình không đơn giản đâu. Anh cần gặp ngay vợ anh mới được. Theo tôi, không thể để chuyện này xảy ra như vậy được.
Mộng Hiên tức điên lên:
- Tức quá bác ơi! Tất cả đều do Từ Hiền. chắc là sau đó hắn có đưa điều kiện?
- Đúng vậy. Chính miệng Tư Hiền nói, nêu không muốn rắc rối thì phải chi cho họ một triệu.
- Một triệu? Quả là tên ăn cướp. Nhưng chả lẽ đưa cho nó?
- Không! Đưa cho vợ anh.
- Nàng lấy tiền đó để làm gì? ôi! Bác ơi! Đó là lối lừa đảo, cướp cạn của Tư Hiền.
Nói chuyện xong với ông Trình, Mộng Hiên xuống bếp bảo bà vú:
- Tôi có chuyện phải ra ngoài gấp. Vú không nên tiết lộ chuyện này cho Bội Thanh bị xúc động nguy hiểm lắm. Lúc tôi quay về hay bất cứ lúc nào nghe tiếng chuông ba dài một ngắn mới chính tôi, còn kỳ dư đừng mở.
- Thưa vâng. Tôi biết.
Chàng khoác thêm chiếc áo ngắn bên ngoài ra xe. Lúc bấy giờ vừa đúng mười một giờ. Đường về đêm vắng. chàng mở cả tốc lực cho xe chạy. Tinh thần căng thẳng. Thân xác rã rời. Mộng Hiên cảm thấy hạnh phúc của mình sao mong manh quá.
Đến nửa đêm thì Bội Thanh thức giấc. Qườ tay không thấy Mộng Hiên đâu, nàng vội ngồi nhỏm dậy mở ngọn đèn ngủ đầu giường. Nếp chăn và gối bên cạnh vẫn thẳng. Bộ Mộng Hiên chẳng ngủ sao? Chàng đi đâu? Bận việc gì mà đêm hôm khuya khoắc bỏ đỉ Khoác chiếc áo lụa, nàng ra cửa nhìn phía ga ra. Xe không còn nữa. Chàng đã đi. Đi đâu? Bội Thanh lại tự hỏi:
- Mộng Hiên.
- Mộng Hiên ơi! Anh đi đâu rồi!
- Gì thế hở tiểu thư?
- Anh Mộng Hiên đâu rồi?
- Cậu đã đi Đài Bắc...
- Đi Đài Bắc? Ngày mai đi không được sao?
Bội Thanh nghẹn ngào quay về phòng. Nàng chống tay lên cằm nhìn ra ngoài vườn. Bóng cây ngả mình trên bài cỏ chập chờn lay động.
Trời càng về khuya càng yên lặng. ánh trăng vằng vặc tỏa khắp bầu trời, trông hệt như một bức tranh tuyệt kỹ.
Chàng về Đài Bắc sống với vợ con. Phải rồi. Chàng không thể đợi đến ngày mai. Vì nơi ấy hạnh phúc hơn, ấm cúng hơn, êm đềm hơn... Như thế chứng tỏ chàng đã bắt đầu chán ta rồi! Sao nhanh quá vậy?
- Không! Ta không có quyền ghen ngược! Ta đã nhẫn tâm phá hoại gia cang kẻ khác. Đó là một trọng tội...
Nàng úp mặt vào giữa lòng hai bàn taỵ. Một vài ngôi sao rụng giữa vòm trời. Bóng trăng mờ dần sau màn mây mỏng nhẹ đục màu váng sữa.
Rồi ngày qua ngày... liên tiếp trong ba đêm ròng rã, nàng sống trong cảnh chăn đơn gối chiếc. Bội Thanh gần như hoàn toàn tuyệt vọng.
- Vú ơi!
- Tôi đây tiểu thư! Có chuyện gì cần không?
- Chắc là chàng không bao giờ trở lại nữa. có phải thế không?
- Không! Cậu ấy có nói với tôi,vài ba hôm thôi! Thế nào đêm nay cũng tới.
Bội Thanh vốn bản năng yếu ớt. Lúc nào nàng cũng thấy mình bị tuyệt vọng. Những sự kiện hiện hữu tợ những đám mây đen phủ chụp cả hồn nàng. Suốt mấy ngày liền, nàng thờ thẫn ra vào, đứng ngồi không yên. Có lúc nàng ngồi thừ người ra hàng giờ nhìn những đám mây trắng lơ lửng giữa vòm trời. Cũng có lúc nàng đi bách bộ trong vườn hay cả những khi ngồi dùng cơm luôn luôn quay cuồng với ý nghĩ ta đã làm gì phật lòng chàng chăng? Hoặc giả, chàng đã hối hận muốn kết thúc cuộc tình tội lỗi này!
- Thôi! Thế là chàng sẽ không còn bao giờ đến.
Nghĩ đến đây lòng nàng bỗng quặn thắt lại. Nàng có cảm tưởng như có cả một tảng đá lớn đè trĩu cả tâm can mình.
- Mộng Hiên ơi! Thế là sau "tuần trăng mật" chàng đã ra đi.
Nàng nhắm mặt lại. Trong phút giây xúc động, Bội Thanh có cảm giác mình hiện đang còn sống bên cạnh Bá Nam với bao nhiêu nỗi niềm dằn vặt... mà tiếp đến là những ngày đầy thơ mộng vừa qua, buồn vui lẫn lộn. Nội ta có lần bảo Lý Bạch đúng:
Xử thế nhược đại mộng
Hồ vì lao kỳ sinh?
Đời chỉ là một mộng lớn,
Chuyện gì mà phải nhọc mình?
Bất thần Mộng Hiên trở lại. Bội Thanh reo lên. Trông nàng hệt như một đứa trẻ thơ... Ôm tay chàng nghẹn ngào:
- Em cứ ngỡ rằng không còn bao giờ anh đến nữa.
Ba ngay qua, là một chuỗi dài thời gian đem lại cho Mộng Hiên bao nhiêu nỗi suy tư cùng cực. Chàng vỗ về Mỹ Thuyên. Nàng chẳng nói gì lúc nào cũng khóc. Nàng đã quá ủy mị để mặc cho Tư Hiền thao túng. Gã như một con sâu hút máu, một con đỉa dưới đám bùn nhơ, nó đã bám vào chân ai không bao giờ rút được, ngoại trừ bụng nó đã no tròn những máu.
Cuối cùng chàng phải ngả giá với hắn: để yên cho cuộc tình chàng với Bội Thanh với giá hai trăm ngàn. Chàng thừa biết, đâu có phải chỉ có một lần? Rồi nó sẽ nhiều lần như thế nữa. Mỹ Thuyên thì dại dột quá, không còn cách nào hơn ngoại biện pháp "nhất thời" trên. Mộng Hiên trở về vườn Thanh với một thân xác rời rã và một tinh thần tuyệt vọng.
Uống xong tách cà phê, chàng lấy lại được sự thoải mái. Bỗng chàng nghe tiếng chân Bội Thanh rời xa dần nơi mình, trực giác cho chàng biết lại sắp có chuyện gì? Chàng đứng dậy đi vào theo sau.
- Bội Thanh! Em làm sao đấy?
- Em cũng không biết. Em có cảm giác rằng mình quá vô duyên. Anh, anh đã chán ghét em rồi! Đúng vậy không anh?
ôm Bội Thanh vào lòng, chàng đặt môi hôn lên mái tóc:
- Bội Thanh! Bộ em giận anh sao? Anh nghĩ rằng chưa có điều gì làm em buồn lòng cả.
Bội Thanh ngẩng mặt nhìn Mộng Hiên khẽ hỏi:
- Anh và chị ấy gây nhau phải không? Có lẽ chị ấy không muốn em được gần gũi bên anh nữa. Có đúng vậy không hả anh?
Khẽ tát yêu, chàng cười nói:
- Em chỉ khéo đa nghi thôi. Chẳng có gì cả. Thôi! Bây giờ chúng mình đưa nhau đến Nhật Nguyệt Đàm bơi thuyền nha! Được hông? Cười lên một tí cho đời bớt sầu!
Rồi chàng cúi xuống nói bên bờ tai nàng:
- Tối nay chúng mình đi nhảy nhé! Lâu rồi, chúng ta không đến Hương Tân. Thuở xưa em thích nơi ấy lắm kia mà!
Thế rồi! Trời lại sáng. Họ sánh vai nhau ra xe. gió mát, trăng thanh, họ có cảm tưởng vũ trụ đêm nay chỉ còn có hai người.
Nhạc ở nhà hàng Hương Tân làm mê hoặc được lòng người. Hai người chọn bàn ngồi cạnh cửa sổ để chiêm ngưỡng khung cảnh xoay tròn của mùa xuân trên sàn nhảy.
- Chúng ta ra nhảy em nhé!
Bội Thanh tựa đầu vào vai Mộng Hiên bước theo điệu nhạc. Những sợi râu nơi hàng ria chưa cạo của chàng chạm mặt mũi Bội Thanh tạo cho nàng một cảm giác đê mê chạy rần trong từng thớ thịt.
Trước mắt của hai người giờ phút này, họ như đang lạc lối nơi cõi thiên đàng.
- Mộng Hiên!
Một giọng quên thuộc từ đầu bàn kia vọng đến làm Mộng Hiên hơi khựng lại.
- Gì thế anh? Ai gọi vậy?
- Không! Một người quen thuộc. Em lưu ý làm gì? Trả lời xong câu hỏi của Bội Thanh thì điệu nhạc cũng vừa dứt.
Chàng dìu Bội Thanh trở về chỗ cũ, vẻ mặt trầm lặng.
Một người đàn ông ăn mặt thật "kẻng" từ đầu bàn kia đi lại về hướng hai người. Bội Thanh bất giác kêu lên:
- Kìa! ông ta đến tìm anh!
- Anh biết.
Mặt Mộng Hiên đỏ rực. Lại Tư Hiền - Cái tên đầu trâu mặt ngựa sâu mọt của xã hội xuất hiện.
- à! Mộng Hiên! không ngờ mình gặp nhau nơi này... Ạ A! Còn cô này? giới thiệu đi!
Mộng Hiên giận tái cả mặt Chàng muốn tống cho gã một quả, nhưng rồi chàng cố nhịn, miễn cưỡng giới thiệu:
- Đây! Bội Thanh!
- à! Thế ra đây là Bội Thanh! Hân hạnh! Hân hạnh... Nghe danh cô và hâm mộ từ lâu, nay mới được vinh dự gặp.
Gã quay mặt về phía bàn bên kia đưa tay chỉ:
- Vợ tôi kia kìa. Xin lỗi để tôi gọi nhà tôi đến bái hầu...
Rồi, Tư Hiền như bất chấp giữa nơi đông đảo, gã cất cao giọng gọi:
- Em à! Lại đây. Có cô Bội Thanh đây...
Tuy Bội Thanh chưa rõ sự liên hệ giữa gã với Mộng Hiên ra sao nhưng linh tính đã báo trước cho nàng biết là mình sắp phải đương đầu với phong ba bão táp. Với vẻ đểu cáng gã giới thiệu nàng với người đàn bà vừa đến:
- Đây là cô... , gã giả vờ quên, suy nghĩ giây lát - à! Cô Bội Thanh của chú Hiên đấy.
Người đàn bà này đã tấn công ngay sau lời giới thiệu của chồng:
- Chào... nàng hầu yêu quý của ông em rể hiếm có của tôi. Ôi dào! ông em rể tôi đào hoa quá nhỉ?
Mặt Bội Thanh tái lại. Nàng cứng cả mồm không nói được lời nào. Chính vì cái nấc nghẹn của nàng khiến vợ Tư Hiền hiểu lầm mình đã bị khinh khi nên hét lớn lên:
- Hừ! Con nhỏ này có vẻ ngạo nghễ! Đồ hèn hạ! Đê tiện. Mày tưởng mày đẹp lắm sao? mang thân đi làm thiếp thiên hạ mà phách lối! Mở mắt ra mà xem "bà Nhã" cụ cố của mày có cho mày được bài học không?
- Thôi mà em! - Tư Hiền vờ can gián - Cô ấy lỡ lầm chứ nào có muốn... đi làm lẽ làm mọn gì đâu?
- Ông nữa à! Thì... chung vào với cậu em bắt ngựa quý ấy đi. Đừng có vờ vĩnh thủy chung!
- Em ăn nói gì kỳ cục vậy? Của cậu ấy chứ có phải... của anh đâu?
- Ấy! Nếu không có cậu Mộng Hiên ra tay thì... Chắc là đến phiên ông "cuỗm" rồi. Tôi nói cho mà biết, cái thư đĩ thõa lẳng lơ đó đừng rớ vào mà tan hoang sự nghiệp.
Nói đến đây vợ Tư Hiền quay lại Bội Thanh:
- Bây giờ tôi gọi bà bằng tước vị gì đây? Bà Mộng Hiên thì không được rồi. Đã có em gái tôi. Bà Bá Nam lại không ổn nữa, ông ấy đã bị bà cắm cho hai cái sừng to tướng rồi... Thôi thì tạm gọi bà là loại đi cướp chồng thiên hạ!
Mộng Hiên không còn chịu đựng được nữa, chàng cắt ngang:
- Đủ chưa? Hả! Chị không được phép nói như vậy. Câm mồm lại ngay.
Chàng kéo tay Bội Thanh:
- Chúng ra nhảy bản này nhé!
- Hừ, cái đồ ngoại tình dâm đãng! - Giọng vợ Tư Hiền từ đầu bàn bên kia vọng đến - Liệu hồn! Xuống âm phủ cũng bị cưa hai nấu dầu!
Đi được mấy bước, Bội Thanh run run nói:
- Anh đưa em về!
- Không! Không thể làm thế! Cứ nhảy. Ta cần phải cho bọn chúng biết là ta không xem họ ra cái gì cả!
- Đừng! Đừng anh!- Bội Thanh bằng giọng năn nỉ - Em van xin anh, thà là mình chịu thua cuộc, chứ em không thể nào sống tại nơi đây thêm giây phút nào nữa.
Cơn giận tràn dâng, Mộng Hiên hét lớn lên làm mọi người đang nhảy bỗng dừng cả lại.
- Đã bảo không là không! Chúng ta không thể chịu thua cuộc Chúng ta quyết không bao giờ chạy trốn. Em phải cười thật lớn lên rồi phỉ nhổ vào mặt chúng.
Bội Thanh đứng hẳn lại nhìn thẳng vào mặt Mộng Hiên:
- Anh bắt em làm người đàn bà lẳng lơ dâm đãng phải không? Anh bắt em phải biết cách đóng kịch thật tài tình và vứt bỏ lòng tự ái để cho thiên hạ dẫm lên để đem lại cho anh sự thỏa mãn phải không?
Mộng Hiên mím chặt môi lại. Các thớ thịt trên mặt chàng hằn lên:
- Bội Thanh, em nói thế có nghĩa là anh đưa em vào chỗ chết. Em có biết là anh đã yêu em đến bao nhiêu không? Tại sao em lại nói những lời nặng nề với anh như vậy? Hả? Em hãy trả lời đi, em hãy nói đi! Tội này có đáng sa vào hỏa ngục không?
- Anh ơi! Em đã sa hỏa ngục từ lâu rồi, nhưng dù sao em cũng cám ơn anh... đã cho em đến đây chịu nhục. Cho em chôn chân ở đây để trở thành sắt thép. Với anh, thì anh còn được người ta ban bố cho những danh từ tốt đẹp là hào hoa phong nhã, là hạnh phúc vô vàn, là năm thê bảy thiếp...
Mộng Hiên buông tay ra, lấy khăn tay chậm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Em không chịu hiểu còn cố tình gán ghép cho anh về tội hạ nhục. Em nghĩ rằng anh có hành động đê tiện ấy hay sao?
Chàng vừa nói vừa kéo Bội Thanh lại vào lòng mình. Nàng vùng vằng hét lớn:
- Có buông ra không? Anh cố tình làm cho mọi người chú ý. Anh có biết rằng tôi đã bị nhục nhã nhiều rồi không?
Mộng Hiên cầm tay Bội Thanh lôi nhanh ra khỏi sàn nhảy:
- Được ta về!
Tất cả mọi sự việc xảy ra giữa Mộng Hiên và Bội Thanh đều lọt vào mắt của vợ chồng Tư Hiền. Họ có vẻ vừa ngạc nhiên, vừa hả dạ.
Xe họ lao vun vút trên đường phố. Bội Thanh cất tiếng hỏi:
- Anh đưa về chứ!
- Về. Vườn Thanh.
Cơn giận của Mộng Hiên càng lúc càng găng. Chàng cảm thấy nỗi tức chận nghẹt ở cổ họng mình. Vào đến cổng, chàng không xuống xe như mọi khi đưa Bội Thanh vào, mà chỉ để mặt nàng tự lo liệu:
Nghe tiếng xe rồ mạnh, Bội Thanh quay lại hỏi:
- Anh đi đâu đấy?
- Đài Bắc.
Nói xong, Mộng Hiên đóng thật mạnh cánh cửa rồi lao xe ra khỏi cổng.
- Đừng! đừng anh ơi! Anh đừng đi đâu cả. Hãy ở lại với em. Tại sao lại xảy ra như thế ấy? Em có muốn nói như vậy đâu?
Nghe tiếng khóc than bên ngoài, vú Ngô vội chạy ra thét lớn:
- Tiểu thư! Tiểu thư làm sao vậy? Cậu đâu rồi? Cậu ơi...
Mộng Hiên lái xe đi loanh quanh trong vùng một lúc, gió đêm đã mang lại cho chàng luồng sinh khí trong lành. Nhờ vậy mà cơn giận bắt đầu nguôi ngoai. Chàng ngừng xe lại. Bóng trăng khuya vằng vặc trải xuống vạn vật một màu đục ngầu như váng sữa.
Ta đang làm gì đây? Mộng Hiên ơi! Mày đang tiếp tay cùng thiên hạ để dày vò nàng phải không? Mày có tội nặng là mang nàng đến nơi mà đáng lẽ không bao giờ bén mảng đến. Chính mày bắt nàng hứng chịu sự nhục nhã. Ôi! Chính Mộng Hiên này đã làm cho nàng đau khổ! Em ơi! Hãy tha thứ cho anh...
Mộng Hiên vội chạy quay xe trở lại về hướng vườn Thanh. Chàng lặng người đi khi chạy vào phòng, nhìn thấy bà vú đang ngồi khóc, bên cạnh Bội Thanh trông như một xác chết nằm sòng soài trên nền gạch dưới chân giường.
- Tiểu thư! Tiểu thư! Tưởng đâu ngày nay không còn buồn khổ nữa, nhưng có ngờ đâu cũng lại thế này!
Chẳng lẽ nàng chết rồi sao? ôi! Nếu quả thật vậy thì chính chàng là thủ phạm. Chàng vừa lẩm bẩm vừa cúi xuống ôm xốc Bội Thanh đặt lên giường gào lên trong tiếng nấc...
- Bội Thanh... Bội Thanh! Anh đã làm gì xúc phạm đến em? Nếu có, anh cũng chẳng biết tại làm sao nữa?
Mộng Hiên định gọi điện thoại mời bác sĩ thì Bội Thanh tỉnh dậy. Nàng cố mở mắt ra, trước mặt nàng như cả một bức màn sương mờ nhạt. Nàng khẽ hé đôi vành môi để lộ hàng răng đều đặn như hạt lựu. Màn sương trước mặt nàng từ từ tan dần...
- Bội Thanh! Anh có lỗi với em!
Hai dòng lệ tuôn trào, Bội Thanh bá lấy cổ Mộng Hiên. Vòng tay nàng chẳng khác nào như chiếc vòng định mệnh.
- Đừng! Em van xin anh! Đừng bỏ em! Đừng hắt hủi em!
Mộng Hiên ghì chặt lấy Bội Thanh hơn lên khuôn mặt đầy lệ:
- Không! anh nhất định không xa rời em! Thượng đế đã an bài định mệnh của chúng mình phải vình viễn yêu nhau!
Bốn mắt lại âu yếu nhìn nhau... Họ lại dìu nhau vào giấc mộng êm đềm!...
|
|
|