Có tiếng chuông cửa vọng vào. Chị Kim chạy ra mở và chị ngạc nhiên nhìn chằm chặp ông già có mái đầu bạc phơ phơ như tuyết. Mặt mày ông ta có vẻ thuộc hàng trí thức.
- Có ông Bá Nam ở nhà không?
- Dạ, thưa không.
- Còn bà Bá Nam?
- Dạ! Bà ấy đang ngủ.
- Vào thưa, có tôi là Trình Bộ Vân đến thăm.
Giọng nói của ông như ra lệnh. Không đợi mời ông đã ngang nhiên bước vào phòng khách.
Từng làm công viêc trong nom nhà cửa, nên chị có đầy đủ kinh nghiệm, chị biết nhìn mặt mà bắt hình dong để khỏi bốc phải lửa, chị thử từ chối khéo.
- Thưa ông... bà chủ hôm nay bị bệnh. Xin ông vui lòng cho khi khác...
Đưa mắt lườm lườm nhìn người ở mới, ông hất hàm hỏi:
- Bà vú đâu?
Chị Kim chưa kịp trả lời, ông nói tiếp:
- Thế nào? Chị muốn nói gì?
- Dạ! Bà chủ tôi bị bệnh!
- Bệnh? Mấy ngày rồi?
- Thưa! Đó là quyền của ông chủ... Tôi không được rõ.
- Thế còn bà vú đâu?
Chị Kim ngập ngừng đáp:
- Dạ! Bà ấy thôi việc rồi ạ!
Câu trả lời của người làm mới, ông Trình đã biết được một phần sự thật. Ông cảm thấy hơi giận tràn lên tận cổ, ông đến đây không phải vì sự van xin của Mộng Hiên nhờ ông giúp đỡ mà một phần vì lòng mến thương của mình đối với người thiếu phụ có một tâm hồn và thể xác yếu đuối, đang bị hành hạ bởi người chồng thô bạo. Bội Thanh có dáng vóc và tư thái trông hệt như đứa con gái út của ông còn đang ở nước ngoài.
- Bà chủ đâu? Hãy đưa tôi vào thăm.
Chị Kim có vẻ lúng túng:
- Dạ. thưa... thưa...
ông Trình nói như hét lên:
- Nhanh! Có phải đợi đến khi bà ấy chết mới chịu đưa tôi vào thăm sao?
- Dạ. thưa... Vâng ạ! Tôi xin đưa! Xin mời ông vào...
Vừa đến cạnh giường ông Trình đã hốt hoảng kêu lên:
- Phu nhân!
ông nhìn thấy vẻ hốc hác, tiều tụy của Bội Thanh, nhất là đôi mắt nàng sâu hoắm xuống, mặt xanh xao như tàu lá. Ông Trình cúi xuống dùng ngón tay cái và ngón trỏ banh hai mí mắt. Tròng mắt nàng đã ngả màu đục, mặt nhễ nhại mồ hôi. Rò ràng nàng đang nguy kịch lắm rồi.
- Trời!
ông Trình kêu lên và lùi người lại. Trước mắt ông từ chiếc cổ trắng nõn nà đến cánh tay và luôn cả phần trên của ngực đầy cả vết bỏng của tàn thuốc, cái thì đã sậm đen, cái thì còn đỏ hỏn...
- Tàn nhẫn quá.
Đứng lặng người lúc, qua cơn xúc động, ông đưa tay đặt lên vai Bội Thanh lay nhẹ:
- Bá Nam phu nhân!
Bội Thanh chỉ trừng trừng mắt nhìn lên trần nhà, còn miệng cứ lải nhải nhảm nhí.
ông lại chuyển qua lối xưng hô gọi ngay đích danh thử xem nàng có tỉnh lại không?
- Bội Thanh! Bội Thanh nè! Chị có biết tôi không? Hả...
Rồi ông lắc lắc lấy bờ vai, cúi hẳn người xuống nói lớn:
- Trình Bộ Vân đây này! Nhớ tôi chứ.
Bội Thanh cố giương mắt nhìn ông ngơ ngác.
- Trời ơi! Tàn nhẫn quá! Bà yên lòng. Tôi sẽ đưa bà đến bệnh viện ngay.
Trong khi ông Trình loay hoay lo lắng cho Bội Thanh thì chị Kim đã lẻn ra bên ngoài gọi điện thoại báo tin này cho Bá Nam biết. Ông Trình vừa quay lại tìm thì chị Kim đã gác máy điện thoại chạy vào đứng bên cạnh rồi.
- Chị thu xếp quần áo bỏ cả vào va li cho bà chủ. Tôi đưa bà ấy vào bệnh viện ngay bây giờ.
- Thưa...
- Chẳng thưa gửi gì cả! Chủ chị về tôi chịu trách nhiệm.
Chị Kim đi rồi, ông Trình nói cố ý cho Bội Thanh nghe được:
- Tôi xin hứa với chị là sẽ giúp cho chị với Mộng Hiên thành công theo ước vọng. Hãy cố gắng bình phục mà vui hưởng hạnh phúc.
Nghe nói đến tên Mộng Hiên, Bội Thanh như được liều thuốc hồi dương. Nàng cố mở mắt nhìn. ánh mắt yếu ớt của nàng làm cho lòng ông Trình quặn thắt. Ông khẽ thở dài, nắm tay Bội Thanh nói:
- Đừng u buồn sầu thảm làm gì nữa. Chị Bội Thanh ạ! Mộng Hiên sẽ đến với chị. Hãy tự tin mình. Trên đời này chẳng có gì là không giải quyết được. Chỉ sợ mình không đủ nghị lực, nản lòng bỏ cuộc. Chị hiểu tôi nói chứ?
Bội Thanh vẫn ngơ ngác nhìn ông Trình như một kẻ chưa hề quen biết. Nàng nghe cái tên Mộng Hiên sao mà quen thuộc quá! Cái tên thật gắn bó... như gió xuân, mây hạ, như sóng biển đông hay như một vòng tay ấm cúng.
- Rồi sóng... sẽ mang những gì đến hả ông?
- Hả? Chị bảo gì?
ông Trinh chẳng biết Bội Thanh nói câu ấy với ý nghĩa gì? Nàng lại lẩm bẩm:
- Sóng sẽ mang bọt biển từ ngàn khơi đến. Sóng cũng sẽ mang lại một cành hoa ấu! ông ơi! Cái cành hoa ấu màu tím hoa sim! Sao mà xinh xắn quá... Nhưng mà ông ơi! Nội cháu không còn, nó lại theo sóng ra khơi. Tôi đâu còn gì để mà ước ao mơ tưởng? Kìa! ông có biết tại làm sao mà có sóng? Sóng lớn dần... lớn dần như những trái núi chập chùng giữa cơn phong ba bão táp... Sóng bổ xuống như những mái đầu bạc phếu. Và... Ông ơi! ông có nhìn thấy chăng, chàng đã nhận được mảnh vỏ sò... màu tím hoa sim!
Toàn thân Bội Thanh bỗng run lên cầm cập. Nàng ngơ ngác nhìn tứ phía rồi quay lại phía ông Trình.
- Ông ơi! ông có nghe tôi nói gì không? Mảnh vỏ sò của tôi màu tím hoa sim mà anh Bá Nam đã lấy búa đập tan rồi!
Bội Thanh thu mình lại. Nàng quấn tròn trong chiếc chăn bông. Trong nàng có vẻ hoảng hốt, sợ hãi như tuồng thấy chiếc búa kia đang từ trên cao đưa xuống đập vào đầu mình.
- Đừng! Xin ông cứu lấy tôi, đừng để anh Bá Nam đập nát thân tôi... đừng nghe ông!...
ông Trình đứng lặng như một xác chết, máu trong người ông cơ hồ đông đặc lại.
- Bội Thanh đã mất trí rồi chằng? - Ông Trình suy nghĩ lẩm bẩm lấy mình- Bất cứ giá nào ta cũng phải đưa nàng vào bệnh viện!
- Đừng lo sợ! Có tôi, chẳng ai dám hãm hại chị cả!
Chị Kim nhìn chằm chặp ông Trình và chị biết đây là một người có đầy uy quyền khiến chủ chỉ phải khuất phục, nể vì.
Xe cứu thương vừa đỗ trước mặt nhà thì cũng vừa lúc xe Bá Nam về đến. Bá Nam đi nhanh vào, gã cũng không khỏi ngạc nhiên khi đụng đầu với nhà ngoại giao kỳ cựu.
ông Trình đã nắm ngay áo Bá Nam giận dữ quát:
- Bá Nam! Tôi không ngờ anh là một người tồi, tồi hơn phương hạ cấp. Anh là một đấng tu mi, nhất lại là một người trong giới ngoại giao mà anh hành hạ, ngược đãi vợ mình như vậy, thử hỏi cái nhân tính anh ở đâu. Anh nỡ để chị nhà sống dở, chết dở. Hãy mở mắt ra nhìn xem chị nhà có còn giống hình dạng của con người nữa không?
Bá Nam khinh khỉnh, ưỡn ngực đáp:
- Đây là chuyện gia đình của tôi. Xin ông đừng xen vào.
ông Trình run lên vì tức giận:
- Tôi chen vào để lột mặt nạ đứa giả nhân giả nghĩa. Tôi chen vào để truy tố một kẻ sát nhân. Anh quả là một kẻ giết người không gớm taỵ Lẽ ra, anh phải là một tên đồ tể mới đúng. Ngay giờ phút này tôi mang Bội Thanh đi đây. Các vết thương trên người Bội Thanh cũng đủ đưa anh ra trước pháp luật rồi...
Bá Nam không đến nỗi dại khờ mà không biết thân phận mình. Điều khiến chàng bất ngờ là ông Trình - người có đầy đủ uy thế làm cho những điều mơ ước của mình khỏi gãy đổ - lại chen vào chuyện này. Bá Nam cần phải vận dụng tất cả mọi khôn ngoan của mình để khỏi phải gánh lấy hậu quả tai hại cho tương lai sự nghiệp. Vì vậy, gã đã hấp tấp chạy theo ra phân trần với ông Trình.
- Thưa ông Trình! Tôi nghĩ rằng ông Trình đã hiểu lầm ý tôi. Như ông thấy, tôi luôn luôn bận rộn cả ngày, nên không biết Bội Thanh lâm trong bệnh.
- Anh Bá Nam! ông Trình ngắt lời - Theo tôi, chúng ta đừng nên đóng kịch cho nhau xem. Ngay từ đầu tôi dã lưu ý đến tình cảm giữa vợ chồng anh. Anh đừng dối chúng tôi, Mọi việc tôi thừa biết. Anh mang vù nữ về nhà du hí, quanh lối xóm mọi người đều bàn tán về chuyện này.
Nói dến đây, ông quay lại chiếc cáng bên trong xe, nơi Bội Thanh đang nằm.
- Bây giờ bệnh trạng của nàng quá trầm trọng, nếu trường hợp cô ấy chết đi thì thử hỏi lương tâm anh có bị cắn rứt hay không? Theo tôi nghĩ, nếu quả thật anh chẳng yêu nàng thì hãy lo liệu làm thủ tục chia tay, đừng nên làm khổ cho nhau!
Nói đến đây, ông Trình ngừng lại, rồi bằng một giọng quả quyết!
- Nếu anh không bằng lòng tôi sẽ nhờ luật sư lo liệu hộ.
Bá Nam nhếnh mép cười:
- Từ thuở xưa đến giờ tôi chỉ nghe "khuyên nhau ăn ở trọn đời trọn kiếp" chứ có ai khuyên chia thúy rẽ uyên?
- Nếu đó là trường hợp muốn cứu sống một mạng người, thì lời khuyên ấy có gì gọi là lầm lẫn được!
Rồi ông Trinh nhấn mạnh:
- Nếu để chuyện này ra trước pháp luật, tôi e anh phải tốn tiền cấp dưỡng.
Bá Nam không phải không biết. Bề ngoài vờ vẫn thờ ơ nhưng thật ra bên trong gã đã tính toán kỹ càng rồi. Ai mà đi ngu dại để dành quyền thiệt thòi cho mình? Mỉm cười - nụ cười chứa đầy nham hiểm gã nhỏ nhẹ:
- Được! Tôi sẽ xem lại:
ông Trình khẽ gật đầu:
- Chúng ta sẽ bàn thảo sau. Còn một điều nữa trong thời gian điều trị anh không nên lai vãng đến... Hãy để yên cho chị ấy sống thêm thời gian nữa...
Bá Nam lơ đãng dõi mắt nhìn theo.
Trên cành lê gió thoảng nhẹ. Vài tiếng chim rời rạc kêu lên. Gã ngửa mặt, so vai uể oải đi bước một vào nhà...
- o O o -
Được giám đốc bệnh viện cho biết, bệnh trạng của Bội Thanh đang ở trong thời kỳ nguy kịch, ông Trình sững sờ.
- Cho dù có cứu khỏi cũng chỉ với vát một phần về mặt thể xác. Lấy lại cho được sự quân bình về mặt tinh thần quả thật thiên nan vạn nan.
- Bác sĩ giám đốc, có thể tìm được phần nào hy vọng chăng? - Ông Trình hỏi với vẻ ưu tư.
- Khó lòng. Tôi nghĩ, bà ấy sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn rồi.
Mộng Hiên đến ngay bệnh viện sau khi được ông Trình báo tin về bệnh trạng của Bội Thanh.
- Thưa bác! Nàng như thế nào?
- Khá nặng.
- Nặng? Nặng ra sao?
- Bác sĩ bảo sợ khó lòng thoát khỏi!
- Sợ khó lòng thoái khỏi?
Chàng nắm chặt tay ông Trình lắc mạnh:
- Làm sao thư bác? Làm sao? Không? Con không tin nàng phải chết!
- Cùng vào với tôi - Ông Trình dìu Mộng Hiên vào phòng điều dưỡng - Đấy Bội Thanh đang ngủ... đừng làm nàng giật mình.
Vừa nhác thấy Bội Thanh, lòng chàng đau thắt. Trông nàng tiều tụy quá, chẳng lẽ nàng sắp chết thật rồi sao? hai hàng lệ từ từ lăn trên má. Mộng Hiên cảm thấy lòng người còn hơn lang sói. Bá Nam! Tàn nhẫn quá!
Trong lúc đó Bội Thanh thỉnh thoảng nói như mê sảng:
- Gió ơi! Sao gió lớn quá! Gió mang sông đến với biển khơi, rồi biển khơi đem về với lòng sông bé nhỏ. Này vú Ngô ơi! Vú hãy chọn cho tôi chiếc áo dài màu tím hoa sim! Kìa! Anh ơi! Hãy nhìn xem gió sao tím ngắt thế này? Đất trời cũng đều tím... Mộng mị tan rồi hoa ấu cũng không màng nở nữa! Nước dã biến thành hoa ấu! Kia! Ai ơi! Mảnh vỏ sò của tôi đâu? Không lẽ sóng đã mang ra tận ngàn khơi rồi sao? Đừng! Sóng ơi! Đó là mảnh vỏ sò của ta, đời sống của ta, tình yêu của ta.
Mộng Hiên đứng chết lặng cả người, chàng không tin đó là những điều có thật!
Lòng Mộng Hiên đau nhói:
- Bội Thanh! anh đây này! Em chẳng nhìn thấy anh sao?
Bội Thanh hơi cựa mình. Nàng như muốn lắng tai nghe. Và nàng cảm thấy như có một bàn tay nâng nhẹ chiếc cằm nho nhỏ của mình:
- Bội Thanh! Anh đây này! Mộng Hiên đây này... em ơi!!
Mộng Hiên? ôi! cái tên nghe như quen thuộc từ lâu! Tim Bội Thanh như bị muôn ngàn mũi kim đâm vào. Nàng cố giương mắt lên nhìn, rồi từ từ khéo lại...
- Anh ấy đi rồi! Có bao giờ lại đến! Nội ơi! Nội đã từng ngâm nga cho con nghe rằng là "Hoàng hạc... Ờ! ơ! Hoàng hạc nhất khứ... nhất khứ hề! Bất phục phản"...
Mộng Hiên nắm chặt cánh tay có đầy vết bỏng, còn cánh tay kia nàng đưa lên như chơi vơi giữa khoảng không!
- Anh ấy không đến nữa! Nhưng mà anh ấy đi đâu?
Mộng Hiên nhận thấy tuồng như cái chết đối với nàng đang lảng vảng đâu đây.
- Bội Thanh ơi! Đừng chết nghe em! Ở lại với anh, nghe em! Đời không phải toàn chuyện đau thương mà con nhiều điều đẹp lắm!
Nói đến đây, Mộng Hiên úp mặt vào hai lòng bàn tay nức nở...
|
|
|