Cái hôm mà Khả Di bước lên máy bay, bạn bè đều có mặt đông đủ, chỉ trừ một mình Triết. Rõ là một chuyện kỳ cục. Không có lý do gì mà Triết lại vắng mặt. Bởi vì đây là cái “scence Ending”, vai chính phải hiện diện. Đôi màn chung kết mới khép lại được chứ? Vậy mà khi Di bước vào nhà kiếng, Triết vẫn chưa thấy đến. Cái con người hoạt bát thường khi như Khả Di, hôm ấy cũng phải thầm lặng, buồn buồn. Di nói chuyện với bạn bè, mà mắt vẫn ngóng đâu đâu. Ngoài bãi xe thỉnh thoảng có một chiếc ghé vào, nhưng không phải xe của Triết. Đã sắp đến giờ phi cơ cất cánh. Còn phải cân đồ kiểm soát hành lý, rồi hải quan. Di chần chờ thêm một chút, rồi nói với bạn vè.
- Thôi quý vị về đi, nhớ bảo trọng. Tôi vào nhé?
Bích Ngọc nắm tay Khả Di kéo lại:
- Khoan đã, đợi thêm một chút đi. Có lẽ Triết đang bận gì đấy anh chàng chắc chắn là đang chạy thục mạng đến phi trường.
Khả Di nhìn vào đồng hồ.
- Nhưng để trễ giờ rồi. Không thể chờ được thêm.
Di nghẹn ngào nói
- Qúy vị cho tôi gởi lời nhắn với anh ấy, hãy bảo trọng sức khỏe.
- Khả Di này!
Ngọc gọi, nhưng Di đã quay đi.
- Singapour cách đây cũng không xa lắm. Di nói - Mong có ngày sẽ gặp lại các bạn bè bên ấy. Còn bây giờ, xin chào
Và rồi Di bước vào trong. Đôi cách cổng lại khép lại. Chỉ là một khoảng cách gang tấc mà thật xa vời. Bích Ngọc và Chiến nhìn nhau. Linh đứng gần đấy, không dằn được nói:
- Thật vô lý. Không có lý do gì để cái ông Triết không đến tiễn Di.
Thiên Bạch nói:
- Hay là trên đường có gì trục trặc? Chẳng hạn như xe hư bất ngờ?
Chiến nhìn Ngọc không có ý kiến.
Ngọc thì nhìn mọi người với một tâm sự nặng trĩu:
- Thật không ngờ, đám chúng ta mới đấy mà sắp sửa tan hàng.
Linh ngây thơ.
- Chỉ mới mất có một mình Khả Di thôi. Rồi cô ấy sẽ quay về. Tôi mong là sang đến bên ấy, điều kiện sống khó khăn, Khả Di chịu không nổi, sẽ hủy hợp đồng về ngay.
Thiên Bạch lắc đầu.
- Tôi biết cá tính của Khả Di, có thế nào thì cô ấy cũng không quay về ngay đâu.
Bích Ngọc lắc đầu. Cảm giác lạc lõng, bởi vì Khả Di là bạn thân, một tri kỷ, đã nhiều lúc gặp chuyện buồn phiền, khó khăn, Ngọc thường tìm đến Dị Hai người con gái đã từng có những cảnh khổ tâm tương tợ. Vậy mà bây giờ Di lại bỏ đi.
Ngọc nói:
- Thế này nhé, hai hôm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, biết đâu cái đó sẽ biết được tin của Dỉ Giờ thì tôi sẽ chờ bằng điện thoại sau.
Linh chợt hỏi:
- Chúng ta có cần đến gặp Triết không?
Bích Ngọc nói
- Triết không đến tiễn Di hẳn có chuyện lạ. Một là xe hư trên đường, hai là ở đài truyền hình có buổi họp đột xuất.
Thiên Bạch kéo Linh đi và hứa.
- Tôi sẽ phone đến đài truyền hình tìm Triết ngay.
Chỉ còn Bích Ngọc và Thù Chiến đứng giữa trạm đi và đến, Ngọc hỏi:
- Anh hiện rảnh không?
Chiến chỉ gật đầu:
- Vậy anh đi với tôi được chứ?
Chiến lại gật đầu, làm Ngọc ngạc nhiên:
- Hôm nay anh có vẻ lạ? Có tâm sự không vui à?
Chiến nhún vai.
- Cũng chẳng có gì, ngoài một chút cảm khái. Sự hợp tan của con người cũng bất định như bèo mây. Mới thấy vui vẻ rồi lại chia tay đấy. Tôi mà có được ngày hôm nay là cũng nhờ có Triết và Khả Di, vậy mà bây giờ. Thấy họ xa nhau mà cảm hoài. Mọi chuyện giống như những bọt nước trên biển, hình thành rồi tan nhanh.
- Nhưng Khả Di không tan biến, Khả Di vẫn hiện hữu.
- Nhưng tôi dám chắc là Di sẽ không quay về đây trước hai năm hợp đồng.
- Với cá tính và con người của Di thì như vậy. Nhưng mà... biết đâu?
- Biết đâu làm sao?
- Tôi cũng không nói được Bích Ngọc lắc đầu nói - Bây giờ tôi muốn đi tìm xem Triết đang ở đâu?
- Tôi sẽ đi với Ngọc.
- Vậy thì tốt. Ngọc nói - Tôi có cái linh tính là Triết đang gặp điều gì đó không vui.
- Cũng có thể lắm.
- Bởi vì tôi biết Triết là con người nhiều tình cảm. Triết không thể nào vô tình như vậy. Nhưng trước hết để chúng ta gọi điện thoại xem?
Và đến trạm điện thoại công cộng, trước tiên Ngọc gọi dây đến dài truyền hình. Ở đây cô thư ký cho biết là trước đó một ngày Triết đã xin nghỉ, nên không có mặt. Ngọc lại gọi dây nói đến nhà mướn của Triết và Khả Dị Nhưng chuông điện thoại đã reo rất lâu mà chẳng ai tiếp. Vậy là chẳng có ai ở nhà.
Cuối cùng, Ngọc quay qua Chiến.
- Ở đây còn một điểm cuối cùng, đấy là nhà cũ của Triết, nơi có cả vợ con anh ấy. Vậy thì không gì hơn là ta trực tiếp đến đấy, anh thấy sao?
- Ngọc tin là Triết có mặt ở nhà à?
- Có thể là như vậy.
Cả hai lên xe, Chiến nhạy bén quay sang nhìn Ngọc.
- Có phải Ngọc nghi ngờ điều gì?
- Tôi cũng không chắc. Nhưng mà rõ là vô lý. Chẳng có lý do gì lần cuối cùng mà Triết lại để cho Di thất vọng như vậy.
Ngọc nói Thù Chiến chỉ yên lặng và tăng nhanh tốc độ xe.
Nhà cũ của Triết ở ngoại ộ Ngọc có qua mấy lần nên cũng khá quen thuộc. Lúc họ dừng xe lại dưới nhà. Thấy bên trong yên tĩnh nên yên tâm. Chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Ngọc tuy nghĩ vậy nhưng vẫn thấy hồi hộp, bởi những yếu tố dồn dập của Triết gây ra cho Mỹ, rồi Khả Di gây ra cho Triết. Con người mà, nào phải lúc nào cũng bình tĩnh sáng suốt đâu?
Ngọc đưa tay lên nhấn chuông. Một lúc mới nghe tiếng chân rồi cửa mở. Một chú bé giống Triết xuất hiện, nó rụt rè nhìn hai người.
- Ba có ở nhà không cháu?
Đứa bé yên lặng gật đầu, rồi nép qua một bên. Ngọc và Chiến tự nhiên bước vào. Thấy phòng khách vắng lạnh.
- Thế ba mẹ đâu rồi cháu.
Đứa bé cũng không lên tiếng, nó tròn mắt chỉ về phía căn phòng đang đóng kín cửa, nó có vẻ sợ sệt. Bích Ngọc và Chiến nhìn nhau căng thẳng. Do dự một chút rồi quyết định. Cả hai bước tới cánh cửa đóng kín. Ngọc đưa tay lên gõ cửa. Có tiếng của Mỹ từ trong vọng ra. Nhưng khác với thường ngày. Giọng của Mỹ lớn tiếng giận dữ.
- Ai đấy? Đã bảo là không có cho ai vào cả, sao chúng mày lại không nghe chứ?
Bích Ngọc biết là Mỹ đang rầy con, vội lên tiếng:
- Bích Ngọc và Thù Chiến đây mà chị Mỹ. Thế anh Triết có mặt ở nhà không chi?
Bên trong phòng chợt yên lặng, rồi cửa mở. Xuất hiện trước mặt hai người là một Mỹ rất khác thường, một Mỹ đầu bù tóc rối. áo quần xốc xếch.
- Các vị đến rất là kịp lúc. Mỹ với thái độ hung hãn - Vào đây, vào đây đi. Mấy người hãy nghĩ giùm xem. Ai phải ai trái?
Bích Ngọc hơi bất ngờ, lùi ra sau một chút.
- Chi Mỹ! Sao vậy?
Mỹ chụp lấy tay Ngọc nói:
- Nào vào đây. Anh Triết đang ở trong đấy đấy. Mấy người đến đây là để gặp anh ấy mà? Vậy thì vào đấy mà gặp.
Bích Ngọc đưa mắt nhìn quanh. Thư phòng không ngăn nắp như ngày nào. Nó bị bới tung lên. Giấy má bừa bãi dưới đất. Trong khi Triết ngồi ở một góc tường thiểu não:
Bích Ngọc không dằn được bước tới:
- Anh Triết!
Nhưng Triết lại phớt lờ như chẳng nghe thấy. Trong khi Mỹ lại lồng lộn như một con thú dữ. Mỹ khác hẳn cái hình thức vợ hiền hàng ngày. Mỹ nói:
- Mấy năm qua, tôi đã phải nhẫn nhịn như vậy là quá đủ rồi. Qúy vị có thấy không? Có ai như ông ấy. Có vợ con đầy đủ, lại còn lăng nhăng bên ngoài. Chuyện ông ấy cặp với Khả Di, nếu biết điều cũng nên kín dáo một chút. Đằng này không coi ai ra gì. Cứ công khai. Dù gì tôi cũng là vợ mà... nhưng tôi đã cắn răng chịu đựng, cho mãi đến cách đây mấy hôm. Anh ấy đòi ly dị. Tôi cũng chấp nhận, tôi nghĩ là thôi vậy cũng được, mọi thứ dứt khoát cũng haỵ Tất cả chỉ còn chờ thủ tục xong là ký, vậy mà đùng một cái. Ông ấy quay qua đổi mặt. Ông ấy không chịu ly dị nữa. Qúy vị có thấy được không? Tôi đâu phải là đứa con nít.
Bích Ngọc khuyên:
- Chị Mỹ này, tôi thấy thì nếu chuyện còn có thể cứu vãn được thì phải cứu. Chị còn có con cái. Chúng nó cần có chạ Vả lại anh Triết cũng là người có tên tuổi, tiếng tăm, nên bây giờ làm căng quá cũng tội cho anh ấy.
- Hừ! Nghĩ đến ông ấy rồi ai nghĩ đến tôi? Đã lâu rồi, tôi nhịn nhục là vì thương, vì yêu, vì sợ chồng mình mất mặt. Nhưng anh ấy nào có nghĩ gì đến tôi đâu. Với những người đàn ông vô lương tâm như vậy. Mình có tốt lành với họ cũng vô nghĩa
- Chị Mỹ này!
- Cô đừng có nói thêm gì hết. Mỹ nói - Tôi đã quyết định rồi lần này tôi sẽ làm đến nơi đến chốn. Tôi đang nhờ luật sư đưa anh ấy ra tòa về tội thông dâm. Tôi đã có chứng từ đầy đủ.
- Chị Mỹ!
Bích Ngọc sợ hãi kêu lên, nàng không ngờ Mỹ lại có thể hành động như vậy. Nhưng Mỹ lạnh lùng nói:
- Tôi đã quyết định hành động và mọi thứ sẽ không thay đổi!
Thù Chiến chen vào:
- Nhưng mà bây giờ. Chị Khả Di đã bỏ đi rồi.
- Chuyện đó là chuyện riêng của cô tạ Mỹ cương quyết nói - Mà cô đấy bỏ đi là hay đấy, chớ ở lại sẽ chết chùm. Còn chuyện anh Triết đã làm thì anh ấy phải gánh lấy hậu quả. ác giả ác báo chứ?
Bích Ngọc khuyên ngăn:
- Chị Mỹ này, tôi thấy thì chuyện cũng không đến tồi tệ như vậy. Chúng ta có thể cứu vãn được cơ mà.
Mỹ lắc đầu:
- Với những người đàn ông không có trái tim như anh Triết, tôi không cần nữa. Bây giờ tôi chỉ cần tiền để nuôi các con tôi. Vâng, tôi chỉ cần tiền!
Và Mỹ quay qua Triết:
- Nếu anh tài giỏi thì cứ đi tìm Khả Di về! Anh chỉ cần tình yêu thôi, phải không?
Thù Chiến hỏi:
- Thế tại sao trước đây, chị không quậy chờ đến bây giờ Khả Di đi rồi chị mới làm lớn chuyện chứ?
Mỹ nhún vai:
- Không có chuyện gì đơn giản như vậy. Qúi vị cũng biết đấy. Tôi đã chịu đựng bấy nhiêu năm naỵ Và bây giờ là lúc tôi trả thù. Tôi sẽ làm cho Triết thấy là tôi có thể khiến anh ấy mất tất cả, từ tiền bạc, địa vị đến danh dự!
- Chị đừng quên! Anh ấy là chồng chị!
- Ông ấy là chồng tôi à? Còn lâu ông ấy mới biết đến tôi. Ông ấy chỉ xem tôi như một công cụ sinh con đẻ cái, một người ở không lương, một con nô tì không hơn không kém.
- Và bây giờ là lúc chị trả thù?
Thù Chiến hỏi, nhưng Mỹ chỉ cười:
- Vâng, có thể anh cho tôi là hành động nhỏ nhen ích kỷ. Nhưng anh hãy nghĩ kỹ đi, anh Triết dã cư xử thế nào với tôi? Anh ấy đã tàn nhẫn như vậy, tại sao tôi không có quyền đối xử ngược lại chứ?
Ngọc nói:
- Nhưng dù gì chị cũng phải nghĩ lại. Bởi vì hai người cũng đã từng là chồng vợ.
- Vợ chồng? Chuyện đó có đúng không? Hay chỉ giống như một chiếc quần một chiếc áo vô nghĩa. Không, không được. Phải để cho anh ấy thân bại danh liệt. Không còn một cái gì cả, anh ấy mới thấm thía.
Bích Ngọc nghe mà lòng đau thắt. Có thể như vậy được sao? Mọi thứ cạn tàu ráo máng như vậy không được à?
Bích Ngọc không tin cuộc đời còn có trái tim nữa chứ?
|
|
|