Thiên Bạch ngồi trong phòng làm việc, mà lòng đầy rối rắm.
Linh mới bỏ nhiệm sở có một tuần lễ. Mặc dù Bạch đã mướn một cô thư ký khác thaỵ Nhưng mà... Mọi thứ lại không ổn. Bộ máy như trục trặc làm sao ấy. Công việc chẳng chạy đều.
Cái không khí căn phòng căng thẳng. Thiên Bạch cau có, gắt gỏng, chẳng có gì làm Bạch hài lòng cả.
Sao vậy? Tại sao vắng Linh mọi thứ lại xáo trộn thế này?
Ngay trước có Linh. Bạch không phải lo lắng gì cả... Cái gì Linh cũng tự tay giải quyết. Ngay cả những việc nhỏ nhặt, và nhờ vậy Bạch chỉ phải chú tâm vào các thương vụ, tiếp khách nước ngoài... Không phải bận bịu thêm gì cả.
Thế còn bây giờ? Ồ! Bất cứ một cái gì, cô thư ký mới cũng hỏi. Hỏi xong lại làm không phải cách, phải sửa lại. Lúc đầu Bạch cho là vì mới chưa quen cái lạ nước. Nhừng rồi càng lúc càng bực mình. Cái gì cũng chờ chàng giải quyết.
Và bây giờ Bạch mới nhận ra cái vị trí quan trọng của Linh.
Thì ra Linh đã làm cho Bạch rất nhiều việc, vậy mà trước kia không bao giờ Bạch thấy.
Thế là Bạch gọi dây nói cho Linh. Dù gì cũng là anh em mà. Bạch nghĩ. Nhưng Bạch không ngờ. Linh đã có chủ ý nên dù đã phần nào xiêu lòng, nhưng Linh lại cương quyết không tiếp điện thoại Bạch đã gọi lại mấy lượt nhưng chỉ nhận được câu trả lời của cô tớ gái:
- Cô Linh đi vắng không có ở nhà.
Bạch thở dài, bí quá Bạch đành gọi dây nói sang Bích Ngọc.
- Bích Ngọc này, mình có việc nhờ cô giúp đây.
Ngọc sốt sắng:
- Anh cứ nói đi. Nếu có thể mình sẵn sàng giúp.
Bạch thú nhận:
- Linh nó không chịu tiếp điện thoại của mình.
Ngọc giả vờ ngạc nhiên:
- Nhưng anh điện thoại cho cô ấy làm gì?
- Ngọc hiểu chọ Văn phòng của mình mà không có Linh là không điều hành được. Thật vậy, mới có một tuần mà Ngọc biết không mình muốn phát điên lên. Bằng mọi giá phải kéo cô ấy về giúp mình mới được.
- Chỉ có vậy thôi à?
- Vâng, Linh là một phụ tá đắc lực cho mình.
Ngọc suy nghĩ một chút nói:
- Tôi sẵn sàng làm thuyết khách cho anh, nhưng còn chuyện thành công hay không là còn phải xét lại... Bởi vì mình thấy chuyện này khó quá. Vì Linh đã thề với mình là sẽ chẳng bao giờ quay lại làm việc với anh.
- Tôi có làm gì sai đâu mà Linh lại thù tôi như vậy?
- Tôi không biết. Bích Ngọc lắc đầu nói - Tôi nghĩ là chuyện của hai người phải rành hơn cả tôi chứ? Hay là thế này, đích thân anh đi tìm gặp Linh đi, xuống nước với cô ấy mấy câu là xong ngay chứ gì?
Thiên Bạch thiểu não.
- Nhưng cô ấy đâu có chịu tiếp tôi đâu. Cô ấy cứ lẩn tránh.
- Mà anh đã thử chưa?
- Chưa, nhưng tôi biết chắc là như vậy.
- Chưa mà bảo là chắc? Làm sao anh dám cả quyết thế?
- Bởi vì tôi biết là Linh rất giận tôi.
- Anh biết rõ vậy à?
Câu hỏi của Ngọc làm Thiên Bạch lúng túng. Ngọc lại nói:
- Đấy, rõ ràng là anh đã biết cả nguyên nhân. Vậy thì tại sao không dùng thuốc chữa ngay?
- Bích Ngọc này!
Thiên Bạch ngập ngừng, nhưng Ngọc đã nói ngay:
- Anh Bạch. Tôi đã nói với anh bao nhiều lần rồi. Anh cũng biết tôi là con người cố chấp, khó thay đôi. Tôi đã quyết định rồi anh còn chờ đợi gì? Xin hãy hiểu mà tha thứ cho tôi
Thiên Bạch thở dài, thật lâu mới nói:
- Thù Chiến là con người quá may mắn.
- Anh lầm rồi. Bích Ngọc vội đính chính - Trong quả tim của tôi chỉ có hình bóng của Chí Hào. Và không ai có thể thay thế cho hình ảnh anh ấy.
- Nhưng mà Bích Ngọc biết không? Chí Hào đã chết, nhưng tôi vẫn ước ao phải chi mình là Chí Hào. Bởi vì Hào dù gì cũng diễm phúc hơn tôi.
- Anh lại nghĩ ngợi xa vời.
- Không đâu Bích Ngọc ạ. Với tôi, Bích Ngọc mãi mãi là người tôi yêu quý, ao ước.
- Cảm ơn điều anh vừa tán dương. Bích Ngọc nói - Nhưng tôi thấy tốt nhất bay giờ anh nên đi tìm Linh. Cô ấy là người rất xứng đáng với anh trên mọi phương diện, lại yêu anh. Anh nên suy nghĩ cặn kẽ đi anh Bạch ạ.
- Vâng, để tôi suy nghĩ.
Đặt máy nói xuống, Thiên Bạch ngồi yên gần nửa tiếng. Chàng biết với Bích Ngọc coi như không còn hy vọng. Nếu cứ kéo dài mãi tình trạng này sẽ không đi đến đâu. Chỉ còn tìm một giải pháp khác và Bạch chợt thấy éo le vô cùng. Định mệnh rõ là hay đùa với tình cảm. Một người đuổi theo một người trong trạng thái vô vọng. Cứ giông như những hình nhân trong ngọn đèn kéo quân. Rồi chẳng được gì hết.
Và Bạch cứ ngồi đấy suy nghĩ. Trong khi Bạch cứ thả mồi bắt bóng thì có một người con gái khác lại đang một tâm một vọng vì chàng. Bạch đứng dậy, lại đỡ ống nói lên quay số. Nhưng cô người làm chết tiệt ở nhà của Linh lại nói:
- Cô Linh nói là không muốn tiếp điện thoại của anh.
Bạch bực dọc đặt ống nghe xuống. Rồi bỏ cả đống việc đang chờ giải quyết trên bàn, chàng khép cửa lại bỏ chạy xuống lầu.
Phải đi gặp Linh! Phải trực diện với Linh! Có tiếng vô hình thúc giục trong đầu.
Và sự thúc giục đó giống như những cơn sóng, càng lúc càng dồn dập hơn. Bạch muốn được gặp ngay Linh.
Xe vừa ngừng trước cổng, Bạch mở cửa xe xông vào nhà. Chàng không cần cả chuyện bấm chuông. Cô tớ gái đã phải giật mình khi thấy Bạch xông thẳng vào nhà.
- Ồ! Không được! Không được! Cô Linh có dặn rồi cô ấy bảo là không muốn tiếp anh cơ mà?
Nhưng đã muộn. Bạch đã vào đên phòng khách. Bạch đã trông thấy Linh dang ngồi trên salon xem báo.
Bạch không để Linh lên tiếng, nói ngay:
- Ồ! Xin lỗi Linh nhé. Tôi đến thế này có trễ lắm không?
Linh nhìn lên, sự ngỡ ngàng cộng với xúc động làm nước mắt chảy dài xuống mà. Linh chỉ phản kháng bằng những cái khoát khoát tay.
- Linh oi! Linh! Bạch ngồi xuống cạnh Linh, vỗ về! - Em đừng có khóc nữa, mọi thứ đã qua rồi? Đúng không? Chúng ta sẽ không còn hờn dỗi giận hờn nhau. Chúng ta đã trưởng thành. Bây giờ để ăn mừng chuyện đó. Mình ra ngồi kiếm cái gì ăn đi, gọi là chút mừng sự hạnh ngô... Rồi mai này, em quay về sở làm với anh.
Linh ngừng khóc, đẩy Bạch ra xa, giọng hờn dỗi:
- Ai? Ai sinh sự với anh bao giờ mà có chuyện giận hờn? Làm lành? Tôi cũng không làm việc với anh nữa, vì vậy không có chuyện ăn mừng. Anh đi đi, đững có quay lại nữa.
- Linh này... Bạch nài nỉ - Anh muốn nói là...
- Tôi đã nói với anh rồi, tồi đã chịu đựng như vậy là quá đủ rồi, tôi sẽ không bao giờ quay lại công ty của anh nữa đâu, anh về đi.
Thiên Bạch quay qua thấy cô tớ còn đứng đấy, chàng khoát tay cho cô ta đi, rồi nói:
- Đừng có hiểu lầm chuyện đó, nếu Linh không muốn trở về làm cho công ty cũng được. Nhưng ít ra hôm nay, tôi muốn mời cơm Linh để giải tỏa sự ngộ nhận của chúng mình.
- Không có sự ngộ nhận nào cả. tôi thù anh, ghét anh, anh đi đi.
Thiên Bạch ngẩn ra. Cái thái độ hờn dỗi của Linh nó đáng yêu làm sao. Vậy mà bấy lâu nay Bạch không để ý. Bạch chỉ thấy có Ngọc là người đẹp nhất trên đời.
Bạch ngập ngừng một chút nói.
- Linh này... ,. Linh phải để cho tôi có cơ hội chứ... bây giờ thì tôi đã biết... Trước kia tôi thật sự có lỗi với Linh... Thôi thì để chúng ta bắt đầu lại từ đầu vậy?
Lời của Bạch làm Linh bối rối. Ta không nghe lầm chứ? Bạch nói là muốn đi lại từ đầu?
- Linh này. Thiên Bạch lại nhích đến gần, năn nỉ - Linh hãy hiểu chọ Trước kia tôi là con người u mệ Bây giờ... Tôi đã nghĩ ra. Và vì vậy Linh cũng nên khoan dung, mở rộng cửa, để tôi có cơ hội. Tôi sẽ cố gắng biểu lộ tình cảm mình.
Nhưng Linh lại đẩy Bạch ra xa.
- Anh này, hôm nay sao nói năng gì lộn xộn vậy?
Bạch vẫn nói:
- Anh biết mà... Em cũng thế, em cũng đang chờ anh đến làm lành với em. Và bây giờ anh đã đến đây rồi, em chưa hài lòng sao?
Linh quay mặt đi.
- Trễ rồi!
Bạch ngồi sát vào.
- Không trễ đâu. Bạch nói - Chuyện tình cảm bao giờ có chuyện sớm hay trễ.
Linh cúi nhìn xuống, tim đập mạnh, niềm vui tràn ngập từng tế bào nhưng Linh vẫn ngượng ngùng không biết phải xử lý ra sao.
- Thôi đi thay áo đi chứ?
Bạch giục, Linh nói:
- Nhưng tôi đã thề là sẽ không làm việc cho anh nữa mà?
- Đã nói là không không thành vấn đề. Bạch cười nói, chàng biết mọi thứ đã trôi quạ Sau cơn mưa lại sáng - Em không đi làm cũng được.
- Chỉ cần em hổ trợ cho anh trên phương diện tinh thần.
- Lúc này anh có vẻ mồm mép dữ?
- Sao em lại nói vậy? Bạch cười - Hôm nay anh mới có được dịp nói, còn mấy hôm trước em biết không? Ở công ty anh giống như người bị mất hồn... Anh giống như một chiếc tàu đang đi trên biển khơi, đột nhiên bị gẫy bánh lái. Không có em, khổ như vậy đó.
Linh cười:
- Phải Bích Ngọc dạy anh nói những lời đó không?
- Em đánh giá anh thấp quạ Thiên Bạch lắc đầu nói - Anh một mình nghĩ ra không được à?
- Thôi được, em sẽ đi thay áo ngay.
Linh đứng dậy nói. Và khi Linh đã đi vào trong. Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Và Bạch chợt thấy thắc mắc. Tại sao mãi đến bây giờ Bạch mới nghĩ rả Còn trước kiả Cứ mãi húc đầu vào cái ngõ cụt... Bạch nhìn ra ngoài trời, nắng ngoài cửa sổ chói chang.
Có lẽ đây là định mệnh. Bạch nghĩ. Số ta vô phần với Bích Ngọc, chỉ có Linh. Biết đâu rồi chỉ có Linh mới mang lại được cho ta hạnh phúc?
Linh cũng thay áo rất nhanh, cô nàng bước ra.
- Xong chưa? Mình đi ngay được chứ?
Thiên Bạch nhìn lên. Hôm nay Linh thật trẻ trung trong chiếc robe đỏ.
- Ồ, Linh đẹp quá, lần đầu tiên tôi thấy Linh thật sự là con gái.
- Anh lại nói bậy. Linh nguýt Bạch - Em mặc thế này lâu rồi, chứ nào phải mới đây.
Bạch lắc đầu:
- Trước kia, khi còn đi làm với anh, anh nhớ em chỉ mặc áo pull quần Jean thôi mà.
- Đó là chuyện mấy năm về trước, còn lúc sau này em đã thay đổi, nhưng anh nào có chú ý đến đâu?
Linh Trách, và Bạch cười xuề xòa nói:
- Bây giờ thì khác rồi. Bắt đầu từ giờ phút này, anh sẽ chú ý đến em được chưa?
- Trễ rồi.
- Anh đã bảo là chưa trễ.
Bạch nói, Linh tư lự một chút hỏi.
- Có cần phải mời cả Khả Di và Bích Ngọc không?
Bạch lắc đầu.
- Tối nay thì không, vì anh muốn tối nay chỉ dành riêng cho hai đứa mình thôi.
Linh nghe có cả một bản nhạc mùa xuân vang lên trong tim.
- o O o -
Có tiếng chuông cửa reo.
Bích Ngọc bước ra mở cửa. Thiên Bạch đang đứng bên ngoài. Lâu lắm rồi mới thấy Bạch đến chơi.
Bạch hôm nay có vẻ thật vui. Nhưng vui đó cũng pha chút ngượng ngùng.
- Tôi có thể vào được chứ?
Bích Ngọc cười. Mặc dù bấy giờ đã hơn chín giờ khuya.
- Đương nhiên rồi.
Và nàng nhường để Bạch bước vào trước. Ngọc biết giờ này mà Bạch đến kiếm hẳn là phải có chuyện gì.
Bạch ngồi một lúc mới lên tiếng:
- Tôi đã làm lành với Linh.
- Vậy à? Thế thì tốt. Ngọc cười nói - Tôi đã biết chắc là cô ấy chờ anh đến thôi.
Bạch lắc đầu, nghĩ ngợi một chút lại tiếp
- Bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy là nhiều lúc mình khờ khạo quá, có mắt mà như mù... Con đường rộng mở trước mắt mà như không thấy, cứ tìm ngõ cụt để dằn vặt mình... May là Ngọc đã vạch ra cho tôi thấy.
- Đâu có. Chính anh đã nhận ra đó chứ.
- Vâng, nhưng nếu không có sự động viên của Ngọc... Tôi sẽ còn chần chừ. Tôi giống như một con người tham lam, muốn cùng lúc đứng trên hai con thuyền, mà vậy thì... rất dễ té phải không?
- Không đến nỗi trầm trọng như vậy. Bích Ngọc cười nói - Tại anh vô tình không để ý chứ Linh lúc nào cũng là của anh. Cô ấy chờ anh lâu lắm rồi.
- Thật ra thì...
Thiên Bạch định nói gì đó nhưng lại thôi. Chàng chỉ nói thêm:
- Tôi và Linh đều hết sức cảm ơn Ngọc.
Ngọc cười:
- Anh hôm nay làm sao lại khách sáo như vậy? Anh quên là chúng mình là láng giềng tốt từ lâu, chúng ta lại là bạn...
- Nhưng dù có thế nào thì cũng đã nhờ Ngọc đấy chứ?
Bạch nói.
- Thấy hai người vui vẻ là quý lắm rồi.
- Thế Ngọc thì sao?
- Dĩ nhiên là tôi cũng vui chung.
Bạch nói:
- Hôm nay, Linh có ngỏ ý với tôi là muốn mời Ngọc cùng đi dùng cơm. Nhưng tôi thấy chưa vội, hãy để cho tìmh cảm đi vào quỹ đạo trước, rồi mọi thứ tính sau.
- Anh làm như vậy là đúng. Phải để cho Linh có được niềm tin đã.
Rồi Ngọc cười. Ngọc cảm thấy đàn ông nhiều lúc rất kỳ cục. Họ đam mê mù quáng thật lâu. Đùng một cái tỉnh dậy... Họ lại dễ bị dao động, họ lại bị mặc cảm tội lỗi, thế là tìm mọi cách như để đền bù.
Bạch ngồi thêm một chút rồi đứng dậy.
- Thôi bây giờ tôi về. à mà này. Ngọc không biết gì cả à?
- Chuyện gì?
Bạch suy nghĩ một chút nói.
- Anh chàng đang đứng ở dưới. Ban nãy lúc đến đây tôi đã thấy.
Ngọc giật mình.
- Anh chàng nào vậy?
- Còn ai nữa. Thù Chiến chứ ai?
Bạch nói rồi bỏ đi ra ngoài.
Thù Chiến à? Anh ta đến đây làm gì? Ngọc ngạc nhiên, giữa hai người. Tình cảm cũng hạn chế. Ngọc nào có gì với Chiến? Người Ngọc yêu là Chí Hào thôi. Ngọc cũng không phủ nhận là đôi khi Ngọc cũng thích Chiến qua cái dáng dấp của Hào. Nhưng đó nào phải là tình yêu? Không lẽ Chiến không biết chuyện đó?
Ngọc bối rối, suy nghĩ một lúc rồi bước xuống lầu, ra ngoài.
Thù Chiến vẫn còn đứng đấy, bên cạnh cây cột đèn.
- Sao anh đứng dây là gì vậy?
Ngọc hỏi. Chiến đáp:
- Tôi cũng không biết. Có lẽ vì lâu quá không gặp mặt Ngọc.
Ngọc nghĩ ngợi một chút nói:
- Anh có thể lên nhà tôi ngồi cơ mà?
- Được à? Thù Chiến cười - Tại vì lâu nay đâu có được Ngọc mời đâu.
Ngọc nhún vai.
- Bạn bè lâu quá rồi, còn phải chờ mời nữa sao?
Thù Chiến chợt hỏi:
- Ngọc biết tôi là ai không?
- Thì là Thù Chiến. Một người bạn.
- Vậy mà tôi tưởng là... Ngọc cứ xem tôi như một chiếc bóng của Chí Hào thôi.
Bích Ngọc chau mày, rồi nói:
- Tôi là người rất công bằng, tôi chỉ xem anh là Thù chiến thôi.
- Như vậy là tôi thấy vui rồi.
- Vậy anh lên nhà nhé?
- Thôi đã khuya rồi... Tôi không dám phiền đâu.
Ngọc cười nói:
- Cùng nhờ anh Thiên Bạch báo cho biết là anh đứng dưới này bằng không tôi nào có biết đâu.
- Tôi cũng không có ý định gặp Ngọc. Chiến lắc đầu nói - Đứng ở đây một chút cũng thấy thoải mái. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Bích Ngọc thở dài, chủ động hỏi:
- Chúng ta cùng đi bộ một chút nhé.
- Có tiện cho Ngọc không?
Ngọc cười:
- Sao lúc nào anh cũng có vẻ khách sáo như vậy, chúng ta là bạn cơ mà?
Thù Chiến thú nhận:
- Biết vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy Ngọc xa cách tôi làm sao đấy.
- Tại anh nghĩ vậy.
- Ngọc chỉ xem tôi là cái bóng của người khác, dù trên đầu môi Ngọc đã phủ nhân chuyện đó.
- Anh đã sai về tôi.
- Tôi không biết, nhưng với tôi, tôi vẫn giữ cái lập trườing cũ về tình yêu.
Tình yêu? Bích Ngọc nghe nói mới giật mình? anh chàng sắp sửa tỏ bày chăng? Nhưng điều đó... Ngọc chưa hề chuẩn bị cho mình. ít ra là trong lúc này.
Ngọc vội nói:
- Chúng ta đi xa quá rồi, thôi quay lại.
- Vâng.
Chiến không phản đối.
- Bây giờ khá khuya, anh cũng nên về ngủ.
Bích Ngọc nói, rồi như nhớ ra điều gì, Ngọc hỏi
- Hình như tối nay anh không có trình diễn ở phòng trà?
Chiến lắc đầu.
- Tai hôm nay tôi tinh thần sa sút quá, không có hứng để hát.
- Anh bỏ dở như vậy, không sợ bị họ kiện à?
- Chỉ nghỉ có một ngày. Hôm khác hát bù cũng đâu có sao?
- Nhưng tại sao anh lại xuống tinh thần như vậy?
- Tôi cũng không biết. Có lẽ vì thất tình.
Chiến cười đùa nói. Ngọc yên lặng. Và như để giải thích rõ hơn. Chiến nói:
- Thật ra thì cũng không hẳn vậy. Tôi ở cái thành phố này có một mình nên nhiều lúc bơ vơ.
- Có bọn này làm chỉ Ngọc sốt sắng - Bọn này lúc nào cũng xem anh là bạn.
- Rất cảm ơn điều Ngọc vừa nói. Chiến xúc động... - Đấy là sức mạnh lớn cổ vũ cho tôi.
- Anh có vẻ nghi ngờ nhiều quá. Nghĩ ngợi nhiều mau già lắm đấy.
- Có lẽ... Vì tôi đã từng về từ cõi chết...
- Nhưng người khác không biết, họ nghe anh nói sẽ cười.
- Thế còn Ngọc?
Bích Ngọc yên lặng. Chiến nói:
- Bích Ngọc này, nếu Ngọc chưa chấp nhận được cái tình cảm của tôi thì xin Ngọc cũng đừng cự tuyệt gặp tôi. Bởi vì Ngọc biết không, chỉ cần trông thấy Ngọc, nghe Ngọc nói là tôi cảm thấy như mình vẫn còn có chỗ dựa, mình không cô đơn.
Bích Ngọc chau mày, nhưng không giấu được xúc động.
Chiến nói phải. Ta không có tình cảm. Thì sợ gì mà phải trốn lánh. Như vậy càng cho thấy là ta mặc cảm, lo xa, bằng không thì... Không! Không được... Bích Ngọc vội vã lắc đầu. Ta chỉ có một tình yêu duy nhất và ta đã cho Chí Hào rồi.
Ngọc cố biện hộ.
- Anh biết đấy. Anh cứ muốn gặp tôi. Nhưng nào... Tôi cũng có công việc của mình. Tôi nào phải lúc nào cũng rảnh rỗi đâu?
- Vâng, nhưng nếu rảnh là Ngọc nhận lời chứ?
- Thôi được, Bích Ngọc cắn nhẹ môi - Mà cũng nào nhất thiết là gặp một mình tôi. Anh có thể hẹn cả Di, Triết, Thiên Bạch và Linh càng đông càng vui chứ.
Nhưng Chiến lại nói:
- Đông người quá tôi lại cảm thấy lạc lõng thế nào đấy.
- Nhưng họ cũng là bạn tốt của mình.
Chiến chợt hỏi:
- Khả Di và Triết hình như có chuyện trục trặc đấy. Tôi đã gặp Khả Di một mình uống rượu ở quán.
- Làm gì có chuyện đó? Bích Ngọc không tin - Họ đang yêu nhau một cách nồng nàn. Không có gì làm họ phân cách được.
Chiến lắc đầu.
- Chắc chắn là Khả Di có nỗi khổ tâm nào đó mà không tiện nói ra.
Ngọc suy nghĩ rồi nói:
- Để bao giờ gặp cô ấy tôi hỏi xem? Chứ Triết là con người giàu tình cảm, nhất là với Di, Triết không bao giờ để Di phải buồn phiền hay thua thiệt.
- Có khi chuyện không phải do Triết gây ra thì sao?
Bích Ngọc suy nghĩ rồi thở dài:
- Đúng ra thì... trên đời này có tình yêu nào hoàn toàn trọn vẹn? Con thuyền nào đi biển lại mãi mãi không gặp bão tố?
Chiến chợt hỏi:
- Còn chuyện giữa Thiên Bạch và Linh đã đi đến đâu rồi?
Bích Ngọc cười:
- Thiên Bạch đã tìm thấy chân lý, và bây giờ họ đang vui vẻ.
- Tôi thấy Thiên Bạch là người thông minh, hẳn Bạch biết là hạnh phúc không chỉ do ta yêu người, mà có khi do được yêu mà có... Đã có hằng hà bằng chứng cho ta thấy rõ điều đó.
- Con người anh có vẻ khá thông suốt.
- Đừng quên tôi cũng là con người từng trải.
- Từng trải về tình đời chưa hẳn là trên tình trường.
- Vâng, tôi không phủ nhận chuyện đó. Chiến nói - Và bây giờ thật sự tôi cũng đang cần tình yêu.
|
|
|