Sáng hôm sau.
Vừa đến sở làm, Thiên Bạch đã thấy trên bàn mình một lá đơn xin thôi việc của Linh.
Bạch cầm lá thư lên, biết đây không phải là chuyện đùa. Thế là chàng chạy ra ngoài, nhưng cũng không gặp Linh.
Gọi dây nói đến nhà Linh, thật lâu mói có người tiếp điện thoại. Bên kia đầu dây là giọng nói của một cô tớ gái.
- Cô Linh đã cùng mẹ về quê ngoại. Có lẽ hai hoặc ba hôm nữa mới quay về.
Thiên Bạch hỏi:
- Thế cô ấy có nhắn lại gì không?
- Dạ không.
Bạch đặt máy xuống, suy nghĩ thật lâu. Thôi cũng được, đấy cũng là một cách giải quyết. Có đau thì đau một lần rồi thôi, còn hơn... Bởi vì Bạch biết mình không yêu Linh. Đó là một thực tế không chối cãi được
Và Bạch cho gọi một cô thư ký khác lên nhận việc của Linh. Lúc đầu chưa quen việc, chắc chắn là có sự lộn xộn, nhưng không sao mọi chuyện rồi đâu cũng vào đấy.
Và Bạch đã cố gắng. Hôm ấy rõ là một ngày khá bận rộn. Và đã mấy lần... Có lẽ vì quen miệng, Bạch cứ gọi cô thư ký mới là Linh.
Đến trưa. Giờ tạm nghỉ. Khi mọi người đã rút đi dùng cơm. Bạch mới cảm thấy trống vắng cô đơn. Trước kia, buổi trưa nào Linh cũng đi dùmg cơm với chàng.
Bạch lắc đầu và lầm lũi một mình đến hàng ăn quen thuộc
Một người với ba món ăn mà một món canh là quá thừa thãi. Vậy mà Bạch mới nuốt có nửa chén cơm đã không còn muốn ăn nữa.
Anh hầu bàn quen mặt hỏi.
- Ủa, hôm nay ông dùng cơm một mình à? Còn cô Linh đâu?
- Cô ấy đã nghỉ làm.
- Ủa nghe nói cô Linh là em họ của ông mà?
- Vâng, nhưng cô ấy có việc riếng của cô ta.
Anh bồi không dám tò mò tiếp bỏ đi.
Buổi chiều không có Linh. Công việc cua Bạch càng bận rộn. Khách hàng như cố tình, biết không có Linh nên ùa đến khó dễ chàng. Hôm nay chẳng hiểu sao khách lại đông đảo như vậy làm Bạch không kịp thở.
Và rồi mọi thứ cũng trôi quạ Năm giờ rưỡi, giờ tan sở, Bạch lại nhớ tới Linh và không dằn được, chàng gọi dây nói.
Nhưng bên kia đầu dây vẫn là giọng nói của cô tớ gái.
- Cô và bà chắc vài ba bữa nữa mới về.
- Thế ông có ở nhà không?
- Chưa tan sở, một chút nữa anh gọi lại đi nhé!
Bạch đành gác máy xuống.
Ngồi trong văn phòng rộng lớn. Bạch thắm thía nỗi cô đơn. Có Linh không khí khuấy động hơn. Linh giống như con chim sẻ, rảnh rỗi là xà vào phòng ríu rít. Linh hình như cũng rất thích phục vụ. Thỉnh thoảng cứ hỏi: “Anh Bạch, anh uống trà, uống cà phê gì không, em phả” Hoặc nếu không, thì cũng chuyện văn một vài câu bông đùa - Linh là một cánh tay đắc lực. Bao nhiêu công việc Linh giúp được cho chàng. Vậy mà hôm naỵ Cái cỗ máy này như bị rụng mất một chiếc bánh răng. Nó hoạt động trở nên ì ạch làm sao đấy.
Và Bạch thấy mệt mỏi. Thật sự mệt mỏi.
Thiên Bạch cầm máy lên, kiếm một ai đó nói chuyện cho khuây khỏa. Và bất chợt Bạch nghĩ đến Khả Di.
- Alô! Khả Di đấy à? Thiên Bạch đây. Cô có ở không không?
Có tiếng Khả Di cười.
- Ỗ! Hôm nay ông trở chứng gì mà gọi dây nói cho tôi vậy?
Thiên Bạch ngập ngừng một chút nói.
- Đúng là trời trở giói, nên tôi muốn điên lên dây. Linh nó vừa mới xin nghỉ việc.
Khả Di chựng lại một chút, rồi nói.
- Cũng không nói cô ấy được. à mà như Linh thì cần gì đi làm, nhà giàu mà. Cô ấy đã phụ anh, hẳn biết vì lý do gì rồi?
Thiên Bạch cười:
- Nhưng mà... Chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được?
- Vâng, tôi hiểu chuyện đó. Nhưng tình cảm cũng không thể khống chế được. Tôi nghĩ là anh cũng biết chuyện đó. Ngay tối qua, khi quý vị đã về nhà, tôi nghĩ đến chuyện của cô Linh. Ở trong trường hợp tôi, tôi cũng sẽ hành động như cô ấy.
- Tại sao vậy?
- Đã biết là chẳng đi đến đâu, thì cứ mãi đeo đuổi làm gì khổ tâm? Thái độ của cô ấy tối qua cũng quá rõ ràng cơ mà.
- Tôi biết phải làm sao bây giờ?
- Chuyện đó ngoài anh ra chẳng có ai giúp giải quyết được đâu.
- Thế bây giờ theo ý cô, tôi nên hành động ra sao?
- Anh tự tìm lấy cách giải quyết.
- Cô có biết là trên cương vị nghề nghiệp tôi rất cần sự trợ giúp của Linh không? Bữa nay không có cô ấy, tôi bù đầu.
- Tôi hỏi thật, anh chẳng có một chút tình cảm gì với cô ấy à?
Thiên Bạch lắc đầu.
- Chuyện đó không thể miễn cưỡng được.
- Nếu vậy thì... để tránh hậu hoạn, để tránh lịch sử tái diễn... anh cứ để cô ấy đi đi... Như vậy đối với anh và cả cô ấy đều tốt.
- Nhưng mà...
- Không có nhưng gì cả. Chỉ có cách đó mới giải quyết được mọi việc.
Bạch yên lặng một chút nói.
- Tôi thật tình rối lắm.
Khả Di nói:
- Vậy thì đến đây, tôi và Triết sẽ cùng anh uống rượu.
- Rảnh vậy à?
- Dĩ nhiên. Đâu phải lúc nào cũng phải làm việc đâu?
Bạch nói:
- Vậy thì ở chỗ cũ nhé. Tôi sẽ đến ngay.
- Vâng, nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ có mặt nơi đấy.
Thiên Bạch vội thu xếp hồ sơ, rồi xuống lầu đến quán rượu mà thường khi cả bọn thường đến.
Hôm nay quán rượu cũng khá đông. Bạch chọn chiếc bàn trong góc nhà gọi một ly Blendy Quhiskỵ Cái khung cảnh cũ mà sao mọi thứ lại lạc điệu quá.
Nghe Khả Di nói, đám Triết, Di và Bích Ngọc cũng quen với Thù Chiến ở nơi này. Sao có chuyện lạ lùng vậy? Định mệnh éo le ư? Chợi nhiên rồi Chiến lại xuất hiện làm cho hy vọng của Bạch càng trở nên mong manh hơn.
Nghĩ đến Thù Chiến thì lại như một sự trùng hợp tình cờ, Chiến lại xuất hiện ngay.
- Ồ! Anh Thiên Bạch! Anh có hẹn ai ở đây à?
- Có, với Khả Di và Triết, còn bạn? Với Bích Ngọc à?
- Không, tôi chỉ đến một mình. Chiến nói - tôi có cảm tình với nơi này, vì đây là nơi tôi đã làm quen được với Triết và Khả Di.
- Bạn cũng tình cảm dữ?
- Vâng, thỉnh thoảng ở không, tôi đã đến đây hát mấy bản.
- Lúc gần đây anh nổi tiếng quá, nên quán rượu này hẳn rất hoan nghênh chuyện đó.
- Có lẽ.
- Anh định hát bây giờ à?
- Chưa, đợi lớp khách này ra đã. Bạn họ đến đây không phải là để nghe hát.
- Sao không rủ cả Bích Ngọc đến?
- Hôm nay Ngọc thích nằm nhà hơn.
- Thế tình cảm hai người đã đến đâu rồi?
Thù Chiến chau mày.
- Thật ra thì tôi rất thích cô ấy, nhưng mà thích Ngọc thì không biết. Tôi thấy cô ấy có vẻ hơi lạnh.
Thiên Bạch nhìn Chiến.
- Hẳn cậu cũng biết chuyện của anh Chí Hào chứ?
- Biết và tôi còn rõ là mãi đến bây giờ Bích Ngọc cũng chưa quên anh ấy.
- Chưa hẳn. Bạch nói - Tôi thấy thì Ngọc bị ảnh hưởng của cái chết của Chí Hào nhiều hơn. Tình yêu có thể phai, nhưng ấn tượng về cái chết thường khắc sâu trong tim, nhất là khi cảm thấy mình có phần nào trách nhiệm trong đó.
- Có trách nhiệm à?
- Vâng, anh có biết là Chí Hào bị bắn chết ở Mỹ không? Mà trước đó một tiếng đồng hồ, hai người lại vừa chia tay.
- à! Thù Chiến nói - Có nghĩa Bích Ngọc nghĩ là chính sự chia tay đó đã kích động Chí Hào, làm cho tình cảm của Hào bị mất thăng bằng chứ gì?
- Cũng không rõ lắm, nhưng con người của Hào đã quen thói công tử, được nuông chiều... Nên hành động nhiều lúc rất khác thường.
- Tình thù đã giết anh ấy?
- Không, mà là bạn bè. Nghe nói người giết Hào là anh ruột của một cô bạn gái.
- Sao vậy?
Thù Chiến ngạc nhiên. Thiên Bạch nói.
- Nguyên nhân thì quá phức tạp, tôi cũng không rõ lắm...
Ngay lúc đó Triết và Khả Di bước vào.
Bạch nói.
- Họ đến rồi kìa.
Khả Di thấy Chiến, kêu lên.,
- Ồ Thù Chiến, Thiên Bạch rủ anh đến à?
- Không chúng tôi tình cờ gặp nhau, Chiến đến đây hát.
Khả Di cười.
- Ở đây hát làm gì có tiền?
- Nhưng nhờ nơi này mà tôi được phát hiện, nên tôi phải cảm ơn.
Triết cười.
- Anh rõ là con người tình cảm.
Di nói.
- Hát xong mình đi dùng cơm nhé.
- Không được, Chiến lác đầu - Tôi còn phải đến phòng trà. Tối nay phải trình diễn đến hai nơi.
- Làm việc cũng phải vừa phải thôi, cần phải dưỡng sức.
- Không quan trọng. Chiến nói - Tôi đã kỳ hẹn cho mình là chỉ làm việc này hai năm. Sau đó có một số tiền là rút lui.
- Đi làm việc khác?
- Vâng, trở lại với cái nghề đã học là điện toán.
- Tính toán hay đấy. Điện toán hiện nay cũng khá ăn khách.
Thiên Bạch cười nói.
- Con người biết nhìn xa.
- Đừng bốc tôi như vậy. Chiến nói - Chẳng qua tôi biết cái nghiệp ca hát không bền, nên phải tính đường thủ thân thôi.
Triết nói.
- Đúng. Nghề ca hát không có tính lâu dài. Ngay chính những người gọi là hành chính sự nghiệp như tôi cũng thấy một lúc nào đó rồi sẽ bị đào thải.
Khả Di nói.
- Ủa, hôm nay chúng mình ra đây là vì Thiên Bạch cơ mà?
Triết quay qua Thiên Bạch.
- ã... Anh Bạch, sao? Đã tìm được cô Linh chưa?
Thiên Bạch buồn bã.
- Cô ấy đã đi về quê chơi, có lẽ mấy hôm nữa mới quay về. Tôi nghĩ là lần này cô ấy đã quyết định.
Khả Di lắc đầu nói.
- Anh cũng ích kỷ lắm, chỉ nghĩ đến chuyện người ta giúp mình trong việc làm, chứ không nghĩ gì đến tình cảm.
Thiên Bạch ngồi yên, Triết thì nói.
- Tôi thấy thì tốt nhất anh nên để cho cô ấy như vậy. Bở vì ai cũng thế. Hy vọng cái mà mình không được thì sớm muộn gì phải đau khổ. Chi cho bằng sớm dừng lại.
- Tôi hiểu - Bạch có vẻ khổ sở - Nhưng mà để cô ấy nghỉ việc như vậy cũng khó. Cô ta lại có quan hệ họ hàng, rồi tôi phải ăn nói làm sao với cô dượng của tôi?
Di nói.
- Nhưng mà trên đời này chẳng có cách giải quyết nào toàn thiện toàn mỹ. Nếu cần phải hy sinh thôi.
Thiên Bạch chợi quay sang Thù Chiến.
- à, Còn cô Bích Ngọc thì...
Nhưng Khả Di đã cướp lời:
- Anh đừng kéo chuyện Bích Ngọc vào đây. Bản chất cô ấy cứng cỏi và cương quyết. Tôi rất rõ con người đó.
Trong khi Thù Chiến đứng dậy.
- Thôi quý vị ngồi đây nói chuyện, tôi lên sân khấu nhé.
Thiên Bạch nhìn theo ngẩn ra. Khả Di giải thích.
- Anh nên biết là với Bích Ngọc, chưa hẳn là Thù Chiến đâu. Cô ấy là người rất cố chấp, quan trọng chuyện tuổi tác. Trong khi Thù Chiến lại nhỏ hơn cô ta những bốn tuổi, mặc dù Ngọc rất cần tình yêu.
Thiên Bạch hỏi thẳng.
- Nhưng giữa họ đã có tình yêu chưa?
- Tôi không biết, nhưng nghe Ngọc nói là chưa.
Thiên Bạch suy nghĩ rồi mắt chợt sáng lên. Một chút hy vọng mong manh. Cái ánh mắt của Bạch không lọt khỏi mắt Triết.
Triết hỏi.
- Sao vậy? Vui rồi à?
Bạch cười.
- Con người lúc nào cũng phải sống bằng hy vọng. Cậu nghĩ có đúng không?
Khả Di hỏi.
- Bây giờ làm sao? Anh định buông xuôi chuyện cô Linh thật à?
- Không phải lỗi tôi. Từ nào đến giờ tôi cũng nào có hứa hẹn gì?
Triết hỏi:
- Nhưng mà... Cô ấy thì đã để ý đến anh từ lâu rồi, đúng không?
Thiên Bạch có vẻ không hài lòng.
- Mấy người định nói là - Tôi đã làm cô ấy đau khổ.
Khả Di nói.
- Đúng, bằng chứng là hôm qua cô ấy đã khóc cơ mà?
- Chyện dó cũng làm tôi giật mình. Tôi không biết là chuyện gì đã xảy ra.
- Không lẽ ngày thường anh cũng không biết là cô ấy yêu anh à?
- Biết thì có biết. Thiên Bạch đỏ mặt nói - Nhưng cũng cố giả ngơ như không biết.
- Vậy là anh đã làm hại người ta, anh biết không?
Thiên Bạch thú nhận.
- Có thể là vì tôi ích kỷ, tôi cũng không muốn phiền hà.
Khả Di thở dài.
- Thôi tôi không muốn nghe chuyện mấy người nữa, phức tạp quá.
Thiên Bạch yên lặng, hớp mấy hớp rượu.
Trên sân khấu, Thù Chiến bắt đầu hát. Anh ta vẫn hát bản nhạc có âm điệu là lạ khi bắt đầu gặp Khả Di, Triết và Bích Ngọc, có lẽ anh ta định sống lại kỷ niệm.
Triết nói.
- Anh chàng có vẻ tình cảm đấy chứ?
- Vâng.
- Con người như vậy hay lắm, nhất là khi còn trẻ.
Lời ca ngợi của Triết làm Thiên Bạch không vui, bởi vì với Bạch, Thù Chiến bây giờ không phải là bạn nữa mà là tình thù.
Chiến hát một lúc ba bản. Rồi bước xuống, sân khấu. Chàng ngồi xuống bàn, nốc cạn rượu rồi vội vã chào mọi người, bỏ đi.
Thiên Bạch nhìn theo, nhận xét:
- Anh chàng khác đời thật đấy!
Nhưng chẳng ai trả lời.
Bích Ngọc ngồi chờ Thù Chiến đánh xe đến đón. Chợt nhiên Linh lại đến làm Ngọc bất ngờ.
- Ồ! Mới đi chơi về đấy à?
Linh hỏi.
- Ngọc có ở không không? Mình có chuyện muốn nói với Ngọc.
- Dĩ nhiên rồi. Ngọc đáp ngay - Nhưng phải chờ Thù Chiến một chút, anh ấy đến đây xong mình sẽ đi.
- Chị có hẹn với anh ấy?
- Không thành vấn đề. Mình sẽ bảo anh ta hai tiếng đồng hồ sau quay lại.,
Ngay lúc đó xe Thù Chiến trờ đến. Ngọc bước ra nói mấy câu gì đấy, Chiến gật đầu, rồi khoát tay với hai người, xong cho xe chạy đi.
Linh nhìn theo nói.
- Bậy thật, phá cuộc hẹn của hai người.
- Không có gì, chúng tôi chỉ định đi dùng cơm tối. Bây giờ mình đi, khoảng bảy giờ rưỡi Chiến sẽ đến quán rượu đón tôi sau.
- Vậy mình đi đâu?
- Đến quán cà phê cạnh quán rưọu cũ. Ngọc nói rồi hỏi - Sao, đi về quê với bác gái có vui không?
- Nói vậy thôi chứ nào có đi đâu? Linh cười buồn nói - Ngồi miết ở nhà suốt ba hôm buồn muốn chết. Hôm nay là hôm đầu tiên ra ngoài gặp bạn bè.
Bích Ngọc hỏi.
- Tôi giúp ích được gì cho bạn?
Linh lắc đầu.
- Chắc khó lắm, vì mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Bích Ngọc kéo Linh vào quán cà phê.
- Nào, bây giờ chúng mình vào đây, chậm rãi nói.
Và hầu bàn đến, mồi người gọi phần thức uống của mình. Ngọc hỏi.
- Linh đã quyết không quay về làm việc cho Thiên Bạch nữa?
- Quay lại có ích lợi gì chứ?
Ngọc quan tâm.
- Tình hình không cứu vãn được ư?
- Cái bực mình nhất của mình là thái độ của Thiên Bạch. Linh nói - Anh ấy cứ làm ra vẻ tỉnh bơ, mình lại không tin là đã bấy lâu nay mà anh Bạch lại không biết gì cả.
- Có khi không biết thật thì sao? Hai người lại có quan hệ bà con mà?
- Mình không nghĩ như vậy. Bà con xa lơ xa lắc thôi mà. Mình thấy rõ là anh ấy cố tình làm ra vẻ như thế. Vì anh Bạch muốn phủ nhận cái tình của của mình.
- Thiên Bạch không phải là con người hời hợt như vậy.
Linh lắc đầu.
- Trước mặt Ngọc, anh Bạch là con người khác, còn trước mặt em, anh ấy cũng là một con người khác nữa. Đó là một sự thật. Anh ấy cứ xem em như là con nít, mặc dù biết là ngày xưa anh ấy và em đã từng học chung một lớp mà?
- Có thể vì Linh quá quen thuôc, nên mới có tình trạng như vậy. Còn với tôi, một người ngoài nên anh ấy phải khách sáo.
Linh lăc đầu.
- Bích Ngọc mà là người ngoài à?
- ít ra trên phương diện quan hệ. Tôi quen với anh Bạch, nhưng đâu có rành anh ấy thích gì, yêu gì, chuộng gì? Mà tôi cũng không cần biết rõ chuyện đó.
Linh nhìn Ngọc, nàng biết là Ngọc đã nói thật. Nhưng mà sao Bạch lại không thay đổi thái độ khi biết Ngọc không ngó ngàng đến mình?
- Rất cảm ơn những điều mà Ngọc cho biết. Nhưng anh Bạch giống như một hòn đá tảng, khó có gì lay chuyển được anh ấy.
- Đừng có nản chí sớm như vậy. Bích Ngọc cười nói - Thiên Bạch cũng là người, rồi một lúc nào đó phát hiện ra chuyện mình chỉ thả mồi bắt bóng, phải quay lại thôi.
- Tôi không nghĩ như vậy. Vì anh Bạch là con người tình sị Bạch chỉ mê có Ngọc.
- Lầm rồi. Ngọc nói - Có nhiều khi đó chỉ là ảo giác. Bởi vì tôi và Thiên Bạch là hai láng giềng. Bạch đã cùng tôi lớn lên từ một không gian, có lẽ đó là tình anh em thì hơn. Sau đấy, Bạch cũng biết chuyện tôi yêu Chí Hào. Rồi Chí Hào chết. Một thứ tình cảm thương hại, đồng tình thương người yếu đuối chứ chưa hẳn đó là tình yêu.
Linh nghi ngờ nhìn Ngọc, rồi nói.
- Nhưng mà tôi chỉ cảm thấy là anh Thiên Bạch như lợi dụng cái tình cảm tôi để làm lợi cho anh ấy.
- Thiên Bạch không xấu đến độ như vậy đâu. Ngọc biện hộ cho Bạch - Tôi hiểu rõ anh ấy mà. Anh ấy đã dùng cô chẳng qua vì tin tưởng, vì cần trợ tá đắc lực.
Câu nói của Ngọc làm lập trường của Linh lung lay.
- Nhưng tôi quyết không trở lại làm đâu.
- Tôi đồng ý với cái quyết định đó của Linh. Ngọc nói - Phải để cho anh Bạch thấy sự vắng mặt của Linh làm anh ấy bị hụt hẫng, phải để anh ấy khổ tâm một chút và tự động quay lại năn nỉ Linh.
Sắc mặt Linh tươi hơn một chút.
- Nhưng tôi thấy không tin tưởng lắm.
- Hãy tin những gì tôi nói. Tôi là con người bàng quan nên có cái nhìn khách quan. Sự hiện diện của Linh bên cạnh Bạch như một nếp và anh Bạch đã quen rồi, không làm sao chịu nổi khi vắng Linh đâu.
Linh lắc đầu.
- Đó chỉ là đứng trên phương diện việc làm thôi.
- Chưa hẳn như vậy, rồi Linh sẽ thấy. Bích Ngọc cổ vũ - Tại Linh bi quan vì Linh là người trong cuộc. Linh làm sao thấy được ánh sáng mặt trời bên ngoài căn phòng khép kín chứ?
- ánh sáng đó màu gì?
- Một màu rực rỡ, chói chang.
Linh suy nghĩ, rồi cười.
- Ngọc là một thuyết khách khá thành công đấy.
- Tôi nói sự thật chứ không có ý thuyết phục hay nói tốt cho ai cả.
- Nhưng Ngọc nói hay lắm. Linh nhận xét - Chính vì vậy mà ai cũng thích Ngọc. Riêng tôi, hay thẳng ruột ngựa nên bị anh Bạch chê là trẻ con, không có cái mềm của phụ nữ.
- Đừng nghe vậy. Có khi người ta nói để mà đùa thôi.
- Đùa à? Nhưng rõ ràng là anh Bạch cũng yêu Ngọc mà?
- Nhưng tôi thì khác. Ngọc nói - Sau những trắc trở, phiền muộn tôi cảm thấy mình như dày dạn ra nên khó rung động.
- Vậy à? Thế còn Thù Chiến? Gần đây thấy Chiến cứ xuất hiện bên Ngọc?
- Chiến mãi mãi chỉ là một người bạn. Sự quan hệ đó khó thay đổi.
- Tôi thì thấy Chién đã có vẻ yêu Ngọc rồi đấy.
- Đừng có đùa. Tôi đã nói là không còn dễ rung động, vả lại tôi còn lớn hơn Chiến những bốn tuổi.
Linh cười.
- Thời buổi này người ta nói chuyện tình yêu có ai để ý đến tuổi tác đâu?
- Nhưng mà như vậy là đại loạn.
- Tôi không nghĩ như vậy. Chúng ta chỉ là con người bình thường.
Nhưng Ngọc khẳng định.
- Hãy tin tôi, tôi chỉ xem Chiến như một người bạn.
- Coi chừng đấy, Ngọc lại làm cho người ta khổ.
- Tôi nghĩ người như Chiến không dễ khổ đâu. Anh ấy xuất thân từ chốn loạn lạc, trái tim đã được tôi luyện qua rồi.
- Mong là Ngọc không lầm.
Ngọc nói.
- Linh biết không, tôi cũng đã đề phòng chuyện đó, nên Chiến hẹn gặp ba lần thì tôi mới đáp lại có một. Cái thái độ đó của tôi, Chiến nếu suy nghĩ hẳn thấy.
- Khi yêu rồi thấy cũng như không? Người ta không thể để ý đến những cái tiểu tiết đó.
- Cũng có thể.
Linh lắc đầu.
- Ngọc đừng quên. Chúng ta cũng chỉ là con người bình thường thôi nhé?
- Chính vì là con người nên phải phân biệt rõ ràng, cái nào nên nhận và cái nào không.
- Vậy thì tôi hỏi bạn. Linh do dự một chút nói - Vậy chứ lúc đó Ngọc cũng yêu tha thiết Chí Hào, nhưng rồi sau đấy nghĩ lại - Ngọc lại rút lui?
Lời của Linh làm Ngọc tái mặt.
Chuyện Chí Hào đối với Ngọc là một vết thương chưa lành. Linh nhìn Ngọc chợt hiểu, nói.
- Xin lỗi Ngọc, mình lại tầm bậy quá. Mình đã làm Ngọc không vui.
Ngọc yên lặng một chút nói.
- Không phải là không vui. Mà là... Mình thấy như mất cả linh hồn.
- Bích Ngọc
- Vâng, chính vì vậy mà mình sợ mình không muốn một ai nhắc đến chuyện cũ. Bởi đó là một cú sốc, một vết thương. Mà mãi mãi không quên được, vì vậy, Linh hãy tha thứ cho tôi.
- Có nghĩa là Ngọc vẫn còn yêu anh Chí Hào?
- Vâng... Với tôi đấy là mối tình bất diệt.
- Thế còn Thù Chiến?
- Tôi đã nói rồi, đây là người bạn tốt...
Và để chấm dứt câu chuyện. Ngọc đứng dậy.
- Thôi đã đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài chờ anh ấy đi.
|
|
|