Những ngày nghỉ ở thành phố Hùng được chăm sóc nuông chiều. Vậy mà không làm Hùng thấy vấn vương. Vừa hết những ngày nghỉ là chàng lại khăn gói đi ngay lên vùng núi. Lúc về đến ngôi nhà nhỏ của mình thì trời đã xế chiều, bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ cả thung lũng. Gió lạnh u u thổi. Cửa khép, Hùng định tra chìa khoá vào mở cửa, chợt phàt hiện cửa không khóa, chàng ngạc nhiên đẩy cửa vào và giật mình. Trong phòng mọi thứ đâu đấy thật ngăn nắp. Bàn ghế được lau chùi sạch sẽ. Sách vở được sắp xếp gọn ghẽ trên kệ. Cả lọ hoa trên bàn cũng được cắm những cánh hoa tươi. Hùng đi vào nhà, thẳng ra nhà sau, trên kệ chiếc chậu rửa mặt đầy nước, có cả khăn khô đang máng gần đấy. Tất cả chỉ như Hùng mới ra khỏi nhà khoảng mười phút đã quay lại. Hùng xúc động đặt valy xuống nhìn quanh như tìm kiếm. Chẳng có ai cả! Chàng bước đến bàn, ngắt một cánh hoa đưa lên mũi, một cảm giác yên ổn hoài mãi tràn ngập trong tim.
Ngay lúc đó, Hùng nghe có tiếng chân bên ngoài. Chàng quay lại, Anô đang đứng ngoài cửa đầy vẻ ngạc nhiên trên tay nàng là một bó củi khộ Có lẻ nàng đang chuẩn bị nấu nước. Hùng nhìn cô gái miền cao không chớp mắt, một hình ảnh xa lạ nhưng cũng thân thân thuộc. Hùng có cảm giác như một người vừa đi xa nhớ nhà quay về và gặp lại người mình yêu thích. Anô trong bộ áo màu đen cũ kỷ, mái tóc xõa dài trên vai, vẫn đôi chân trần, đôi mắt to ngơ ngác. Đôi mắt đó đang mở to ngơ ngác nhìn Hùng không biết là ánh mắt đó đang buồn hay vui. Chàng mỉm cười rồi đưa tay về phía Anộ Chỉ cần có như thế là Anô buông bó củi rơi cả xuống đất. Nàng bước nhanh vào chụp lấy tay Hùng siết mạnh, rồi xổ một tràng tiếng dân tộc, Hùng không hiểu Anô nói gì, nhưng đoán biết là mình đã được trông chờ từ lâu và Hùng chợt thấy xôn xao xúc động.
Anô sau khi tỏ thái độ mừng rỡ, nàng sững người lui lại một chút, đầu hơi ngả về sau ánh mắt như thu trọn lấy Hùng rồi chợt nhiên như nghĩ ra điều gì, đôi má nàng ửng hồng, Anô ấp úng nói:
- Ô! Thầy, thầy mới về à? Vậy mà em tưởng thầy không còn quay về đây nữa. Ô, tuyệt thật.
Hùng xúc động thật sự. Chàng không biết nói gì ngoài nụ cười. Rồi đợi cho tình cảm trong lòng lắng xuống, Hùng mới vỗ nhẹ vai Anô hỏi?
- Anô thường hay đến đây lắm à? Tôi đã về thành, cô cần gì mỗi ngày đến đây?
- Dạ, em chỉ đến sắp xếp đồ đạc thôi.
Anô nói, rồi như ngượng ngùng Anô nhìn xuống đất:
- Em không muốn để thầy quay lại nhìn thấy gian phòng rối tung hay dơ bẩn. Vì vậy hôm nào em cũng đến. Em cứ mong mãi mãi chẳng thấy thầy quay về, em sợ là thầy bỏ đi luôn như những người trước. Hùng cười, nhìn vào đôi mắt cô gái đang mở to:
- Nếu đi luôn thì sao?
- Dạ...
Anô chỉ nói thế và im lặng. Hùng nhìn cô gái thương hại rồi chỉ đầu cúi hỏi:
- Anô mang cái đó về làm gì đấy?
- Dạ, Anô định nấu nước. Anô đáp rồi vội vã nói - Ồ quên, còn phải nhúm lửa ngaỵ Chắc thầy mỏi mệt lắm phải không? Để em nấu nước thầy tắm nhé?
Nói xong Anô vội vã chạy ra quơ lấy đồng củi rồi đi vào nhà bếp nhúm lửa. Tiếng tí tách trong bếp lò như reo vui, mà đêm đã phủ xuống, ánh lửa hắt lên khuôn mặt của Anô một vẻ đẹp hoang đã. Hùng ngắm Anô, thấy cô gái nhìn vào bếp lò, tự mỉm cười, nước đã bắt đầu reo. Chợt nhiên Hùng nghe Anô khẽ khẽ hát. Vẫn cái bài hát bên suối hôm nào, Hùng cũng thấy vui theo.
- Vài bữa vào học, mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Hùng nói như dặn dò - Sáng sớm Anô nhớ đến đây quét dọn cho tôi như ngày thường nhé.
Hùng biết lời dặn của mình chỉ bằng thừa nhưng chàng không biết phải mở đầu chuyện như thế nào. Anô thì luôn miệng cười, nàng có vẻ vui thích, đôi mắt long lanh của Anô khiến Hùng thấy xao xuyến mọi khi chàng bắt gặp. Những ngày kế tiếp Hùng đến lớp với tâm trạng thật vui, chàng thấy hạnh phúc như đây ấp trong người. Qua tháng năm, cái tháng của giông bão. Vùng núi cũng không thoát khỏi được thiên tai. Lúc đó một con bão có tên là Lucy đã thổi vào đất liền, và đi thẳng đến vùng núi Hùng ở. Hôm ấy Hùng đang đứng lớp thì chợt nghe thầy hiệu trưởng vào thông báo là phải cho học sinh về nhà ngaỵ Bầu trời âm u, mây thật thấp, mưa lất phất bay trong cái không khí nặng nề, Hùng cho học sinh về hết chàng mới về nhà. Hùng thật sự lo lắng vì cái nhà tranh của chàng, chẳng qua chỉ là mái lá gác trên những cành tre thô sơ.
- Anộ Hùng vừa vào nhà trông thấy Anô đang dọn dẹp, chàng nói nhanh:
- Anô hãy về đi. Gió sẽ to lắm đấy. Ở đây nguy hiểm lắm.
Nhưng Anô đã nhìn Hùng với nụ cười:
- Có gì thầy phải sợ? Em không sợ gì cả em sẽ ở đây với thầy.
Hùng biết là Anô đã quen với đời sống hoang dã, gió và mưa không ảnh hưởng gì đến cô gái gan dạ này. Nhưng đây là bão cơ mà? Bão sẽ rất tàn khốc. Chắc Anô không biết, hay là biết mà Anô vẫn ở lại để phụ đỡ với chàng chăng?
- Thầy đừng có sợ, cửa sổ đã được em đóng đinh lại kỹ càng. Cửa lớn cũng được cột vững chắc.
Anô nói trong khi Hùng chậm rãi thay quần áo. Sau đó đến bữa cơm Anô đã cùng ngồi ăn với chàng. Mưa nặng hột rồi gió thổi, gió rầm rật, nó rú bên ngoài cửa, như muốn bốc tung mái lá lên, Hùng ngồi yên lặng nghe, tiếng mưa và gió trong giông bão như tiếng của cả đàn ngựa dồn dập chạy qua sơn cốc. Hùng chợt thấy lo lắng, Anô ở lại trong hoàn cảnh này rất nguy hiểm, không biết người nhà nàng có đợi không? Bên ngoài trời tối sẫm, chiếc đèn dầu trên bàn bị gió thổi, lúc nào cũng như muốn chực tắt. Rồi cánh cửa lớn phía trước, bị gió thổi bật then gài, một mình Hùng không đủ sức phải có cả sự hỗ trợ của Anô mới cài lại được. Cánh tay của Hùng bị đinh của quét phải, chảy máu, Anô trông thấy vội chồm người đến dùng miệng nút lấy vết thương. Một cảm giác là lạ len vào tim Hùng, chàng thấy cả người như nóng ran và không còn dằn được lòng... Cái đêm giông bão đó thật tai hại. Giữa cái phẫn nộ điên cuồng của trời đất Hùng đã cúi xuống ôm lấy người con gái trong vòng tay đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi người con gái và lửa đã bốc chạy trên có thể cả hai người. Bên ngoài, trời đó mưa thật to và gió bão đang gào thét...
Qua sáng hôm sau, khi Hùng thức dậy thì cơn bão đã trôi quạ Chàng mở mắt ra thấy cửa sổ mở lớn. Ánh sáng ngập đây, mọi thứ trong phòng và như ngày cũ. Tất cả đều ngăn nắp sạch sẽ. Bữa ăn sáng được dọn sẳn trên bàn. Hùng vừa ngồi dậy đã thấy Anô từ ngòai bước vào với nụ cười thật tươi. Anô không hề nhắc đến chuyện tối quạ Nàng tự nhiện dùng cơm sáng với chàng, sau đấy Hùng đến lớp để lại mọi thứ cho Anô dọn dẹp. Cái thái độ bình thản của Anô làm Hùng lúng túng. Chàng không hiểu cái quan niệm về tiết trinh của các cô gái ơ miền sơn cước này thế nào? Có lẻ nó không quan trọng lắm? Hùng nghỉ vậy để nhẹ lọ Nhưng sau đấy, Hùng mới biết được là dân sơn cước còn có cái nhìn khắc khe hơn cả dân thành phố. Cái chế độ mẫu hệ khiến họ quí trọng cái chữ trinh của người đàn bà hơn cả mọi thứ trên đời.
Những ngày kể tiếp Anô vẫn sáng đến tối về, tiếp tục công việc một cách bình thường. Anô không một lần đề cập đến chuyện cũ. Cũng không đòi hỏi Hùng phải có một hành động gì để bảo đảm cho tương lai. Anô vẫn sống một cách vui vẻ hơn nhiên, vẫn thích hát bài ca bên suối. Mỗi lần Hùng lắng nghe bài hát. Chàng lại có cảm giác áy náy, mặc dầu vẫn thỏa mản với cái hạnh phúc đang có. Rồi mùa hè lại đến, và Hùng lại trở về thành phố thăm gia đình. Cái hôm mà Hùng xuống núi , Anô đã giết gà đưa tiền, nàng còn lấy cặp của cha một bình rượu cần mang đến cho Hùng. Cả hai cùng uống. Tửu lượng của Anô chẳng kém Hùng bao nhiêu. Hôm ấy cũng là hôm đầu tiên, Hùng nghe Anô bày tỏ tình cảm:
- Thầy nhớ quay về nhé. Thầy đi rồi ở đây buồn lắm ! Nhưng hôm nào em cũng sang đây chờ. Chắc rồi thầy sẽ quay về đây với em. Thầy sẽ không bao giờ bỏ em đâu.
- Anô hãy yên tâm. Tôi không bao giờ bỏ nơi đây được.
Hùng nói và đưa tay vuốt lấy mái tóc của Anô như vỗ về. Giọng nói tình cảm thật thà và ánh mắt ngây thơ của Anô làm Hùng cảm động. Chàng khẽ kéo Anô lại gần, hôn nhẹ lên tóc nàng...
Lần trở về thành phố đó, Hùng cũng kịp tham dự lễ cưới của người chị thứ tự Vậy là ở nhà sẽ không còn ai ngoài cha và mẹ. Chồng chị Tư là một kỹ sư trẻ làm việc ở ngoài thành vì vậy để tiện lợi cho việc đi lại, hai người đã dọn ra riêng và mua một căn hộ gần nhiệm sở. Thế là nhà chỉ còn cha mẹ và Hùng đã trở thành mục tiêu của cả nhà. Các chị ra sức vỗ về. Chị Ba từ Mỹ cũng gửi thư sang giục Hùng lập gia đình để có cháu nội ẩm bồng. Và suốt mùa nghỉ hè đó, Hùng bị sự quan tâm của mọi người làm choán hết thời gian. Các cô gái được đưa về nhà, Hùng lại bận bịu với những buổi dạ hội, khiêu vũ, tiệc trà... Nhưng thật tình mà nói bây giờ cũng không có ý định lập gia đình. Chàng còn thích cuộc sống độc thân chàng sợ gánh nặng vợ con, vì vậy hết mùa hè, là Hùng vội vã quay về vùng rừng núi.
|
|
|