Đến lúc trời sáng trắng Jane và Đan mới về nhà. Không khí khá lạnh. Bà Adam cho mỗi người một cốc sữa, thêm hai miếng Sandwich. Rồi Đan lên giường, đến hơn một giờ trưa, chàng mới giật mình thức dậy. Trong giấc ngủ muộn đầu năm ấy, Ai Đan mơ thấy chàng đang ở quê nhà. Xứ sở Tô Châu của Đan với những phong cảnh diễm tuyệt làm nao lòng những người xa xứ. Đan với bộ đồ lính thủy đang ở trong vòng tay của mọi người trong gia đình. Ở Trung Quốc quê chàng không có tục đón năm mới dương lịch, ngày vui nhất trong năm là ngày Tết Nguyên Đán.
Những ngày đầu năm, mọi người già cũng như trẻ đều súng sính trong bộ quần áo mới, tiếng pháo nổ đì đùng, mùi hương pháo thơm nồng ngõ xóm... Trên Thái Hồng là hội bơi thuyền đầu năm. Những chàng trai thân hình lực lưỡng, da săn chắc bóng láng mồ hôi đang đua nhau quạt nước. Trên bờ tiếng trống thúc bầy lân múa quanh hồ. Những chùm đèn lồng soi lung linh mặt hồ rộng.
Ai Đan được gặp lại trong mơ tất cả mọi người trong gia đình, mẹ chàng vẫn khỏe, ba chàng vuốt chòm râu bạc rung rung khen ngợi người con trai hiếu thảo đang tham gia kháng giặc phát xít. Bộ quần áo lính thủy của Đan như loài hoa lạ Ở quê chàng làm say mắt những cô thôn nữ và Đan tưởng như được gặp Thục Quyên, nàng thôn nữ ở cách xa nhà chàng một mảnh vườn nhỏ. Mắt nàng lúng liến như dao cạo, má đỏ bồ quân, hàm răng đều cắn chỉ và dáng đi thướt tha như nàng tiên nữ trong truyện liêu trai. Gặp Thục Quyên, Ai Đan tưởng lại những ngày hai đứa còn nhỏ đuổi bướm trên đồi hoa sim tím cạnh nhà. Mải theo bướm, Thục Quyên trượt chân té ngã làm chàng cũng lao theo. Kỷ niệm của tuổi thơ ấy giờ là một vết sẹo nhỏ xinh xinh trên cườm tay của chàng.
Kỳ lạ nhất trong mơ ban ngày này Ai Đan được gặp cả Jane ở quê chàng. Chàng lính thủy với nàng sinh viên đại học Manchester về quê du xuân. Mái tóc óng ánh vàng như rơm và đôi mắt xanh như nước hồ thu của Jane cũng là loài hoa lạ trong hội xuân. Hai người dẫn nhau đi khắp nơi chốn ở quê nhà. Ở đâu cũng có những bầy trẻ đeo yếm thắmm, tóc trái đào ríu rít theo sau vì Jane là sự lạ Ở quê nhà.
Ai Đan mơ thấy chàng cùng bơi thuyền trên hồ cùng với Jane, bên cạnh hai người còn có thuyên của nhiều chàng trai và thôn nữ. Đan trổ tài lính thủy bơi chèo thi với họ, Jane cũng góp sức cùng chàng. Tiếng hò reo tán thưởng dậy lên khắp phía. Đang lúc vào giai đoạn gay cấn nhất thì Jane hẫng tay chèo người như té nhào xuống hồ. Đan vội nhoài người giữ lấy nàng. Chiếc thuyền của hai người chồng chềnh giữa hồ xanh mênh mông làm Đan giật mình tỉnh giấc...
Ai Đan dụi mắt nhìn quanh. Bốn phía đều vắng lặng. Chỉ có tiếng gió reo và tiếng cây rừng xào xạc. Đan trở dậy vào nhà bếp đi ra phía sau nhà. Chàng đến bên chiếc máng dẫn nước từ trên núi về đang róc rách chảy bụm tay hứng nước rửa mặt. Nước mát lạnh làm Đan khoan khoái. Chàng nhớ lại buổi đi chơi đầu năm thâu đêm suốt sáng với Jane tối qua và giấc mơ vừa trải qua mà không khỏi cười thầm. Mơ mà như thật, thật mà ngỡ như mợ Đâu là ảo, đâu là thực ở cuộc đời này. Đan khẽ sờ lên mặt, lên môi mình, như muốn tìm dấu vết còn lại của nụ hôn đêm qua với Janẹ Năm mới bắt đầu với niềm vui, bắt đầu bằng nụ hôn với người trinh nữ.
Khi Ai Đan trở vào nhà, phòng khách thật vắng, chỉ có mục sư Adam ngồi trong ghế bành cũ với cuộn sách dầy cộm trên taỵ Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi nhuộm hồng khuôn mặt và chòm râu ông, soi tỏ cả nét nhăn trên khuôn mặt.
Ai Đan bước vào. Chàng nghe rõ tiếng tí tách của củi khô đang cháy và tiếng tim đập của chính mình. Mục sư nghe tiếng chân, ngẩng nhìn lên. Đan vội nói:
- Xin lỗi đã quấy rầy mục sư.
- Ồ, thế đêm qua chơi có vui không nào? Mục sư dịu dàng hỏi.
- Đó là ngày mà con nghĩ là sẽ không bao giờ quên trong suốt cuộc đời mình.
Đan trả lời với nỗi vui sướng ngời trên mặt.
- Bà nhà tôi và Jane đã ra phố, nhưng đã chuẩn bị sẵn thức ăn sáng cho cậu - mục sư Adam nói.
- Dạ, cảm ơn, nhưng con chưa thấy đói.
- Vậy thì cậu ngồi lại đây nào, tôi có một vài điều cần nói với cậu - mục sư Adam chậm rãi nói
- Vâng - Ai Đan nhẹ giọng đáp, chàng đi lại đến bên ông mục sư và ngồi xuống cạnh lò sưởi. Không khí có vẻ căng thẳng khiến chàng thoáng băn khoăn.
- Mỗi năm mùa đông đến đều làm tôi nhớ đến xứ Tô Châu - Mục sư Adam mở cặp mắt kính già ra nhìn Đan nói - Và điều làm tôi cảm hoài nhất là những cánh hoa mai vàng Đặng Vệ.
- Vâng, hoa mai ở Đặng Vệ rất nổi tiếng...
- Trong các loài hoa ở Trung Quốc, tôi yêu nhất là hoa mai. Nơi vườn hoa cũ của tôi ở Tô Châu, tôi trồng đủ mọi loài để có hoa nở, từ mùa xuân đến đông. Từ Thủy Tiên, Thược dược, Anh đào, hướng dương, hồng, cúc, phù dung, mai... Nhưng loài hoa được tôi yêu thích nhất là hoa mai. Vì nó tiêu biểu cho khí tiết trong sáng của người quân tử Trung Quốc.
- Vâng, hoa mai được coi như tượng trưng cho đất nước Trung Quốc.
- Tôi nghĩ đó cũng chỉ là sự trùng hợp thôi - mục sư Adam nói - Từ ngày bị người Nhật trục xuất về nước đến nay, trong hành trang của tôi ngoài mấy bức họa Trung Quốc ra, còn có một số hạt giống và chậu kiểng của mai. Nhưng về đây, có lẽ vì phong thổ khí hậu Anh Quốc nói chung, khí hậu vùng Cambera này nói riêng không thích hợp, nên chúng đều chết cả.
- Tiếc quá nhỉ? Đan buột miệng xuýt xoa.
- Ở đây có một quyển album, phần lớn ảnh ở đây là cảnh trong sân vườn nhà tôi ở Tô Châu. Có cả ảnh hoa mai... Tất cả sống mãi trong ký ức... Tôi yêu vô cùng và trân trọng quyển ảnh này.
Mục sự lấy từ giá sách xuống, một quyển sách đã phủ đầy bụi. Ai Đan đỡ lấy lật ra xem. Mục sư tiếp lời:
- Mãi đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại, tôi thấy hối hận vô cùng. Hoa nó có cuộc sống riêng của chính nó - Nó đâu cần con người thưởng ngoạn? Đúng ra tôi không nên mang những hạt giống ấy về đây. Ở đây đâu phải là đất sống của nó. Phong thổ Trung Quốc mới thích hợp với nó, nó chỉ phát triển tươi tốt nơi thích hợp và sẽ chết đi khi đến môt. xứ lạ quê người. Tôi đã mang nó về đây gieo trồng phân bón đầy đủ vậy mà chẳng làm sao những cây mai kia lại sống. Tôi yêu nó không ngờ mình là kẻ giết nó.
Ai Đan còn chưa hiểu ý mục sư Adam nói gì. Đây không phải đơn thuần chuyện đề cập đến loài hoa nhưng chàng cũng nói:
- Thưa mục sư - Ai Đan khép Album lại - Con nghĩ là ngài không nên bứt rứt ân hận như vậy. Mục sư đã yêu hoa, thì những cánh hoa mai kia chưa chết. Nó sẽ mãi mãi sống trong lòng ngài.
- Nhưng nhớ nhung thương tiếc cũng làm con người đau khổ. Con người sao lúc nào cũng thế - mục sư Adam trầm ngâm - Cuộc đời là một chuỗi hồi tưởng nuối tiếc khôn nguôi. Không phải chỉ có loài hoa mà ngay cả con người cũng vậy. Chỉ có thể phát triển tốt đẹp, chỉ có thể sống hạnh phúc trong hoàn cảnh sống thích hợp.
Nói đến đây, mục sư ngừng lại. Ông đưa mắt nhìn Ai Đan, ánh mắt vốn hiền từ của ông giờ đây như đang ẩn chứa một điều gì da diết lắm. Lát sau ông chậm rãi:
- Tôi có chuyện này rất haỵ Để tôi kể cho cậu nghe nhé.
|
|
|