Năm tháng cứ thế trôi qua, bây giờ đang là mùa thu.
Mùa thu năm nào thì cũng giống như năm nào. Có trời trong xanh, có mây trắng bông bềnh và những chiếc lá đỏ làm lòng người tư lự. Nhưng mỗi hoàn cảnh thu chắc chắn phải khác nhau. Vì những dải mây bay muôn hình muôn vẻ, vì mỗi chiếc lá đỏ chỉ sống được một mùa lại úa tàn.
Với Ai Đan, mùa thu là một bản nhạc hùng tráng, và cũng là một bài thơ sầu thảm. Vì chính trong mùa này của cái năm đã xa xưa chàng đã tìm thấy chìa khóa mở cửa lâu đài hạnh phúc, tìm thấy một tình yêu say đắm muôn đời. Nhưng cũng chính trong mùa thu chàng đã lặng lẽ ngậm ngùi kết thúc một giấc mơ đẹp chóng tàn và từ đó chuyện ngày xưa còn trăn trở mãi trong tim.
Bao lần sóng lòng Ai Đan đã cồn lên, chàng nuối tiếc bóng hình xưa và đã có những tháng ngày như người mộng du đi tìm người tình cũ, Hình bóng người yêu, mối tình đầu mãi mãi lưu giữ trong ký ức Ai Đan không bao giờ phai nhạt. Nó như một cây đàn căng dây, chỉ một cơn gió thoảng qua cũng bật ra những âm thanh gợi nhớ.
Và chính như thế Ai Đan mới hiểu rằng "ngày cũ" đã qua, qua mất rồi. Bi kịch của đời sống đến rồi lại đi. Nào ai biết được chắc chắn trong suốt cả cuộc đời mình sẽ không bao giờ gặp phải điều phiền muộn, éo le có khi là tuyệt vọng. Nhưng Ai Đan hiểu rằng không thể sống được bằng cách níu kéo quá khứ trở lại, không thể nào mãi nhìn cuộc đời bằng đôi mắt lệ tràn mi. Chàng đã từng ngơ ngác trước những biến động, thay đổi của cuộc đời, để rồi như một người nghệ sĩ lang thanh băn khoăn tự hỏi:
Ý nghĩa của tình yêu của hạnh phúc là gì? Nó mong manh như chàng đã từng có vậy sao? Và chàng đã tồn tại thế nào suốt những tháng năm ấy?
Bằng chính cuộc đời mình, Ai Đan trả lời cho câu hỏi có một thời luôn ám ảnh chàng và mỗi khi nhớ lại khóe mắt chàng những giọt lệ lại long lanh.
Ai Đan nhìn ra ngoài trời, mùa thu đang đến. Những chiếc lá rơi như đàn chim xà nhẹ xuống đường. Mỗi lần nhìn lá thu bay bay trong gió là chàng lại nhớ đến chuyện ngày xưa.
Nhớ đến cánh mây trắng và lá rụng chiều thu trên bờ hồ vùng Cambera và lòng Đan lại nhớ về Jane.
Jane, kỷ niệm về nàng giờ chỉ còn lại một gói quà nhỏ. Một quyến sách thân thương mà trong những ngày chiến tranh chàng đã nhỏ lệ khi giở đọc.
Người xưa đã khuất rồi nhưng sách ấy vẫn còn đây. Đan muốn gác lại cây bút vẽ và những bảng màu. Chàng sẽ đem hết cả tài năng và tình cảm của mình ra để dịch quyển sách "Người đàn bà áo trắng" này, như một món quà nhỏ gởi đến mọi người và tưởng nhớ người xưa ...
Đan nâng bút lên ... Nắng bên ngoài trải vàng óng ả. Bầu trời xanh, nước hồ xanh và rừng thu đang trút lá.
Kết Thúc (END) |
|
|