Một tuần sau, Đan nhận được thư của Gienni. Lá thư khá dài:
" Đan thân mến.
Khi Gienni viết thư này gởi Đan thì sức khỏe của ba Gienni cũng đã đỡ nhiều. Người chưa trở lại bình thường song đã qua khỏi nanh vuốt của lưỡi hái tử thần.
Đan thân mến.
Bây giờ, chúng ta đã xa nhau, có thời gian nhìn lại những ngày ở bên nhau. Gienni muốn nói với Đan những điều mà khi ở bên Đan, Gienni chưa nói được.
Gienni yêu Đan, yêu từ buổi Đan tới nhà Gienni để thăm lại căn phòng của Jane đã ở trong những ngày theo học tại Manchester. Lúc bấy giờ, Gienni đã hiểu được Jane thật là một người hạnh phúc vì đã có được tình yêu của Đan, và bây giờ, khi Gienni viết thư này gởi Đan, Gienni vẫn thấy điều đó là đúng. Jane hạnh phúc thật. Bởi vì sau bao nhiêu năm, nàng vẫn còn được Đan tôn thờ, tình yêu của Đan với nàng vẫn nguyên vẹn trong tim.
Gienni đã yêu Đan. Tình yêu đó, nhiều lúc Gienni không lý giải được. Tại sao mình lại yêu Đan, yêu một chàng trai ngoại quốc xa lạ với mình. Có phải là vì tình yêu chung thủy mà Đan đã dành cho Jane đã làm Gienni ngưỡng mộ và đã yêu Đan không? Đã nhiều lúc Gienni tự hỏi với lòng mình điều đó.
Gienni biết Đan luôn giữ trọn trong tim tình yêu của Đan với Janẹ Nhưng Gienni vẫn đến với Đan. Đến với tất cả tình cảm của mình và Gienni đã có những ngày hạnh phúc.
Nhưng Đan có biết không? Những ngày ấy ở bên Đan, dù luôn được tắm trong tình yêu của Đan, được hạnh phúc cùng Đan, nhưng Gienni luôn lo sợ một điều gì đó xảy đến. Đó là lúc tình yêu với Jane của Đan trỗi dậy và những tình cảm của Gienni dành cho Đan không làm cho Đan bớt ưu phiền vì mối tình xưa ấy.
Những ngày ở Venise, có những lúc đang vui vẻ, Gienni bỗng thấy Đan bần thần. Gienni biết lúc Đan đang ở bên Gienni nhưng lòng Đan lại nghĩ về người ấy.
Nhiều lần Gienni tự an ủi rằng chuyện đó đã như thế rồi và Gienni phải chấp nhận. Gienni yêu Đan, nhưng dù yêu Đan đến quên cả cuộc sống của chính mình, Gienni vẫn khó chia sẻ và cảm thông được những gì đang diễn ra trong mối quan hệ của chúng ta.
Đan thân mến!
Gienni phải xa Đan thôi, vì Gienni muốn Đan mãi mãi là của Gienni, muốn Đan mãi mãi là của riêng em, mãi mãi... Gienni sợ nếu rằng chúng mình vẫn tiếp tục sống ở bên nhau thì sẽ mang lại cho mỗi người phiền muộn nhiều hơn là niềm vui.
Gienni biết là không bao giờ có thể quên Đan được. Nhưng Gienni vẫn phải xa Đan. Gienni đau lòng mà nói lên điều đó. Bởi vì Gienni muốn giữ mãi trong mình những kỷ niệm đẹp về Đan, muốn nhớ mãi những ngày hạnh phúc ở bên Đan. Đan thân mến. Thôi, chúng mình chia tay nhau nhé. Nếu đời sau mà chúng mình lại được gặp nhau thì lúc bấy giờ Gienni sẽ lại quỳ xuống để tạ Ơn thượng đế đã cho Gienni được gặp Đan, được biết những gì mà Đan đã từng dành cho Gienni trên cõi đời này.
Đan thân mến, Gienni vĩnh biệt nhé.
Cầu cho Đan được gặp lại Jane, và sống hạnh phúc cùng nàng.
Người lúc nào cũng yêu quý Đan.
Gienni"
Gienni, vĩnh biệt em. Anh cũng cầu chúc cho em hạnh phúc.
Đan thẫn thờ hôn lên tờ giấy mang những dòng tình cảm của Gienni. Tim chàng chốc chốc lại nhói đau. Đan đã mường tượng sẽ có một ngày mối quan hệ của chàng với Gienni đi đến kết cục như thế này. Nhưng Đan vẫn không tin là nó đã đến, chàng không tin những dòng thư đang cầm trên tay là có thực. Nó không phải là của Gienni, không phải của nàng mà chỉ là trò đùa tai ác của tạo hóa mang đến cho chàng mà thôi.
Việc Gienni không trở lại đã làm cho Đan đau đớn. Một lần nữa hạnh phúc đã quay lưng lại với chàng. Đan biết mình có lỗi nhiều trong việc Gienni không trở lại nhưng chàng không khỏi đớn đau, xót xạ Người con gái ấy đã yêu chàng tha thiết, sẵn sàng hy sinh tất cả vì chàng. Vậy mà chàng không giữ nổi nàng. Nàng giờ như con chim nhỏ đã vụt bay xa sau khi đã gửi lại những bài ca hay nhất.
Có lẽ Đan cứ mãi đắm chìm trong nỗi cảm hoài nếu không có một sự kiện kéo chàng sang hướng khác. Đó là việc xuất hiện trở lại của Ginna.
Khi ấy, chàng đang ngồi một mình ở một góc khuôn viên khách sạn, thờ ơ nhìn các du khách đang ồn ào qua lại, thì người phục vụ đến bên lễ phép hỏi:
- Dạ thưa, ông là Đan?
- Phải. Có chuyện gì vậy? Đan lơ đãng hỏi.
- Ông có khách - Người phục vụ nói tiếp - Ở ngoài tiền sảnh, thưa ông.
Đan theo người phục vụ khách sạn ra ngoài tiền sảnh. Ginna đang đứng chờ chàng ở đó. Bên cạnh nàng là một thiếu nữ có mái tóc màu nâu nhạt.
Đan bước nhanh tới cạnh Ginna:
- Chào Ginna. Cơn gió lành nào đưa Ginna lại thế?
- Chào anh Đan - Ginna vui vẻ, nàng đưa tay khẽ đẩy thiếu nữ về phía chàng - Cơn gió lành này đây.
- Linda, Linda. Đúng Linda rồi.
Đan vụt reo lên, nắm chặt lấy hai tay cô gái kéo về phía mình. Lindạ Cô gái chính là Linda, một trong hai người con gái song sanh của bà Mari, dì của Jane.
- Em tưởng anh Đan không nhận ra.
- Linda lớn nhiều và đẹp hơn - Đan khen - Nhưng không thể trộn lẫn được. Vì vậy anh vẫn nhận ra em.
- Sao Linda biết anh ở đây - Đan hỏi.
- Ginna cho biết.
- Anh Paul cũng có mặt ở liên hoan. Anh ấy đã nhận ra anh và tin cho Ginna biết.
- Thật sao? Đan nhìn Ginna - Paul cũng ở đây sao? Anh ấy đâu rồi?
- Anh ấy đã về Paris. em về sau vì còn vướng Linda... Rồi Ginna nói tiếp - Biết anh ở đây, em gọi điện cho Linda và chúng em tới đây luôn. Cả mẹ Linda cũng tới.
- Thế còn Jên, người em song sanh của Linda?
- Jên giờ đang ở Paris, theo học một lớp vũ công.
Sau đó, Linda đưa Đan đến gặp bà Marị Bà vẫn giữ được gần như nguyên vẹn vẻ đẹp sang trọng và quý phái lần Đan đã gặp bà năm nào. Dường như tuổi trẻ và năm tháng đi qua chỉ chạm khẽ vào người bà và để lại một vài nếp nhăn ở đuôi mắt.
- Tôi rất vui được gặp lại cậu.
Bà nói sau khi đã hỏi thăm sức khỏe và công việc của Đan.
- Cám ơn dì.
Đan xúc động, chàng nói một cách chân thành như ngày nào đến chơi nhà bà cùng Jane.
- Tôi có nghe Ginna nói lại là anh có ý tìm Jane, phải không?
Đan nhìn bà trả lời không chút bối rối:
- Vâng, thưa dì.
Bà đưa tay lên khẽ xua nhẹ, ý như muốn chối cái ngôi vị mà Đan đang dùng để nói chuyện với bà.
- Jane chết rồi. Cả ông bà mục sư nữa, anh chưa biết sao?
Bà nói, giọng có vẻ ngỡ ngàng. Đan sững người:
- Bà nói sao?
- Jane đã chết trong chiến tranh, ông bà Ađam mất ở châu Phị Khi tôi đang còn ở Trung Mỹ - Bà nhắc lại.
- Thật vậy sao?
Đan bây giờ không còn một chút sinh khí, chàng thấy mình như sắp lả đi trong chiếc ghế bành đặt giữa phòng khách của bà Mari.
- Linda - Bà Mari gọi con gái - Con mang gói di vật của mục sư lại đây...
Người con gái mang ra một chiếc hộp nhỏ. bà Mari mở chiếc hộp ra, trong lúc tim Đan đang thắt lại.
- Đây là đồ của Jane.
Trước mặt Đan là một tấm lụa màu xanh lam - kỷ vật mà Đan đã tặng nàng trong lần gặp gỡ đầu tiên, một bức ký họa nhỏ vẽ Đan đang ở trên boong tàu, dải áo lính thủy vờn trong gió và tập thơ của nhà thơ Đào Uyên Minh.
- Ông mục sư còn giữ lại vật này.
Trên tay bà Mari là chiếc khăn quàng cổ Đan tặng ông Ađam nhân ngày đầu năm mới, ngày ấy...
Bà Mari cho chàng biết mãi đến gần đây bà mới nhận được tin đầy đủ về cái chết của Janẹ Người ta đã xác định rằng nàng đã chết trong chiến tranh, sau khi đã tìm thấy bằng cớ chính xác về cái chết của nàng. Ông bà mục sư cũng đã nuôi hy vọng được gặp lại người con gái. Nhưng tiếc thay, sự thật phũ phàng đã đến với ông bà. Hơn một năm sau ngày nhận được tin về Jane, ông bà mục sư không may đã mất trong dịch sốt rét vàng ở châu Phi - xứ Dai-a khi hai người tham gia vào công cuộc cứu chữa cho hàng trăm người bị mắc bệnh ở nơi mục sư truyền giáo.
Đan lặng lẽ nghe bà Mari kể, lòng chàng từng lúc lại nhói đau. Sự thật sao mà cay nghiệt, đắng chát đến dường này. Thượng đế sao mà bất công, thiên vị, và tàn nhẫn. Bao nhiêu mất mát khổ đau đã đổ xuống một gia đình.
Thế là hết trong Đan một hy vọng dù là tia hy vọng yếu ớt, mơ hồ. Jane đã không còn nữa. Thế là hết nỗi khắc khoải chờ trông một ngày nào đó được nằm xuống ở đất Đặng Vệ của ông Ađam. Giờ ông đã tan vào cát bụi khô nóng ở một phương trời xa, một vùng đất lạ. Lòng Đan mỗi lúc một quặn lên. Đau xót quá! Đức chúa trời lòng lành đến vô cùng, sao bàn tay của người khéo vô tình xô đẩy sinh mạng những con người thân yêu của Đan đến cái kết cục bi thảm này.
- Tôi có thể giữ lại những vật của Jane, được chăng?
Đan run giọng, nghèn nghẹt. Bà Mari ái ngại nhìn chàng:
- Đây là tất cả những gì còn lại của họ.
Đan lặng lẽ cúi đầu. Chàng cầm lên tấm lụa ngày nào khẽ áp lên má, mùi lụa thơm mịn màng và mát rượi. Kỷ vật còn đây nhưng người của ngày xưa đâu có còn trở lại. Tay chàng thẫn thờ giở từng trang sách của nhà thơ họ Đào. Đâu còn Jane nữa để có những giờ khắc cùng nàng đọc thơ dưới ánh trăng bên hồ. Thôi hết rồi, Jane đã đi xa.
Bức vẽ ngày nào Đan tự họa chính chàng đang nằm kia. Chàng lính thủy trên boong tàu giữa biển rộng. Trẻ trung và yêu đời biết bao? Đan buồn bã và nhìn lại chính mình. Đấy có phải là Đan đâu mà là một chàng trai nào đấy. Thời gian qua đi, với tháng năm và tuổi tác cộng nỗi mòn mỏi hy vọng, đợi chờ, đôi mắt đâu còn trong trẻo vô tư, đâu còn ngời ngợi chan chứa thương yêu nữa.
- Đây là một kỷ vật còn lại của Jane.
Tiếng bà Mari kéo Đan trở lại. Chàng như chợt nhớ ra vẫn đang ở phòng bà Mari, trong chiếc ghế bành sâu đến lút cổ. Trên tay bà Mari là cuốn sổ nhỏ bìa xanh màu biển được gói lại bằng một dây băng màu đen.
- Tôi được một người bạn của Jane chuyển cho cuốn nhật ký này. Cậu có thể mang về được.
Đan run run đón cuốn nhật ký từ tay bà Marị Cuốn sổ nhỏ bỗng trở nên nặng trĩu trên tay chàng. Những tâm sự cuối cùng của Jane hay là những ngày tràn ngập yêu thương của hai người.
Cuộc gặp gỡ kết thúc. Đan xúc động khi từ biệt bà Mari và Linda.
Trở về phòng của chàng trong khách sạn, Đan mớ cuốn nhật ký của Jane ra.
Ngày... tháng...
... Chàng xuất hiện ở nhà ta một cách bất ngờ. Chàng là người quen của ba chăng? Lâu lắm rồi, gia đình ta mới dùng lại tiếng xứ Tô Châu để nói chuyện. Chàng là lính thủy nhưng có vẻ thích văn chương lắm, cũng như ta vậy. Không hiểu sao ta thích chàng trai ngoại quốc này...
Ngày... tháng...
... Hôm qua chàng đã tặng ta một tấm lụa. Qùa quê hương của chàng đã giữ trong mấy năm. Có lẽ chàng cũng thích ta chăng? Chàng lại còn giúp ta tưới hoa. Chàng khéo tay lắm và nói chuyện với chàng thật tuyệt.
Ngày... tháng...
Chàng đi rồi. Mới hôm qua chàng còn đọc thơ cho ta nghe, hôm nay chàng đã ở trên biển mênh mông. Đáng ra ta phải vui vì chàng chứ, sao ta lại buồn. Trời ơi, ta đã thấy nhớ chàng rồi... Ta mong chàng về, để được ngồi chung xuồng với chàng đi câu, được nghe chàng đọc thợ Chàng đi rồi lại về đây với ta mau nhé.
Ngày... tháng...
Hôm qua ta nhận được thư chàng. Chàng cũng nhớ như ta nhớ. Chàng hẹn về thăm ngày Giáng sinh. Ta vui quá.
Ngày... tháng...
Chàng không về. Ba bảo là tại chiến tranh. Ta cũng biết là như thế nhưng ta không muốn tin. Chỉ tại chàng thôi. Nếu chàng muốn là được. Ta căm thù chiến tranh và thấy ghét... ghét chàng.
Ta bỗng không tin ở mình nữa. Mọi người đều bảo là ta đẹp. Ba mẹ, bạn bè và cả chàng nữa. Hay là mọi người muốn làm ta vui lòng nhỉ.
Ngày... tháng...
... Ngày mới đến. Ta thấy sung sướng quá. Chàng về. Mang quà cho ta và gia đình. Nhưng ta không vui bằng khi chàng cùng ta đi chơi vui năm mới. Chàng hôn ta và tỏ tình với tạ Ta chờ đợi điều này từ lâu, vì ta cũng yêu chàng.
Ngày... tháng...
Mấy ngày nay ba choàng chiếc khăn cổ đẹp. Đó là quà tặng của chàng. Nhưng ba có điều chi không vui. Ta không biết vì không dám hỏi và suốt ngày ta cầu nguyện cho ba và cho chàng.
Ngày... tháng...
Chàng lại đi rồi. Ta đã được sống một tuần trong hạnh phúc. Ta yêu chàng quá và ta thấy mọi người cũng yêu chàng. Chưa bao giờ ta lại sợ mất chàng như bây giờ. Đan ơi, anh sẽ trở về với Jane nhé.
Ngày... tháng...
Đến hôm nay vẫn bặt tin của chàng. Ta lại giở ra xem bức tranh của chàng gởi cho ta và hôn mãi lên môi chàng. Rồi ta ra hồ một mình trên thuyền để được tự do nghĩ về chàng. Ta sắp trở về nơi học rồi. Xa ba mẹ, xa Cambera, xa bạn bè... ta có thể chịu đựng được. Nhưng còn xa chàng? Ôi, ta hết chịu nổi.
Ngày... tháng...
Mỗi ngày ta lại thấy lo cho chàng hơn. Báo chí ngày nào cũng đăng chật trang các tin chiến sự. Mà ta vẫn bặt tin chàng, ở gia đình ta cũng vậy, không có tin tức của chàng. Chẳng lẽ những ngày vừa qua, chàng bận đánh giặc đến như vậy ự Ôi, chiến tranh, sao ta căm thù mi thế.
Ngày... tháng...
Có thể chàng quên ta chăng. Tàu chàng giờ hẳn ở phương Đông. Ở đó chàng gần quê hương hơn và chàng đã quên ta - cô bé tóc vàng xinh đẹp. Có thật là ta xinh đẹp không?
Ta còn nhớ chàng đã kể cho ta nghe về mối tình nhỏ ở quê nhà ngày nào. Ta biết chàng yêu người con gái ấy lắm và lúc đó ta thấy ghen với nàng.
Có thật bây giờ chàng đã trở lại với nàng rồi chăng?
Ngày... tháng...
... Vẫn không có một dòng thư, một âm vang gì gởi về. Chàng ra trận với trái tim dũng cảm nhưng chàng có biết một trái tim yêu thương đang đập theo chàng mỗi ngày, mỗi phút? Giờ ta biết tìm chàng ở đâu. Đường xa muôn trùng biển, bom đạn chiến tranh như lưới chết giăng đầy...
Ta muốn được hàng ngày ra sân ga đón chờ chàng, ta muốn nước mắt ta hóa đỏ như người con gái nào ở quê chàng ngày xưa khóc chồng, hay hóa thành đá Vọng Phu chờ chàng như câu chuyện buổi nào chàng kể cho ta nghe.
Ngày... tháng...
... Ta buồn quá, vẫn không có tin gì cả. Việc học với ta bây giờ nhàm chán và đáng ghét. Ta muốn về lại Camberạ Ở đó có ba mẹ, có Tapi... hồ xanh, có suối, có những hàng cây phong lá đỏ và điều ta mong muốn nhất là có những kỷ niệm về chàng. Ta muốn ngồi cùng ba mẹ bên lò sưởi kể chuyện về chàng, ta muốn được nói với hồ nước và cỏ cây những lời yêu thương về chàng, ta muốn được ngồi bên chậu mai vàng để nhớ về chàng.
Đan ơi, sao anh không về. Em khóc hoài, khóc mãi...
Ngày... tháng...
... Ta nhớ chàng, mỗi ngày tin chiến sự lại dầy đặc hơn trên báo. Không hiểu sao ta lo quá... anh có làm sao không?
Ngày... tháng...
Những dòng nhật ký ngắn như được ghi ra một cách hối hả và dừng lại ở đó, với dòng chữ ghi ngày tháng còn bỏ dở. không hiểu vì sao Jane không viết tiếp, có lẽ nỗi đợi chờ đã quá mòn mỏi, hay bom pháo Phát xít đã cắt ngay không cho nàng ngồi yên hoài nhớ chàng... để rồi một ngày tháng hai năm đó, nàng đã vĩnh viễn không được cầm bút để viết tiếp những dòng nhật ký đầy khắc khoải và yêu thương.
|
|
|