Chặng đường cuối cùng đi đến nơi Thục Quyên ở, Đan đi bằng xe ngựa trong đêm và chàng không khỏi bâng khuâng mỗi lần nhớ đến. Lúc đầu trên xe chỉ có ba người: Đan, một người đàn ông tuổi tứ tuần hình như không phải là người Anh vì nói tiếng Anh có vẻ khó nhọc. Người thứ ba là một thiếu phụ mặc chiếc áo choàng đi đường màu sẫm. Xe đi được vài dặm thì trời mưa lâm râm và màn đêm hạ xuống. Từng vó ngựa, từng bánh xe lạo xạo lăn trên đường, tiết cọt kẹt của nhíp xe và tiếng mưa rơi lộp bộp vào mui xe tạo nên một cảm giác cổ kính và huyền bí. Đan tưởng chừng chàng đang sống lùi về thế kỷ thứ mười tám ở niềm Nam nước Anh mà chàng biết đến qua những câu chuyện cổ "Người Anh có những sở thích thật kỳ lạ".
Đan là người phá vỡ sự yên lặng đang giữ trong xe:
- Lạ thiệt - Đan nói - Đi xe ở nước Anh mà tôi cứ ngỡ đang ở phương Đông của tôi.
- Ông là người Á Đông? Người đàn ông hỏi.
- Vâng tôi là người Trung Hoa - Đan đáp.
Người đàn ông liếc nhìn vào ngực Đan hỏi nhỏ:
- Ông là lính thủy sao?
- Vâng. Tôi ở hạm đội nữ hoàng - Đan cười - Nhưng đấy là trong chiến tranh cơ. Bây giờ tôi là sinh viên.
- Ông còn đang theo học - Giọng người đàn ông có vẻ ngỡ ngàng.
- Ông lạ lắm sao? Đan nhún vai - Chiến tranh vừa chấm dứt thôi mà.
- Ồ - Người đàn ông gật đầu - Chắc ông mới đi đường này lần đầu. Đi chơi? Thăm bạn? Người đàn ông vui chuyện hỏi tiếp.
- Cả hai - Đan cười.
- Chắc ông chiến đấu dũng cảm lắm phải không?
Lúc bấy giờ người thiếu phụ mới góp chuyện.
- Tất cả người Anh tham gia chiến tranh đều dũng cảm, thưa bà - Đan tiếp.
- Vâng tôi biết - Người thiếu phụ gật đầu và lại ngồi yên lặng như tiếp tục trầm tư theo đuổi một điều gì.
Tiếng vó ngựa gõ đều và nhanh hơn, xe lao tiếp trong màn đêm ẩm ướt. Trời vẫn tối vì hai bên đường kéo dài thành vệt đen sẫm những hàng cây tán rộng. Dưới cành lá lòa xòa, bóng tối càng đậm đặc và im lặng hơn. Chỉ nghe có tiếng gió mưa rì rào trên lá.
Đan hạ cửa xe xuống. Một cành lá quệt nhẹ vào cửa để vướng lại một vài chiếc lá. Đan cầm lên.
Đặt chiếc lá còn ướt hơi mưa vào lòng tay và cười lặng lẽ...
Chiếc lá ướt đã gợi lên cho Đan những kỷ niệm về Jane. Nàng thường có thói quen giữ lại làm kỷ niệm một vài chiếc lá mỗi khi tới những vùng đất lần đầu nàng đến. Chiếc lá phong màu đỏ thắm, Jane gởi cho chàng là dấu tích kỷ niệm lần đầu Đan và nàng đến thăm dì Mari. "Jane ơi". Đan gọi thầm. Chưa lúc nào Đan thích được ở trong bóng tối hơn lúc này. Bóng tối cho phép chàng được suy nghĩ về mọi thứ trên đời. Và trong giờ khắc hiện tại, trong Đan lại cồn cào nỗi nhớ Jane.
Chàng như thấy mình như ở bên Jane. Trong chuyến xe đi ra ngoại ô. Tiếng nàng cười trong trẻo, giòn tan dưới vòm cây xanh mát. Nàng nghiêng nghiêng mái tóc óng ả vương trên má nàng và Đan say sưa ghi lại hình ảnh đẹp một cách thần tiên của Jane trên vải.
Đan thiu thiu ngủ. Chàng mở mắt khi xe bỗng dừng lại. Có tiếng người xà ích và tiếng con gái nào đó lao xao ngoài đường. Thì ra đó là mấy cô cậu học sinh đi nghỉ hè. Tuổi trẻ cho phép họ có những dự định liều lĩnh và phóng túng. Đi và đi, mệt thì nghỉ, thích nơi nào dừng lại nơi đó rồi lại lên đường. Tất cả với họ là một kỳ nghỉ hè ngẫu hứng. Chỉ có tuổi trẻ với sức lực tràn trề và sự vô tư yêu đời mới giúp họ thự hiện được ý thích kỳ lạ ấy. Bởi vì họ cũng là người Anh. Đan thầm nghĩ giờ đây họ đang ríu rít dưới đường hỏi nhờ xe đi đến một thị trấn nhỏ bên đường. Người xà ích quơ tay phân trần rằng đây là chuyến xe của quý ông quý bà thuê bao trọn chuyến. Đan cười nhìn người xà ích đang ba hoa và được sự chấp thuận của hai người bạn đồng hành. Chàng nói với người xà ích cho bọn họ lên xe.
- Ông cho họ lên xe đi, chúng tôi ngồi chật một chút có sao đâu?
Người xà ích không thể làm khác đành chấp thuận:
- Thôi được - Anh ta nói - Các vị may mắn đã vẫy nhờ xe của một ông hoàng tử Á châu viếng thăm nước Anh này và đã được anh ta rủ lòng thương đến.
Mấy thanh niên ở dưới đường lên xe. Họ có hai cô gái và một chàng trai. Dáng chừng thân nhau lắm. Họ vui vẻ cảm ơn Đan và mọi người rồi thu xếp chỗ ngồi. Đan kéo chàng trai ngồi xuống bên chàng. Người thiếu phụ dịu dàng nhường chỗ cho hai cô gái. Tốp trai gái lên xe, đem theo cả vẻ trẻ trung và sôi nổi của họ. Đan thấy họ đáng yêu quá chừng và chàng lại bất giác nghĩ đến những ngày vui vẻ và hạnh phúc bên Jane. Xe đi. Tiếng bánh xe lăn lạo xạo trên đường sỏi. Hai cô gái thì thầm nói chuyện cùng người thiếu phụ:
- Họ hỏi ông là ai. Có thật là người ngoại quốc không và là ông hoàng như người xà ích nói.
Người thiếu phụ lên tiếng hỏi Đan. Đan thoáng người và chàng trả lời không chút đắn đo:
- Tôi là một họa sĩ.
- Và ông thường đi vẽ trong đêm - Một cô gái hỏi.
- Vâng. Tôi thường vẽ trong đêm - Đan đáp - Vẽ bằng trí tưởng tượng của tôi về tất cả những gì đập vào mắt tôi. Buổi sáng bình minh vàng, hoàng hôn tím quyến rũ và cả những dáng đẹp của thiếu nữ. Tôi vẽ tất cả, ghi tất cả vào trí não rồi sau đó thể hiện trên khung vải.
- Ông là một họa sĩ tài danh chăng? Tiếng một cô gái khác.
- Không? - Tôi là một người đang học việc
- Và ông ấy còn là một người anh hùng trong chiến tranh nữa đấy - Người thiếu phụ nói.
- Thật sao? Cả hai cô gái cùng ngạc nhiên - Ông ấy còn quá trẻ lại là người ngoại quốc.
- Nhưng chiến tranh thì không phân biệt ai và sự căm thù tội ác không có biên giới. Nỗi đau khổ cũng không phải riêng của ai.
- Ông nói đúng. Nỗi đau khổ không của riêng ai - Giọng người phụ nữ nghe buồn lắm.
- Chúng em cảm ơn ông - Tiếng một cô gái.
- Về cái gì cơ chứ? Đan hỏi, giọng chàng bỗng pha chút hài hước.
- Về việc đi xe, về những gì ông làm trong chiến tranh và về tất cả.
Hai cô gái cùng chàng trai xuống thị trấn nhỏ bên đường. Họ từ biệt Đan và mọi người một cách vui vẻ ồn ào như lúc mới gặp. Riêng Đan, chàng được mỗi cô gái tặng một chiếc hôn rõ kêu trên má. Xe đến thành phố nơi Thục Quyên ở lúc trời tảng sáng. Bình minh đã hiện ráng hồng trên ngọn tháp cổ phía xa xa. Đan lặng lẽ bắt tay từ biệt người đàn ông đồng hành và chàng phụ giúp người thiếu phụ mang hành lý xuống xe. Người thiếu phụ cảm ơn Đan khẽ nói:
- Tôi ở gần đây thôi. Ông có thể lại chơi.
Đan cảm ơn lời mời thân thiết của người thiếu phụ. Chàng đứng bên hè phố nhìn theo dáng đi thanh mảnh mềm mại của nàng, cho tới khi khuất sau một góc phố cổ rồi mới xách túi hành lý và giá vẽ của mình lên vai...
Chiều hôm đó, theo lời chỉ dẫn trong thư của Thục Quyên. Đan đến kéo chuông căn nhà cổ kính của nàng trên đường phố đẹp dẫn đến quảng đường trung tâm của thành phố. Chính Thục Quyên ra mở cửa cho chàng. Chiếc áo nhung xanh bó sát lấy thân, màu xanh của nhung hắt lên mắt nàng làm cho đôi mắt to thành xanh đẹp lạ lùng. Đan sững người, bất giác lùi lại. Thục Quyên đã khác trước nhiều quá.
Nàng lớn cao hơn và đẹp bội phần. Vẻ Á Đông chỉ còn lưu lại trên mặt nàng, nhưng chính giữa khung cảnh trời Âu với bộ đồ Tây phương, vẻ đẹp của Thục Quyên thêm phần quyến rũ. Thục Quyên giơ cả hai tay ra đón Đan những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng nắm chặt lấy bàn tay xương gầy của chàng. Nàng nhẹ nhàng bước sang bên đẩy Đan về phía phòng khách.
- Quyên chờ anh quá chừng - nàng nói một cách bình dị, thân tình và mỉm cười như có lỗi - Từ lúc gởi thư đi là Quyên mong anh. Anh có suốt ruột không?
Đan hơi biến sắc mặt, lòng xáo trộn khôn cùng. Suốt buổi sáng chàng chỉ nghĩ tới Thục Quyên và cố nén lòng để khỏi chạy ngay đến chổ nàng. Kỷ niệm thuở thơ ngây bỗng dưng ào đến và vò xé.
Đan biết rằng nếu không có Jane chàng có thể yêu đến đau khổ mỗi lời nói của người thiếu nữ này, yêu từng sợi tóc đen óng mượt của nàng, từng hạt bụi vướng trên áo nàng. Và Đan cũng hiểu một điều rằng: nếu giờ đây Thục Quyên biết được nỗi tâm sự của chàng thì chính nàng sẽ là người xoa dịu và chia sẻ nỗi đau đó. Nàng với bản chất và tâm hồn vị tha của người con gái phương Đông, sẽ sẵng sàng chịu đựng, chấp nhận tất cả. Nhưng còn Jane. Lòng Đan lại nhói đau. Jane chưa chết. Nàng không thể chết đi một cách oan khốc và đau lòng như thế được. Có thể bây giờ Jane đang ở đâu đây, đang chờ đợi chàng. Có thể chiến tranh đã làm Jane tàn phế, xấu đi và vì thế nàng cố tình lảng tránh Đan. Để cho Đan tin rằng nàng đã chết. Có thể như thế chăng? Trời ơi. Tim Đan như nghẹt lại. Chàng hiểu rằng nếu kéo dài như thế này mãi trái tim chàng sẽ không chứa nổi. Nó sẽ vỡ tung hoặc khô héo đi vì đau đớn.
Đã bao lần chàng đã hứa với chính mình: chỉ có Jane, chỉ có nàng thôi mới làm cho cuộc đời chàng hạnh phúc. Mối tình ấy đã chôn ghì ở trong tim, hòa trong máu thịt chàng và cũng có mặt với chàng ở khắp nơi.
Chính vì thế Đan cố cưỡng lại lòng mình khi đứng trước Thục Quyên.
Chàng không dám nói đến hai chữ yêu thương, mà coi đó là một vùng cấm không bao giờ cho phép mình bước vào. Hơn nữa bây giờ gần mười năm xa cách, giữa hai đã có gì đâu ngoài nỗi nhớ nhung thuở ngây thơ còn lưu giữ lại, ngoài tình cảm của người đồng hương giữa trời Âu xa lạ, giữ xứ sở sương mù ngăn cách đại dương. Và Đan ngần ngại. Vì thế câu chuyện của chàng và Thục Quyên có vui vẻ thân mật nhưng chỉ xoay quanh những kỷ niệm của hai người và về những năm đã qua.
Thời gian của gần mười năm qua như ngưng lại trong một buổi chiều.
Đan được giới thiệu với ba mẹ Thục Quyên và anh chị em nàng. Ai nấy đều vui vẻ khi được gặp lại chàng trai hàng xóm, và tất cả đều cất lời khen ngợi những chiến công của chàng trong cuộc chiến. Trong không khí vui vẻ của gia đình Thục Quyên, Đan cũng đã lấy lại sự tự nhiên vốn có của chàng vui chuyện cùng mọi người. Kỳ nghỉ hè năm ấy Đan nghỉ ở nhà Thục Quyên. Chàng suốt ngày miệt mài bên giá vẽ. Ở đây nhiều phong cảnh đẹp nên Đan làm việc rất say sưa. Trong những ngày ở đây, Đan có đến thăm người thiếu phụ đi chung chuyến xe đêm nọ. Nàng là một nhạc sĩ dương cầm. Chồng nàng là một phi công đồng minh đã bỏ mình trên đất Pháp.
Thiếu phụ Ôm mối tình với người đã khuất một cách u hoài, nên mặc dù có nhiều người tìm đến nhưng lòng nàng đã khép. Cảm động trước nỗi lòng tâm sự của người thiếu phụ, Đan đã vẽ tặng nàng một bức chân dung và chàng đã được nàng cảm ơn bằng một chiếc hôn nhẹ nhàng trên má. Với Thục Quyên, dù ở gần gũi bên nàng nhưng tình cảm của hai người vẫn chỉ là bè bạn vì lòng Đan đã có Jane. Thục Quyên cũng biết được nỗi lòng của chàng, vì thế lại càng tỏ ra ngưỡng mộ và quyến luyến Đan hơn. Cho đến một lần Đan ngồi vẽ trên bờ hồ xanh liễu rũ, có Thục Quyên ở bên. Hoàng hôn chiều đang xuống, màng sương trên mặt hồ ngả màu tím nhạt. Đan say sưa vẽ, chàng muốn nắm bắt được khoảng khắc tuyệt vời này.
- Anh không nghỉ được một chút sao, Đan? Thục Quyên trách nhẹ.
- Anh Đan - Nàng gọi lớn khi thấy Đan vẫn như người trong mộng du bên giá vẽ.
- Sao? Đan sửng sốt buông bút.
Thục Quyên đứng dậy bên Đan và bất thần như bị tình cảm đang dâng lên ở trong lòng thúc giục, nàng vòng đôi cánh tay êm dịu mịn màng quấn lấy cổ chàng:
- Đan, em yêu anh. Anh không biết sao?
Đan sững sờ trong giây lát, chàng xoay lại soi mắt mình trong đôi mắt đen thăm thẳm của nàng và khẽ gật đầu. Thục Quyên ghì sát xuống Đan, tóc nàng mơn man trên mặt chàng và áp đôi môi nóng hổi vào môi chàng.
- Sao anh không nói, Đan?
Đôi môi nóng hổi ấy thì thầm và Đan nhận thấy vị mằn mặn trên môi chàng. Không nén được, chàng ôm lấy Thục Quyên, ép mặt nàng vào ngực mình và hôn lên mái tóc thơm dịu dàng của Thục Quyên. Rồi nâng mặt nàng lên, hôm đắm đuối lên đôi môi mọng đỏ của nàng.
Chàng hôn mãi, hôn mãi với những tiếng thì thầm:
- Jane, Janẹ.. Anh yêu em.
Trong phút chốc đất trời như ngưng lại, chỉ còn có hai người yêu nhau đang say đắm ở bên nhau. Đan là người chợt tỉnh trước tiên. Chàng rời môi khỏi môi Thục Quyên thảng thốt:
- Trời, tôi vừa làm gì đây?
- Thục Quyên... tôi... có... lỗi...
Sau giây phút xúc động, bàng hoàng, Thục Quyên vuốt lại những sợi tóc vương trên mặt. Nàng nhìn Đan bối rối ánh mắt này như muốn khóc:
- Anh không yêu em sao Đan?
Câu hỏi hay là lời trách nhẹ. Nhưng Đan vẫn im lặng, chàng ngồi xoay ra mặt hồ, hai tay bưng lấy mặt đầu gục xuống vẻ hối lỗi về những điều gì vừa xảy ra. Thục Quyên đã lấy lại được bình thản. Nàng khẽ thở dài, Đan không yêu nàng. Chàng vẫn nhớ bóng hình của người tình đã qua. Chàng hôn nàng mà tưởng hôn người yêu cũ. Dù Thục Quyên cố lòng níu kéo, nhưng đã hết thực rồi. Chàng không còn là Đan của ngày nào, không bao giờ là của nàng được nữa. Sau chuyện xảy ra với Thục Quyên ở bên hồ, chàng thấy mình khó xử. Mỗi lần nhìn Thục Quyên, dù nàng không bao giờ nhắc đến nhưng Đan không khỏi ngượng ngùng. Và Đan rời nhà Thục Quyên như một cuộc trốn chạy mặc dù chàng vẫn còn đang trong kỳ nghỉ hè...
|
|
|