Buổi sáng, Hạo Thiên bừng thức dậy. Nắng đã ngập sân và đang len qua màn cửa. Cơ thể lười biến lạ.
Dư vị đêm qua như vẫn còn phảng phất. một đêm tuyệt diệu! Thiên nghĩ và giựt mình. Sự thật hay giấc mơ!
Thiên tỉnh ngủ hẳn. Chàng quay lại và đối diện với đôi mắt đen láy. Hàn đã thức tự bao giờ, đang quấn chặt trong chăn và nụ cười e thẹn.
Thiên bối rối kêu:
- Bích Hàn!
Hàn ấp úng:
- Em không dám cử động, sợ đánh thức anh.
- Bích Hàn! Thiên lắc đầu. Cơn say ngày qua đã tan biến, bây giờ chỉ còn lương tâm dằn vặt - Anh có thể làm chuyện khốn nạn thế này sao?
Thiên cắn môi, nắm chặt tay đập mạnh xuống thành giường:
- Sao em ngu thế, tại sao em lại ưng thuận cho anh làm vậy? Ai bảo? Y Vân hay mẹ? Ngu ơi là ngu! Sao lại cam tâm nhảy xuống hố? Không nên...không nên.
Bích Hàn lăn đến gần Thiên, nàng ôm cứng vai chàng, mắt đen mở rộng:
- Đừng tự trách mình, cũng đừng trách chị Vân. Hàn nói - Tất cả mọi việc xảy ra đều do em tự ý cả, chẳng liên hệ gì đến chị Vân hay mẹ ...
Thiên kêu lên:
- Em tự nguyện? Nhưng tại sao em lại làm thế?
Bích Hàn chớp mắt, rồi vùi đầu vào gối:
- Có lẽ tại...có lẽ tại em sợ anh khinh em.
- Bích Hàn!
Thiên xúc động, kéo Hàn quay lại đối diện với mình, những giọt nước mắt còn lấm lem trên má người con gái nhỏ. Chàng xiết chặt:
- Bích Hàn! Tại sao em lại nghĩ vậy? Anh làm sao dám coi thường em? Người đáng khinh là anh. Anh là thứ cầm thú đội lớp người, thứ ngụy quân tử. Thế này mà dám...dám vùi dập đời em. Bích Hàn, dưới mắt anh lúc nào em cũng tinh khiết, hoàn mỹ. Anh sợ người khác phá hoại đời em, không ngờ...kẻ phá hoại khốn nạn kia lại là anh. Bích Hàn, sao em không ngăn chặn lại để xảy ra như vậy? Anh đáng tởm. Em nên tránh anh thật xa.
Bích Hàn đối diện Thiên, tuy vẫn còn nước mắt, nhưng nụ cười đẹp đã nở trên môi.
- Anh đã nghĩ là em...hoàn toàn như vậy sao?
- Ờ.
- Thế còn bây giờ..trước mắt anh, em vẫn còn thanh khiết chứ?
- Với anh thì lúc nào em cũng thế.
Bích Hàn chớp mắt:
- Em không thay đổi? Thế tại sao anh lại phải nghĩ ngợi.
Thiên lúng túng:
- Em chẳng quan tâm đến lời dị nghị của kẻ khác ư? Từ đây về sau, rồi tương lai em?
- Trên đời này chỉ có anh là quan trọng với em. Hạnh phúc và tương lai cả đời, em đã trao anh từ tối qua, anh còn thắc mắc gì nữa?
- Nhưng...Thiên nhìn thẳng mắt Hàn - Hàn cũng biết là anh đã có vợ chứ?
- Vâng, chị Vân bảo chúng ta là Nga Hoàng, vì vậy có thể sống chung được. Tối qua, lúc bước vào phòng em cũng đã quyết định đời em không cần danh nghĩa hay địa vị, em sẵn sàng ở mãi bên chị Vân và sinh con cho anh, em đã nghĩ kỹ rồi. Đó là một sự chọn lựa tốt nhất, đẹp nhất.
- Còn...Em sẵn sàng bỏ cả cơ hội đến với tình yêu?
Hàn lắc đầu:
- Không, em không hề không có tình yêu. Tối qua, anh tuy có uống nhiều rượu nhưng em biết chắc anh chưa say đến độ không biết em là ai?
- Vâng. Thiên nhìn nhận - Anh biết là em, nhưng vẫn cố tình phạm tội, vì vậy cái tội đó không thể tha thứ được.
Hàn mất hết sự e dè sợ hãi:
- Tại sao anh biết chuyện đó quấy mà vẫn làm?
- Tại vì...tại vì anh...Thiên lúng túng nhìn Hàn, chàng biết không thể dấu được nữa - có lẽ...tại...anh yêu em nên không đủ can đảm để từ chối em.
Mắt Hàn chợt sáng:
- Em đợi câu trả lời đó của anh lâu lắm rồi đấy. Như vậy anh cũng thấy là...không phải em không có tình yêu chứ? Vậy thì tại sao còn phải cắn rứt? Với em, thú thật, ngay lúc ở bệnh viện lần đầu tiên thấy anh, em đã hiểu định mệnh đã an bày, vì...vì từ trước, em chưa hề biết yêu là gì cả.
Thiên sung sướng:
- Bích Hàn, em nói thật chứ? Không phải vì bị anh chiếm đoạt rồi nói lời an ủi anh?
- Có bao giờ em lừa dối anh đâu?
Thiên vòng tay qua người Hàn:
- Bích Hàn!
- Dạ.
- Chưa bao giờ anh nghĩ là mình sẽ làm một việc như đêm qua. Ngay khi lấy chị Vân, anh đã nghĩ là đời mình đã quá nhiều hạnh phúc. Vân là người vợ tốt, chưa bao giờ anh có ý phản bội nàng. Ngay cả bây giờ, mặc dù có em nằm trong lòng, anh vẫn nói mà không thấy ngượng gì hết là anh yêu Vân. Bích Hàn! Em không buồn chứ?
- Không.
- Anh thú thật là hai năm nay, sự hiện diện của em trong nhà đã làm không khí gia đình trẻ trung hẳn. Anh công nhận em có sức lôi cuốn mạnh, cái trẻ trung tươi mát thiếu nữ của em thường làm tim anh đập nhanh, nhưng chẳng bao giờ anh có ý nghĩ xấu, muốn chiếm đoạt em. Anh đã nuôi một hoài bão đẹp là khi em trưởng thành sẽ chọn cho em một người bạn đời xứng dáng. Vì vậy ngay trong tiềm thức anh đã ghét những tên lắm mồm vây quanh em. Không ngờ anh lại...thế này....Y Vân quá tốt, quá hiền thục, nàng sợ anh mang tội bất hiếu, nhưng thế này cũng...khổ quá!
Bích Hàn nhích sát vào người Thiên:
- Em sẽ không bao giờ để cho có chuyện phiền muộn xảy ra đâu. Chị Vân đẹp, tốt, anh nên yêu chị ấy hơn em, bằng không em sẽ giận. Anh Thiên, hãy nhớ là chị Vân mới là vợ anh, còn em chỉ là tì thiếp...
Thiên bịt mồm Hàn:
- Đừng nói như vậy.
- Đó là sự thật, em phải chấp nhận. Nếu không thì em là kẻ bội ân.
- Em mâu thuẫn quá, vừa muốn được anh yêu lại vừa sợ bị anh yêu. Em sống với anh là để đền ơn hay vì yêu anh chứ?
- Cả hai. Em muốn anh yêu em, nhưng không được yêu nhiều lắm. Thí dụ như tình yêu của anh có một trăm thì nên chia cho chị Vân 98, còn em chỉ lấy hai phần là đủ lắm rồi.
Thiên hôn nhẹ lên má Hàn:
- Em tốt lắm, chẳng bao giờ anh để em thiệt đâu, anh sẽ chia đều tình yêu đó cho hai người.
Hàn lắc đầu:
- Vậy không được. Em đã giới hạn, em chỉ giữ hai phần thôi, nếu anh yêu hơn em sẽ giận cho xem.
Thiên lắc đầu:
- Nhưng tình cảm chứ đâu phải vật chất đâu mà đo lường được?
- Nhưng anh phải thế, phải hứa là không vì yêu em mà anh bỏ bê chị Vân.
- Không phải thế, anh quý Vân không hết. Vì yêu anh, Vân đã hy sinh tình mình đưa em đến với anh. Ân tình như vậy làm sao anh có thể thờ ơ chứ. Em có đọc truyện "Hoa Nguyệt Hận" không?
- Vâng, đó là một quyển tiểu thuyết xưa, cốt truyện không có gì đặc sắc, có điều trong ấy có hai câu bất hủ.
Hàn nói và ngâm:
" Bạc mệnh nên đành cam phận thiếp.
Giận cho người thân chửa thành danh".
Nhưng hai câu đó đối với chúng ta đâu có hợp cảnh lúc này?
- Tại sao?
- Vì đó là tư tưởng sĩ phu đời cổ. Hiện tại em không phải là khách má hồng bạc mệnh, anh lại cũng không có gì phải đau lòng, phải tiếc. Trong lúc thập tử nhất sanh, em đã được anh và chị Vân cứu sống mang về nuôi dưỡng. Em hưởng được một đời sống thần tiên, tình thương của chị Vân quá lớn. Phải bảo là em tốt phúc chứ không bạc mệnh? Anh cũng vậy, tuổi trẻ tài cao, có tiếng lại nhiều lương bổng, đời sống toàn vẹn thế này thì có gì là buồn, là đau?
Thiên suy nghĩ một chút rồi cười xòa:
- Anh không ngờ, em lại có những tư tưởng sâu sắc vậy.
Bích Hàn nũng nịu nói:
- Đến bây giờ mới thấy được nụ cười của anh.
Thiên nhìn Hàn. Cái tươi mát và tinh khiết của tuổi trẻ khiến Thiên không thể không đặt một nụ hôn trên môi nàng. Nắng đã ngập phòng. Nhìn thấy nắng, Bích Hàn hoảng hốt nhỏm dậy:
- Mấy giờ rồi anh?
Thiên nhìn đồng hồ:
- Sắp 9 giờ.
- Chết rồi, còn đến sở nữa chứ! Ngủ trễ thế này mẹ và chị Vân cười cho.
Hạo Thiên nhớ đến Y Vân, chàng giật mình ngồi dậy. Tất cả những gì đã xảy ra mặc dù đều do sự chủ động của Vân, nhưng đàn bà...Họ có ghen không chứ?
Khi Thiên ra phòng khách đã thấy Vân và mẹ ngồi sẵn ở đấy tự bao giờ. Vân đang cắn móng tay với tờ báo buổi sáng trước mặt.
- Xin có lời chia vui với hai người.
Vân cười nói. Bích Hàn bẽn lẽn cúi mặt.
Hạo Thiên cũng bối rối:
- Em thâm lắm nhé, cho anh vào bẫy.
Vân cười nhạt:
- Biết bẫy mà vẫn chui vào mơi hay chứ?
Thiên ngại ngùng lảng sang chuyện khác:
- Có thức ăn điểm tâm chưa, mang ra đây, tụi này còn phải đi làm nữa mà.
- Xong hết rồi! Bà Cao vội vã đứng dậy - Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ hết, bánh mì bơ và cả hột sen, táo đỏ nữa. Bà bước tới xiết chặt tay Hàn, làm cô bé đỏ mặt - Thôi xin phép nghỉ ở nhà một hôm đi Thiên nhé!
Bích Hàn nói nhanh:
- Không được. Có nhiều việc quá em chưa làm xong.
Cô Liên mang thức ăn ra, bà Cao múc cho Hàn một chén hột sen, táo đỏ.
- Nào, ăn đi con, ăn món này để lấy hên.
Lấy hên? Bích Hàn ngạc nhiên. Không hiểu bà Cao muốn nói gì, nhưng khi bưng chén lên nàng mới khám phá thấy ngoài món táo đỏ, hột sen còn đậu phụng và quế viên là bốn món được người xưa xem như tượng trưng cho bốn chữ " Sớm sinh quí tử". Hàn hớp một hớp mà mặt đã đỏ gay.
Hạo Thiên bước tới cạnh Vân, hôn nhanh lên má vợ:
- Tối nay anh phải "thanh toán" em mới được.
Vân khoát tay:
- Đừng, anh ở bên người vừa ăn chè đi.
- Em đừng mong thoát khỏi tay anh.
Thiên nói và quay sang Hàn:
- Tới giờ rồi, đi làm chứ!
Bích Hàn chạy vội vào phòng, thay áo nhanh rồi bước ra với vẻ ngượng ngập:
- Con đi làm nhé mẹ, em đi làm nhé chị Vân.
Bà Cao đuổi theo tới cửa:
- Trưa nhớ về dùng cơm sớm nhé, mẹ mới bảo Liên nó đi chọn mua một con gà trống mập.
Ra khỏi cửa, Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Thiên nhìn cô vợ mới, lòng ray rứt:
- Em không hối hận chứ Hàn?
- Vâng.
Thiên xiết tay vợ Chàng vòng tay dìu Hàn ra xe. Nắng thật đẹp chung quanh họ.
Còn lại ở nhà, Vân đưa mắt nhìn theo. Bà Cao khép cửa xong trở vào, bà có vẻ thật vui:
- Con thấy chúng xứng nhau quá hở, Y Vân?
- Vâng.
Vân trả lời, hai hàm răng nghiến mạnh lên tay, ngón tay rướm máu. Bà Cao như khám phá ra cái vô duyên của mình, bà giả lả lấy lòng Vân:
- Vân đúng là bậc dâu hiền của mẹ.
Dâu hiền? Lòng Vân dâng lên một niềm cay đắng. Vì có hy sinh mới được tặng cho một tiếng dâu hiền?
Bà Cao vẫn vô tình nói thêm:
- Thật khó mà tìm cho được một người như Bích Hàn, dù sao cũng là người trong nhà, cũng không nên xử ép nó. Để hai hôm nữa mẹ sẽ cho người sửa soạn lại phòng Hàn rộng hơn. Bây giờ trước khi chuẩn bị kịp, con chịu hẹp một tí nghe Vân? Con tạm ngụ ở phòng Hàn đi, để tí mẹ sai con Liên dọn đồ đạc con sang bên ấy.
Vân có cảm giác rơi vào hố nước lạnh. Bà Cao vỗ về:
- Mẹ nghĩ chắc con không để ý chi đến chuyện nhỏ nhặt đó đâu....Hãy nghĩ đến việc lớn con ạ. Bao giờ Bích Hàn nó có con, dĩ nhiên là lúc đó tùy ở thằng Thiên nó muốn...ngủ bên nào thì ngủ, con thấy thế nào?
- Dạ ... Dạ ...
Y Vân trả lời, lớp da bị rách trên ngón tay thật đau. Vân lấy tay ra, máu vẫn còn rỉ, nàng lẩm bẩm:
- Tật cũ vẫn không chừa, chính ta đã làm ta đau...
Bà Cao ngơ ngác quay lại:
- Con nói gì thế?
- Dạ không có gì cả, thưa mẹ.
Mắt Vân mở thật to, nàng đứng dậy:
- Để con gọi chị Liên dọn đồ đạc ngay từ bây giờ. Vân chạy nhanh vào phòng. Nhìn thấy chiếc giường đôi đã được thu dọn tươm tất, bất giác Vân lại đưa ngón tay đau lên miệng cắn mạnh. |
|
|